Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Susan Smith đây rồi!" Anh ta nhìn tôi – đang mặc bộ đầm nhung – săm soi kỹ càng, môi cong lên thành một nụ cười. "Nhưng tôi suýt nũa nhầm cô ấy với một quý cô đấy, thật sự như vậy!" Anh ta bước đến, cầm tay tôi, Maud cũng đi lại phía tôi. Anh ta nói, "Tôi hy vọng cô thích chỗ của mình tại Briar, Sue. Tôi hy vọng cô đang chứng tỏ với cô chủ rằng mình là một cô gái tốt."

Tôi nói, "Tôi cũng hy vọng vậy, thưa ngài."

"Cô ấy rất tốt," Maud nói. "Thật đấy, một cô gái rất tốt."

Cô ấy nói bằng cách thức lo lắng, cảm kích như cách bạn sẽ nói với một người xa lạ, trong lúc cảm thấy bị thúc ép phải trò chuyện về con chó của mình.
Gentleman ấn bàn tay tôi một lần, rồi để nó rơi xuống. Anh ta nói, "Tất nhiên, sao cô ấy có thể không tốt chứ, tôi nên nói là, không cô gái nào lại có thể không tốt khi có tấm gương là cô."
Màu sắc trên mặt cô ấy đã nhạt đi, giờ lại ửng hồng. "Anh quá lời rồi," cô ấy đáp.
Anh ta lắc đầu, cắn môi. "Không một quý ông nào có thể làm khác đi," anh ta khẽ khàng, "đối với cô."
Giờ thì má anh ta cũng hồng hệt như má cô ấy. Không chừng anh ta biết cách giữ hơi thở để khiến máu dồn lên mặt. Anh ta nhìn cô ấy không rời mắt, cuối cùng cô ấy cũng nhìn lại, mỉm cười, rồi bật cười thành tiếng.

Vào lúc đó, lần đầu tiên tôi nghĩ rằng, anh ta đã đúng. Cô ấy đẹp, rất duyên dáng và mảnh khảnh – tôi biết, khi trông thấy cô ấy đứng cạnh anh ta, bốn mắt nhìn nhau. Bồ câu và ngỗng. Đồng hồ lớn báo chuông, họ bèn ngoảnh đi. Gentleman nói mình đã giữ cô ấy quá lâu. "Tôi hy vọng sẽ gặp cô tại bữa khuya cùng với bác chứ?"
"Vâng, cùng với bác tôi," cô ấy lặng lẽ đáp.
Anh ta cúi chào cô ấy, rồi đi ra cửa. Rồi khi đã sắp rời khỏi, dường như anh ta chợt nhớ đến tôi, bèn diễn một trò kịch câm, vỗ vào các túi của mình, tìm mấy đồng xu. Anh ta lấy một shilling, ra hiệu cho tôi đến gần để nhận.
"Đây này, Sue," anh ta nâng tay tôi lên, ấn đồng shilling vào. Một đồng xấu. "Tất cả đều tốt chứ?" Anh ta hỏi thêm thật khẽ để Maud không thể nghe thấy.
Tôi đáp, "Ồ, cảm ơn, thưa ngài!" Tôi lại nhún người, nháy mắt. Hai việc kỳ lạ để làm cùng lúc, rõ là vậy. Tôi không khuyên bạn làm thử đâu, e là cái nháy mắt sẽ gây mất thăng bằng khi nhún người. Và dám chắc cái nhún người sẽ làm hỏng bét việc nháy mắt.
Tuy nhiên, hình như Gentleman cũng chẳng chú ý. Anh ta chỉ cười thoả mãn, lại cúi chào, rồi đi mất. Maud nhìn tôi một cái, rồi lặng lẽ đi vào phòng mình, đóng cửa. Tôi chẳng biết cô ấy làm gì trong đó. Tôi ngồi, để nửa giờ sau thì cô ấy gọi, hòng giúp cô ấy thay váy áo cho bữa tối.
Tôi ngồi búng đồng shilling. "Chà," tôi nghĩ, "những đồng xu xấu cũng phát tia sáng như những đồng tốt thôi."
Tôi nghĩ điều đó theo cách không thoả mãn chút nào, cũng không hiểu tại sao nữa.

