Chap 83: Swan Angel.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




__________________

Hồi 01: TRUY VẾT.


Sáng nay, lữ khách ngái ngủ vừa đi vừa ngáp bước xuống phòng ăn thì đã nhận lời chúc buổi sáng từ người quản gia Anthony, cũng đồng thời được chuyển lời rằng đôi chị em chủ nhà bận việc phải rời khỏi nhà từ sáng sớm, nên rất lấy làm tiếc đã không thể cùng dùng điểm tâm với mình.


Thật ra Silver Apple là một cô nàng tính khí vị kỷ, không có nhiều người can thiệp vào cuộc sống riêng tư thì cô nàng càng cảm thấy tự do tự tại, càng tốt. Vì vậy cho nên nữ khách sảng khoái dùng hết sạch bữa sáng trong đĩa của mình. Đoạn vươn vai quay trở lên lầu, tiếp tục công cuộc mày mò táy máy hoá chất như thói quen thường ngày.


...


Còn tại văn phòng Thị trưởng, tầng thứ hai bên trong toà Thị chính; nữ Thị trưởng bận bịu ngập trong từng đống công văn chất cao như núi, cao quá đầu người. Chốc chốc lại cố ý dỏng mắt nhìn xem cô em họ của mình có còn ngồi ở chỗ cũ không, hay là vì quá mất kiên nhẫn mà bỏ về rồi.


Sáng sớm nay, đích thân nữ thị trưởng thành phố gọi điện cho nữ giám đốc Nhân sự tập đoàn The Swift để xin cho đứa em họ được đi làm muộn. Đương nhiên xét theo lý thì có hơi sai quy tắc - nhưng còn xét theo tình thì một lời nói ra từ thị trưởng thành phố, Giám đốc Swanepoel làm sao có thể không đáp ứng. Sức mạnh công quyền, cộng với loại quyền lực ngầm mà giới quan chức chính phủ nắm trong tay chính là thứ mà chẳng một doanh nghiệp nào dám phật ý họ.


Tốt thôi, Giám đốc Swan hoàn toàn có đủ lý lẽ thuyết phục để bào chữa cho hành động mà có lẽ nhiều kẻ khác trong The Swift sẽ dị nghị rằng nàng đối xử thiên vị. Đấy, Thị trưởng thành phố gọi đến rồi đấy, là các vị thì các vị sẽ xử trí ra làm sao? Giỏi thì bày cho tôi với.


Knock... Knock...


Tiếng gõ cửa cắt ngang cơn bận rộn vùi dập Alessandra giữa đống công văn ngổn ngang, tạm gác lại mọi thứ xung quanh, cô ngẩn lên nói vọng ra bên ngoài:


- Mời vào.

Taylor lúc này cũng hoãn lại mẩu chuyện đang đọc giữa chừng, thấy có người mới đến liền tiện tay cho nốt miếng snack khoai tây vào miệng rồi với tay rút miếng khăn giấy ướt lau sạch muối bám trên đầu ngón tay. Phủi phủi vụn snack rơi trên váy, đứng dậy.


- Ồ em cứ ngồi ở đấy.


Nữ thị trưởng hất hàm ra hiệu cho cô em họ đang khá căng thẳng. Đồng thời chỉ tay đến bộ sofa trong văn phòng để người thanh niên ăn mặc lịch sự ngồi xuống đối diện Taylor.


- Ethan, kiểm tra xem trong thẻ nhớ ấy có chứa thông tin gì không.


- Vâng, thưa Thị trưởng.


Taylor thò lỏ mắt hết nhìn chị họ lại đang cắm đầu vào mớ văn kiện bao quanh. Rồi lại hướng về máy tính xách tay đang bật ở trên bàn.


Người thanh niên tên Ethan là một chuyên gia phân tích hành vi tội phạm, tuổi trẻ nhưng đã đạt được nhiều thành tựu trong công việc, bằng cách lắng nghe và quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất mà vô thức các tay tội phạm để lộ trong quá trình thẩm vấn - cậu ta có thể đưa ra kết luận đúng đắn về tính xác thực của lời khai, cũng như dấu vết nhận dạng của tội phạm ở hiện trường.


