Chap 67: Hoa Hồng Vẫn Luôn Đầy Gai Nhọn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ngày thiệt đẹp <3 - Thứ 7 - ngày 27.07 quá trời số 7 😂



Ở một thế giới nhỏ, có một thành phố nhỏ, trong thành phố nhỏ có một tòa nhà nhỏ, trong tòa nhà nhỏ có một căn phòng nhỏ, trong căn phòng nhỏ lại có một con nhỏ... è hèm, con NGƯỜI nhỏ - và hôm nay, câu chuyện của chúng ta sẽ xoay quanh CON NGƯỜI NHỎ đang khệ nệ bê nguyên mớ hộp các tông chứa rác thải tái chế, mà trong đó hết hai phần ba là đống bìa cứng được bà nhỏ dùng thân thủ "khéo tay hay làm" cắt từ mô hình nhà cửa xe cộ thành ra một cái giống gì đó chưa xác định.

(◎ ◎)ゞ



Thiệt khó trách, dù sao người ta cũng là đại thiên kim tiểu thơ cành voàng lá ngọc, nhỏ lớn có chuyện nào phải mó tay vô? Bất luận là khoa học thường thức hay nữ công gia chánh cũng đều miễn bàn. Ấy còn chưa tính tới cánh tay bị thương tuy đã lành nhưng mọi chức năng chỉ mới phục hồi ở mức tương đối, làm mấy việc thông thường thì không thành vấn đề, nhưng những việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, khéo léo như cắt dán – lắp ghép bìa cứng thì đúng là gian truân.


Hai thùng giấy to chồng lên nhau khiến khổ chủ ngay từ đầu đã gặp khó khăn trong di chuyển, bà nhỏ thậm chí phải ngoẹo cổ sang hẳn bên mới quan sát được chướng ngại trên đường. Bình thường văn thư nhan nhản, tạp vụ cũng nhan nhản, bảo an cũng nhan nhản ấy vậy mà đến lúc hữu sự cần giúp một tay liền chả thấy bóng dáng ai. Nàng ủy khuất tự mình nhớ xem hồi còn tại chức nàng cư xử có bad lắm không mà tới lúc sa cơ thiên hạ hỏng ai quan tâm hết ráo T___T



- Ú òa~


- ÚY MỤ NỘI MẸ ƠI !!!


Bà nhỏ bị tập kích bất thình lình liền nhảy lambada tại chỗ, thủ phạm tá hỏa chưa nghĩ tới tác hại từ trò đùa vô tư của mình đem cô bạn thân xém xíu nữa bị dọa chết. Hấp tấp đặt ly cà phê lên lồng kính bảo vệ mẫu vật trưng bày rồi đỡ phụ một tay vác đống rác thải "không phải do sinh hoạt" mang để ở trước cửa khu mô hình, lát nữa tạp vụ sẽ tới thu gom.


Xong đâu vào đấy, hai bà nhỏ nắm tay nhau tung tăng tung tăng lượn lờ ở mỗi khu trưng bày mô hình ngó nghiêng chỗ này chút, chỗ kia vài chút.


- Bồ trốn xuống đây thăm mình hửm?


Taylor nhịp nhịp tay hỏi trong lúc quan sát Mia mở nắp ly cà phê bốc khói rồi đẩy qua trước mặt mình:


- Vài phút nữa là hết giờ nghỉ trưa, mình tranh thủ mua cho bồ cốc cà phê. Đoán là bồ chắc ở dưới này không có bạn sẽ buồn chán lắm, ai mà ngờ một khu rộng lớn như cả viện hải dương học chỉ có độc nhất một mình bồ @@


Cô bạn đồng nghiệp Mọt Sách đẩy gọng kính loạn ngửa đầu nhìn trần nhà hình mái vòm thăm thẳm tít trên cao rồi quét mắt khắp lượt căn phòng siêu cấp rộng lớn mà không kềm được chép miệng vài tiếng trầm trồ. Diện tích khu mô hình dễ thường đã chiếm hết một nửa tầng sáu, có nghĩa là nó rộng bằng ba khu phòng ban khác cộng lại – cô nàng chưa từng có cơ hội được mở mang tầm mắt mà chỉ nghe đồn rằng phòng làm việc của CEO mới gọi là vô địch về diện tích bên trong – nhưng chắc chắn không thể nào lớn hơn khu trưng bày này được!


