Chap 85: Phi vụ đột nhập Nhà Trắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
data-p-id="e0b2be69af38c3216f1a3bcbdc1f55b8">


Nhục không để đâu cho hết 😢




Một nữ nhân tốt đẹp như 'bạch nguyệt quang" đại tập đoàn thì không thể tránh khỏi nhiều người theo đuổi.


Thị trưởng Ambrosio thoáng thấy ánh mắt kỳ quặc Trái Táo Bạc thiếu điều ăn tươi nuốt sống nhân viên sở mình, kỳ thực rất muốn nhắc nhở thuộc cấp nên giữ khoảng cách với Rachel Lohman, thứ nhất không nên biến thành kỳ đà cản mũi chuyện tốt của người khác, còn thứ hai thì quan trọng hơn một chút, là Sở thị trưởng vẫn đang còn rất nhiều việc, không thể bị mất đi nhân sự thạo việc vào lúc này *nếu bạn hiểu điều Thị trưởng chúng ta muốn nói* 😌


Quay lại hành động tiểu trợ lý Rachel tế nhị ngồi tránh Kevin Serrano, không phải là ngán ngại Trái Táo bất tử nổi ghen, vốn dĩ con người mày chai mặt đá ở đằng kia với cô không có bất cứ quan hệ gì. Mà căn bản là đang bảo vệ cho cậu ấy.  Bởi vì đã nghe được những câu chuyện đáng sợ vô cùng từ miệng Taylor nói cho mình nghe, cô gái đó thực sự vô cùng nguy hiểm.


Thanh niên Kevin hời hợt vô tâm không nhận ra tình hình đơn phương đậm sâu của một người dành cho một người đang ngồi đối diện nhau đã sâu sắc đến đâu, nguyên do cũng vì Rachel Lohman căn bản vẫn một sắc diện tránh né Trái Táo tưng tửng. Cứ hễ thấy cô ta ở đâu, thì tiểu trợ lý nhất định rẽ hướng khác. 


Dù thỉnh thoảng Rachel cũng có chút xao xuyến mỗi lần bắt gặp khuôn mặt si tâm vọng tưởng ngắm nhìn mình. Cô gái trẻ lại tự vấn bản thân, rốt cuộc có thực sự ghét bỏ cô ta như vẫn nghĩ hay không. Chỉ thấy, trên trời dưới đất chẳng có lời nói của ai lọt được vào tai cô ả sát thủ kỳ quặc, trừ một người. 


Rachel cũng khá thích cảm giác bản thân có thể nhẹ nhàng điều khiển được cô ta, mỗi lần Taylor cần Trái Táo Bạc đừng bày ra rắc rối, đều mếu máo chạy đến nhờ tiểu trợ lý chủ tịch trừng trị "gian tặc". 


Cũng chỉ một câu "Đừng nghịch nữa" liền ngay tắp lự ba mươi giây, cô nàng lí lắc ương ngạnh đó đã ngoan ngoãn khoanh tay khoanh chân ngồi yên.



Quay trở lại cái hội nghị "bàn đào" muôn phần bế tắc nhờ sự cương quyết gạt hết mọi lời đề nghị tiếp ứng hỗ trợ từ bằng hữu. Giám đốc Swanepoel sau một hồi không thể lay chuyển được quyết định của Swift đại thiên kim, kết quả thở ra, bất lực ngả lưng trên một chiếc sofa, hai tay bắt chéo trước ngực cau mày.


- Tôi thấy cô không phải không có bạn, mà chính là vì cô cứ thích tự cô lập bản thân như vậy. Người khác nghe đến việc nguy hiểm đã tìm đường tháo chạy, cô xem những người ở đây đều là vì chuyện của cô mà không quản nguy nan trực tiếp xông pha. Có phải không cô nên nghĩ sâu một chút, hảo ý của những người ở đây đâu thể chỉ bởi cách nghĩ có phần tiêu cực của cô mà đem vứt vào sọt rác?


