Chap 85: Phi vụ đột nhập Nhà Trắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phần bình thản. Hello? Mấy anh chị có biết mình đang ở đâu không? Một hai cá thể tỉnh ruồi không nói, đằng này nguyên cả một team hỏng xíu lo lắng gì luôn o.O ủa ủa đang thực hiện một phi vụ chết người đó mấy anh chị, đâu phải dẫn tour tham quan Nhà Trắng về đêm? Thiếu điều nhóm lửa trại nướng thịt rồi nhảy múa tung tăng luôn hề.


Đấy chính xác là hàng vạn câu hỏi trong đầu bà Thị trưởng đang vò đầu bứt tai đi qua đi lại lẩm bẩm tự hỏi cái team đông nghẹt xí mứn đang mần cái giống quần gì bên bển thế kia? Đừng nói là quên mất hướng ra rồi nhá O_____o



Vô lý, trong cái team nhận nhiệm vụ đột nhập đều chọn lọc ra toàn những gương mặt tài năng hoặc tài năng triển vọng. Ngay cả thanh niên "yếu cơ" nhất hội là cậu con nhà trai tỷ phú Serrano thì khả năng vận dụng đầu óc cũng thuộc hàng thông minh. Chưa nói đến Trái Táo Bạc thuộc kiểu nhân tài siêu trí tuệ, bên cạnh còn có dạng đầu óc sắc sảo do được rèn dũa là Candice Swanepoel và Rachel Lohman thì nếu mà biểu muội của cô hiếm hoi bộ não thiên tài có bị lẩn thẩn quên mất lối ra, mấy kẻ thông minh kia hẳn vẫn phải nhớ chứ.


Di động không ai giữ trong người, không thể trực tiếp liên lạc – bà thị trưởng Đại Boston chỉ còn nước kiên nhẫn chờ đợi cái đám "đạo chích" hậu đậu, dấm dớ tranh luận sôi nổi như đang ở tư gia – trong cái tư thế Cobra Pose mà bác sĩ tâm lý Ellingson đã hướng dẫn giúp bà cải thiện cơn đau lưng do ngồi cả ngày.

(ㆆ_ㆆ)


Mà thiệt, nó có tác dụng thiệt.


Song song thời điểm bà Thị trưởng Ambrosio tán tụng phương pháp yoga hữu hiệu thì "binh đoàn" đột nhập dưới sự cầm đầu 'phi hành đoàn' của 'cơ trưởng' Swift lại đang rơi vào một cuộc cự cãi nho nhỏ - xoay quanh việc làm sao có thể thoát thân trót lọt mà ôm trong người cái xấp tài liệu vừa dày vừa quá nhiều râu ria rễ phụ đó? Đã có vài ý tưởng như giao hẳn nó cho một người đóng vai "cục mỡ", thành viên này phải luôn đi giữa đoàn đề phòng bất trắc và chẳng hay bị phát hiện thì phải vứt bỏ tất cả thoát thân trước. Cơ mà "cơ trưởng" chợt phun ra thắc mắc nhỡ đâu nguyên phi hành đoàn không bị bắt mà "cục mỡ" bị tóm thì dư lào?


Ờ... =.=


Tịt ngòi... again...


Đương lúc bất khả thi thì tiểu trợ lý Rachel nảy ra sáng kiến, chia nhỏ bộ tài liệu gồm có các báo cáo điều tra cùng nhiều hình ảnh thu thập trong suốt ngần ấy năm qua - thành nhiều phần; mỗi người sẽ gấp gọn rồi giữ một phần.


Tất cả tán thành sự phân chia hợp lý, trách nhiệm được phân phối đều, mối nguy hiểm cũng được phân tán nhỏ ra.



Cứ thế cả nhóm loay hoay phân công chia phần tài liệu sang từng thành viên, rồi khẩn trương chọn nơi cất giữ sao cho an toàn nhất. Vừa hồi hộp lo sợ bị bắt, vừa phải ghi nhớ thứ tự trước sau bởi bộ hồ sơ không được đánh dấu trang, chứng tỏ nội dung được tổng hợp từ nhiều cuộc điều tra khác nhau.


- Tay...


- SHHH!!!


Trái Táo Bạc quắc mắt trừng Kevin khiến anh chàng đương nói liền im bặt.


Thuận theo hướng tay chỉ, Kevin kề sát mắt mới nhận ra qua bóng tối lờ mờ là một cái máy ghi âm rồi cách đó hai gang tay, là một thiết bị theo dõi thân nhiệt.


- Nó...


- Suỵt, đừng gọi tên ai nữa. Căn phòng này không chỉ có camera, nó còn bị gài thiết bị nghe lén.


- Silv, nếu không có cô thì chúng ta chẳng ai phát giác ra điều này...


