Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng tôi phải kiểm chứng điều này phải không? Tôi chỉ cần quay về nhà để kiểm chứng.

Mười phút sau khi về đến nhà, đủ lâu để ném đôi guốc, cởi váy và thay một bộ trang phục khác thoải mái hơn, tôi đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, laptop nằm ngay ngắn trước mặt, tôi lại mở thướt phim lúc trước, để chắc chắn rằng nó thực sự có màu trắng đen. Tôi xem lại một lần nữa, tay tôi siết chặt, bởi bạn không bao giờ chắc chắn được. Nhỡ đâu là do tâm trí tôi giở chứng. Tôi đọc dòng chữ 1964 trên tiêu đề, tin rằng sẽ thấy màu trắng đen và nó thật sự có màu trắng đen.

Không ánh đèn nhấp nháy, cũng không có bất kỳ màu sắc sắc nào.

Tôi xem lại một lần nữa. Và một lần nữa. Rồi bốn lần nữa.

Sau bảy lần xem cô ấy ngượng ngùng bước lên sân khấu, nuốt nước bọt, vẫy tay với một ai đó quen biết, và lại một lần nữa, hát ca khúc quen thuộc đó, tôi quyết định mở một trang khác. Lần này tôi tìm kiếm hình ảnh.

Một loạt các hình ảnh hiện lên trên màn hình của tôi, như trong thướt phim trước đó, chúng có màu trắng đen, nhưng không phải tất cả. Tôi nhấp vào một bức ảnh giống như hình chụp quảng cáo, một bức ảnh chụp trực diện khuôn mặt, có màu, và bức hình được phóng to, chiếm gần một nửa màn hình.

Một đôi mắt màu xanh ngọc bích trong trẻo long lanh hiện lên.

Trùng hợp. Chỉ có vậy. Tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Dù sao mắt cũng chỉ có một vài màu sắc. Màu nâu bị loại trừ đầu tiên vì chúng quá nhạt. Vì vậy ngoại trừ màu nâu còn có những màu gì? Xanh lá, xanh dương hoặc là màu nâu lục nhạt. Tôi có hơn ba mươi ba phần trăm tỷ lệ để chọn trúng màu chính xác. Tỷ lệ một trên ba vì vậy chúng không thể nói lên được điều gì. Cứ thế tôi loại bỏ khả năng này.

Tôi đóng tab lại, thay vào đó liền tò mò truy cập trang Wikipedia của cô ấy. Điều gì đã xảy ra với cô? Tại sao cô ấy lại không nổi tiếng? Cô gái rõ ràng vô cùng tài năng và khán giả dường như cũng yêu mến cô, vì vậy chắc chắn buổi hòa nhạc đó không thể là buổi biểu diễn duy nhất của cô ấy, phải không?

Không, hóa ra là không.

Ngày xửa ngày xưa cô nàng từng là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất trong nước. Tên của cô là Judith Lynne Paige, nghệ danh là Judy Paige, sinh vào ngày 10 tháng 5, năm 1945. Tôi nghĩ cái tên Judith phù hợp với cô ấy hơn là Judy. Judy nghe có vẻ quá dễ thương so với vẻ chính chắn, trưởng thành của cô nhưng có lẽ đó là phong cách đặt tên của những năm sáu mươi. Johnny, Connie, Patsy, Bobby, Chubby. Kiểu giống vậy.

Ngay bên dưới ngày sinh của cô ấy cũng chính là ngày mất. Ngày 18 tháng 10 năm 1991.

Mất. Cô ấy đã qua đời.

Tôi khẽ ấn đầu ngón trỏ nơi khóe mắt, cố gắng kìm nén xúc cảm bên trong mình. Giọng nói của mẹ tôi lại vang lên trong đầu tôi. "Lần duy nhất lẽ ra mày cần phải khóc thì lại không khóc. Mày đã không khóc khi tao qua đời, nhưng mày lại rưng rưng trước sự ra đi của một người phụ nữ mà mày thậm chí không biết là ai và cô ta lại đã mất từ hai mươi năm trước? Mày không cảm thấy bản thân lố bịch như thế nào? Một người phụ nữ trưởng thành lại khóc thương cho một kẻ xa lạ. Thật ngu xuẩn."