Ethan công tác tại Sở Công tố, được phân công liên kết với Sở Cảnh sát Tư Pháp Massachusetts đã phá được nhiều vụ án lớn.


Và hôm nay, cậu ấy được văn phòng Thị trưởng triệu tập sang để giải quyết hộ nữ thị trưởng một số vấn đề nan giải.


Taylor không biết về thân thế người thanh niên độ chỉ lớn hơn mình vài tuổi, nên nàng cứ tò mò nhìn thái độ chăm chú của anh ta. Tự hỏi liệu anh chàng này có thực sự đủ sức giải quyết vụ lần này không.


- A! Đây là đoạn video gửi cho Candice.


Nàng reo lên sau khi Ethan đã bẻ khoá thành công hệ thống bảo mật dữ liệu chứa trong chiếc thẻ nhớ - sơ sài thôi, dường như người đặt mật mã cố ý thiết kế nó một cách sơ sài nhất có thể, có vẻ như đặt mã bảo mật chỉ là hình thức, một người bình thường rành về máy tính cũng có thể dễ dàng giải được.


Ngay sau giây phút phấn khích, Taylor mới ý thức được người bên cạnh đang vô cùng tập trung xem đoạn video . Nàng biết điều nên cũng đứng nép một góc, không dám quấy rầy.


Ethan cũng còn khá trẻ, khoảng chừng hai mươi bảy - hai mươi tám, dáng dấp vừa phải, không cao cũng không quá thấp, nét mặt có chút khó tính, khuôn mặt sáng láng khôi ngô.





Sau khi cậu ta xem đi xem lại đoạn ghi hình, mắt chăm chú vào màn hình laptop còn tay thì không ngừng ghi chép vào quyển sổ đặt trên bàn.



Taylor phát hiện nhiều thời điểm Ethan thậm chí còn không thèm liếc xuống quyển sổ xem mình đang viết gì nữa.


Thái độ tập trung tột độ đã khiến quý cô họ Swift thán phục, cách cậu ta say mê cuốn theo công việc giống như thế giới xung quanh đồng loạt ngừng sống.


Cho đến lúc đã xem đi xem lại đoạn clip đến lần thứ hai trăm linh tư (Taylor đếm không sót lần nào). Cậu chuyên viên điều tra mới tạm miễn cưỡng hài lòng cho dừng đoạn phim lại. Đoạn đứng dậy mang quyển sổ ghi chép suốt nãy giờ- mang trình đến bàn làm việc nơi Alessandra mải mê duyệt công văn.


Đợi cho bà Thị trưởng tạm dừng tay, chú ý vào mình. Ethan từ tốn giải trình những gì cậu phát hiện được:


- Thưa Thị trưởng, tôi đã tìm thấy một số manh mối ở ký hiệu tay mà đối tượng cố tình để lại.


Thì ra chứa đựng bên trong chiếc thẻ nhớ mà Taylor mang về, chỉ vẻn vẹn một đoạn video tự quay hệt như lúc Candice trình ra trước hội đồng đoạn video lời nhắn mà Karlie Kloss đã gửi cho mình trong cái đêm cuối cùng mà cô ta còn sống.


Từ quần áo đang mặc cho đến góc đặt máy, có thể dễ dàng nhận ra cả hai đoạn video đều được ghi lại vào cùng một thời điểm, tại chính văn phòng làm việc ở tầng 18 toà nhà The Swift.


Đoạn video ghi lại khung cảnh Karlie Kloss ngồi trong văn phòng, tư thế có vẻ như là đang tập trung làm việc. Tuy nhiên, cô ta lại không hề nói một lời nào, chỉ thấy chốc chốc ngước nhìn chằm chằm vào camera.





Và đoạn video kết thúc.