- Chuyện nhỏ không đáng kể, tôi từng trông thấy nhiều thiết bị theo dõi phi pháp tinh vi hơn thế nữa kia, chỉ là không nghĩ phòng Bầu Dục lại có cài máy nghe trộm. Chứng tỏ, tổng thống Swift đã bị theo dõi từ rất lâu... và có lẽ việc chúng ta đột nhập vào đây, đã bị phát hiện.


Silver Apple đánh mắt hướng về cửa sổ, trực giác nhạy bén của một kẻ sinh ra để làm tội phạm giúp cô xác định cái chấm đỏ xuyên qua tấm màn cửa dày đấy được gọi là gì.


- Thế chúng ta thảo luận nãy giờ đều đã bị...


- Không sai. Và đang có một hoặc nhiều hơn một đội đặc nhiệm sắp sửa bao vây nơi này. Không còn nhiều thì giờ nữa, mau khẩn trương rời khỏi.


Nhận được tin báo không mấy khả quan, cả bọn mặt mày căng thẳng cùng lấm lét bám theo sau người dẫn đường – vai trò tour guide đã chuyển từ "cơ trưởng Swift" sang "Thiên thần Vloet của Charles".


Nguyên đám người trong đêm tối dò dẫm trên lối thoát hiểm lần mò tìm đường quay trở ra ngoài. Tiếng chân người rầm rập vọng vào từ phía ngoài càng gia tăng mức độ "quéo giò" của biệt đội đánh úp Nhà Trắng, bất kể là ai cũng đều chung một suy nghĩ: lôi Trái Táo Bạc đi theo là quyết định vô cùng sáng suốt!


Căn bản điều bà Thị trưởng ở nhà đang pose dáng trị đau lưng kèm nôn nao lo sợ thực sự đã xảy đến: toàn bộ nhóm đột nhập dưới tình hình căng não như thế kia, đều thực sự không còn nhớ sơ đồ lối ra nữa.


Giờ đây chỉ còn trông cậy vào Silver Apple – với khả năng xác định phương hướng đặc thù của một sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp, ngoài ra, cô còn là người duy nhất thông thuộc mọi đường đi nước bước của toàn bộ khối kiến trúc bao gồm hoa viên hơn 55.000 ft vuông này.


Riêng về nguyên cớ vì sao Trái Táo Bạc lại rành rẽ Nhà Trắng hơn cả con gái rượu của chính chủ - chủ nhân Nhà Trắng lúc bấy giờ, thì chỉ có thể đơn giản giải thích lý do rằng: tiền sử cô nàng ta cầm đầu băng nhóm Chân Rết đã gây ra không ít vụ quấy rối văn phòng Tổng thống lẫn các phòng ban Nội các Chính phủ tại chính cái nơi này – mục đích mua vui nhằm sống tiếp qua quãng đời tẻ nhạt nhàm chán.


Ví dụ điển hình là vụ án gài một mớ bom mùi bắp cải úng làm cho trên dưới nhân viên Nhà Trắng phải giải tán đám đông trong vòng một nốt nhạc, tận ba ngày sau cái mùi bắp cải man rợ mới nhạt phai dần dần bất chấp nỗ lực quét dọn, chùi rửa hay xịt đủ loại nước hoa thơm phòng cũng chả thể cải thiện nổi. Đội trưởng đội bảo an văn phòng thư ký Nhà Trắng điên tiết quát tháo nhân viên truy lùng bằng được tên biến thái gây ra vụ tấn công "khí độc" suốt vài tuần lễ liền – trong lúc thủ phạm ngồi nhà nhai bắp rang, xem biểu cảm đỏ chót như con gà chọi của ông ta rồi khoái chí cười ngặt nghẽo.



- Oái!


- Ối!



Người dẫn đầu đang đi đột ngột đứng lại, gây ra một cuộc ách tắc nho nhỏ do tiểu đoàn nối đuôi nhau bước đều bước mà "khúc đầu" bất thình lình đứng yên theo quán tính người sau dồn lên người trước, người trước dồn tới người trước nữa. Kết quả là dồn thành một cục =.=



- Silv ... what happen?


Trái Táo Bạc ngoái cổ nhìn team của mình ngơ ngác, khẽ đưa tay lên môi ra hiệu im lặng.


Tất cả đồng loạt bắt chước đặt ngón trỏ che miệng.


Ngoan ghê, chội ôi như cái nhà trẻ di động *xoa đầu từng bé*


Từ ngoài hành lang xa xa, vọng lại tiếng chân người, đấy là giờ đổi phiên gác đã kết thúc và nhóm trực ca đêm đang bắt đầu thực hiện nhiệm vụ tuần tra quanh các lối đi của khu nhà.



Chờ cho tiếng chân dần dần khuất hẳn, bầy chuột nhắt mới lại tiếp tục cuộc diễu hành cắn đuôi nhau rón rén hướng ra cửa Nam.


