Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật này An Vỹ không ở nhà lười biếng cả ngày như mọi khi, mà hôm nay cô ra ngoài với bạn bè để đi chơi thể thao tại một trung tâm. Như vậy vừa có thể chơi vừa có thể rèn luyện sức khỏe, có gì mà không tốt. 

Cùng với Mỹ Anh đi tới đó, Khiết Đan và Thùy Dương đã chờ sẵn, hôm nay lại còn có Hoài Nam.

Cô không tỏ ra bất ngờ, vì khi qua nhà chờ Mỹ Anh đi cùng. Tuy chỉ là đi chơi thể thao bình thường, nhưng nàng lại chuẩn bị rất kỹ càng. Nếu không phải vì có mặt người yêu ở đó thì cần gì nàng tỉ mỉ như thế? Lớn lên cùng nhau, cái gì mà cô nhìn không ra chứ?

***

Rất nhiệt tình cùng mọi người chơi đùa, cũng bởi vì quá vui vẻ nên cả đám bạn quên luôn việc mệt là gì.

Đợi cho tới khi cơ thể ướt đẫm mồ hôi, hơi thở trở nên gấp rút hơn thì mới chịu dừng lại. Kiểm tra đồng hồ thì đã là gần trưa.

Nhận ra đã đến lúc nên trở về nhà để ăn trưa. Vận động cả buổi sáng bụng cũng bắt đầu réo lên rồi.

 
Tắm rửa ở trung tâm thể thao xong, lúc này mọi người mới bắt đầu một màn tạm biệt không hề cảm động.

"An Vỹ à, thật ra thì..."

Mỹ Anh liên tục chạm hai ngón trỏ vào nhau. An Vỹ đầy ngán ngẩm, phất tay một cái tỏ ý cứ đi đi. Mỹ Anh phấn khích ôm cô vài cái rồi nắm tay Hoài Nam chạy đi. Cậu ta cũng rất biết điều, trước khi đi mất còn quay đầu lại cảm ơn cô.

"Chúng ta không thuận đường, mày đi về một mình đỡ nha."

Thùy Dương đầy tội lỗi, An Vỹ cười nói.

"Không sao, hai đứa mày cứ về đi, dù sao thì khi tới trường cậu ta vẫn thường hay bỏ tao một mình mà."

Nàng gật đầu mỉm cười, cùng Khiết Đan rời khỏi đó. Trước khi đi, cô cũng không quên quay lại vẫy tay với An Vỹ.

***

Một mình trở về nhà, bởi vì trung tâm đó cách nhà cô không xa, nên cô đã chọn cách đi bộ cùng Mỹ Anh đến đó. Lúc nãy chạy nhảy nhiều quá nên bây giờ tê hết cả chân.

Nếu biết được điều này cô đâu có ngu ngốc chọn cách đi bộ tới đây chứ?

Nhưng bù lại đi thì cô có thể hưởng thụ thời tiết đẹp.

"Hôm nay tốt nhất đừng có đổ mưa nữa!"

An Vỹ thì thầm, tiếp tục bước đi. Được vài bước, cô bỗng cảm thấy hình như mình vừa nhìn thấy gì đó.

Lần nữa đưa mắt nhìn xung quanh để xác nhận điều mình vừa thấy, một cảnh tượng đã nhanh chóng lọt vào tầm mắt của cô. Đôi mắt An Vỹ mở to đầy kinh ngạc, nhưng rồi lại đỏ lên và còn ngấn lệ.

Thứ cô vừa nhìn thấy, chính là Duy Phong và Nhật Hạ đang đứng cùng nhau tại một chỗ, sẽ không có gì đang nói nếu như anh không nắm lấy đôi tay nữ thần của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Người bên ngoài trông thấy đương nhiên sẽ không ngừng ngưỡng mộ hành động lãng mạn này. Riêng An Vỹ lại đang cảm thấy lồng ngực đang bị thứ gì đó đè đến nặng trĩu.

Ngày này rốt cuộc cũng tới, ngày mà Duy Phong đã thành công chinh phục được trái tim nàng. Chỉ là cô không ngờ nó lại đến nhanh tới như vậy.

Nở một nụ cười đầy châm chọc, bản thân vốn dĩ không có tư cách để ghen. An Vỹ quay đầu, không làm phiền họ, càng không muốn tiếp tục nhìn người mình yêu bên người khác.

***

Đi trên đường với một tâm trạng không thể nào xấu hơn, An Vỹ biết mình không có tư cách tranh giành. Chỉ là không hiểu vì sao lại có cảm giác chính mình đang là kẻ thua cuộc.