- Sanne.


Rachel nhăn trán gọi khẽ, Trái Táo Bạc chau mày quay sang nhìn  "crush", ém cơn ức xuống. Lắc đầu đại ý nhất định phải nói ra hết, dầu có chết cũng phải nói ra cho kỳ hết.


- Tôi chính do đã hiểu thành ý của mọi người, nên càng không thể để mọi người đi vào nơi nguy hiểm.


Giữa cuộc họp bàn mang đầy tính chiến lược trước giờ G, hiển nhiên nhận ra thiếu vắng một số gương mặt "chủ bài". Adriana Lima – Bà Trùm nổi tiếng của băng nhóm mafia tại Hoa Kỳ vốn dĩ thân thế quan hệ với giới chức trách cầm đầu nhà nước cũng không hề tầm thường, huống chi lùm xùm hồi nửa năm trước vẫn chưa lắng xuống. Căn bản trong phi vụ đêm nay thực sự dù muốn cũng không thể nào chuốc về tai bay vạ gió.


Và một gương mặt "chủ tướng" cương trực không chấp nhận các hành động mang tính vi phạm phạm trù đạo đức học – bác sĩ Ellingson cảm thấy bản thân không quá cần thiết phải tham gia vào cái kế hoạch cứu vãng sự trong sạch cho cha của bạn bè mình. Không hẳn vì tính chất nghiêm trọng đối với phi vụ siêu mạo hiểm trên, chung quy chẳng qua cô thực tình không muốn góp sức cho lang quân của người tình cũ. Ừ thì bác sĩ Ellingson rốt cuộc cũng chỉ là phàm nhân, không phải tiên thánh để mà có cái tâm rộng hơn trời cao. Cái gì gọi là cao thượng, cái gì gọi là trượng nghĩa – xin lỗi, phạm pháp vì người bản thân không thiện cảm – chẳng may vạn sự vỡ lỡ, người hối hận nhất chắc chắn không phải ai ngoài bản thân mình.


Ngu dại thì không ngu dại, cô mặc kệ suy nghĩ của tất cả. Con người Dr.Ellingson kiên định một là một, hai là hai; đã không làm thì chắc chắn trên dưới thiên hạ có chạy tới trước mặt thuyết phục cũng không thể thay đổi. Đối với câu hỏi từ em gái, chỉ một câu bốn chữ cái "Bệnh" là mảy may thoát khỏi một đống hổ lốn câu hỏi tốn chất xám hứa hẹn đổ ào ào xuống vì sự vắng mặt hết sức khó lý giải của mình.

¯\_(ツ)_/¯


Alessandra kín đáo vươn vai ngáp dài, vỗ vỗ phần gáy mỏi nhừ vì phải ngồi lì ở văn phòng cả ngày, đến lúc tan tầm vẫn tiếp tục "ngồi lì" giữa cái hội nghị tưởng như gặp nhau để bàn bạc thảo luận sách lược, kết quả chiến sự nổ ra, sau một hồi đấu khẩu thì người duy nhất được theo cùng biểu muội của bà Thị trưởng chỉ có Trái Táo Bạc. Toàn bộ nhân loại nhanh chóng quy hàng cố thủ ở nhà chờ tin tốt lành báo về.


Candice Swanepoel hậm hực nhưng buộc lòng tuân thủ "chỉ ý" của vị trí chủ tọa hội nghị, ngoài Trái Táo Bạc, thì Kevin Serrano được cắt thử đi theo yểm trợ cho hai cô gái. Dù sao chăng nữa, trong một phi vụ gay cấn, hồi hộp, giật gân chỉ có hai bóng hồng dấn thân thì cũng hơi lo ngại. Cậu đặc vụ Serrano nhận trọng trách hộ tống một lúc hai bông hoa sắc nước hương trời vốn dĩ chưa kịp vênh cái mặt lên trời thì đã bị đạp một cú rớt xuống địa ngục.