- Trong toàn bộ đoạn ghi hình dài vỏn vẹn 2'16s , có 4 lần Karlie Kloss gãi mũi, 2 lần đưa ngón cái và ngón trỏ đặt lên cằm, chớp mắt trái 3 lần, nhướng mày khi đang xem một thứ - có lẽ là sơ đồ chi tiết khu mô hình.


Xem qua đoạn ghi hình, Taylor hoàn toàn ngơ ngác. Nàng chẳng thấy có bất cứ manh mối nào để lại. Ngoài việc Karlie Kloss có vẻ hơi bất thường khi không thể kiểm soát hành vi của bản thân. Còn Ethan thì ngồi đó và đếm từng cái chớp mắt của cô ta.


Nhưng đó chính là sự khác biệt giữa một người thường và một chuyên gia.


Ethan là một chuyên gia nhiều kinh nghiệm, một tài năng trong giới phân tích tâm lý tội phạm. Thế nên, cậu ta không bỏ sót bất cứ tiểu tiết nào, ngay cả việc Karlie Kloss theo thói quen xoay bút - cậu ta cũng tin rằng đây là ám hiệu để lại. Bởi vì một người trước khi chết - hoặc đang bị đe dọa mạng sống - họ sẽ tìm mọi cách để lại ám hiệu nhằm vạch trần hung thủ, hoặc gửi gắm lại những tình tiết quan trọng liên quan đến những bí mật họ cất giữ.


Sau một hồi phân tách, Ethan kết luận rằng lời nhắn mà Karlie Kloss để lại là phải tìm kiếm gì đó ở khu mô hình, càng sớm càng tốt vì manh mối có thể sẽ bị ai đó vô ý hủy hoại. Đó cũng là lý do đằng sau việc cô ta muốn Taylor tiếp tục ở lại khu mô hình.


- Khu Mô hình thuộc tầng sáu, là một khu vực vô cùng rộng lớn, cử ra một nhóm người chưa chắc đã tìm thấy manh mối trong một vài ngày, huống hồ khu vực này hiện tại người ngoài không được phép lai vãng, các nhân viên khác cũng không được tùy tiện đi lại.


- Nếu thế thì, thưa Thị trưởng, tôi cần thêm thời gian để quan sát kỹ càng hơn.


- Cậu có thể trở về.


Alessandra giữ nguyên thế đứng khoanh tay xoay mặt vào bên trong kệ văn thư, dường như không muốn ai khác trông thấy dáng vẻ suy tư của mình.


Còn Taylor, nàng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến giờ nàng phải vào công ty. Hai chị em họ vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn vị khách đang lưu lại nhà mình, nên mới phải đến văn phòng làm việc của Alessandra để "unboxing" thẻ nhớ mà Taylor nhặt được. Trước đó người nàng gặp là Rei, mà Rei vốn dĩ cũng là một phân thân khác của Karlie Kloss - một thời là cộng sự cùng với Trái Táo Bạc.


Họ đều không muốn cô nàng nọ nghe lỏm, mới phải bàn chuyện ở một nơi khác không phải nhà riêng.



Alessandra trước cái vẫy tay chào tạm biệt từ em họ, cũng chỉ nhẹ "ừm" một tiếng. Vẫn không xoay người trở lại. Taylor ngạc nhiên nhưng bởi đã khá hiểu tính chị họ, nàng không nấn ná thêm, trực tiếp cầm lên túi xách bước ra cửa.





Đến công ty, đồng nghiệp ở khu mô hình chỉ ngẩn lên nhìn nàng một cái rồi lại cắm đầu làm việc tiếp. Bọn họ không hỏi han hay tỏ vẻ ngạc nhiên vì sao giờ này nàng mới lò dò đi làm. Chắc là bên phía Nhân Sự cũng đã cử người thông báo xuống.