Tối hôm đó, sau bữa ăn cô ấy ở lại thêm một hay hai giờ, để đọc cho bác và Gentleman nghe trong phòng vẽ. Tôi chưa từng được thấy phòng vẽ. Tôi chỉ biết về những gì cô ấy làm khi không ở cạnh tôi qua lời kể của ông Way hoặc bà Stiles, họ tình cờ nhắc đến khi chúng tôi dùng bữa. Tôi vẫn trải qua các buổi tối ở trong bếp và buồng của bà Stiles, thông thường chúng đều là những buổi tối chán ngắt. Tuy nhiên, tối nay thì khác. Tôi xuống bếp, trông thấy Margaret với hai chiếc nĩa xiên trong miếng thịt xông khói nướng to tướng, bà Cakebread thì đang dùng muỗng rưới mật ong lên. Thịt tẩm mật ong, Margaret dẩu môi, là món ưa thích của ngài Rivers. Bà Cakebread nói, rằng mình vui vì được nấu cho ngài Rivers.

Bà đã thay cặp vớ len cũ bằng đôi vớ lụa đen tôi cho. Mấy cô hầu bàn đã thay nón, đội chiếc khác có nhiều đăng ten hơn. Charles, thằng bé mài dao, thì chải mái tóc bóng mượt, chẻ ngôi thẳng đuột. Nó đang ngồi huýt sáo trên một cái ghế đẩu cạnh lò lửa, đánh xi vào một chiếc giày của Gentleman.

Thằng bé bằng tuổi John Vroom, nhưng trắng trẻo, John thì ngăm đen. Nó nói, "Bà thấy thế nào, bà Stiles? Ngài Rivers nói rằng, ở London, có thể thấy cả voi đấy. Ngài ấy kể người ta giữ voi trong bãi rào ở các công viên tại London, giống như chúng ta giữ cừu vậy. Một thằng bé có thể trả sáu xu để được cưỡi lên lưng voi."

"Chà, lạy Chúa tôi!" Bà Stiles nói.

Bà đã cài một chiếc ghim ở cổ bộ váy đầm của mình. Một món trang sức để tang, đính nhiều lông đen hơn.

Voi cơ đấy! Tôi nghĩ. Có thể thấy là Gentleman đã bước vào giữa họ, như một con gà trống tiến vào giữa chuồng gà mái đang đậu để nghỉ ngơi, khiến tất thảy đều nháo nhác. Họ nói anh ta đẹp trai. Họ nói anh ta có dòng dõi sang hơn cả nhiều công tước, và biết cách đối xử tươm tất với người hầu. Họ nói một chàng trai trẻ như anh ta lại đến đây là điều hay ho biết bao đối với cô Maud. Nếu tôi mà đứng lên, nói với họ sự thực rằng họ chỉ là một đám người tẻ ngắt, rằng ngài Rivers là một con quỷ mang hình dáng người, anh ta định cưới Maud, cướp tiền của cô ta, rồi giam cô ta lại với ít nhiều mong mỏi rằng cô ta chết quách đi – nếu tôi đứng dậy nói với họ tất cả điều đó, thì họ sẽ chẳng bao giờ tin. Họ sẽ nói rằng tôi bị điên.

Người ta luôn luôn tin một quý ông, hơn là một kẻ như tôi.

Mà hẳn nhiên, tôi đâu có định nói với họ những điều đó. Tôi giữ những suy nghĩ cho chính mình. Về sau, khi ngồi dùng pudding trong buồng, bà Stiles ngồi rờ rẫm chiếc ghim cài, cũng rất yên lặng. Ông Way cầm tờ báo mới đến nhà xí. Ông ta đã phải mang hai phần rượu ngon đến bữa tối của ngài Lilly, và là người duy nhất, trong số tất cả chúng tôi, không vui mừng vì Gentleman đến.