Nàng rốt cuộc cũng có thể hạnh phúc trở lại, nhưng ánh sáng của cuộc đời cô cũng đồng thời rời khỏi cô để đi đến bên một người khác.

Thử hỏi cô làm cách nào để không đau lòng?

Yêu một người không thể yêu đã là sai, cố chấp đeo đuổi tình cảm đó lại càng sai hơn. Vốn dĩ từ lúc bắt đầu, cô đã không đúng bất cứ điều gì hết.

Đau đớn của hôm nay, là do bản thân cô tự chuốc lấy thì làm gì có quyền trách ai chứ? Có trách cũng là trách bản thân quá cố chấp.

***

Trưa hôm đó, sau khi về nhà dùng cơm. An Vỹ tự nhốt mình trong phòng, tự gặm nhấm nỗi buồn.

Cô không muốn kể cho Mỹ Anh biết ,vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng. Chẳng phải hôm nay nàng rất vui vẻ sao? Khiến nàng buồn vì chuyện của mình là điều không nên.

***

Chiều hôm đó, An Vỹ rời khỏi nhà để ra bên ngoài hít thở không khí. Càng ở nhà cô sẽ càng cảm thấy ngột ngạt, càng khiến nỗi buồn không giảm mà tăng.

Cũng không rõ vì sao một kẻ thường ngày ghét rượu như cô lại chọn đi vào quán bar khi vô tình đi ngang.

Ban đầu cô rất phân vân. Nhưng thử hỏi, bây giờ cô có thể đi đâu được? Đành phải tìm chút men để giải sầu thôi.

Vào tới quầy bar. An Vỹ ngồi xuống, gọi đại một chai bia rồi tự mình uống. Được một lúc, cô quyết định nhắn tin cho Khiết Đan.

Ở nhà soạn bài tập, rất nhanh đã nhận được tin nhắn. Cô cảm thấy hết sức bất ngờ, An Vỹ vậy mà lại vào bar? Trực giác nói cho cô biết cô bạn này đang có vấn đề.

Không chút nghĩ ngợi, lập tức kêu cô đưa địa chỉ qua cho mình. Còn bản thân sẽ nhanh chóng tới đó.

***

Khiết Đan đi vào bên trong, quan sát xung quanh rất kỹ càng. Vì không gian trong đây vốn tối, hiện tại mọi người còn đang nhảy nhót rất sôi nổi.

Cẩn thận lạng lách qua khỏi đám đông, rất nhanh đã thấy An Vỹ ngồi đơn độc tại một góc của quầy bar.

"An Vỹ! Mày sao thế?"

Nghe được tiếng nói của người quen, An Vỹ liền ngẩng đầu lên nhìn. Song lại nở một nụ cười, kéo Khiết Đan ngồi xuống bên cạnh mình.

"Mày đây rồi, nào chúng ta cùng uống."

Khiết Đan nhíu mày, nhận ra An Vỹ có lẽ đã say rồi. Vì trên bàn, đang để hai vỏ chai bia và một chai đang uống dở.

"Nói đi, vì sao lại thành thế này? Chẳng phải mày rất ghét việc động đến mấy thứ có cồn này sao?"

"Haha, quên chuyện đó đi, bia rượu thật sự khiến cho người ta quên sầu, nếu biết sớm điều này tao đã không căm ghét nó."

"Đừng nói dối nữa, mày có thể kể tao nghe mày đang bị gì không hả?"

"Hơ, tao không bị gì hết! Tao bình thường."

Cô nói xong, tiếp tục ngửa đầu uống như một con thú hoang đang rất thèm khát. Khiết Đan nhíu mày, dứt khoát giật lấy chai bia trên tay cô.

An Vỹ tức giận muốn phản kháng. Song lại không thể làm gì vì đã bị Khiết Đan khống chế.

"Nói đi, có phải chuyện gì liên quan đến Nhật Hạ không?"

Không phải mất thời gian, Khiết Đan đã nhận ra vấn đề. Đoán trúng được nguồn cơn của việc này.

An Vỹ dừng lại, không tiếp tục chống cự mà trở về chỗ cũ. Đôi mắt ngấn lệ gục mặt xuống bàn khóc nức nở.

Đến cả Khiết Đan còn phải há hốc mồm kinh ngạc. An Vỹ không báo trước mà ôm chặt lấy cô, tiếp tục khóc lớn.

"Người ta đã lần nữa trở thành ánh dương của người khác, tao phải làm sao? Phải làm sao mới thoát khỏi cái bóng của người ta? Phải làm sao để quên, làm sao để dừng yêu người ta? Đan à, dạy tao cách quên đi, làm ơn..."

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net