Chap 84: Phong Hậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* * * * * * * * * * * * * *

Hồi 01: KHAI CUỘC.




Cánh cửa dẫn xuống một căn hầm rộng, sâu và tối hun hút. Những ánh nến trên tường chập chờn rọi sáng lối đi lờ mờ, chìm trong cái vẻ u tối quạnh quẽ và lạnh buốt sống lưng. Taylor Alison Swift ngước mắt đề phòng, nhìn khắp một vòng căn hầm mang trên mình cái vẻ xa xưa cũ kĩ, rêu mốc trên tường, tơ nhện giăng khắp. Chốc chốc cơn gió lạnh luồng qua lối đi, thốc vào người bọn họ cái không khí lạnh lẽo rợn da gà.


Taylor có chút sợ sệt, ánh mắt sáng phản chiếu dưới ánh nến bập bùng. Khép nép bước theo mọi người, không ngừng móc móc cánh tay người đang đi cạnh, run giọng thì thào:


- Chị có nghĩ căn hầm này dẫn đến địa ngục không Aless?


Giữa không gian quạnh quẽ, hoang tàn bao quanh. Bà chị họ cười mũi chế nhạo cô em họ trí tưởng tượng phong phú siêu đẳng nhưng nhát như thỏ đế.


- Nếu thực sự nó dẫn tới địa ngục thì chị cũng muốn biết địa ngục trông như thế nào.


Nữ thị trưởng bụng cũng hơi hốt nhưng để giữ hình tượng nữ cường, Alessandra khoanh tay cười khẩy, ôi dào dăm ba cái đường hầm vớ vẩn, dọa được trẻ con.


Alessandra liếc mắt nhìn cô gái tóc vàng đi phía sau, định bụng sẽ hỏi trêu vài câu, "Mọt Sách" nghìn năm ru rú trong thư viện, hiếm khi có dịp mở mang tầm mắt thế này. Ấy thế nhưng vừa nhìn sang, "Player" bỗng chột dạ trông thấy thấy nét mặt nữ nhân kia vô cùng bình thản, không thể hiện chút lo sợ nào; cô rất đỗi ngạc nhiên - càng nhận ra nhiều điểm kỳ lạ, không có bất cứ bộ dạng run rẩy dè dặt như phản ứng chung của mọi người; Candice Swanepoel ngược lại, dáng vẻ bước đi vô cùng tự tin, thậm chí còn có vẻ thông thạo - dù đoàn người đang nối gót nhau mò mẫm trong bóng tối, vài người khác hầu hết đều cần một tay bám vào tường hoặc e dè từng bước để tránh vũng nước đọng, hoặc để không dẫm vào giày người đằng trước.


Cô tự hỏi, nữ nhân Mọt sách này không phải là đến quỷ thần cũng không sợ chứ? Làm bõ công định dọa cô ta một phen.

 ~(๏̯͡๏)


Qua thêm nhiều ngã rẽ, đoạn cầu thang tối tăm dẫn sang dãy hành lang lạnh lẽo ẩm thấp. Cánh cửa bằng sắt nặng nề phát ra từng tiếng kẽo kẹt từ phía bản lề lâu năm rỉ sét vì không có người trông coi.


Một mùi hương của trầm đặc trưng văng vẳng truyền trong không gian thoát ra từ khe cửa đang hé mở. Taylor bất giác cảm thấy tim đập kịch liệt, chẳng hiểu sao nàng lại hồi hộp trước khung cảnh đáng sợ nhưng cũng vô cùng khơi gợi sự tò mò ở trước mặt.



Scott Swift hít sâu một hơi, điều mà đứa con gái cưng lẫn cô cháu gái hiếm bao giờ trông thấy người đàn ông dày dạn kinh nghiệm đối phó đủ thứ tình huống kỳ quái lại phải trấn tĩnh trước một cánh cửa không có sự sống.


Thế rồi, ông đưa tay đẩy mạnh cửa.