Cả một tầng vắng hoe có mỗi mình Taylor , lâu lâu mới ló ra vài người thuộc kho văn thư gần thang máy, họ gồm mười người nhưng với số lượng công việc cần chạy lên chạy xuống cả ngày đều hiếm thấy họ ngồi một chỗ, hầu như tầng sáu chỉ có mỗi bạn tập sự ngày ngày hết đi ra rồi lại đi vào.


- Ừ đúng, tầng 18 ngoài phòng Chairman thì còn phòng Boss Nhân sự rồi khu họp hội đồng, vườn treo, thêm thắt vài khu vực phụ cận thì đúng là chỉ ngang tầm cỡ này thôi chứ không lớn hơn.


Tập sự Swift dường như đọc thấu suy nghĩ của cô bạn, gật gù giải thích.


Cô bạn Mia đực mặt dòm lom lom cô nàng tóc vàng như vớ phải người ngoài hành tinh đích thực.


- Ủa nãy giờ mình chưa nói gì mà?


- Ờ ha. Bồ đã nói gì đâu.


Bà nhỏ gãi đầu.


- Nhưng mà mình thiệt sự là có ngầm so sánh, woaaa Taytay, bồ đọc được suy nghĩ người khác hở? :o


- Ủa... ờ ha, mình hiểu được hả ta ?!?


(・・ ) ?

(・・ ) ?


Chẹp, mắc mợt ghê nơi =.=



Cảm thấy vấn đề đang đi tới hồi cùng- cực -hạn bế tắc, bạn Mọt Sách quyết định gạt bỏ chủ đề xoắn não đang thảo luận, dòm dỏ thêm lần nữa khu trưng bày tuy rộng lớn nhưng không có chút ánh mặt trời lọt qua được mấy lớp tường che chắn, hơn nữa cũng khá là u tĩnh tịch mịch dù lúc này đang là một giờ trưa.



Đặt bản thân ngồi vô vị trí của Taylor, Mia không dám tưởng tượng tiếp nếu mình phải chôn chân ở một nơi quá lớn nhưng lại quá quạnh hiu, lại còn tối kín mít như hũ nút thế này. Thương cảm chép môi ngó bạn thân:


- Tối tăm ẩm thấp như vầy rồi cả ngày hít keo, hít bụi giấy mà bồ vẫn chịu đựng được thì mình thực sự nể bồ rồi. Đã thế còn chả có bóng ma nào lai vãng, Taylor sắp tới mình sẽ cố gắng trốn xuống đây chơi với bồ thường xuyên hơn.


Bà nhỏ nghe mấy lời vừa rồi đã đủ để bờ mi rưng rưng cảm động, khoát tay:


- Gặp được người bạn tốt như bồ đúng là may mắn của mình, thực ra hồi xưa làm việc ở trên cao cũng chỉ có một mình nên cũng quen rồi. Còn mấy thứ mô hình này nếu bị nắng rọi vào sẽ làm hỏng hết, với lại ở đây không tối tăm lắm đâu, xem nè!


Tách!


Nguyên khu vực bừng sáng nhờ khối lượng "khủng" bóng đèn chiếu sáng bố trí quanh các dãy bàn dài đặt mẫu hình, Mia hai mắt trố lên kinh ngạc không nói được nửa lời.


Tách.


Taylor chứng minh lời nàng nói là thật chứ không phải trấn an cô bạn xong liền nhanh tay gạt contact, cả căn phòng rộng lớn lại chìm trong không gian tĩnh mịch, mờ mờ ảo ảo. Mia tiếc hùi hụi vì chưa kịp nhìn ngắm chi tiết mẫu hình được trang hoàng bóng đèn nhấp nháy, kéo tay áo nằn nì:


- Taytay cho mình xem thêm tí nữa~


Swift tập sự nghiêm chỉnh lắc đầu:


- Cụm đèn vừa nãy bao gồm một contact khởi động toàn bộ hệ thống cả nghìn bóng đèn, nó chỉ dành cho đối tượng hợp tác với The Swift ghé qua tham quan. Bình thường thì không được tự ý mở để hạn chế tiêu tốn điện năng.


