Chap 19.3: Summer of Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19.3: Summer Of Love.

* * * * * * * * * * *

Finacial District, Boston Ct.

The Swift Building

19:30' - 07/03

Bầu trời đêm yên ả dịu mát, sự tĩnh lặng bên ngoài khiến bất kì cư dân nào của thành phố Boston đi ngang qua đều chẳng thể ngờ biến động sâu tận bên trong toà nhà lác đác ánh đèn.

Trái ngược với không khí yên bình, tiếng bước chân gấp rút chạy trên mặt sàn rầm rập nghe như một bầy voi vừa xổng chuồng và đám nhân viên vườn thú phải rượt bắt.

- Báo cáo, không có dấu hiệu đột nhập. Over!

Nhóm nhân viên an ninh khu vực bên dưới tập trung tại hành lang trung tâm tầng 2. Phía bên trên phòng Bảo an, người đội trưởng cao giọng phân công lại vị trí canh gác của cấp dưới, đồng thời luôn miệng ra lệnh cho nhóm an ninh mạng khẩn trương khắc phục sự cố hệ thống.

Tầng 11, chàng trai mang theo một cái túi đeo chéo dừng lại thở hồng hộc, di ngón tay hở ra khỏi găng tay vào các điểm màu đỏ tương ứng với vị trí camera được lắp đặt theo thứ tự kiến trúc toà nhà.

Bíp

Cậu lại vừa tạo thêm một vài "sóng gió" cho nhóm vệ sĩ bên dưới, nhún vai tỏ vẻ thương hại, FakerDot xốc lại túi đeo trên vai, guồng chân leo lên các bậc thang.

.

.

Alessandra đi đi lại lại quanh phòng, ngay cả Taylor còn sốt ruột trông theo nửa muốn yêu cầu chị họ bình tĩnh mà nàng nhận ra bản thân cũng có khác gì chị ấy đâu.

" Chẳng biết bọn họ có xử lí được không nữa, kẻ nào đó muốn đột nhập vào vì mục đích gì chứ? "

Cô vòng tay trước ngực, căng đầu loại trừ. Taylor Swift len lén liếc xuống điện thoại trên tay, Karlie vừa nhắn tin cho nàng cứ an tâm, mọi chuyện cứ để cô lo.

Ấy là Karlie đang đề cập đến vụ huỷ hôn ước với Joshua, tình cảm giữa hai người đã không còn lấp lửng nữa, Cố vấn Kloss chấp nhận đánh cược với Giám đốc Swift và nhanh chóng họ hướng nỗi lo về Joshua Kushner. Thông qua cách anh ta diễn trước mặt cha mẹ nàng cũng đủ để Karlie hiểu cuộc đời Taylor nếu lọt vào tay Joshua sẽ chỉ từ thảm tới thảm - đó là chưa muốn nói cuộc hôn nhân không xây dựng từ nền móng tình yêu sẽ dẫn đến chuỗi thảm kịch sau này.

Chủ tịch The Swift Group cáu tiết ngó cô em họ tươi tắn trong khi trụ sở tập đoàn đang có biến, mớ tài sản này là của Taylor, cô không thể để Taylor chối từ mãi bổn phận của nàng được. Aless còn con đường của riêng mình, đâu thể lo mãi chuyện thiên hạ - cho dù "thiên hạ" đó là em họ thân thiết nhất.

- Em dẹp bớt mấy vấn đề vớ vẩn của em để tập trung vào tập đoàn được không hả? The Swift là của em, chẳng phải của chị. Hà cớ gì lúc nào xảy ra vấn đề chỉ mỗi chị lo lắng? Chị thực sự mệt mỏi lắm rồi Taylor Swift à!

Cúi đầu biết lỗi, nàng nhét điện thoại xuống đệm, leo lên ngồi trên nó. Hành động tếu táo đó lọt vào mắt Alessandra, cô nén lòng thở hắt rồi vơ điện thoại đi lên lầu.