Taylor ngồi vào bàn làm việc, lôi thùng carton đựng mấy thứ hồ dán, kéo, giấy thủ công để lên bàn. Trải bảng hướng dẫn lắp ráp chi tiết phần mô hình giao thông của dự án mang kí hiệu TJ226-01. Công việc ở đây quá đơn giản đối với một cử nhân Kinh tế như nàng, càng không thể làm khó dễ Giám đốc Tài chính một thời của The Swift - nếu không muốn nói là nó hệt như việc cắt dán dành cho bọn trẻ con mẫu giáo.



Nhưng đây là một bước quan trọng trong chuỗi quy trình hình thành dự án, "trò trẻ con" là nàng chủ quan coi khinh, chứ bản chất thì vô cùng cần thiết. Bọn họ không được phép phạm sai lầm, không được thiết kế mô hình sai quy phạm, không được tự ý hoán đổi vị trí, đến một nhóm cây xanh cũng tuyệt đối không thể lệch một li khỏi bản thiết kế.


Điều này đòi hỏi tính tỉ mỉ, khéo tay và sự nhẫn nại rất lớn - thứ mà Taylor nhận ra bản thân nàng vốn dĩ không có.


Thêm một chuyện nữa khiến Taylor càng hiểu sâu sắc mục đích Karlie Kloss "đày" nàng xuống đây. Đó là việc cánh tay thuận của nàng bị chấn thương hơn một năm trước, đến nay tuy thương tích đã lành, nàng cũng đã tập lái xe trở lại nhưng rõ ràng nó không thể linh hoạt được như xưa. Và việc mỗi ngày tỉ mẩn cầm kéo, căng mắt cắt dán mấy ngôi nhà bằng giấy, ô tô giấy nhỏ chỉ bằng mấy viên tẩy đã rèn luyện cánh tay bị thương trở nên nhuần nhuyễn và linh động hơn.


Giờ thì nàng có thể lái xe một cách dễ dàng mà không gặp trở ngại ở những đoạn cua gắt, chỉ là vẫn chưa đánh lái điệu nghệ như thời hoàng kim "yên hùng xa lộ" thôi - chị họ cũng đã an tâm hơn mỗi lần giao chìa khoá xe cho nàng mượn rồi.


Taylor vừa nghĩ ngợi vừa cười thầm, nhớ đến bộ dạng khiếp hãi của chị họ mỗi lần nàng hỏi mượn xế cưng. Bỗng, Taylor thấy nhột nhạt sau gáy, quay mặt lại thì vừa lúc mấy người đồng nghiệp nãy giờ tò mò săm soi nàng cũng kịp thời ngoảnh đi.


Nàng nhíu mày thầm nghĩ, những người làm việc cùng này ai cũng đầy khả năng là gián điệp cho bọn người mới dưới trướng tay Tổng giám Nicholson. Chẳng rõ ai là bạn, ai là địch, cách tốt nhất để yên ổn là trở nên không biết - không nghe - không thấy bất cứ chuyện gì.


Nghĩ xong, nàng lại cắm cúi cắt dán.


Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của người mà nàng bắt gặp tối qua trong phòng thay đồ của Gucci.


Ánh mắt đó chính là Rei.


Không phải, Rei là Karlie Kloss.


Nhưng chẳng phải cả Rei lẫn Karlie Kloss đã từng cùng xuất hiện vào cái lần The Rat tổ chức sinh nhật cho The Emper của hội - khi đó nàng đã đến cùng Karlie Kloss - và chính Rei là người thắp ngọn nến duy nhất cắm ở giữa chiếc bánh kem màu hồng sến súa do Lucy tự nướng tặng mình ư?


Taylor vắt óc suy nghĩ, từng đoạn từng đoạn hồi ức nối tiếp nhau tái hiện lại trong trí nhớ nàng, rõ mồn một và đầy sức thuyết phục.


Nó khiến nàng sửng sốt hiểu ra rằng rất có thể trực giác của nàng đã đúng, đồng nghĩa rằng việc Karlie Kloss vẫn luôn che giấu về Rei - Rei thực sự vẫn luôn tồn tại như một cá thể độc lập với năng lực tự chủ và hành vi của một người trưởng thành tâm lý bình thường.