- Oh mình hiểu rồi. Bồ mau uống cà phê kẻo nó nguội mất ngon.


Taylor ngạc nhiên vì sao hôm nay cô bạn đồng nghiệp này có vẻ thắc thỏm một cách kỳ cục như vậy, nãy giờ còn liên tục nhắc nhở nàng uống cà phê – chung quy xưa nay Swift đại tiểu thơ ở nhà ngoài detox hay các loại thức uống "tốt cho dáng, đẹp cho da" ra, nàng không thích dùng các chất có chứa cafein. Chỉ riêng bà chị họ chịu áp lực công việc ngày này sang ngày khác mới cần ép đầu óc luôn tỉnh táo thôi; mặc dù không mấy ưa nhưng bởi vì cô bạn kia quan tâm bỏ công đem xuống tặng mình, nhân viên Swift không thể không nhấp một ngụm để bạn mình vui.


Mia vui thật, vui ra mặt luôn.


- Mà này, bồ giỏi chịu đựng thật ấy, vụ bản báo giá bị đánh tráo vừa giải quyết xong, bồ được minh oan và cũng là nạn nhân bị hãm hại nhưng vẫn bị chịu phạt dưới này, mình thấy quá bất công dùm bồ! Do hoàn cảnh mình khác bồ, nếu mình có điều kiện như bồ thì nhất định không chịu ức hiếp, liền tự nghỉ việc!


Đoạn đầu nàng hơi tán đồng nhưng đến câu sau, hàng chân mày mảnh chợt nhíu lại. Taylor không rõ là do mình nhạy cảm quá mức hay bởi câu nói kia rõ là đá xoáy nàng gốc gác cao quý lại ngược đời cam chịu "thói đời" !?!


Nhưng rồi nàng rất nhanh đã gạt phăng ý nghĩ không hay đó, Mia là người bạn thân nhất lúc này mà nàng có thể thoải mái tâm sự, nàng bị "đày" xuống tận dưới này cũng chỉ có cô bạn ấy chẳng ngại tập thể xa lánh mua cà phê cho mình. Ồ dĩ nhiên nàng không quên chị em nhà Swan, chị họ Alé hoặc chị bạn siêu sao luôn sẵn lòng lắng nghe nàng than thân trách phận; từ tận đáy lòng đôi lúc vẫn tồn tại nhiều vấn đề quá nhỏ nhặt mà Taylor không muốn hở chút tìm tới gây phiền hà.


Mia thì khác, vị trí cả hai tương đương, cùng là đồng nghiệp – quan trọng là cô ấy không hiểu hết nội tình các câu chuyện điên đầu xảy ra xung quanh cuộc sống phức tạp của người thừa kế dòng họ danh tiếng kia, nên Taylor có thể thoải mái dốc hết hàng vạn ý niệm trong đầu một chút cũng không sợ cô bạn mình sẽ biết quá nhiều.


- Bồ uống nhiều vào, mình mua cả cốc to thế này mà bồ chỉ uống mỗi ngụm bé tí. Chê à? Lần sau mình không thèm mua cho bồ nữa.



Thấy bạn tỏ vẻ trách móc, tập sự Swift cười xạo sự vuốt giận:


- Mình uống ngay đây, nói thật bồ đừng giận, mình không biết uống cà phê, sau này mua thì mua nước trái cây hay diet coke được rồi. Bồ thấy đấy, nhấp môi có chút xíu đã thấy đầu óc hơi váng vất rồi này.


Nàng xòe đôi bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh chứng minh rằng mình không nói dối, cơ địa nàng thực sự không hợp với mấy chất kích thích kiểu đó. Mia lia mắt qua mặt kim đồng hồ đeo tay – Taylor quả thực có hơi cảm thấy bất thường, nãy giờ cô bạn thân xem giờ liên tục giống như đang chờ cuộc hẹn với ai, nhưng sau cái liếc qua vai bà nhỏ chết đứng trân trân ngó cây kim to của đồng hồ treo trên tường, vỡ lẽ lý do khiến Mia cứ sốt ruột nhấp nhổm:


- Trời đất hơn 1h rồi, mải huyên thuyên mình quên béng mất, bồ cũng chả thèm bảo mình nữa. Thôi đi lên trển mau kẻo bị trừ điểm xếp loại.