Taylor nhận ra sau lần cuối cùng nàng đánh mất chiếc ví của cô con gái độc nhất nhà Ambrosio vào năm nàng 16 tuổi thì đây là lần thứ hai Alessandra thực sự giận nàng. Tiểu thư nhà Swift cũng biết là mình thực sự quá quắt, chỉ lo đuổi theo tình riêng, mọi trọng trách đều bắt Alessandra cán đáng hết. Có lúc nàng quên hẳn, còn tưởng rằng Aless là người kế thừa dòng họ Swift nữa chứ.. Thực ra, nếu để The Swift Group và khối tài sản nghìn tỷ mỹ kim giao cho Alessandra còn tốt hơn, vì cô đủ tài giỏi và khả năng đảm nhiệm.

Ngặt nỗi, gia quy khó mà thay đổi.

.

.

Cộc

*lăn lăn*

Cộc

*lăn lăn*

Cậu trai trẻ tuổi gục đầu thất vọng, gã đàn ông thuê cậu đúng là chậm tiêu. Cậu đã ném viên bi xuống sàn tạo tín hiệu mà anh ta cũng chả hiểu, hèn gì chỉ biết nấp trong nhà vệ sinh (¬_¬ )

Phủi đít quần đứng dậy, FakerDot di chuyển thong thả tới cánh cửa gỗ mà Joshua trước đó đã chỉ dẫn.

- Này, anh ở đâu đấy?

Cậu ló đầu vào hốc tường, hắng giọng 1 lúc lâu sau mới nghe tiếng lách cách mở khoá trái, "kétttt" 1 cái cánh cửa mở ra từ từ

"Sao giống phim ma zậy cha"

Chuẩn bị tâm lí .... bịt mũi trước khi bước vào, một mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu cộng với sự thông thoáng mát mẻ, FakerDot đã nghĩ là cậu vào nhầm. Cho tới khi ánh đèn flash điện thoại rọi vào mặt, trong ánh sáng chói lọi, cậu nhận anh ta cùng với hàng dài bệ lavabo rửa tay mới chịu tin đây là .... toilet.

- Woaaa~ Restroom đây á? Còn đẹp hơn phòng tôi nữa!

(ノ'ヮ')ノ*:・゚✧

Cậu phấn khích chạy tới táy máy vòi rửa tay cảm ứng trước sự có phần.... ngỡ ngàng của cậu út nhà Kushner.

- Cậu có be bé cái mồm không? Muốn bị tóm gáy cả lũ à?

- Anh nói đúng về cái phòng tôi đấy. Hồi chiều chờ bên ngoài tôi cũng thấy nhân viên tập đoàn này có mức sống khá giả, bên trong thiệt rộng lớn, ngay cả nhà vệ sinh cũng ăn đứt mấy căn nhà tầm trung...

- Khoan, khoan. Có gì bất hợp lí chỗ này nha. Tôi thuê cậu đánh cắp dữ liệu hay vô đây để tham quan..

Joshua nhíu trán đưa đầu ngón tay lên miệng ngậm, bỏ dở câu nói

- Ừ.. ý tôi là ... toilet?

Cung cách nói chuyện cố làm ra vẻ ta đây thượng lưu, FakerDot sinh ra thuộc tầng lớp trung lưu, bình dân. Cậu ghét nhất kiểu người thế này, nếu chẳng vì số tiền công kết sù thì cậu chả thèm dây vào anh ta đâu.

- Tôi có cảm giác bị lừa thưa ngài Kushner. Ngài nói tôi chỉ cần đánh cắp thông tin, thật ra tôi phải gây rối hệ thống bảo mật an ninh, sau đó lại đánh cược tính mạng lẻn vào toà nhà được bảo vệ dày đặt. Thật ra có một câu tôi vẫn luôn muốn hỏi: Ngài giàu có như thế thì cần gì đánh cắp dữ liệu mật mang bán kiếm tiền?

Joshu liếc FakerDot, gã cố dằn bản thân không đấm cho thằng ranh con này vài cái để nó im miệng.

- Thôi hiểu, mục tiêu chỗ nào?

Nhận ra vẻ nguy hiểm của gã đàn ông bên cạnh, FakerDot nuốt bước bọt cảnh giác.

.

.

Mồ hôi chảy dọc khuôn mặt, từ má chuyển xuống xương hàm, tay Hacker nghiệp dư đưa tay lau đi, mắt chúi vào màn hình laptop. Cậu chả hiểu gì cả, cách thức hoạt động của chuỗi phần mềm bảo mật trước mắt hoàn toàn lạ lẫm, vận dụng mọi phương pháp cậu ta biết vẫn không sao bẻ khoá được. Joshua nghi ngờ dõi theo FakerDot.