Sau rốt, tôi nghĩ mình cũng vui. "Đúng mà," tôi tự nói với mình, "chỉ là ngươi không biết thôi. Ngươi sẽ cảm thấy điều đó khi gặp anh ta một mình." Tôi nghĩ chúng tôi có thể tìm được cách để gặp nhau trong một hai ngày tới. Tuy nhiên, phải đến gần hai tuần sau chúng tôi mới gặp được. Vì tất nhiên, tôi chẳng có cớ gì để lang thang, mà không có Maud, vào các nơi thênh thang của ngôi nhà. Tôi chẳng hề thấy căn phòng anh ta ngủ, anh ta cũng không đến chỗ tôi. Thêm nữa, mỗi ngày ở Briar đều diễn ra rất đều, tựa như một vở diễn lớn đầy máy móc, bạn không thể nào thay đổi được. Chiếc chuông của căn nhà đánh thức chúng tôi vào buổi sáng, sau đó tất cả mọi người di chuyển từ phòng này sang phòng khác, trong những lịch trình đã sắp đặt, đến khi chiếc chuông báo giờ để chúng tôi quay trở về giường ngủ vào buổi tối. Thậm chí, trên ván sàn còn có sẵn đường mòn cho chúng tôi, có thể dùng gậy mà trượt đi. Biết đâu còn có cả một bộ điều khiển vĩ đại lắp bên hông nhà, và một bàn tay thật lớn đương lên trục cái bộ máy ấy. Đôi khi, những lúc khung cảnh bên trên ô cửa sổ bị phủ tối hoặc làm xám đi vì sương, tôi hình dung đến bộ điều khiển, ngỡ mình có thể nghe cả tiếng nó đang xoay. Tôi dần cảm thấy sợ điều sẽ xảy ra nếu vòng xoay đó ngưng lại.

Đó là điều mà cuộc sống ở nông thôn sẽ gây ra cho bạn.

Khi Gentleman đến, vở diễn dường như tiến triển. Các đòn bẩy rền lên một tiếng, mọi người rung lên trong một giây trên những que điều khiển, khắc nên một hoặc hai đường rãnh mới. Rồi tất cả lại tiếp tục, suôn sẻ hệt lúc trước, nhưng với trật tự các cảnh khác nhau. Giờ, Maud không đến chỗ bác để đọc khi ông ấy ghi chép. Cô ấy ở trong phòng. Chúng tôi ngồi khâu, hoặc chơi bài, hoặc đi bộ ra sông, chỗ các cây thuỷ tùng, nghĩa trang.

Còn về phần Gentleman: anh ta thức dậy lúc bảy giờ, dùng bữa sáng tại giường. Thằng bé Charles phục vụ. Tám giờ, anh ta bắt đầu làm việc với các bức tranh của ngài Lilly, dưới sự hướng dẫn của ngài ấy. Ngài ấy cũng điên khùng về các bức tranh hệt như đối với sách của mình, đã dọn một căn phòng nhỏ để Gentleman làm việc, còn tối và kín hơn cả cái thư viện của ông. Có lẽ những bức tranh rất cũ và quý giá. Tôi chẳng bao giờ thấy chúng. Chẳng ai thấy cả. Ngài Lilly và Gentleman mang chìa khoá theo người, và dù ở trong đó hay ra ngoài thì họ cũng đều khoá cửa.

Họ làm việc đến một giờ, rồi dùng bữa trưa. Maud và tôi dùng bữa riêng. Chúng tôi ăn trong yên lặng. Cô ấy có khi chẳng ăn gì, chỉ ngồi đợi. Đến hai giờ mười lăm, cô ấy gom các dụng cụ vẽ – bút chì, màu vẽ, giấy, bìa, một hình tam giác bằng gỗ – để chúng gọn gàng, sẵn sàng, theo một thứ tự không bao giờ suy suyển. Cô ấy không cho tôi giúp. Nếu một chiếc cọ rơi và tôi nhặt lên, cô ấy sẽ nhặt lấy mọi thứ – giấy, bút chì, màu vẽ, ê ke – rồi sắp đặt tất cả lại từ đầu.

Tôi học cách không chạm vào chúng. Chỉ nhìn thôi. Sau đó cả hai chúng tôi sẽ cùng lắng nghe khi đồng hồ điểm hai giờ. Một phút sau, Gentleman sẽ đến, để dạy cô ấy bài học trong ngày.

Ban đầu, họ chỉ ở trong phòng khách. Anh ta đặt một quả táo, một quả lê cùng một bình nước trên chiếc bàn, đứng gật đầu khi cô ấy cố gắng vẽ chúng lên tấm bìa. Cô ấy cầm cọ vẽ thạo ở mức gần ngang bằng với cầm thuổng. Nhưng Gentleman sẽ cầm lên mớ nguệch ngoạc cô ấy tạo ra và nghiêng đầu, hoặc nheo mắt, nói,

"Tôi tuyên bố, cô Lilly, cô đang dần nắm được phương pháp rồi." Hoặc,

"Thật tiến bộ, so với phác thảo của cô vào tháng trước!"