Cô bạn Mọt sách chớp lấy thời cơ thoát khỏi cuộc gặp trì hoãn giờ vào làm việc của mình, cô đã muốn nhắc nhưng nhác thấy Taytay một mình ở lại đáng thương quá bèn không nỡ...


Bịn rịn lưu luyến đứng lên, không quên dặn bạn bỏ cốc cà phê nếu cơ thể không tiếp nhận món thức uống đại trà này. Taylor gật gật xua xua tay đuổi thẳng, môi nở hoa:


- Biết rồi biết rồi. Bồ lo cho thân bồ trước đã.


Mia làm động tác đập tay thay lời tạm biệt, đi được mấy bước cô bạn ngoảnh lại, bộ mặt thất thần xanh mét báo hại nhân viên Swift cũng lập cập theo:

- Sao thế?

- Mẹ ơi mình đãng trí quá, thật ra mình được cử xuống đây bảo với bồ là 1h10' lên phòng Chủ tịch, Chủ tịch cần hỏi bồ vài vấn đề liên quan đến chị Regina trước khi cô ấy rời văn phòng đến buổi gặp mặt khách hàng, thế mà nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất xong mình quên mất tiêu. Taylor mình xin lỗi, bồ có thể đừng đề cập chuyện mình quên thông báo với chủ tịch không? Cô ấy chắc đang chờ bồ trên văn phòng đó.


Nàng trông người đồng nghiệp thần sắc tái mét như sắp chết đến nơi, nhất thời phá lên cười, vỗ vai trấn an bạn:


- Mình không hé môi đâu, yên tâm về đi, mình sẽ lên ngay. Cô ta dù gì cũng ghét mình sẵn rồi, có ghét thêm cũng chả ảnh hưởng gì sất...


Câu sau Taylor đang trụ vững bỗng mất thăng bằng tì tay lên mặt kính chụp trên quầy mô hình đường phố đặt giữa phòng, quái lạ, ít phút trước nàng vẫn còn rất tỉnh táo.


- Bồ ổn chứ Taytay? Hay để mình xuống báo lại cho Amanda là bồ không khỏe?


- No. Mình ổn. Chắc là say cà phê, công nhận mình dở thiệt.


- Are you sure?


Mia nghi hoặc hỏi vặn, cô bạn thân phì cười:


- Sure. Chừ bồ chưa về còn mình thì chưa lên trình diện chẳng mấy chốc cả hai chúng ta đều sẽ bị tóm cổ ném ra khỏi tòa nhà này. Bồ về trước, mình lấy thêm vài thứ vật dụng cần dùng rồi theo chân bồ ngay.


- OK. Nhanh lên nhé, à mình còn phải xuống Đại sảnh nhận gói đồ mẹ mình gửi qua, bồ đi trước khỏi chờ há!


- Ừ gặp bồ cuối giờ tan sở!


Taylor vẫy tay, cô bạn Mọt sách vừa khuất dạng nàng đã ngay lập tức dùng ngón trỏ xoa xoa thái dương, một trong số những lý do mà cựu The Emper của The Rat ăn chơi bao nhiêu năm qua nhưng tuyệt đối không đụng vào chất kích thích đó là do tiền đình ẻm quá yếu không chống chọi nổi ba cái hóa chất gây hưng phấn tức thời chứ chả tốt đẹp chi đâu (๑>◡<๑)


Cơ mà say cà phê tới hai mắt díu lại, mí mắt nặng như đeo chì chực chờ sụp xuống còn đầu óc váng vất, mắt hoa, tay cứ khua loạn như tình trạng ngay hiện thời thì đúng là lần đầu tiên trải nghiệm. Y chang chơi game VR bằng kính thực tế ảo (¯▽¯)~*


"Không xong, bắt cô ta chờ lâu cô ta nhất định nổi cơn tam bành, lên gặp trao đổi vài ba câu rồi xuống đây nằm ngủ tới chiều cũng chả ai hay mà bắt bẻ"


Nghĩ xong là thi triển ngay, nàng khỏi mặc áo khoác, cứ sơ mi trắng, váy bút chì tiện tay cầm thêm cuốn sổ với cây bút tiện bề ghi chép nếu cần thiết – rồi một mạch đi thẳng ra cửa.