- Cậu giải quyết không được hửm? Hacker kiểu gì thế này?

- Anh nói hay thì anh làm tôi coi đi. Hacker thì hacker, tôi giỏi còn có người giỏi hơn. Cứ nhìn cái ma trận bảo mật này nè, một ổ mạng nhện mà mỗi điểm tiếp nối giữa 2 sợi tơ là 1 cái password. Ở đây là hàng nghìn cái password khác nhau, nếu anh nhập sai, lập tức nó sẽ cảnh báo về máy chủ. Mà tôi tin chắc chả có mấy thằng hacker vô hiệu hoá được nổi cái hệ thống phức tạp này.

- Thế nãy cậu nói người này giỏi còn có người khác giỏi hơn. Cái người lập trình phần mềm đây chắc là giỏi nhất rồi. Hoá ra cậu toàn nói phét!

Joshua đẩy gọng kính trễ xuống mũi. Cả hai người hiện đang ngồi bệt dưới bàn thư kí của khu Tài chính, lúc chiều, gã đã để ý ngăn kéo mà Elsa cất máy tính. Thừa lúc Elsa sơ ý, Joshua in nhanh chiếc chìa khoá tủ lên viên đất sét đồ chơi mà gã cất trong túi áo - vốn đã dự tính trước.

- Tôi nói dóc anh bổ béo gì cho tôi hửm? Hệ thống an ninh này được lập trình và xây dựng bởi những chuyên gia tin học giỏi nhất. Kiểu bảo mật mạng lưới chặt chẽ, đưa kẻ có ý định trộm tài nguyên vào ma trận mã độc dẫn đến tự tàn phá chính mình chỉ dùng để bảo vệ mấy loại dữ liệu quan trọng mang tính quốc gia thôi. Có thật đây là thông tin kinh tế không hở? Tôi chẳng nghĩ thế đâu, tôi thấy ơn ớn rồi đó...

FakerDot ngó xuống đồng hồ đeo tay, họ chỉ còn hơn 1 giờ đồng hồ để rời khỏi toà nhà trước khi bọn chuyên viên mạng thiết lập lại hệ thống dẫn truyền camera. Joshua tức cành hông, gã không để sự liều mạng của mình là vô ích được. Bộ não ranh mãnh vận động liên tục, nguồn sáng mờ ảo từ màn hình led rọi vào một vùng tối, Joshua ngay lập tức nhận ra vấn đề!

Gã rướn người, lấy móng tay cào cào vết băng dính mặt dưới bàn làm việc của Elsa. Bóc ra được mảnh giấy ghi chép bao gồm các chuỗi kí tự nhóm thành từng dãy và ngăn cách bởi mấy dấu gạch ngang. Thì ra Thư kí Hosk có thói quen lưu giữ mật khẩu quan trọng và đính nó vào dưới mặt bàn làm việc vì tính hay quên của mình.

Joshua bắt được mảnh ghi chép mà như bắt được vàng.

- Thử cái này đi.

FakerDot nhăn trán khổ sở, mồ hôi liên tục túa xuống cằm, lần đầu tiên cậu nhận một phi vụ căng thẳng tới vậy. Coi bộ ăn 10.000$ của gã doanh nhân thật chẳng dễ chút nào - nếu không muốn nói là hoàn toàn không tương xứng.

- Anh tự làm đi, tôi phắng đây. 10.000$ của anh so với những gì tôi bỏ ra không cân xứng. Tôi chỉ nghĩ là đánh cắp tài liệu thông thường, vào cuộc mới biết sự thật. Tập đoàn The Swift đâu phải nhỏ nhít gì, nội việc bảo mật bằng công nghệ đã xoay hết kiến thức tôi có rồi, chưa kể đám người chạy rảo như điên bên dưới...

- 50.000$ cho chú mày. Làm đi, đừng có nói nhăng cuội nữa.

Gã thở dài chốt giá.

Cậu hacker có vẻ nguôi ngoai vì con số vừa được nâng lên gấp 5. Đủ để cậu tậu được 1 con Camry second-hand và dư dả chút ít đưa cho mẹ.