"Ngài nghĩ vậy thật sao, ngài Rivers?" Cô ấy đỏ mặt suốt lúc trả lời. "Chẳng phải quả lê hơi quá ốm sao? Chẳng phải tôi nên thực hành thêm về luật phối cảnh?"

"Về phối cảnh thì, có lẽ, có sai sót một chút," anh ta nói. "Nhưng cô có năng khiếu, cô Lilly, điều đó vượt xa những kỹ thuật đơn thuần. Cô có con mắt nhìn thấy được bản chất cốt lõi. Tôi gần như e sợ khi đứng trước mặt cô đấy! Tôi e sợ điều có thể bị vạch trần, nếu cô đưa ánh mắt đó về phía tôi."

Anh ta nói những điều như thế bằng giọng ban đầu mạnh mẽ, sau trở nên ngọt ngào, hụt hơi, do dự. Còn cô ấy sẽ trông tựa một cô gái bằng sáp đã đến quá gần ngọn lửa. Cô ấy thử vẽ thứ trái cây đó lần nữa. Lần này quả lê hiện ra hệt quả chuối. Gentleman sẽ nói ánh sáng quá yếu, hoặc cọ vẽ tệ hại. "Giá mà tôi có thể mang cô đến Luân Đôn, cô Lilly, để thăm xưởng vẽ của tôi ở đó!"

Đó là cuộc sống mà anh ta đã dựng nên cho chính mình – cuộc sống của một nghệ sĩ, trong một ngôi nhà ở Chelsea. Anh ta nói mình có nhiều bạn bè nghệ sĩ rất thú vị. Maud nói, "Những người bạn nghệ sĩ nữ nữa chứ?"

"Tất nhiên," anh ta trả lời. "Vì tôi nghĩ là" anh ta lắc đầu "chà, các quan điểm của tôi khá phi chính quy, không phải ai cũng ưa chuộng. Xem này, hãy thử vẽ nét này đậm hơn một chút."

Anh ta đến chỗ cô ấy, đặt bàn tay lên tay cô gái. Cô ấy quay mặt về phía anh ta, nói, "Ngài không nói cho tôi nghe ngài nghĩ gì sao? Ngài cứ nói thật đi. Tôi không phải một đứa trẻ, ngài Rivers!"

"Đúng, cô không phải đứa trẻ," anh ta nhẹ nhàng, dõi vào mắt cô ấy. Rồi giật thót một cái. "Nói cho cùng," anh ta tiếp, "quan điểm của tôi cũng đủ ôn hoà. Nó liên quan đến cô – giới tính, và các vấn đề về sáng tạo. Cô Lilly, có điều gì đấy mà tôi nghĩ giới tính của cô nắm giữ."

Cô ấy nuốt nước bọt. "Cái gì vậy, ngài Rivers?"

"Phải, sự tự do," anh ta dịu dàng trả lời, "của tôi."

Cô ấy ngồi yên, rồi cựa quậy một tí. Chiếc ghế của cô ấy kêu cọt kẹt, âm thanh dường làm cô ấy giật mình, bèn rút bàn tay lại. Cô ấy ngước nhìn tấm gương, tìm thấy đôi mắt tôi đang nhìn, bèn đỏ mặt. Rồi Gentleman cũng sẽ ngước nhìn, quan sát cô ấy – khiến cô ấy càng đỏ mặt hơn và hạ thấp ánh mắt. Anh ta dõi từ cô ấy sang tôi, rồi lại dõi sang cô ấy. Anh ta đưa tay lên bộ râu, vuốt một cái.

Rồi cô ấy đưa chiếc cọ vẽ đến bức tranh trái cây, "Ôi!" Cô ấy kêu lên. Giọt màu nhỏ xuống như nước mắt. Gentleman nói cô ấy không cần bận tâm, anh ta đã bắt cô ấy học đủ rồi. Anh ta đến chiếc bàn, cầm quả lê lên, chùi sạch phấn ở vỏ quả. Maud giữ một chiếc dao rọc giấy cùng với các cọ vẽ, chì than, anh ta lấy nó ra, cắt quả lê thành ba lát ướt. Đưa cho cô ấy một, giữ một cho mình, phần cuối cùng thì lắc sạch nước quả rồi đưa tôi.