.


.


.


Knock ... Knock ...


Gõ hai tiếng lên cửa rồi lùi lại chờ phản hồi từ người ở trong, tập sự Swift cả vầng trán ửng đỏ vì chịu đựng cơn choáng cứ cách vài phút ập đến sau ngụm cà phê thứ hai. Mặt mũi ngớ ngẩn, tay chân bủn rủn, cả người xụi lơ, cuốn sổ hiện tại đã chuyển từ vị trí ôm trước ngực thành xuôi theo chiều chân váy. Ruột gan nhào lộn thúc hối kẻ hạ lệnh triệu tập làm ơn làm phước muốn xử tội hay vạch tội gì gì đấy thì làm lẹ lẹ lên để nàng còn về, nàng chịu hết xiết rồi.


ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ


- Come in!


Lệnh thông hành truyền từ trong ra ngoài thông qua chiếc loa nhỏ đính trên cửa, nàng hít thở một hơi lấy dũng khí đặt tay lên nắm cửa vặn khẽ.


Cạch


Gương mặt hiền hậu vừa rướn khỏi góc tường tíc tắc liền thụt lùi, đường cong chữ S thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải ren gợi cảm, bảng tên đỏ lủng lẳng trên cổ, đôi mắt xanh bầu trời, lọn tóc vàng xoăn bồng buông xuống ngang vai – Giám đốc Swan chính là đầu giờ chiều có chút việc cần bàn bạc cùng CEO nên quyết định đích thân tìm sang, rốt cuộc vừa đến trước cửa đã bắt gặp người quen. Hơn nữa bộ dạng cũng vô cùng khác thường, nàng không định chen ngang phá đám, chỉ dự trù dừng bước quan sát sự tình, tình huống phát sinh vấn đề mới cân nhắc nên hay không nên can thiệp.


Sau buổi thẳng thắng thảo luận về cách xử lý nhân sự Regina, Candice Swanepoel nhận ra Karlie Kloss không xấu xa như nàng đã nghĩ. Không đuổi việc Taylor mà lại giáng chức cũng đều nằm trong sự tính toán kỹ lưỡng, có thể là hạn chế để cô em nai tơ bị đám đồng nghiệp xấu tính ghen ghét giở trò chơi khăm hoặc cũng có khi đó là cách tránh "bứt dây động rừng", loại trừ mọi sự tương tác của 'con mồi' với tập thể, gài ra thế khiến kẻ đứng sau âm mưu vừa rồi tự hiện nguyên hình.


Candice nhìn chằm chằm Taylor đặt tay lên nắm cửa, chỉ còn một động tác xoay nắm đẩy cửa bước vào nữa thôi nàng sẽ không thể tiếp tục vai "điệp viên" giấu mặt, giữa thế vắt óc suy tính kiếm cách theo sau bảo vệ cô em khác họ một khi hành động "bám đuôi" bị cắt đứt thì giọng nói đanh thép từ xa rảo bước đi tới sa sả quát to:


- Đây là tầng cấm nhân viên hạ cấp bén mảng, ai cho phép cô lên đây? Cho dù cô đã từng là CEO hay giữ chức vụ to tát đến đâu đi nữa thì nên nhận thức được hiện thực mình là ai! Đừng có trèo cao, ngã sẽ rất đau.


- Nhưng... nhưng... Chủ tịch phái người triệu tập tôi...


Taylor lúng túng trần tình, Rachel quắc mắt rít qua kẽ răng:


- Nói dối, nếu Ms. Kloss muốn gặp cô thì người truyền đạt ý muốn của thượng cấp chính là tôi. Từ sáng đến giờ tôi không hề gặp cô thưa cô Swift.


Nàng đớ lưỡi không biết nên nói gì tiếp đây, rõ ràng Mia thay lệnh truyền đạt...


Vỗ cái "chách" lên trán, đúng rồi, ả tiện nhân đó cố ý gài nàng để nàng bị chính trợ lý cũ trách mắng, mục đích ả muốn làm cho nàng cảm thấy nhục nhã không nhịn nhục được bùng phát rồi ả vin vào tội không biết trên dưới mà đuổi việc mình.