- Đơn từ chức của cậu đây, chỉ là một loại hình thức. Không cần quá lo lắng, chẳng may cậu bị bắt lại... ấy là Ms. Ambrosio lo xa thôi.


Cậu trợ lý thân tín của bà Thị trưởng: Martin Buchan phe phẩy tờ giấy in mỏng dính, nhân viên công vụ Serrano cảm tưởng mình mới ăn liên hoàn tát, say xẩm lảo đảo - gạt cái lũ chim chóc đang bay vòng vòng trên đầu, hỏa khí bắt đầu nhen nhóm thành luồng áp suất thoát khỏi hai bên mang tai.


Này này, các người còn lương tri không? Tôi đã không ngại nguy hiểm xa xôi, dấn thân vào hang cọp hộ giá cho hai đại tiểu thơ kia – chẳng những không khen ngợi khích lệ, đằng này bắt ký đơn thôi việc – e ngại sự việc vỡ lỡ gây ảnh hưởng tiếng vang sở thị trưởng Boston; giống như là chưa ra trận đã soạn sẵn giấy báo tử. Làm người như mấy người, có tám trăm chín mươi hai cái mặt để thay đổi xoành xoạch. Thử hỏi nghĩa khí đáng giá bao xu?



Sống lỗi thấy sợ luôn hà =.=


Đương lúc hội nghị đang đi dần vào quỹ đạo có hợp có tan, có khởi đầu ắt có tàn. Thì một gương mặt tươi roi rói ló qua cánh cửa, hai cái lúm đồng tiền sâu hoắm cười toe siêu đáng yêu ba mươi mấy cái mùa khoai sọ, một thân ảnh kiêu kỳ uyển chuyển bước qua cửa, kéo theo sự thu hút khó lòng cưỡng lại từ tất cả những ánh mắt đang hiện diện trong phòng.



Nữ nhân thần bí tiến thẳng đến gần người chủ trì, thiên kim Swift hai con mắt banh lông - căng ra hết cỡ, cái miệng ú ớ không thốt nên lời. Ngược lại nữ nhân trước mặt thái độ tươi tắn đến độ ngỡ rằng nàng ta đang bước đi trên sàn diễn thời trang chứ không phải khung cảnh tan hoang à không hoang tàn... à cũng không phải... đại thể hào quang của vị nữ nhân đó đã lấn át toàn bộ cục diện hội nghị. Không ai có thể đoán trước sự xuất hiện đầy bất ngờ này, đến cả chủ nhà mà chỉ biết đực mặt ngớ ra xem biến – giống như bà Thị trưởng lạc vô nhà ai đó chớ hỏng phải nhà mình nữa.


Ủa nhà chụy, nhà chụy mấy đứa ôi ~ Hè lố? Có ai còn nhớ nhà này nhà ai hôn tar? *vỗ vỗ tay gây chú ý *


Kệ mịa chụy, thời khắc này sì-pót lai đã thuộc về nàng ta – nữ nhân phiêu diêu tự tại, hào quang đỏ thắm, bỉ ngạn đỏ - tưởng vậy là xong hỏ? (○'∀`○) 


Nữ nhân thần bí nháy mắt thay lời chào hỏi, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn. Taylor Alison phải tận vài phút mới choàng tỉnh rồi ôm vai chào hỏi nữ khách đặc biệt – bằng một thái độ - có phần nhiệt tình hơi quá đáng, khiến cho một ai đó con mắt muốn phóng ra gai -.-



Lại một lần nữa, CEO măng non chính thức nằm trong diện xóa đói giảm nghèo nhưng không được nhận học bổng và trợ cấp của chính phủ. Tức là có tiếng là quen biết với nữ nhân khí chất lấn át quầng phương kia nhưng mà nàng ta từ đầu chí cuối gặp ai cũng chào chỉ riêng duy nhất mình là vạch ranh giới, đóng cọc, cắm hàng rào, kéo lưới kẽm gai.