"Chắc sắp chín rồi," anh ta nháy mắt.

Anh ta đưa lát lê lên miệng, ăn hết chỉ bằng hai lần cắn gọn ghẽ. Nó để lại những hạt nước quả đục màu trên bộ râu của anh ta. Anh ta trầm ngâm liếm các ngón tay, tôi cũng vậy. Còn Maud, lần đầu tiên, để đôi găng bị bẩn, ngồi với phần trái cây trên môi, nhấm nháp, ánh mắt tối sầm.

Chúng tôi đang nghĩ tới những bí mật. Các bí mật thực sự, cùng các bí mật giả. Quá nhiều để đếm hết. Đến giờ khi tôi cố gắng phân ra ai biết điều gì, ai không biết gì hết, ai biết tất cả, ai là kẻ gian lận, cũng chỉ đành ngừng lại, bỏ cuộc. Việc đó khiến đầu tôi xoay mòng mòng.



Cuối cùng, anh ta nói cô ấy có thể thử vẽ phong cảnh. Tôi đoán ra ngay điều đó ngụ ý gì. Nghĩa là anh ta có thể dẫn cô ấy đi lang thanh quanh công viên, vào các nơi tách biệt, khuất bóng, gọi đó là hướng dẫn. Tôi nghĩ cô ấy cũng đoán ra. "Theo ngài nghĩ, hôm nay có mưa không?" Cô ấy hỏi bằng giọng lo ngại, gương mặt hướng ra cửa sổ, mắt nhìn lên các cụm mây. Bây giờ là cuối tháng hai, vẫn còn rất lạnh. Nhưng cũng như việc mọi người làm đỏm một chút để xem ngài Rivers quay trở lại, thì cả thời tiết dường cũng cải thiện, trở nên dễ chịu. Gió lặng đi, các khung cửa sổ thôi rung lắc. Bầu trời có màu ngọc trai thay vì màu xám. Những bãi cỏ chuyển sang màu xanh như bàn bi-a.

Vào những buổi sáng, khi đi bộ cùng Maud, lúc chỉ có hai chúng tôi, thì tôi đi cạnh bên cô ấy. Còn bây giờ, hẳn nhiên, cô ấy đi cùng Gentleman. Anh ta đưa cánh tay mời, rồi sau khi tỏ ra ngại ngần, cô ấy nhận lấy. Tôi tưởng cô ấy sẽ giữ nó dễ dàng hơn vì đã quen với việc cầm tay tôi. Nhưng cô ấy bước đi rất cứng nhắc. Tuy vậy, anh ta sẽ tìm ra vài cách nho nhỏ tinh ranh để kéo cô ấy lại gần hơn. Anh ta sẽ nghiêng đầu, đến khi nó gần với đầu cô ấy. Giả vờ phủi bụi trên cổ áo cô ấy. Ban đầu có khoảng cách giữa họ, về sau sẽ đều đặn thu ngắn – cuối cùng, là cổ tay áo của anh ta cọ lên cổ tay áo của cô ấy, váy cô ấy bị oằn bởi quần anh ta. Tôi thấy tất cả, vì đi theo phía sau họ. Tôi mang cặp da, màu vẽ, cọ, ê ke gỗ, cùng một chiếc ghế xếp. Đôi khi họ bỏ xa tôi, dường quên mất cả tôi. Rồi Maud sẽ sực nhớ, quay lại nói,

"Sue, cô thật tốt! Cô không phiền về cuộc đi bộ chứ? Ngài Rivers nói một phần tư dặm nữa là được."

Ngài Rivers luôn luôn nghĩ vậy. Anh ta dẫn cô đi bộ chậm rãi quanh công viên, nói rằng đang tìm cảnh để cô ấy vẽ, thực ra là đang giữ cô ở gần, nói năng khẽ khàng. Tôi phải đi theo, với tất cả đồ đạc của họ.

Tất nhiên, tôi là lý do họ có thể được đi bộ như thế. Nhiệm vụ của tôi là quan sát, bảo đảm Gentleman cư xử đàng hoàng.