- Phù....


Lặn ngụp giữa mấy bụi cây trồng giữa hoa viên, nguyên team "đạo chích" mới dám thở phào. Vẫn chưa nhẹ nhõm đâu, ngoài sân, ngoài cổng vẫn còn camera và lính gác. Lại bắt đầu màn đấu trí thảo luận đối sách làm sao thoát ra ngoài ổn thõa trước hàng rào đặc vụ tay nào tay nấy to như bò mộng.


- Chúng ta sẽ giải thích là chúng ta đi tham quan nhưng lại ngủ quên, giật mình dậy mới phát hiện ra trời đã tối.


Kevin sốt sắng đóng góp ý tưởng, vừa nói xong tức thời liền bị kẻ-coi-mọi-lời-nói-của-tình-địch-đều-là-nguồn-cơn-của-sự-ngu-xuẩn cười khẩy:


- Vớ vẩn. Ngủ quên cả nhóm ngần này người à? Bảo chúng em ở lại chờ tối trời mới ra tay chôm chỉa tài liệu của chính phủ chắc còn dễ tin hơn.


- Tôi có ý này, ta nên cử ra một người hy sinh, làm vật chủ ra đó gây xao nhãng đám đặc vụ. Những người còn lại sẽ theo lối leo rào thoát ra ngoài.


- Uầy, rồi chúng ta mất đi một người đồng chí hử? Swanepoel, cô thiệt biết cách cắt giảm nhân sự nha.


Rachel nhíu mày nhìn cô nàng sát thủ lúc nào cũng giở giọng cà rỡn như vậy, cái con người này cứ quen miệng gặp ai cũng cà khịa cho được. 


Dù thế nào cũng nên biết phân biệt thân phận, Ms. Swanepoel vừa là thành viên hội đồng quản trị nơi cô đang làm việc, vừa là người tri thức lẫn kinh nghiệm sống vô cùng đáng khâm phục, trước nay với cô đều luôn cư xử hòa nhã tử tế.


Trái Táo Bạc nhận "tín hiệu" biết điều ngậm miệng không nói tiếp.


- Tôi tán thành ý kiến Candice, ví dụ trường hợp quá đông người mà bảo ngủ quên thì chắc chắn không ai tin, nhưng nếu chỉ một người thì không phải khó thuyết phục. Chẳng qua tìm ai đó diễn xuất giỏi một chút, bản lĩnh ứng biến nhanh nhạy một chút...


- Cô đừng nhìn tôi kiểu đấy cô Swift. Tôi không giỏi đóng kịch đâu –"-


Trái Táo Bạc giãy nảy khi mà mọi ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về mình.


- Nói về năng lực xoay chuyển càn khôn thì không ai qua được cô cả Silv.


- Thôi dẹp đi, các người không ai dám đứng ra làm vật tế nên đùn đẩy hết sang cho tôi chứ tốt đẹp cái gì mà ở đó bày đặt ca ngợi.


- Hay là để tôi?


Rachel luôn chỉ yên lặng lắng nghe từ đầu chí cuối, bỗng lên tiếng tự ứng cử.


- No!

Trái Táo Bạc vọt miệng sớm nhất, cảm tưởng não bộ cô nàng còn chưa kịp hiểu ra cái miệng vừa mới nói cái gì.


- Tôi thấy đó cũng là gợi ý không tồi.


- TÔI NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG!


Cô nàng sát thủ một nửa hoàn lương bậm môi lắc đầu lia lịa. Giận thầm Rachel tự tiện đề cử bản thân diễn kịch trước mặt đám đặc vụ luôn cảnh giác cao độ và dùng cái nhìn như tia X rọi lên mọi đối tượng xớ rớ quanh khu vực được siết chặt an ninh – lành ít dữ nhiều. Cô không muốn Rachel gặp nguy hiểm.


- Tôi đi là được chứ gì.


Bày đủ trò, đủ cách, rút cuộc đám người này chỉ muốn ép cô đứng ra gánh vác, "cân" nguyên cái team tham sống sợ chết, cọp giấy gan thỏ đế. Team huần hòe gì phối hợp giàn cảnh thấy ghét!

(•ˋ _ ˊ•)


Và thế là trong đêm phia thanh DZẮNGGGG, nữ nhân đáng thương một thân phiêu diêu tự tại lếch tha lếch thếch, lủi tha lủi thủi cắm mặt đếm từng bước chân tiến thẳng ra cổng lớn. Nàng vừa đi vừa ngậm ngùi nước mắt chan cơm, làu bàu rủa sả cái team bánh bèo vô dụng – có được cái bánh chuối duy nhất cũng vô dụng y chang cái mâm bánh bèo còn lại.

(。﹏。*)


- ĐỨNG LẠI! CÔ KIA, CÔ LÀ AI? 


(còn tiếp)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net