Chưa hết, cái đối thủ chiến thắng trong cuộc tranh luận hồi nãy, ngồi kế thì thôi đi, chốc chốc còn choàng tay qua vai kéo rịt lại gần, rồi đưa mắt dòm qua bên này nhướng lên nhướng xuống.


Kiểu này người ta kêu là chọc điên nhau nè!


Cái sức CEO mầm non muốn đạp đổ hàng rào, cắn đứt kẽm gai phóng vô ngồi giữa hai người họ ghê chứ!


Kìa, kìa... lại còn cười giỡn ngả ngớn vô người nhau nữa. Ủa nè mấy chị gì ơi, nãy giờ có gì dui hả? Má dui chớt liền á! Có cười cũng đâu nhất thiết muốn đè nhau ra ăn tươi nuốt sống nhau như dzị đâu?


Ta nói dòm mà tứk ák! Phắc ... phắc phắc!


Từ khi nào CEO Swanepoel ngoan hiền thánh thiện chửi thề như vũ bão 😢


Chính là tại hai con người gian ngoa điêu phụ lẳng lơ thả thính vờn nhau trước nhãn quang sắp hình thành đại hỏa cầu của Swan Nhân sự, Candice Swanepoel cảm thấy trái tim rung rinh, động đậy đập bình bình, mặt nóng tai nóng ran, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng thể hiện nét bình tĩnh đầy hấp dẫn đáng ra phải có của những người thành đạt – gạch đít, bôi đen, tô đậm.


Ài gù~ người ta thất bại tình trường nhưng vẫn còn thế mạnh khác để tự hào nha trời. Nè em gái, công ty của nhà em là do "chụy" đứng tên đó nha *dòm đểu*


Đại minh tinh nhan sắc hơn hoa vô tình lia mắt qua "tình thù" chơi cái trò khoanh tay cool ngầu, mắt dán chặt lên nàng, bị nàng bắt gặp còn chẳng chút ngượng, từ từ cong một bên môi, bắt đầu cười một nụ cười cực kỳ đáng ghét. Trong mắt nàng cô ta đúng là đồ khó ưa, khó ưa khó ưa!


Chủ trì hội nghị - thiên kim họ Swift chốc chốc kín đáo đá mắt cười hí hửng trước phản ứng hóa học của cặp đôi oan gia vừa yêu vừa căm thù nhau-mà đi đâu cũng đụng mặt, uậy, hóng hớt nhà hàng xóm phát hỏa là sở thích nhỏ bé nhưng là niềm dzui bự chảng của yêu nghiệt nhà Swift. Hí hí ~


- Chị không đến đây để cho đủ số, sắp tới chị nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc tổ chức tại Nhà Trắng. Chị được phép mang theo một vài người trong ekip và chị nghĩ đây là cơ hội tốt có thể đóng góp một chút công sức vào kế hoạch vĩ đại của em.


Đại minh tinh nháy mắt đề nghị, Taylor nghe xong thái độ liền thay đổi. Căn bản, Taylor không muốn những người bạn của mình dây vào mớ rắc rối của gia đình mình. Chỉ không đoán được tình huống phát sinh, lời đề nghị của Miranda căn bản là đầy sức nặng; tới cả lý do cũng hết sức thuyết phục – lượng người ủng hộ, tán thành rồi tự nguyện xin gia nhập mỗi lúc một tăng.


Chốt hạ là khi CEO măng non dẹp bỏ tự tôn đứng bật dậy kiên quyết tung ra một câu khẳng định:


"Chị cũng đi, tất cả mọi người đều có thể. Tại sao chị không thể!"


Thì Taylor chỉ còn mỗi nước ôm mặt thở dài.