Tôi quan sát anh ta cực kỳ kỹ. Cả cô ấy nữa. Đôi khi cô ấy nhìn vào mặt anh ta, thường chỉ nhìn xuống đất, thi thoảng bị hấp dẫn bởi một bông hoa, lá hay chú chim đang vỗ cánh. Khi đó, anh ta sẽ quay nửa người lại, bắt lấy ánh mắt tôi, ném ra cái cười gian xảo. Nhưng đúng lúc cô ấy nhìn, gương mặt anh ta sẽ lại giãn ra.

Thấy anh ta vào lúc đó, bạn có thể thề anh ta yêu cô ấy.

Thấy cô ấy vào lúc đó, bạn có thể thề cô ấy yêu anh ta.

Nhưng bạn có thể thấy rằng cô ấy sợ, vì chính trái tim đang xao động của mình. Anh ta không thể đi quá nhanh. Không bao giờ chạm vào cô ấy, ngoại trừ việc để cô ấy tựa vào cánh tay, và cầm tay hướng dẫn khi vẽ. Anh ta cúi xuống gần cô ấy, để quan sát cô ấy chấm màu vào, rồi hơi thở của họ sẽ hoà lẫn, tóc sẽ len vào tóc của nhau. Nhưng nếu anh ta đến gần hơn một chút, cô ấy sẽ nao núng. Cô ấy luôn đeo găng.

Cuối cùng, anh ta tìm được một chỗ gần con sông. Cô ấy bắt đầu vẽ phong cảnh ở đó, mỗi ngày lại thêm vào những cây bấc đen. Buổi tối, cô ấy ngồi đọc trong phòng vẽ, cho anh ta và ngài Lilly nghe. Đêm, cô ấy vào giường một cách đầy phiền muộn, đôi khi dùng thêm vài giọt thuốc ngủ, đôi khi run rẩy trong giấc ngủ. Những lúc đó, tôi đặt tay lên tay cô ấy, đến khi cô ấy yên trở lại.

Tôi giữ cô ấy bình tĩnh, vì Gentleman. Về sau anh ta sẽ muốn tôi làm cô ấy lo lắng, nhưng lúc này thì tôi giữ cô ấy bình tĩnh, gọn gàng, phục sức duyên dáng. Tôi rửa tay cô ấy bằng giấm, chùi đến lúc nó sạch bóng. Gentleman sẽ đến phòng khách của cô ấy để quan sát cô ấy, và cúi chào. Và khi anh ta nói, "Cô Lilly, tôi tin rằng mỗi ngày trôi qua, khuôn mặt cô lại càng ngọt ngào hơn!" Tôi biết anh ta nói thật. Nhưng tôi cũng biết, rằng anh ta ngụ ý một lời khen không phải đối với cô ấy – cô ấy chẳng làm gì – mà đối với tôi, người làm mọi thứ.

Tôi đoán về những việc nhỏ nhặt đó. Anh ta không thể nói thẳng, nhưng diễn xuất rất tài với cặp mắt, nụ cười, như tôi đã nói. Chúng tôi chờ cơ hội có một cuộc nói chuyện riêng tư. Ngay khi điều đó bắt đầu có vẻ sẽ chẳng bao giờ xảy ra, thì nó lại xảy ra – chính là Maud, với kiểu cách ngây thơ của cô ấy, cho chúng tôi cơ hội.

Một buổi sáng, rất sớm, cô ấy thấy anh ta từ cửa sổ phòng mình. Cô ấy đứng tại tấm kính, ngả đầu vào đó, nói,

"Xem kìa, ngài Rivers kìa, ngài ấy đang đi trên bãi cỏ."

Tôi đến đứng cạnh cô ấy, chắc rồi, là anh ta đang rảo bước quanh bãi cỏ, hút thuốc. Mặt trời còn khá thấp, khiến chiếc bóng của anh ta rất dài.

"Anh ta cao đấy chứ?" Tôi nhìn sang Maud. Cô ấy gật đầu. Hơi thở của cô ấy làm mờ kính, cô ấy bèn chùi đi. Rồi nói,

"Ồ!" như thể anh ta bị ngã lộn nhào vậy "Ồ! Tôi nghĩ điếu thuốc của ngài ấy tắt rồi. Tội nghiệp ngài Rivers!"