Thâm độc, quá sức thâm độc!

凸(`⌒'メ)


- Cô đứng đực ra đấy ăn vạ à? Còn không mau quay lại khu vực phân công công tác hay chờ tôi gọi bảo an giúp cô một tay?


Rachel khoanh tay nguýt dài, Taylor muốn nói gì rồi lại thôi, lắc lư cái đầu lỏng lẻo:


- Tự tôi đi được.


- Tôi rất vui mừng khi biết điều đó.


Nàng tủi thân cắm cúi rảo bước, tiếng gót giày của Rachel gõ văng vẳng sau lưng. Rachel sau khi nàng rời khỏi và quay về vẫn giữ thái độ tôn trọng nhất định, tuy cả hai không hề mở lời được câu nào, nàng cũng nhận ra tính cách cô ấy vốn đã ít cởi mở - nay lại càng khép kín hơn xưa, thân thiết tuy không còn - nhưng tóm lại là chưa một lần lớn lối quát nạt như hành động vừa rồi.


Trông dáng lưng hai nữ nhân một trước một sau lần lượt dời gót khỏi tầm mắt, nữ trợ lý đột ngột quay phắt lại, phóng ánh mắt nghi kỵ tới góc hành lang dẫn đến phòng Boss Nhân sự.


May thay chỉ vài giây sau vụ đụng độ, Giám đốc Nhân sự trước sự việc xảy ra quá đỗi kinh ngạc đã rón rén lùi thêm một khoảng rộng nhờ vậy mới không bị cặp mắt tinh anh phát hiện.


Lòng Candice hiện nay đang khá bối rối.


Rachel từng là trợ lý cũ của Taylor và sau này làm việc dưới quyền Karlie nhưng chỉ qua một cái liếc mắt vào khoảnh khắc đầu tiên trong buổi phỏng vấn tại trường học, Giám đốc Swanepoel liền nhận thức được năng lực tiềm ẩn trong cô sinh viên năm nhất. Rachel đều nhờ một tay trụ sở tài trợ học bổng, tốt nghiệp xong được đưa thẳng sang trụ sở New York bồi dưỡng thành tài. Trong nhận thức của Candice, cô trợ lý mới tốt nghiệp ấy tương lai còn được việc hơn cả Martin Buchan, tự bản thân cô ta cũng sẽ không muốn dừng lại ở danh phận phụ tá, chính bởi nhìn ra tham vọng mà sắp xếp cô ta trở thành thư ký – nhưng than ôi phần số khéo đùa, ai mà ngờ Taylor cũng cảm giác được khả năng vượt trội của Rachel rồi quyết định cất nhắc thành trợ lý riêng của CEO.


Và giờ nữ trợ lý đã từng được chính mình chiếu cố quay ra sỉ vả, nhục mạ mình.


Nàng nghĩ thầm, cô em gái khác họ kia cuộc đời đúng là quá nhiều bất hạnh.


Giờ phút cân não qua đi, Candice quay lại vấn đề dự tính đem ra thảo luận với Karlie Kloss, nàng hô lên một tiếng khe khẽ.


- Chậc! Cuối buổi sáng Karlie đã thông báo chiều nay cậu ấy ra ngoài tiếp đoàn đối tác từ Phần Lan sang mà mình quên khuấy đi mất.


Nàng xoay người trở về văn phòng, đứng trước cửa phòng HRD còn tay thì đã vặn nắm cửa, Candice sực phát hiện ra chi tiết lạ:


- Nếu Karlie ra ngoài tiếp khách thì Rachel làm sao vẫn còn ở trụ sở ???


..


..


Cộc...


- Taylor, chị không khỏe đúng không?


Rachel nhanh chân tiến lên vài bước đỡ lấy vai người đi trước mặt, đã xuống tới hành lang tầng 6, tạm gọi là không có ai lân la theo dõi, nữ trợ lý điềm tĩnh trở thành điểm tựa dìu cấp trên cũ về khu mô hình.


Taylor thở gấp, nàng không thể điều khiển tay chân mình được nữa, mọi thứ trước mắt cứ nhòe dần, nhòe dần còn mí mắt chỉ chực đổ sụp. Đầu óc mơ hồ muốn đáp lại câu hỏi của Rachel nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net