- Này, không phải chúng tôi không thấy những người khác chuyên tâm hỗ trợ Taylor. Riêng cô đem chuyện tư vào việc công đấy nhé! =.=


- Lúc nãy nữ nhân thần bí kia chưa xuất hiện, vùy xao không khẳng khái như thế đi. Đã nghiện còn ngại, rách việc ! *te tẩy bỏ đi*


Mặc kệ thế gian hồ hởi hứng khởi túm tụm bàn bạc phân công trách nhiệm ai sẽ mang lều, ai mang túi ngủ, ai chuẩn bị đồ ăn thức uống, lương khô, rượu, trái cây – hè lố, cho hỏi đây là phi vụ đột nhập tòa nhà được canh phòng cẩn mật nhất nước Mỹ hay mấy chị "lạc đường" qua picnic – dã ngoại – cắm trại bên Washington D.C ? ( •̀ ω •́ )✧


Một lần nữa chủ trì đưa tay ôm mặt ngó qua chủ nhà mặt khờ câm vỗ vỗ trán, chính là đôi biểu tỷ muội lòng dạ vạn phần lo lắng không yên. Liệu hành động kèm sự hỗ trợ từ cái hội nữ nhân lạc quan quá xá đáng như kia thì có nên hy vọng kết quả sẽ khả quan chớ?


"Hội thảo" nho nhỏ đang bắt đầu tranh luận lên cao trào – là khi hội "những quý cô Boston" bàn bạc về mặt lợi và hại của việc đốt lửa trại.


Quéo quèo ~


Taylor Alison đáng thương buông một tiếng thở dài bằng tám mươi hai lần cộng lại, so vai lầm lũi trở về phòng.


Cái kế hoạch điên rồ này sẽ phải thay đổi toàn bộ chiến thuật, chí ít là mấy người bạn vô can sẽ không phải chịu chung cảnh hiểm nguy cùng mình – đấy là Taylor nghĩ thế trong lúc tiện chân đá cái vali hành lý đã chuẩn bị sẵn cho chuyến bay sang Maryland triển khai kế hoạch vào sáng ngày mốt.


Tại thời điểm này, Taylor cần ngủ hơn tất thảy mọi thứ trên đời, nàng phải thật tỉnh táo khi đến sân bay trong bốn tiếng nữa.


Đúng thế, diễn biến kế hoạch chỉ trong nháy mắt liền đã thay đổi.


Hội quý cô Boston ắt hẳn sẽ nổi điên lùng sục nàng.


Thây kệ, đợi tới lúc bọn họ phát giác thì có thể nàng đã hoàn thành trót lọt phi vụ đột nhập White House – hoặc đôi khi nàng sẽ phải đối diện với mấy chục cái gương mặt quạu đeo sau song sắt nhà tù vì phi vụ thất bại.


Phủi phui cái mồm, ăn nói linh tinh!


Thôi dẹp, đi ngủ!


..


..


Oáp~


"Chuyến bay đến Maryland khởi hành từ sân bay Logan đến phi trường Baltimore – Washington International sắp sửa hạ cánh trong vòng mười lăm phút nữa. Qúy khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời khỏi máy bay và làm theo hướng dẫn của phi hành đoàn, chúc quý khách có một chuyến đi bình an..."


Vươn vai ngáp dài, kéo cái bịt mắt ra khỏi đầu, cô gái tóc vàng uể oải kéo rèm che cửa sổ để trông thấy một màn mây trắng xóa.


Vầng, giờ vẫn còn ở trên trời =.=


Thế có cần phải thông báo sớm vậy không? Tối qua bổn tiểu thơ trăn trở cả đêm cuối cùng thức trắng chờ tới giờ ra sân bay, là hai giờ sáng – HAI GIỜ SÁNG đó! Vừa mới tranh thủ chợp mắt chưa đầy hai tiếng thì đã tới nơi rồi, biết vậy lựa tuyến bay sáu giờ đồng hồ để được ngủ cho thõa ...