- Cậu nói cả nghìn password, ở đây có 5 cái thôi. Chả nhẽ lặp đi lặp lại hả?

- Không, password chỉ có tám kí tự, ở đây mỗi nhóm kí tự không đều nhau. Có thể con số đầu tiên hoặc cuối cùng để chỉ vị trí chính xác của chuỗi mã đăng nhập vào hệ thống. Chỗ này có khoảng trống nho nhỏ, nghĩa là người ghi chép cũng sợ quên mất các con số, vậy có thể đó là số thứ tự ô vuông cài mã.

FakerDot di chuyển con trỏ vào mỗi ô trống trên giao diện trang giấy kẻ ô trắng tinh. Cứ mỗi cú click vào mỗi ô khác nhau đều hiện ra cửa sổ yêu cầu nhập mật khẩu.
Gõ xong mấy kí tự vào ô trống. Cậu run run nhấn "Enter" và nín thở chờ đợi. Sẵn sàng tư thế gom túi bỏ chạy nếu còi báo động vang lên.

"Welcome to TS library"

Hờ!

Cả hai thở phào nhẹ nhõm.

- Sao lại là "library"?

Joshua nhanh chóng chỉ ra vấn đề.

- Cách chơi chữ của những tay Hacker chuyên nghiệp. Ý họ là database.

Quả đúng như FakerDot giải thích, giao diện chuyển sang hình ảnh một thư viện lớn với hơn chục kệ sách, nhưng mỗi kệ lại mang tên khác nhau - đại diện cho các phòng ban của trụ sở. Hai kẻ 'tin tặc' đã vào được tận cùng của The Swift Central, nơi chứa toàn bộ thông tin tài liệu của tập đoàn tài chính quy mô và đó là lí do giải thích về hệ thống bảo mật khắt khe và nghiêm ngặt trước đó . Một kẻ bán thông tin chuyên nghiệp chắc hẳn sẽ ngất đi vì kho tàng quá lớn trước mắt, nhưng với mục đích hoàn toàn khác. Joshua sáng rực đôi mắt nham hiểm. Vậy là việc khó nhằn trở nên đơn giản vì sự sơ hở của Elsa.

"Cô ả đúng là não rỗng"

Di chuyển tay trên nền touchpad, nhiều folder được đặt theo hàng lối tương ứng với ngày tháng xếp theo thứ tự từ vài chục năm trước. FakerDot ngao ngán lắc đầu

- Biết cái anh cần tên gì mà tìm, đây toàn là tài liệu mấy mươi năm qua. Chúng ta không còn nhiều thời gian, đọc hết đống này tới sáng chả biết hết chưa nữa.

Joshua đưa tay day day trán, gã chóng mặt lắm rồi. Cái tập đoàn quái quỷ này có cần giữ tài liệu mấy mươi năm trước lại làm gì không hả? ="=

- Chờ đã...

Thoắt ẩn thoắt hiện khi tay hacker nghiệp dư di chuyển con trỏ nhanh thật nhanh là 1 folder được tạo bằng một chuỗi kí tự chữ cái đi kèm số.

Click vào

Một bảng thông báo hiện ra và hình ảnh cây đàn piano cũng thình lình xuất hiện.

- Khốn kiếp, cái chó gì nữa đây???

Joshua tức điên, gã muốn thụi cho cái máy tính thích đùa kia một cái nát bét ra cho rồi.

- Dương cầm. Anh biết chơi đàn không?

- Chơi tổ cha cậu. Làm ơn đừng hỏi gì nữa, tôi không thuê cậu đến để hỏi tôi. Okie?

Gã chửi thề, mặt tím lịm vì tức. Giương mắt ngó FakerDot cắm sợi cáp liên kết máy tính xách tay với máy tính của Elsa.

- Thời gian sắp hết rồi. Bây giờ không có cách nào khác ngoài sao chép thư mục này lại, sau đó về nhà tìm phương thức gỡ .

Hết cách, gã đành xuôi theo.

15' sau hai tên trộm đã lần mò đến được thang máy tầng 17, tay hacker trẻ nhận ra hơn 2/3 số camera đã hoạt động lại bình thường. May mắn vì cậu đã chuẩn bị sẵn phương án B, đổ nửa lọ gel bôi trơn xuống cửa phía trong buồng thang máy, vị trí gần cánh trái rồi lôi Joshua đứng cùng mình vào bên phải. Nếu có ai cho dừng thang máy, bước vào sẽ trượt ngã ngay lập tức.