Ý nghĩ đó đã giúp ích cho tôi. Vì cảm giác tức giận đã xâm chiếm cả tâm trí. Nó ngăn những giọt nước mắt tuôn rơi.

Tôi hít một hơi thật sâu, rủa thầm vài cái tên cho mẹ mình, rồi sau đó đọc tiếp.

Đó là một vụ tai nạn máy bay nhỏ. Thời tiết chuyển biến xấu đột ngột vào thời điểm đáng lẽ là một ngày đẹp trời. Cô khi đó chỉ mới bốn mươi sáu tuổi. Quá trẻ. Thật sự quá trẻ. Nếu cô vẫn còn sống thì bây giờ cô ấy cũng chỉ mới sáu mươi lăm tuổi. Kể cả vậy thì ở độ tuổi đó vẫn là quá sớm để qua đời.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cô sinh ra và dành phần lớn đời mình sống ở cách đó không quá xa nơi đây. Một thị trấn ngay rìa phía nam thành phố Dallas có tên là Leyfant. Tôi chưa từng nghe về nó. Tại sao cô không chuyển đến New York? hay Los Angeles? Đó không phải là những nơi người nổi tiếng hay sinh sống sao?

Bên dưới thông tin đó là mục danh sách về vợ chồng hoặc bạn đời của cô ấy.

"Không thể nào." Tôi cất cao giọng nói, trong căn phòng trống rỗng. "Không đời nào."

Sharon Shauer(1981-1991; ngày mất của Paige)

Cô là một người đồng tính.

Tại sao chuyện đó lại là vấn đề? Bây giờ đã là năm 2010, không ai còn quan tâm liệu bạn có phải là người đồng tính hay không, chúng ta đã đi qua thời điểm đó, hôn nhân đồng tính đã hoàn toàn được hợp pháp hóa. Tất nhiên không phải ở tất cả các bang, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tôi nghĩ trong một vài năm nữa thì thậm chí bang Texas cũng sẽ nhảy vào cuộc. Vấn đề nằm ở chỗ cô là người đồng tính sống giữa những năm thập niên sáu mươi. Việc làm một người đồng tính trưởng thành trong thập niên tám mươi đã đủ khủng khiếp, tôi không thể tưởng tượng những điều mà cô ấy phải trải qua trong thời điểm đó mà khi ấy cô còn là một người nổi tiếng. Đó hẳn là một loại địa ngục đặc biệt. Mặc dù tôi nghĩ có thể cô là một trong số trường hợp những người phụ nữ đến tận sau này mới nhận ra bản thân là người đồng tính, giống như Meredith Baxter? Đó là một điều khá kì lạ đối với tôi, vì tôi đã nhận ra điều này khi tôi chỉ mới năm tuổi, điều đó xảy ra một cách tự nhiên, nhưng này, khi điều gì cần xảy ra thì nó xảy ra thôi. Tôi không thể có câu trả lời cho mọi câu hỏi trên đời không phải sao?

Nếu lúc trước tôi chỉ có hơi tò mò muốn tìm hiểu thông tin của cô ấy thì bây giờ cảm giác ấy tăng gấp ba lần.

Và đó là khoảnh khắc khởi đầu của tất cả mọi thứ.

Khởi đầu của nỗi ám ảnh bao vây lấy cuộc đời tôi. Một sự ám ảnh đáng lẽ không nên xảy ra. Tôi không biết làm sao những âm thanh từ bài hát đó đã cắt ngang được tiếng ồn trong căn tin, và làm cách nào tôi lại nghe thấy được. Nhưng bằng cách nào đó thì chuyện đó vẫn đã xảy ra. Liệu tôi cũng có thể nghe thấy âm thanh ấy? Trong khi đang xem phim tại nhà và bật âm lượng lớn hơn? Rất có thể xảy ra. Cũng có thể là không. Tôi không biết nữa.

Thật nhiều năm sau đó, có thể tôi vẫn sẽ tự hỏi về điều này.

Nếu tôi không tự hỏi thì sao?

Nhưng tại sao phải suy nghĩ về những câu hỏi mà chúng ta không bao giờ có câu trả lời.

Sự thật là tôi vẫn đã nghe thấy giai điệu ấy.