Anh ta đang săm soi đầu điếu thuốc đen thui, thổi vào nó. Giờ thì anh ta cho tay vào túi quần, tìm một que diêm. Maud lại quệt vào kính cửa sổ một lần nữa.

"Giờ thì," cô ấy nói, "ngài ấy châm nó lại được không nhỉ? Ngài ấy có diêm không nhỉ? Ôi, hình như là không rồi! Đồng hồ báo bảy rưỡi cũng phải hai mươi phút trước rồi. Anh ta phải nhanh đến chỗ bác. Không, anh ta không có diêm bên trong tất cả các túi rồi..."

Cô ấy nhìn tôi, vặn tay, như thể trái tim đang vỡ nát.

Tôi nói, "Việc đó không làm anh ta chết đâu, thưa cô."

"Nhưng thật đáng thương cho ngài Rivers," cô ấy lại nói. "Ôi, Sue, nếu cô nhanh chân, hãy mang một que diêm cho ngài ấy. Xem kìa, ngài ấy đang cất điếu thuốc đi. Trông ngài ấy mới buồn làm sao!"

Chúng tôi không có diêm. Margaret giữ chúng trong tạp dề. Khi nghe tôi nói vậy, Maud nói,

"Vậy mang một cây nến đi! Cái gì cũng được! Than trong lò cũng được! Ôi, cô không nhanh hơn được sao? Mà khoan, đừng nói tôi sai cô đi nhé!"

Có tin được là cô ta bắt tôi làm vậy không? Chạy xuống hai lượt thang, mang theo một hòn than cháy bằng đồ gắp than, chỉ để một người đàn ông được hút thuốc vào buổi sáng. Có tin nổi là tôi lại làm vậy không? Chà, giờ thì tôi là người hầu mà, phải làm thôi. Gentleman thấy tôi bước qua bãi cỏ về phía mình, thấy thứ tôi mang theo, và phá ra cười.

Tôi nói, "Được rồi. Cô ấy sai tôi mang nó xuống cho anh để mồi điếu thuốc. Mặt mũi tươi lên đi, cô ấy đang nhìn đó. Nhưng nếu anh thích thì cứ tận dụng."

Đầu anh ta không chuyển động, nhưng đôi mắt nhướn lên nhìn cửa sổ.

"Cô ta thật là tốt," anh ta nói.

"Tôi biết, cô ấy quá tốt đối với anh."

Anh ta mỉm cười. Nhưng chỉ như một quý ông mỉm cười với người hầu, khuôn mặt tỏ ra độ lượng. Tôi hình dung Maud đang nhìn xuống, hơi thở nhanh hơn nơi tấm kính. Anh ta lặng lẽ nói,

"Chúng ta thế nào rồi, Sue?"

"Rất tốt," tôi trả lời.

"Cô nghĩ cô ta yêu tôi chứ?"

"Ồ, vâng. Hẳn vậy."

Anh ta rút ra một cái hộp bạc, nhấc một điếu thuốc. "Nhưng cô ấy không nói thế với cô sao?"

"Cô ấy đâu phải làm điều đó."

Anh ta nghiêng lại gần hòn than. "Cô ta tin cậy cô chứ?"

"Tôi nghĩ là phải tin thôi. Cô ấy còn có ai nữa đâu."

Anh ta kéo một hơi thuốc, phả hơi ra trong tiếng thở dài. Khói thuốc làm nhoè bẩn bầu không khí lạnh màu xanh dương. Anh ta nói, "Cô ta là của chúng ta."

Anh ta hơi bước lùi lại, ra hiệu bằng đôi mắt. Tôi thấy anh ta muốn gì, bèn để hòn than rơi xuống cỏ. Anh ta cúi xuống để giúp tôi nhặt lên. "Còn gì nữa không?" Anh ta hỏi. Tôi lầm rầm kể với anh ta về những giọt thuốc ngủ, về việc cô ấy sợ những giấc mơ của chính mình. Anh ta lắng nghe, mỉm cười, suốt lúc đó vẫn loay hoay với đồ gắp và hòn than, cuối cùng cũng nhặt được nó, đứng lên, đặt tay tôi lên đồ gắp, ấn chặt.

"Thuốc ngủ và các giấc mơ là tốt," anh ta lặng lẽ nói. "Chúng sẽ giúp chúng ta, về sau này. Nhưng lúc này thì, cô biết mình phải làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net