Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa tay đỡ Lành để nàng có thể bước lên bậc thềm. Lành thấy Khuê cứ làm hệ trọng như vậy thì không giữ nổi nét cười trên mặt. "Cái thềm có cao đâu mà cô làm hệ trọng vậy."

"Em đừng có thấy vậy mà ỷ y, lỡ như mà trợt chân một cái thì hối hận không kịp." Khuê thấy Lành kêu cô đừng làm chuyện này như là một thứ vô cùng hệ trọng nữa thì cô vội tặc lưỡi trách yêu một câu.

"Dạ, em biết rồi." Đôi mắt long lanh nhìn tới gương mặt Khuê có vương vài giọt mồ hôi, nàng rất nhanh dùng ống tay áo giúp Khuê lau đi. Mọi hành động đều hết sức ngọt ngào khiến cho Khuê đây thiệt sự không biết phải diễn tả thế nào cho kham vì nó quá đỗi muồi mẫn.

Khoác vào cánh tay của Khuê để bước vào nhà, vừa tới bên trong Khuê đã thấy cha mình đang ngồi đó.

Ông cai tổng đang ngồi uống trà để chờ Khuê về, chốc sau nghe tiếng lộp cộp thì ông đưa mắt nhìn ra phái cửa và ánh mắt rất nhanh đã chạm tới hai cánh tay của Khuê và Lành đang khoác vào nhau. "Ai đây?" Ông hướng tới Khuê hỏi rằng Lành là ai khiến cho Lành vì hồi hộp cũng chẳng dám thở mạnh.

"Bạn của con." Khuê nhận thấy bàn tay Lành có hơi run lên, cô rất nhanh đã vuốt ve vào mu bàn tay của nàng để trấn an. Cô không biết vì sao tự dưng cha mình lại tới đây như vậy nữa. Khi nghe cha mình tự dưng lại chất vấn mình hỏi Lành là ai thì cô cũng không tỏ vẻ hoang mang cho lắm, chỉ có hơi ngạc nhiên mà thôi. Khuê nhận thấy cha mình vẫn nhìn Lành bằng ánh mắt săm soi, cô bèn cúi xuống sát lỗ tai của Lành thì thầm."Em vô trong trước đi, đừng ở ngoài này!" Khuê gật gật đầu tỏ ý Lành cứ vào trong trước thì nàng cũng hiểu ý cô, nàng trước khi vô có lễ phép cúi chào ông cai tổng một cái rồi đi thẳng một mạch về phòng.

"Sao cha tới đây, bộ cha không mắc công chuyện gì sao?" Khuê tự rót cho bản thân một ly trà, nước trà sóng sánh ngả màu vàng nhạt trong ly còn nóng bốc khói chứng tỏ đây là trà mới được châm.

Ông cai tổng thấy con gái quả thật là đang qua lại với nhân tình của con rể thì ông rất nhanh đã vô thẳng vấn đề. "Sao bây lại đi chung với nhơn tình của chồng bây?" Ông không nghĩ con gái mình lại có thể chấp nhận việc con bé kia có can hệ với chồng nó, còn cho con bé kia khoác tay rồi âu yếm một cách thân thiết như người trong nhà như vậy nữa.

"Tụi con thấy hợp nhau thì chơi chung thôi, vả lại em ấy cũng còn can hệ gì với anh ta đâu." Đặt lại ly trà xuống bàn, Khuê chậm rãi nói. "Con còn muốn nói với cha là con sẽ thôi anh ta nữa kìa."

"Sao lại thôi, mới cưới chưa tròn một năm nữa. Đã là vợ chồng thì xích mích gì cũng cho qua được mà." Ông cai tổng vội chau mày. Đã là chỗ quen biết lâu năm, khó lắm mới mai mối cưới được, bây giờ lại đòi thôi nhau thì sao mà coi cho đặng. Vợ chồng ông hồi trước cũng có cự cãi, nhưng mà lại nghĩ đã là vợ chồng nhường cơm sẻ áo cho nhau thì chưa bao lâu là đã làm lành.

Bất chợt Khuê nhăn mặt lộ rõ vẻ khó chịu. "Con không thương ổng, cha cũng thấy tụi con không sống chung với nhau còn gì."

"Rồi bây cũng muốn để con của con bé kia không có cha?"

"Đứa nhỏ có má được rồi, cần gì có cha!"