Và tất cả những chuyện này đang xảy ra bởi vì tôi đã nghe thấy chúng.

Tôi không ăn, tôi không uống, không rời khỏi ghế trong vài giờ. Tôi tiếp tục đọc, nhìn vào những bức ảnh, và xem nhiều thướt phim khác.

Buổi hòa nhạc mà tôi đã xem trong thướt phim ở văn phòng là buổi biểu diễn đã đưa Judy Paige trở thành một ngôi sao. Cô đáng lẽ sẽ không biểu diễn vào ngày hôm ấy thế nhưng một trong những tiết mục đã bị hủy trong thời gian gấp rút vì vậy cô đã được thế vào vị trí. Một người vô danh, không có hợp đồng với bất kỳ hãng thu âm nào, đơn giản chỉ là một người thế thân. Nhưng khi tất cả các thanh thiếu niên đã có mặt trong buổi biểu diễn hôm ấy đều cùng lúc gọi điện đến những đài phát thanh hỏi liệu họ có thể vui lòng phát bài hát "Một Ngày Kia Em Sẽ Rời Đi", các hãng thu âm liền lập tức chú ý và chỉ trong vòng hai tuần, cô đã ký hợp đồng với một hãng thu âm nhạc. Một đĩa hát liền hoàn thành và được gửi đến gần một trăm đài phát thanh hàng đầu trên khắp Hoa Kỳ và bài hát của cô vươn lên vị trí đứng đầu trên bảng xếp hạng billboard năm tuần sau đó. Cô ấy đã đi từ một người vô danh đến người bán hết đĩa âm nhạc trong thời gian rất ngắn. Trong khoảng bốn đến năm tuần. Điều chưa từng xảy ra ở ngày nay.

Trong gần ba năm, cô đã trở thành người có tầm ảnh hưởng lớn trong cộng đồng. Một vài bản hit đã lọt vào top 10, mặc dù cô không còn đạt vị trí đứng đầu một lần nữa. (Những nhà phê bình âm nhạc từng cho rằng nếu không có The Beatles*, cô đã có thể vươn vị trí đứng đầu bốn hoặc năm lần, nhưng này, The Beatles là The Beatles) Và có ít nhất một nhà phê bình không chuyên nghiệp cũng nghĩ như vậy. Bình luận của một người ngớ ngẩn nào đó đã đăng lên. NHỮNG TÊN KHỐN CHẾT TIỆT TRONG THE BEATLES ĐÃ KIỀM HÃM SỰ NGHIỆP CỦA CÔ ẤY! Chúa ơi, đó đã là chuyện của bốn mươi năm trước, làm ơn tỉnh táo lại.

*Nhóm nhạc đến từ Anh Quốc vô cùng nổi tiếng trong suốt những thập niên 60 đến 70, một tượng đài âm nhạc đến tận hiện tại.

Cô từng xuất hiện nhiều lần trên các chương trình như Ed Sullivan, American Bandstand, Hullabaloo, Mike Doughlas. Cô đã đi lưu diễn ở Úc, Anh, Ý và Pháp. Cô ấy từng tham gia phim điện ảnh nhưng chỉ để hát. Tôi đoán đó là một điều khá kỳ lạ mà họ từng làm thời đó. Kiểu như, này, tôi nghĩ ra một ý tưởng! Tại sao chúng ta không tạo một cảnh mà một người nào đó đột nhiên cất tiếng hát khi đang đi trên bãi biển! Chuyện này luôn xảy ra, phải không?

Cô đã từng ở đỉnh cao trung tâm của sự chú ý. Các chàng trai thiếu niên trên khắp thế giới phải lòng cô ấy, các cô gái bắt trước cách ăn mặc của cô, kiểu tóc của cô và hát những bài hát của cô trong khi chải tóc trước gương trong các bữa tiệc ngủ. Âm nhạc của cô được phát ra từ những khung cửa sổ xe hơi, phòng ký túc xá, phòng khiêu vũ, vũ hội, tiệc sinh nhật, bạn thậm chí không thể kể hết được.