- Ta đến như đã hẹn.


Đằng sau cánh cửa. Ngoại trừ ngài Swift, nhóm tùy tùng cùng với hai cô gái vô cùng sửng sốt nhìn nhóm người đang chờ sẵn ở bên trong phòng.




Andrea với nụ cười nửa miệng bí ẩn, ngạo nghễ toạ trên chiếc ghế cổ xưa trông hệt như một chiếc ngai vàng đặt ở vị trí trung tâm, hai bên là bốn chiếc ghế nhỏ hơn đã gần như sắp được lắp đầy.


Giờ phút này, Taylor Alison Swift dường như đã vỡ lẽ ra được một sự thật mà trước đây nàng chưa bao giờ - hoặc chưa dám tin.


Giữa cha và mẹ nàng luôn tồn tại hai bản thể đối đầu.


Và ngày hôm nay, hẳn là người cha tội nghiệp của nàng đã không còn cách nào khác ngoài việc cầu kiến đến phu nhân của ông để mong bà ấy ra tay cứu lấy sự nghiệp chính trị không còn lối thoát.


Tổng thống bị luận tội tại phiên toà công khai, bộ sậu hành lang của ông dù đã chạy vạy khắp nơi cũng chẳng thể nhờ được một nhánh báo chí - hay một quan chức chính phủ nào dám đưa tay trợ giúp.


Để xây dựng quyền lực của riêng mình, dù không thường xuyên ở Mỹ. Phu Nhân Swift đã dày công xây dựng cho bản thân một phe cánh vô cùng hùng mạnh, nói không ngoa thì hầu như những nhân tài đứng ở vị trí quản trị The Swift đều là người của bà.


Bà đã nhờ thế lực của nhà chồng, mượn chiếc nôi mang họ Swift để tìm kiếm, phát hiện, đào tạo và nuôi dưỡng cho bản thân một đội quân tinh nhuệ, thiện chiến.


Suốt nhiều năm qua, Phu Nhân Swift vẫn đi đi về về giữa hai đất nước, dưới hình thức công vụ kết hợp viếng thăm gia đình. Thực chất, mục đích bà trở về là để xem xét và đánh giá chất lượng đội quân của mình đã vững vàng chưa - trước khi uỷ thác sứ mệnh xuống họ.


Và giờ đây, khi các cụm rễ con cùng các phân nhánh trên ngọn của cái cây cổ thụ bà ươm trồng suốt gần mười năm qua đã phát triển mạnh mẽ, vươn hẳn cái tán của chúng sang phạm vi gần nửa địa cầu, cùng là lúc sự nghiệp Chính trị của Phu Nhân Swift tại Singapore đang hồi bay cao như diều gặp gió, đồng thời vị trí Chủ tịch World Banks cũng đã thuộc về bà, quyền hành tại quốc đảo Sư Tử đã nắm trọn, quyền kinh tế của các cường quốc cũng đã nằm lọt thỏm trong bàn tay. Cùng với sự thao túng truyền thông, dắt mũi đại chúng.


Có thể nói tham vọng thâu tóm quyền lực ở mọi lĩnh vực của vị Đệ Nhất Phu Nhân đến nay đã trọn vẹn hoàn thành. 


Đến đường đường là một Tổng thống của cường quốc sa vào đường cùng chỉ còn duy nhất lối thoát là tìm đến bà tìm kiếm sự trợ giúp.


Thế thì có chuyện gì trên đời, bà ta không làm được nữa chứ?


Nữ Vương đã thu phục được thiên hạ, thì đây cũng là thời điểm phong vương cho những công thần đã cùng Nữ Vương khai quốc. 




Trên bốn vị trí hai bên tả - hữu cạnh bà, chính là những cánh tay đắc lực nhất mà Andrea Swift trọng dụng.


Những gương mặt không ngoài khả năng phán đoán từ trước.


Theo thứ tự từ trong ra ngoài.


