1. Thạch Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mật ngọt chết người"

Có lẽ ai đó đã từng nói với tôi câu đấy. Thế nhưng tôi không thể nhớ rõ đó là ai. Chỉ biết rằng tôi luôn bị hấp dẫn bởi thứ mật ngọt ngào hơn mạch nha ấy, nó tựa như giọt lưu ly đọng trên lá sớm mai. Thứ mật ngọt ấy không sao hiểu được, có lẽ tôi rất thích mật.

Đặc biệt là hương thơm ngọt ngào như mật ông tỏa ra từ người con gái ấy...

******

Mùa hè năm đó tôi đã gặp nhỏ.

Nhỏ là một cô bé đẹp tựa ma nữ, người đẹp nhất từ trước đến giờ mà tôi từng gặp. Có lẽ tôi cũng giống như nhà ảo thuật ngôn từ Nguyễn Tuân suốt đời đi tìm kiếm cái đẹp vậy nên tôi thích những thứ đẹp đẽ nhất xung quanh mình. Và tôi luôn mang trong mình nỗi trăn trở về cái đẹp với khát khao mong muốn chứng kiến khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của cuộc đời. Bởi lẽ thế nên ngay khi gặp nhỏ tôi đã phải thốt lên "Đây chính là định mệnh của cuộc đời mình". Nhỏ không đẹp lung linh, trong sáng như thiên thần mà ẩn chứa một nét đẹp kì lạ, có gì đó rất ma mị được ẩn sâu trong đôi mắt nai được phủ một lớp sương mờ. Tôi đã bị thu hút bởi vẻ thần bí đó- một vẻ đẹp không từ nào có thể diễn tả.

*******

Thạch Anh giật mình tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Nó lại đến nữa rồi- giấc mơ ấy không biết tự bao giờ cứ lặp đi lặp lại trong giấc ngủ của cô. Một gương mặt ẩn trong làn sương khói mờ mờ ảo ảo mà mãi Thạch Anh không nhớ ra được đấy là ai. Cô miết nhẹ thái dương, ngồi dậy và mở quạt số nhỏ hơn. Cơn lạnh khẽ lướt qua từng thớ thịt khiến cô rùng mình. Tỉnh dậy lúc trời chiều chạng vạng thế này khiến người ta cứ nôn nao trong lòng, không phân biệt được thời gian, không gian. Thạch Anh bật nguồn điện thoại lên, tin nhắn cứ thế lần lượt xuất hiện, nhiều không kể xiết. Cô chán nản lướt từ đầu tới cuối, ngón tay chợt dừng lại ở dòng tin nhắn

[Anh nhớ em...Mình gặp nhau được không em?]

Thạch Anh không biết mình nên có cảm xúc gì với dòng tin nhắn này. Là tình cũ của cô, mối tình đầu mà người ta hay bảo ở cái giai đoạn tuổi thanh xuân đẹp đẽ, mối tình ngây thơ, đáng yêu đầy kỉ niệm. Hai người chia tay trong yên bình, không cãi vã, không một giọt nước mắt và lúc quay lưng về phía nhau Thạch Anh đã thầm chúc anh có người mới tốt hơn. Cô mệt mỏi đặt điện thoại xuống giường, khẽ xoa nhẹ hai mắt. Thạch Anh biết mình không nên dây dưa với tình cũ, đặc biệt anh ấy thì càng không tại chính cô không xứng đáng.

Thế nhưng trong vô thức Thạch Anh lại mở trang Facebook của anh lên. Bài gần đây nhất là ảnh chụp hai đứa hôm anh làm lễ trưởng thành với dòng cap
|Anh đợi em đến bên anh...|

Tim cô khẽ đau nhói, thời gian như quay ngược trở lại hôm ấy, khoảng thời gian còn ngọt ngào đắm say trong hương vị tình yêu. Thạch Anh ghét cái cảm giác này- cái cảm giác nhói lòng không yên của một người mới thất tình.

Chậc, mày buồn cái gì? Mày đau cái gì? Mày là người bỏ anh ấy cơ mà. Thạch Anh thấy mình thật hèn nhát chỉ vì nỗi sợ bị bỏ rơi mà đánh mất người mình yêu. Cô cảm thấy sụp đổ, chả biết từ bao giờ cô đã khóc, nước mắt thấm xuống ga giường ướt đẫm một mảng

Reng...reng...reng...là điện thoại của mẹ. Thạch Anh vội lau nước mắt, nhanh tay gạt nút trả lời
[Alo ạ]

[Con về nhà một chuyến đi, nay nhà có khách quan trọng. Mẹ bảo Minh đến đón con nhé]

[Mẹ...con không...]

[Không được nói không, về ngay không mẹ thu lại căn nhà con đang ở đấy]. Mẹ không để cho cô có quyền từ chối. Không sao, Thạch Anh quen rồi, từ nhỏ cô đã sống trong sự kìm kẹp, bao bọc một cách thái quá của mẹ.

[Con...dạ mẹ]

[Ừ, thế mới ngoan. Nhanh chuẩn bị đi, anh con sắp đến rồi đấy]

[Dạ, con biết rồi]
Đối diện với mặt cảm xúc của mình, Thạch Anh thấy nó đã chai lì, trái tim cô khép kín lại rồi. Liệu có ai mở được nó ra lần nữa không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#badgirl #gl