Có vẻ Joshua hiểu ý, khịt mũi xem thường, ấn tay vào nút "Priority" chỉ giành riêng cho Alessandra và cho giàn Boss sử dụng vào những trường hợp đặc biệt (mà có lần cả hai vị quản trị cấp cao đã dùng để cùng xuất hiện ở tầng 18). Đồng nghĩa với việc thang máy sẽ đi đến tầng được chọn sẵn mà không dừng lại tại bất kì tầng nào.

Điều này Joshua cũng chỉ biết sau khi tận mắt nhìn thấy loại phương tiện vận chuyển đặt riêng cho Chủ Tịch The Swift Group thôi, còn FakerDot thì hẳn là ngạc nhiên vô cùng.

Cả hai xuống tầng hầm giữ xe và bước ra ngoài một cách quang minh chính đại. Bởi vì tất cả nhân viên bảo vệ đều tập trung canh giữ tầng trệt trở lên, cắt cử riêng người gác ở lối thang bộ và exit nên họ chả mảy may quan tâm đến hầm parking.

Còn hỏi tại sao họ lại sơ suất đến vậy thì cũng xin giải thích bằng bộ đồng phục cảnh vệ mà Joshua cùng đồng bọn đang mặc. Bộ đồ đã làm xuất sắc trong việc giúp hai kẻ trộm nguỵ trang an toàn, chỉ tội cho hai người trực ban thang máy, vừa xuất hiện ở tầng 17 đã trượt ngã đập gáy xuống sàn bất tỉnh.

Camera thang máy trả về là hình ảnh 2 nhân viên vệ sĩ tác phong nghiêm trang với cái mũ pilot đồng phục.

Sau đêm nay cũng đánh dấu nhiều bước ngoặc mới, khi doanh nhân Kushner rẽ hướng sang nghề tay trái thành công: nghề đạo tặc! =))

___________

Cokoo Cokoo~

Đồng hồ báo thức vang inh ỏi.

- Hớ!!!

Một cái bản mặt với hai con mắt thâm quầng như panda, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch bonus thêm hành động ngáp lên ngáp xuống, đưa tay gãi gãi lưng, gãi eo, gãi đủ thứ chỗ để tăng thêm tính bại xụi cho vấn đề ( ̄^ ̄)ゞ

Cục "vấn đề" vớ điện thoại nhắn nhanh một cái tin rồi lếch thếch bò xuống giường, thẳng tiến nhà tắm. Trước khi vào trong nhà tắm còn có màn "đọ độ cứng" - nói cho dễ hiểu là mắt nhắm mắt mở tống đầu vô cửa cái "rằm" - 15 u 1 cục ╮(╯_╰)╭

Nếu tối qua Cục cưng dòng họ Swift không lăn lộn tìm cách vuốt giận chị họ thì sáng nay đã chẳng có chuỗi hình ảnh sinh động tới mức kinh dị như vầy đâu.

Nàng dậy sớm đến The Swift Central mục đích để Alessandra hiểu là nàng đã ghi nhận lời dạy dỗ của cô và bắt đầu chú tâm tới công việc - ai da chắc được vài ngày chứ gì ._.

.

.

- Chào buổi sáng, tiểu thư Taylor!

Swift đưa tay lên miệng "suỵt" khẽ.. Thường ngày thì giờ này nàng vẫn còn nằm dài trên giường, nay tự nhiên sốt sắng dậy sớm chả trách Quản gia Anthony không tròn mắt ngạc nhiên.

- Tôi đi làm đây, mọi người đừng đánh thức chị Aless, cứ để chị ấy dậy trễ đi, nếu chị ấy trách thì nói là tôi muốn chị í nghỉ ngơi.

- Vâng, thưa cô.

.

.

Bước xuống bậc thềm, đi qua cây cầu bắc ngang con suối nhân tạo, Taylor cười tươi rói với người đang đứng khoanh tay chờ nàng.

- Morning, Karlie~

- Nice day, Taylor!