Cánh tả : Adriana Lima - Cánh hữu: Megan Fox cùng một người phủ một tấm vải voan tang phục che kính dung mạo. Dáng dấp người này không quen không lạ, tựu chung đối với Taylor không có chút ấn tượng đã từng gặp qua, điểm ấn tượng duy nhất về người này làm cách nào có thể ngồi yên trong đúng một tư thế bất động, không có tiếng thở, cũng không có biểu hiện của sự hô hấp - trông chẳng khác gì một cái xác chết.


Nghĩ đến đây, nàng bất giác cảm thấy sống lưng gai gai, di chuyển xuyên suốt căn hầm lạnh lẽo không dọa nàng sợ hãi bằng việc đang đứng tại đây và nghĩ về việc đối diện với một tử thi đang phân hủy. Một hình ảnh chạy vụt qua đầu óc nàng, bức ảnh khám nghiệm Karlie Kloss.


Nhằm chấm dứt trạng thái suy tưởng linh tinh, Taylor hướng mắt về vị trí rìa ngoài, chỗ ngồi bên cạnh Adriana vẫn còn trống.


Và giờ thì nàng đã hiểu, những chiếc ghế vây quanh người đàn bà nàng gọi là mẹ mang ý nghĩa ra sao. Đây chính là cái nhìn toàn cảnh chính xác nhất cục diện tại thời điểm lúc bấy giờ.


Hóa ra, từ đầu, cái vẻ xa hoa hào nhoáng của gia đình Swift thực chất chỉ để che đậy cho một cuộc chiến mà được hay mất thì bất hạnh cũng đều đổ xuống người đứa con gái của đôi vợ chồng đầy toan tính quyền lực và xem nhau như đối trọng lớn nhất trên đời.


Cười nhạt, chỉ có nàng ngu muội tin tưởng khái niệm hạnh phúc xa vời kia là tồn tại. Và chiếc hộp thủy tinh bao bọc lấy mình được tạo ra từ những điều dối trá mà có nằm mơ nàng cũng không hề dám tưởng tượng rằng nó xấu xí, tàn nhẫn và khủng khiếp đến nhường này.


Alessandra nhìn sang Taylor.


Em họ cô đang chau một bên mày.


Đôi môi anh đào hé lộ nụ cười châm biếm. Nhạo người thì ít, nhạo mình thì nhiều.


Mặt trời đã thay đổi rồi!


Chị họ còn chần chừ gì mà không nhanh chóng lấp đầy chỗ trống?


Hay là chị không muốn đứng sau Adriana?


Nàng đưa đôi mắt cạn kiệt niềm tin hướng về chị họ, giây phút đó, lòng nàng đã lạnh từ lâu. Alessandra thoáng nghiêng đầu, vẫn là cố giữ vai diễn vô tội đến giây cuối cùng.



* * * * * * * * * * * * * * * * * *

Hồi 02: Phong Hậu.




Rồi bất chợt, gót giày đóng xuống nền đá một tiếng cộc khô khốc.


Bóng đen lẳng lặng rời khỏi đoàn người, tách nhóm người từ nãy đến giờ vẫn hoàn toàn bị động.


Bàn chân thoăn thoắt dẫm lên đôi giày cao gót, uyển chuyển rảo bước tạo nên một tràng âm điệu đều đặn như người ta dùng một chiếc thìa gõ vào viên sỏi lớn, tạo thành tiếng động nhỏ sôi nổi vui tai.


Ấy thế nhưng, đem nó đặt vào giữa hoàn cảnh này, mười phần đều trở nên kỳ quái.


Phần đuôi tóc lòa xòa ngang lưng, đong đưa theo nhịp bước. Đó là một mái tóc vàng được chăm sóc cắt tỉa kỹ càng.


Và mùi cam Bergamot gợi lên một cái tên mà tất cả đều không thể nào ngờ tới.



Taylor thực sự sốc.