Không đúng.. nàng không chắc động cơ để cô ta làm vậy.


Có thể ban đầu Rei là do chính Karlie Kloss cải trang hòng tiếp cận nàng, nhưng sau đó cô ta đã có một lớp vỏ bọc tốt hơn để theo sát nàng nên mới trao "vai" Rei cho đồng sự của cô ta.


Bởi lẽ dù là hai thân phận nhưng nếu cùng do một người tạo thành, thì trong một vài tình huống ắt sẽ không tránh khỏi việc để lộ sơ hở. Thế nên quyết định trao hẳn một "vai" sang người khác gánh vác giúp mình - tại thời điểm Giảng viên Kloss đồng thời cũng là Cố vấn kè kè bên cạnh Tiểu thư Swift - xem ra chính là phương án hoàn hảo nhất.


Nếu quả thực mọi chuyện như nàng phỏng đoán, thế thì Taylor cũng đã hiểu động thái Karlie Kloss gặp mình lần cuối trên cầu Longfellow, nhưng lại dùng trang phục của Rei, đó là hành động đánh lạc hướng - để nàng tin rằng cô ta một mình làm tròn hai vai, phòng khi cô ta chết đi thì nàng sẽ không còn mải miết tìm kiếm tung tích của Rei thực sự nữa.


Thêm một lần, luồng thông tin xẹt ngang trước mắt nàng: Karlie biết trước rằng cô ta sẽ chết.


Đến đây, nàng đã không còn chút hoài nghi nào nữa về câu chuyện do Silver Apple kể.


Sự thật một lần được hé lộ, thì trái tim nàng thêm một lần tan nát.


Nỗi đau âm ỉ nàng đã dùng hết sức bình sinh chôn chặt trong lòng vẫn cứ luôn dằn vặt bất cứ mọi lúc mọi nơi, dùng dằng nàng trong cơn hỗn loạn giữa thù hận và mất mát.


..


.





Toà Thị Chính vào lúc bốn giờ chiều, những tia nắng cuối ngày nhảy nhót len qua cửa sổ, văn phòng Thị Trưởng vẫn ngập ngụa trong giấy tờ, chốc chốc cánh cửa lại mở ra đóng vào nhận một vài văn kiện hoặc thư từ, chỉ thị trình lên Thị trưởng xin ký duyệt rồi đóng dấu.


Nữ Thị trưởng Boston vốn dĩ đã bận rộn - nay lại càng bận rộn hơn bởi mớ công văn mới được Liên Bang chuyển đến. Cô ký tháu vào phần cuối góc giấy, cầm con dấu lên chuẩn bị đóng xuống thì act-cool đứng hình mất 5s. Cặp mắt tinh tường quét nhanh qua vài đoạn chữ chi chít rồi khó chịu bỏ con dấu xuống, cầm cây bút khoanh tròn một vài điểm- đoạn đẩy trả về nữ nhân viên hành chính đang bối rối nhận lỗi.


- Xin lỗi Ms Ambrosio, tôi bất cẩn làm sai. Tôi sẽ mang về cho người sửa lỗi ngay lập tức.


Không nói không rằng, cũng không thể hiện phẫn nộ, cô chỉ nhẹ gật đầu trong lúc mắt vẫn dán chặt vào đống văn kiện trên bàn.


- Thưa sếp, cậu Ethan xin gặp, cậu ấy bảo rằng có chuyện hệ trọng.


Cậu trợ lý "ruột" Martin Buchan là người duy nhất có thể vào ra văn phòng này mà không cần gõ cửa. Cậu tiến đến cạnh bên nữ Thị Trưởng, cô cũng không cảnh giác với Martin đơn giản bởi vì cậu đã đi theo mình từ lúc mới ra trường cho tới nay. Cũng chỉ duy nhất Martin được tiếp cận Alessandra ở cự ly gần hơn những người khác.





- Gọi cậu ta vào.