"Bây nói vậy là ý gì?" Ông cai tổng nhìn Khuê với vẻ mặt đầy nghi hoặc, tự dưng con gái ông lại bênh vực vợ lẻ của chồng nhưng lại không đồng ý cưới về và còn nhất mực ly hôn. Bỗng trong đầu ông chạy một dọc suy nghĩ không mấy lành mạnh, ông sợ rằng con gái ông lại có cái gì đó mờ ám với con bé kia. "Không lẽ bây với nó..."

Khuê thấy cha mình có lẽ đã nghi ngờ, cô vội xua tay. "Ý con là không thích nhà bên đó, bà nội của ổng ăn hiếp con lắm." Khuê rất nhanh đã bẻ chỉa sang hướng bà nội của Hải, mà cũng đúng thôi, một phần nguyên do cũng là nằm ở bà ta còn gì.

"Giờ về lại bên đó đi, bà kia có ép uổng gì bây thì về nói cha. Đừng để người ta nói ra nói vô cũng tội nghiệp con bé đó lắm." Ông cai tổng rất nhanh đem Lành ra để đánh tâm lý của Khuê, vì với một người đã sống hơn bảy mươi năm tuổi đời như ông thì sao mà ông không nhận thấy giữa hai đứa nhỏ này có một sự gắn kết không hề nhẹ. "Còn bây mà không về bên đó thì cũng đừng mong cha cho bây giao du với nó nữa." Ông cai tổng vừa nói vừa hướng mặt về phía Lành ban nãy đi vào, mặc dù ông khiong nhắc rõ ai, nhưng ở hành động đó thì Khuê cũng biết cha mình đang ám chỉ tới Lành.

"Nhiều lúc con tự hỏi, cha có thiệt sự là quan tâm, hay cha thương con không nữa." Khuê nở một nụ cười tự giễu cợt chính bản thân.

"Cha không thương bây thì bây ăn sung mặc sướng như bây giờ sao, được cao lớn như bây giờ sao?" Ông cai tổng trong giọng nói có phần nghiêm nghị. Con gái út của ông chính là báu vật quý giá nhất, những thứ gì tốt nhất ông đều dành cho nó, nói ông không thương nó thì nghe sao đặng. "Cha già rồi con, con muốn cha không yên lòng khi con chưa yên bề gia thất hả Khuê?"

"Cha à, con biết cha đã lớn tuổi, nhưng mà con sao có thể chung sống với người con không thương được."

"Từ từ rồi thương mà con, cha với má bây hồi đó tới rước dâu về rồi mới gặp mặt nhau đúng bốn lần nữa kìa."

"Làm ơn đi cha, cha đừng thương con bằng cách đó." Khuê bất giác thở dài. Cô chẳng biết phải nói thế nào cho cha mình hiểu nữa, chẳng lẽ bây giờ cô lại nói thẳng luôn là cô đang thương em Lành đây.

Cô rất thương gia đình mình nhưng cô cũng không thể nào bỏ em Lành được, em Lành là hơi thở, là cả sinh mạng của cô. Tình thế hiện tại đang vô cùng tiến thoái lưỡng nan. Nói ra sự thật cũng không được, mà thuận theo ý cha má cũng không xong.

"Má bây khóc nhiều lắm." Ông cai tổng bỗng nhắc tới vợ mình. Quả thật khi ông vừa nhắc tới vợ mình thôi là thấy Khuê có phản ứng khác hẳn ban nãy.

"Má sao lại khóc?"

"Má bây cứ rầu chuyện của bây rồi đêm nào cũng khóc, má bây tức đẻ có đứa con gái mà không chịu nghe lời, giờ bả cũng bệnh suốt vậy đó."

"Chuyện gì con nghe cũng được. Nhưng cha à, con nhận con bất hiếu, chuyện này con không nghe được." Khuê hít sâu một hơi để kìm nước mắt sắp rơi. Cô không biết mình đang bị làm sao nữa, hiện tại cô chỉ muốn khóc một trận cho đã đời mà thôi.

Sau một hồi khuyên răn con gái không được thì ông cai tổng đành trở về, ông hỏi han vài thứ là con gái có cần thêm người hầu hay không, rồi có thiếu tiền bạc gì không để ông còn biết đường ông lo cho.

Tiễn cha mình ra xe, cô đứng đó nhìn chiếc xe nổ máy dần đi xa hơn, đôi mắt Khuê hơi cụp xuống, nơi hàng mi cong vút tức thời có chút ẩm ướt.