Nhưng rồi sau khoảng ba đến bốn năm, điều đó đã dừng lại. Cô nổi tiếng nhanh bao nhiêu thì mọi thứ cũng sụp đổ nhanh bấy nhiêu. Thời đại và âm nhạc trong thời điểm ấy đã thay đổi đột ngột. Chiến tranh Việt Nam đã trở nên căng thẳng, những bài hát thể hiện sự phản đối chiến tranh ngày càng phổ biến, the British invasion* thống lĩnh thị trường âm nhạc, Nancy Sinatra hát về việc bị giẫm đạp tình cảm* trong khi cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kim tuyến lấp lánh, quần lót và đi một đôi bốt. Một bộ trang phục mà một người phụ nữ sáu mươi tuổi chắc chắn sẽ không mặc để đến nhà thờ. Và cả người hippies. Các hippies bắt đầu nổi lên. Janis Joplin và Jimi Hendrix. Những nhóm nhạc rock như The Door và thậm chí Pink Floyd cũng bắt đầu thành lập. Vì vậy hình tượng những cô gái ngọt ngào trong các bộ trang phục sẽ được bà ngoại chấp thuận vào mỗi chủ nhật để hát về các chàng trai gặp trên hành lang trường học đã trở thành dĩ vãng.

*The British invasion là khái niệm chỉ sự xuất hiện và chiếm lĩnh thị trường âm nhạc Mỹ của các nghệ sĩ đến từ nước Anh vào nửa đầu những năm 60 của thế kỉ 20.

*Góc idioms và word: Trong bản truyện tiếng Anh, tác giả dùng cụm từ Walk all over someone, nghĩa là bước lên người khác nhưng cũng có nghĩa là đối xử tồi tệ hay tàn nhẫn với người khác. Cụm này xuất hiện trong bài hát "The Boost Are Made For Walkin'" của Nancy Sinatra, đây là bài hát nói về sự phản bội, kiểu bạn chỉ nên dùng đôi bốt để đi, chứ không nên để "giẫm đạp" tổn thương tình cảm người khác, khá thú vị phải không^^

Tôi cố gắng tìm kiếm mọi thướt phim về cô ấy, và thật ngạc nhiên rằng có rất ít thướt phim về cô. Hầu hết chúng đều có màu trắng đen, những cái sau này thì có màu nhưng chất lượng hình ảnh rất kém. Chúng mờ và bị nhiễu hạt với dấu thời gian văng khắp màn hình. Tôi tìm thấy một vài thướt phim trên những trang khác không được đăng trên youtube nhưng chất lượng hình ảnh cũng không khá hơn. Tôi tìm đọc mọi bài viết về cô ấy, và lại bị bối rối một lần nữa trước số lượng ít ỏi của chúng. Cô đã từng là một trong những nghệ sĩ bán được nhiều đĩa nhạc nhất trong nước thế nhưng tôi không thể tìm được nhiều thông tin của cô bằng một anh chàng xa lạ nào đó quay phim về cầu vồng đôi. Sao chuyện như vậy có thể xảy ra?

Tôi đã may mắn tìm được gần mười hai bài báo trên tạp chí dành cho tuổi teen mà một số người hâm mộ cuồng nhiệt đã scan và đăng nó lại trên trang web. Chúng không có nhiều thông tin lắm, chủ yếu là bài được viết trong những năm sáu mươi cho các thanh thiếu niên hâm mộ cô, nhưng chúng cũng khá thú vị. "Judy Paige nói về bí quyết trang điểm!", "Bình chọn kiểu tóc của Judy mà bạn yêu thích" "Judy đi mua sắm" và tôi còn tìm được một thông tin thú vị hơn nữa là hầu hết các bài báo đều đề cập đến cân nặng của cô ấy. "Cô gái cao 1m62 và nặng 49 kí, người có giọng ca truyền cảm đã xuất hiện trong thị trấn.." Nó đã là một vấn đề thậm chí từ trước kia? Đề cập về cân nặng của phụ nữ? Đến khi nào chuyện này mới dừng lại? Ngoài ra còn có gì đó rất khó hiểu về những con số. Cô ấy rõ ràng có dáng người nhỏ nhắn và mảnh khảnh, nhưng 49 kí? Chắc chắn là không đúng. Rõ ràng ai đó đã cố tình nói dối. Tôi chắc chắn vì bản thân tôi cũng cao 1m62 và nặng 54 kí nhưng tôi vẫn được xem là gầy. Nếu tôi nặng 49 kí hẳn tôi phải rất gầy gò, hốc hác. Có phải là cô đã cố tình nói dối. Hay đó là do các nhà báo? Đây giống như là một phiên bản trước của photoshop và airbrushing? Chỉ việc viết với công chúng là bạn trông gầy hơn so với cân nặng gốc và đột nhiên sức mạnh của ngôn từ thật sự khiến bạn trông gầy hơn thật? Lần đầu tiên kể từ lúc tôi bắt đầu tìm hiểu về các thông tin đến giờ, tôi đã bật cười. Bên cạnh đó, tôi cũng thầm ước được gặp cô ấy, và tìm hiểu xem ý tưởng nói dối là của cô hay của các phóng viên.