Bằng giọng lạnh lùng, cô chẳng thèm ngước lên, Martin hiểu tính sếp mình, một khi chuyên tâm làm việc thì mọi thứ xung quanh đều không để tâm đến . Biết vậy cho nên cũng chẳng mấy khi lăn tăn, gặp người khác đa số sẽ tự vấn bản thân đã làm gì sai để mà sếp lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy.





- Chào buổi chiều, Ethan, cậu mang đến tin tức gì cho tôi đây?


Cậu chuyên viên điều tra vừa khép lại cánh cửa sau lưng, bà thị trưởng đã cất tiếng hỏi, nhưng tuyệt nhiên cũng không ngước mắt nhìn xem người vừa bước vào mang theo trên tay vật gì.


- Martin là trợ lý của tôi, cậu cứ nói.


Cô ngẩn mặt nhìn cậu, nom ánh mắt Ethan đặt trên người "lính ruột" vẫn đứng xớ rớ gần đó, nữ Thị trưởng lên tiếng xác nhận. Lúc bấy giờ, Ethan mới tạm buông lỏng cảnh giác, trình lên cho nữ Thị trưởng bản báo cáo kết luận của mình.


Martin nhận lấy, mang nó để lên bàn làm việc của cấp trên. Thị trưởng liếc nhanh qua một lượt, gật đầu.


- Thưa Thị trưởng Ambrosio, chi tiết xoay bút của nhân vật tìm thấy trong đoạn ghi hình, ở giây thứ mười sáu, đối tượng đã đột ngột dừng đầu bút một cách có chủ ý trước tấm biển chức vụ Chairman đặt trên bàn làm việc. Kết hợp cùng các ám hiệu còn lại, đó là mã morse. Ghép các ký tự thì nội dung ám chỉ đến đường thoát nước.


Aless cau mày, im lặng hồi lâu, đọc qua bản báo cáo Ethan mang đến.


Đoạn, cô gật đầu phất tay ra hiệu Ethan rời khỏi. Còn mình thì vơ lấy điện thoại ấn một số liên lạc quen thuộc gọi đi.


Martin hồi hộp theo dõi nhất cử nhất động của cấp trên, đoán già đoán non xem người cô đang gọi là ai.


Nhiều tiếng chuông vang lên một cách đầy sốt ruột, di động báo người nhận không bắt máy. Vì lúc ấy, em họ cô để quên di động ở bàn làm việc, bản thân đã ra ngoài.


Bộ não nhạy bén ngay lập tức gọi đến một số khác, lần này thì Martin có thể đoán ra người liên quan là ai.


- Swanepoel, tôi có chút chuyện hệ trọng nhưng không liên lạc với Taylor được. Cô có đang bận không? Giúp tôi một việc với.


Đầu dây bên kia hồi đáp gì đấy, nữ Thị trưởng bên này mau mắn gật đầu:


- Swanepoel, cô là người nắm rõ kết cấu của toà nhà đó nhất, cô nói xem có tổng cộng bao nhiêu lối thoát nước trong cả tầng sáu?





Tại phòng làm việc tầng mười tám, Giám đốc Nhân sự Swanepoel đảo mắt nhớ lại bản thiết kế xây dựng The Swift building, vận dụng trí nhớ ưu việt - cô nhớ rằng con số độ chừng 34 - 36 lối thoát nước.


Tuy không hiểu nổi câu hỏi kỳ quặc của bà Thị trưởng, đang yên đang lành đột ngột gọi tới hỏi một chuyện chẳng liên quan, thiết nghĩ với tính cách cố hữu; Aless Ác Ma chưa từng làm điều chi mà phía sau không có lý, Giám đốc Swan vẫn rất nghiêm túc trả lời:


- Rất nhiều. Ngoài nhà vệ sinh, hành lang cùng các dãy phòng làm việc đều có lối thoát nước. Sở dĩ thiết kế của tầng sáu là loại không gian mở, phần ban công xung quanh thường bị nước mưa đọng lại nên đều được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net