Tâm trạng của cô bây giờ đang rất khó chịu, cô đang không biết là có phải cha má lần nữa gạt mình hay không, nhưng cô nghe má bệnh như vậy thì cô lo lắm. Dẫu sao cũng đã một thời gian rồi cô chưa về lại nhà bên đó để thăm má mình, có lẽ ngày mai cô sẽ về lại nhà để thăm nom má một chút.

Trở vô trong nhà, Khuê thấy Lành đã bước ra ngoài. Gương mặt nàng có chút hoang mang nhìn ra phía cửa như là để chắc rằng ông cai tổng đã thật sự rời đi. Nàng lo lắng nhìn Khuê, tới đôi môi cũng đã bị nàng cắn tới tái mét. "Khuê ơi, em sợ..." Khóe mắt tức thời ửng đỏ, Lành thật sự sợ lắm, nàng rất sợ sẽ bị bắt rời xa Khuê, nếu như không còn Khuê bên cạnh thì đời nàng cũng chẳng còn gì để mất nữa cả.

Ôm chặt tấm thân nhỏ bé đang có chút run rẩy vào lòng. "Em đừng sợ, có tôi ở đây, không ai dám làm gì em hết." Trừ phi cô chết hay là để cô biến mất khỏi thế gian này, còn nếu không thì sẽ không một ai có thể đụng tới em Lành của cô được.

Sống mũi Khuê bỗng trở nên cay xè, cô vẫn đang ôm em ấy vào lòng để dỗ dành nhưng cô lại quên rằng cảm xúc hiện tại của bản thân đã không thể nén nỗi nữa.

Trong lòng của cô cũng đang rất lo, cô sợ cha mình sẽ dùng em Lành để uy hiếp cô, sẽ làm tổn hại tới em Lành mặc dù cô đã hứa chắc chắn sẽ bảo vệ em ấy. Nhưng mọi thứ dẫu sao cũng chỉ có một mình cô, lỡ như cha cô dùng nhiều người tới ép buộc quá thì cô không thể nào chống lại nổi. Cô nghĩ nếu như tới lúc bị dồn vào đường cùng thì chắc cô phải dùng tới hạ sách cuối cùng đó là dùng chính tính mạng của mình để mong rằng cha và má sẽ có thể chấp thuận cho cô và em ấy.

Đêm tới, Khuê vẫn còn chút rầu rĩ, nhưng cô không để lộ ra mặt tránh cho Lành phải lo lắng, cô chỉ hơi trầm mặc ngồi ở bàn tự mình uống một ít nước trà rồi ghi chép mấy câu từ tiếng Pháp chỉ mình cô hiểu nghĩa vào cuốn sổ có bìa được làm bằng da bò.

Mục đích cô ghi bằng tiếng Pháp chắc có lẽ là không muốn cho Lành biết, vì nội dung trong đó là tâm trạng của cô hiện tại. Cô biết tình cảm giữa cô và nàng là sai quấy, nhưng nếu chuyện cô yêu em ấy là sai thì cô cũng chẳng cần đúng làm gì. Bằng mọi cách cô phải bảo vệ em ấy, cô phải dùng tất cả mọi thứ khả năng mà mình có thể vì cô đã hứa rồi.

Sau khi ghi xong chừng hơn hai trang giấy thì Khuê cất lại cuốn sổ, cô trở lại giường nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn dễ thương đã chìm vào giấc ngủ ấy. Đưa tay chạm tới gò má trắng hồng của Lành, một cảm giác mềm mại lành lạnh quen thuộc truyền tới. Khuê cúi xuống đặt lên đôi môi có hơi mím lại một cái hôn nhẹ thay cho câu chúc ngủ ngon. "Ngủ thấy cái gì mà cái miệng cứ mím lại không biết." Nhẹ cất một chất giọng yêu thương chỉ đủ một mình mình nghe. Đúng thật em ấy ngủ y như con nít, thi thoảng còn nhếch miệng cười, còn không thì lại chu chu cái môi ra vô cùng dễ thương.

Mà mỗi lần em ấy có biểu hiện đó thì Khuê đều không kìm nổi mà phải cúi xuống hôn mấy cái, cô hôn mạnh và nhiều tới nỗi Lành đang trong cơn ngủ say cũng phải mở mắt dậy và ngắt mặt cô một trận nên thân vì cái tội dám chọc nàng khi ngủ.

------

Hú leeeee bà nào chơi PUBG hông, kết bạn chơi liền nà~















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net