Sau khi đọc những tạp chí dành cho thanh thiếu niên được xuất bản từ hai mươi năm về trước, trước cả lúc tôi trở thành một thiếu niên, thì tôi đã phải ngừng đọc. Đã ba giờ sáng. Tôi đang ngồi trong căn phòng tối, tôi phải dùng nhà vệ sinh, và tôi bị đau đầu do đói hoặc bởi vì nhìn chằm chằm vào màn hình tận mười một tiếng liên tục. Kể cả vậy thì nhức đầu hay không nhức đầu, đói hay không đói thì đầu tôi không ngừng gào thét đòi đi ngủ, nhưng tôi không muốn dừng lại. Tôi cảm thấy bị thôi thúc phải tìm thêm một trang web nữa hoặc một bài báo nữa dù chỉ là một mẩu tin nhỏ và không có gì quan trọng, kể cả khi đó là một thông tin đã được lặp lại trong nhiều bài viết khác nhau nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu thêm. Và tôi đã làm vậy.

Tôi nhấp vào liên kết cuối cùng, nằm ẩn trong văn bản của trang mà tôi đã tham khảo về chương trình trước đó, tôi cũng không hi vọng nhiều lắm. Tôi đã đọc hết tất cả những gì cần đọc về chương trình ấy, đó là chương trình đã đem tới cơ hội lớn cho cô. Chương trình đã thu đoạn phim, cũng chính là đoạn mà tôi đã xem mười hoặc mười hai lần. Tôi nghĩ nó sẽ lại đưa tôi về thướt phim lúc trước. Tôi chắc chắn vẫn rất hào hứng để xem lại. Nhưng thứ hiện ra lại là ba hình ảnh tôi chưa từng thấy trên blog cá nhân của một ai đó. Lời tựa là "Bạn có nhớ về buổi hòa nhạc đầu tiên của mình không?" bên dưới tiêu đề là một đoạn văn ngắn đính kèm ba hình ảnh. Một trong số tấm ảnh là hình một anh chàng trẻ tuổi mặc áo khoác, đeo cà vạt và có mái tóc ngắn sáng bóng. Anh ta cầm cây đàn guitar và đang nhấc một chân lên khỏi mặt đất, có vẻ như nhiếp ảnh gia đã vô tình bắt lại khoảnh khắc này. Một tấm khác chụp ba người phụ nữ da màu trẻ tuổi đều diện những bộ đầm màu hồng xinh đẹp và để kiểu tóc tổ ong, họ xúm quanh một giá đỡ micro, hé môi cất tiếng hát, cả ba người đều đưa tay về phía trước, dường như họ đang búng ngón tay.

Bức ảnh thứ ba là hình của Judy Paige đứng trên sân khấu nhưng chụp ở một góc độ khác so với trong thướt phim, bức ảnh này được chụp bởi một ai đó trong đám đông, người này chắc hẳn ngồi ở phía bên trái cô. Đó là góc chụp toàn thân. Và nó có màu. Bức hình có màu đầu tiên của cô ấy vào ngày hôm đó, cũng có lẽ là bức duy nhất có màu của ngày hôm đó.

Tôi đóng laptop lại mà thậm chí không thèm tắt nguồn.

Tôi có tỉ lệ cơ hội rất lớn để đoán ra màu mắt của cô. Nhưng tôi không cách nào giải thích được tại sao tôi có thể đoán được hay biết được, rằng trang phục của cô ấy có màu vàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net