Alessandra cũng không khác là bao. Như bị điểm huyệt, trong nháy mắt đôi chị em đều rơi vào sửng sốt.


Cô chết đứng nhìn người bước ngang qua mặt mình, với tác phong trang nghiêm đứng đắn lẫn nét hiền lành, cô ta đích thị là điều ngoài dự tính mà cả đời này, Alessandra cũng chẳng thể nào tính đến được.


Một kẻ thủ ác với gương mặt trẻ thơ.


Gương mặt thiên thần lúc này bỗng trở nên quỷ dị ngập trong bóng tối chỉ le lói tia sáng xanh rọi qua các chấn song trên bức tường phía sau.



Cô ta dõng dạc cất từng bước đi tự tin, thong thả ngồi xuống chiếc ngai còn trống duy nhất trước những ánh mắt kinh ngạc - cùng vẻ hài lòng không giấu diếm từ những người đang ngồi cạnh cô ta - mà đắc ý nhất, chính là vị Phu Nhân với nhan sắc rực rỡ thanh xuân, trí tuệ xuất chúng cùng bộ óc đầy mưu mô và toan tính.



- Candice Swanepoel... cô...



Cong môi cho một nụ cười nửa miệng vừa vặn cho cụm từ "kiêu ngạo", Candice chầm chậm nhúc nhích cánh tay đang thả lỏng trên thành ghế trong một bộ dáng đầy thõa mãn, kiêu căng ngẩn cao đầu.


Alessandra cảm thấy từng thớ cơ trên mặt khẽ động, hai má nóng ran, bàn tay hết nắm vào rồi lại thả ra. Tức giận lắp bắp từng chữ:


- Cậu tôi đã chiếu cố cô, nâng đỡ cô mà cô lại ngang nhiên phản bội...


- Người nâng đỡ tôi không phải Ngài Swift, thưa cô Ambrosio.



- CANDICE SWANEPOEL !!!



- Alesssandra, được rồi.


Ngài Swift đưa tay ngắt lời cháu gái, bước lên một bước, ngài không giấu giọng nói vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức con gái ngài tự hỏi bằng cách nào cha nàng vẫn giữ được sự ôn hòa trước những gì đang diễn ra.


- Em còn muốn ta thực hiện điều gì nữa.


Giọng cười khan lạnh gáy vang khắp tầng hầm tối tăm.



* * * * * * * * * * * * * * * 

HỒI 04: CHECKMATE! (CHIẾU BÍ)




Trong dáng dấp của một đấng tối cao trị vì, người đàn bà nghiêng đầu chuyển tư thế bắt tréo chân, điếu thuốc trong tay tỏa thành sợi khói xanh bốc lên trời, mỉm cười ngạo nghễ:


- Quanh ông còn những ai?




Câu hỏi vừa dứt, nhóm tùy tùng gồm những kẻ đứng đầu các sở ban ngành quan trọng tại phòng Bầu dục và văn phòng Tổng thống đồng nhất bước hết sang bên kia căn phòng - bỏ lại ba khuôn mặt chứa đựng thứ cảm xúc rối loạn không thể diễn tả thành lời.


Scott Swift ngửa mặt lên trời, bật lên tiếng cười chua chát.


Chắc hẳn, ngài chưa từng nghĩ rằng một trưởng tộc xuất thân từ một dòng họ đầy tiếng vang và nổi trội – một chính trị gia lỗi lạc như mình sẽ có ngày chịu đựng sự tổn thương lòng tự trọng đến nhường này.


Và trước những ánh mắt sắc bén đang chờ đợi, qua nét khiếp hãi trên những khuôn mặt ít ỏi còn đứng bên mình.


Ngài khụy gối tựa hồ trút hết tàn hơi vào cái buông thõng bất lực, phủ phục xuống sàn nhà.



- Ta nhận thua.