Oáp~


Đùa chút cho vui – cải thiện tình trạng đơ cứng ngắt của não bộ, tình thế cấp bách, nước sôi lửa bỏng, đi công vụ mật chứ đâu phải đi nghỉ dưỡng giải trí mà ham hố bay sáu tiếng đặng ngủ cho sướng mắt.



- Ngủ li bì suốt cả chuyến xem ra vẫn chưa đủ lắm nhỉ?

(*/ω\*)ヾ(•ω•')o


Một giọng nữ nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến, tone giọng êm ái du dương, còn nội dung thì hoàn toàn ngược lại. Giữa cơn ngái ngủ, cô gái tóc vàng đễnh đãng ngoáy ngoáy tai phờ phạc ngước lên.


Tức thời cái miệng ngoác to như cá Anh Vũ, hai con mắt xém rơi xuống đất – cha mạ ơi là nàng thiếu ngủ đâm ra tưởng tượng phong phú hay stress kéo dài đã cướp mất đi cô "Thắm"



(ᅌᴗᅌ* )

- Morning! Bất ngờ chứ hả!


- Này này, cô đó, đã thõa thuận cùng nhau đi sao lại nuốt lời ?

(ㆆ_ㆆ)


- Taylor, ít nhất chị cũng phải báo mọi người một tiếng chứ...

('・ω・')?


Một cái đầu, rồi một cái đầu, rồi một và thêm nhiều cái đầu khác từ đâu đột ngột ló lên phía trước – sau và bên phải băng ghế. 

(* ̄;( ̄ *)(* ̄;( ̄ *)(* ̄;( ̄ *)


Thiên kim Swift trở tay không kịp trước "biến cố" xảy ra quá bất thình lình này. Nàng bị vây giữa vòng tròn mấy gương mặt đã gặp sáu tiếng trước tại nhà biểu tỷ Ambrosio. Trong cái công cuộc trốn chạy thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng cao cả một mình, Taylor vốn đã giữ kín việc nàng lẳng lặng rời đi trước một ngày để không lôi kéo những người bạn tốt của mình vào mớ rắc rối.


Ai mà dè...


"Can you blow my whistle baby, whistle baby

Let me know
Girl I'm gonna show you how to do it
And we start real slow
You just put your lips together
And you come real close
Can you blow my whistle baby, whistle baby

Here we go ...♫"


- Ủa Taylor, ngạc nhiên chưa, trái đất tròn ghê tình cờ quá chị em mình gặp nhau ở đây... Chị khỏe hôn? Chị đi đâu đây? Đi đâu mà đi có mình dợ?


Tiểu tử Kevin hát líu lo từ xa đút tay vào túi quần đi tới, vận dụng bảy mươi hai thuật biến hóa diễn xuất nhảy dựng làm như vô cùng kinh ngạc phát hiện bà chị nói một đằng mà lẳng lặng làm một nẻo – đang đực mặt giữa trung tâm cái vòng tròn, biểu cảm méo xệch – Kevin toét cái miệng nhăn nhở vừa cười vừa hỏi câu chọc quê.


Taylor Swift đích thị bị nhấn chìm trong tình cảnh nghiệt ngã ;__; công tình nàng bỏ ngủ dàn xếp kế hoạch khởi hành trước một ngày để buộc nhóm bạn lệch lịch phải chấp nhận ở nhà.


Vầy rồi coi nè


Nguyên cái hội đông nghẹt kéo hết lên đây, ủa bộ mấy người bao nguyên cái máy bay này hay sao? Rõ ràng lúc lên nàng có đưa mắt nhìn quanh, không hề phát hiện ra những gương mặt thân quen vầy mà giờ ở đâu chui ra? Đừng nói là đánh cướp máy bay của người ta nhé

(″・ิ_・ิ)っ


Ai chứ có mặt cái Trái Táo Bất Tử kia thì dám lắm à, có việc gì mà Silver Apple không dám làm ?!?


Do dự giây lát, đôi mắt tinh ranh của Swift "con" bắt đầu chuyển động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net