Karlie Kloss nhoẻn môi, hai bạn trẻ đi song song ra phía cánh cổng thép xa xa.

Gần đây The Emper ít đi chơi đêm nên xe nàng hầu như đều giao cho Giảng viên Kloss. Sáng sáng chạy sang đón, chiều chiều đưa về nhà, tình như cái bình :v

Đôi lần Alessandra bắt gặp còn làm hành động buồn nôn để trêu cô em họ, nói sao chăng nữa, cô vẫn cảm thấy vui vì Taylor cuối cùng cũng tìm được người tốt.

- Taylor bị mất ngủ hửm? Nhìn thần sắc không được tươi như hôm qua. Sao tự dưng muốn đi làm sớm nhỉ? Mới có 7h ...

Hỏng hỏi thì thôi, hỏi tới bạn Taylor chỉ muốn xổ hết rắc rối trong đầu ra cho Karlie nghe. Đương nhiên là bạn sẽ làm rồi ~

Và sau chục phút xả hết , xả sạch, Swift tiểu thơ chụp chai nước tu một hơi cạn quá nửa.

Karlie phì cười, vẻ trầm lặng vẫn chưa bao giờ thoát khỏi dù cô có cười tươi đến mức nào.

- Tôi sẽ tìm cách nói hộ vào để Chủ tịch bớt giận. Taylor đừng lo nữa, đi ăn chút gì nhé?

- Sao cô tốt với tôi vậy? Chuyện gì cũng giành làm giúp hết.

Karlie phớt lờ câu hỏi.

Swift tiểu thơ xụ mặt, Kloss cố vấn hốt hoảng lấy tay đẩy chân nàng ngồi lại ngay ngắn, má ơi bận váy mà banh càng chàng hảng vậy má , không sợ người lái lạc tay thì cũng nghĩ cho tình hình giao thông xung quanh chút chứ ~T.T~

*xoè ra lại*

T.T *lại đẩy vô*

- Hông chịu, thích ngồi vầy >o<

Bạn nhỏ kêu lên eo éo như tiếng mèo con khát sữa. Karlie muốn cứng rắn dạy dỗ cũng còn phải chùn bước, thôi thì đành xuống nước +.+

- Một quý cô phải hành xử đoan trang.

- Nhưng thích ngồi vầy, ngồi vầy cho nó mát (๑>◡

- "Nó" là cái gì thế?

Bạn Người lớn hấp háy mắt trêu. Bạn nhỏ lúc này mới đực mặt ra ngẫm nghĩ

"Ơ thế 'nó' là cái gì nhỉ? "

Và tình hình chiến sự giãn ra với ai lái xe thì lo lái xe, ai tự vấn thì lo tự vấn.

The Emper đúng là như con nít, chỉ cần lôi chuyện khác ra là sẽ tập trung vào vấn đề mới, bỏ luôn việc đang làm.

Không khí nhẹ nhàng kéo dài chẳng được bao lâu thì ánh mắt bạn nhỏ Taylor bị hút chặt vào một vật rơi dưới sàn xe.

Một chiếc băng đô hường lè uỷ mị sến súa hai lúa ai đó đánh rơi.

Lại đực mặt lần 2, Karlie đâu có dùng mấy thứ màu mè này và Taylor thì lại càng không. Thế thì của ai nhỉ?

*quay qua*

Karlie vẫn đang bình thản lái xe, vẫn không hay biết cơn sóng ngầm đang từ từ trỗi dậy thành đại hồng thuỷ. Có một câu dân đi biển thường nói: Trước cơn bão, mặt biển thường tĩnh lặng hơn mọi ngày.

Ở chỗ này khỏi cần tĩnh lặng, thoáng giây Karlie rướn nhìn ra bên ngoài, phần bị gấp nếp ở cổ áo sermi lộ ra và chình ình trên lớp vải trắng là dấu son môi đỏ tươi. Màu son của đám con gái dân chơi đây mà!

Biết sao The Emper biết hông? Tại The Emper cũng xài màu son giống vậy á *té xỉu*

Chậc, Taylor nhớ rõ nàng chưa từng ôm Karlie để có thể vô ý quệt son lên áo và Karlie cũng đâu phải ở dơ tới mức chẳng giặt áo thường xuyên? Huống hồ, màu son này nhạt hơn màu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net