Taylor cảm thấy mặt nàng nóng ran. Phải chứng kiến cảnh người cha oai phong quỳ gối dưới chân mẹ mình trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, dưới gối trượng phu là vàng ròng, ngoại trừ quỳ trước mặt cha mẹ - có chết cũng không quỳ trước kẻ thù; nhưng đây lại không phải kẻ thù, đây là người đã đồng thanh đồng điệu tự nguyện gả cho cha mình. 


Bị chính người vợ mà ông hết lòng yêu thương, tin tưởng - ép mình nhận thua ngay trước nhiều thật nhiều thuộc hạ lẫn người ngoài, danh dự của một nhà điều hành đất nước, của một người đàn ông xuất thân thế gia không còn nỗi nhục nào lớn hơn được.



Alessandra đứng bất động, căn bản là không thể thốt thêm được lời nào, cũng không biết phải phản ứng ra sao. Trước nay, cô luôn đứng về phía mợ, nhưng lần này ... cách mà người cô ruột đối đãi cậu mình, cô thực sự không tài nào có thể chấp nhận.


Taylor thì khác, nàng trời sinh bản tính đã rạch ròi, không sợ cường quyền áp bức, gặp chuyện trái quấy nhất định phải lên tiếng đòi công bằng – huống hồ là trong hoàn cảnh này. Dù xưa nay vẫn luôn nể sợ mẹ, chỉ duy lần này, nàng cảm thấy sức chịu đựng đã đạt tới giới hạn cực đại.



- Mẹ thật quá đáng. Vì sao lại dồn cha vào bước đường này? Mẹ có trái tim không? Mẹ muốn thể hiện điều gì cũng đừng làm hổ mặt gia đình trước những kẻ xa lạ kia chứ! Mẹ say mê quyền lực, mê đắm hư danh mà bỏ bê gia đình, ngày hôm nay mẹ thắng rồi, mẹ đạt được tất cả rồi, mẹ vừa lòng hả dạ rồi chứ? Một tay tàn phá thanh danh gia đình này, tôi thật sự khiếp hãi bà, thưa Phu nhân Andrea!


Vừa đợi nàng dứt câu, tràng cười khô khốc lần nữa cất lên. Người đàn bà rời khỏi vị trí, bước đến bên đứa con gái thân thương, ánh mắt sắc như dao lia xuống người đàn ông thất bại dưới sàn.



- Ta sẽ giữ đúng lời hứa ngài. Trò chơi kết thúc.



Đoạn đảo mắt bắt lấy sự căm phẫn từ đôi mắt xanh mà con gái thừa hưởng từ chính mình, không nói gì thêm. Mặc kệ những lời trách móc của đứa con ngây thơ nhẹ dạ.


Đại Phu nhân thong dong rời khỏi.


Đến khi thứ âm thanh đều đặn càng nhỏ dần, nhóm cận thần cũng bắt đầu dời bước theo nữ vương của họ.


Chẳng mấy chốc giữa căn hầm chỉ còn lại ba người chết lặng.


Bấy nhiêu thôi sao? Chỉ muốn chồng mình bại trận trước mắt bao nhiêu người, mà khiến một người đàn bà cao sang, một mệnh phụ phu nhân cao quý, tư chất thanh tao đẹp đẽ thành ra thế này?


Rốt cuộc đằng sau còn chứa đựng những uẩn khúc gì?


Rốt cuộc bà ta bằng cách nào để có thể thu phục cả thế giới về phía mình?


Và rốt cuộc


Hai chị em họ nhà này phải tính làm sao?



* * * * * * * * * * * * * * * * * *

HỒI 05: TÀN CUỘC.


Đoàn người bước vào gian phòng khách rộng lớn nhưng lại vô cùng ngột ngạt. Tất cả chìm trong sự im lặng đến tận cùng, người đàn ông chủ nhân dinh thự ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, cố kiềm một tiếng thở dài.


Hai cô con gái lẳng lặng ngồi xuống sofa, vừa nhận lấy cú sốc nhất thời không thể cư xử bình thường. Trên suốt quãng đường về chẳng ai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net