- Cả Đời Cũng Không Rời Bỏ Chị.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt năm ngón tay đã in hằn trên gương mặt xinh đẹp của Phí Thấm Nguyên, sưng đỏ. Nàng ta che mặt, trừng mắt nhìn Đan Ny. "Chị dám đánh tôi!"

Trịnh Đan Ny trừng mắt nhìn lại Phí Thấm Nguyên, hốc mắt nàng ta đã đỏ ửng: "Phí Thấm Nguyên, tôi không quan tâm hiện tại cô đang làm những việc gì, hay tương lai muốn làm gì, tốt nhất cô nên biết điều dừng tay lại ngay. Nếu cô dám tổn thương Trần Kha, dù có phải liều cái mạng này với cô, tôi cũng sẽ khiến cô phải chết!"

Phí Thấm Nguyên trợn mắt nhìn nàng, khuôn mặt bị Trịnh Đan Ny tát một cái vẫn còn nóng rát, đau đớn.

Đan Ny tiếp tục nói: "Tình cảm là thứ vốn không thể cưỡng cầu. Cô luôn miệng nói cô thích Trần Kha, nhưng chuyện mà cô làm với chị ấy có giống như đang thích hay không? Cô rõ biết dạ dày chị ấy không tốt, cô còn liên thủ với người khác ép rượu chị ấy? Hiện tại chị ấy nằm trong đó cô có thấy vui vẻ không? Có vừa lòng hay không? Chị ấy đuổi việc cô, cô liền ghi hận trong lòng? Bởi vì biết người biết ta, cho nên muốn đẩy chị ấy vào chỗ chết sao? Hủy hoại chị ấy rồi cô sẽ chiến thắng à? Có đại thù nên nhất định muốn báo à? Cô đây là thật sự thích chị ấy sao? Chẳng qua cô chỉ là không cam lòng, cô chỉ muốn chiếm hữu chị ấy mà thôi."

"Tôi không phải!" Như bị người khác nói trúng tim đen, Phí Thấm Nguyên hét lên. Nàng ta thích Trần Kha, thật sự thích cô...Chỉ là nàng ta hận, hận cô vì sao lại không quý trọng nàng ta, vì sao lại đối xử với nàng ta vô tình như vậy? Vì sao muốn đem nàng ta vứt xuống bùn, vì sao muốn khiến nàng ta chật vật như vậy.?

Trịnh Đan Ny nói một tràng dài, dứt lời cổ họng cũng cảm thấy nghẹn ngào. Nàng nhìn Phí Thấm Nguyên, hà cớ gì mà lại hận một người tới mức cực đoan như vậy. Có thời gian vì sao không chịu đi tìm một hạnh phúc thật sự thuộc về chính mình? Trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối thay nàng ta.

"Phí Thấm Nguyên, cô thật sự rất ưu tú. Nếu tôi là cô, tôi sẽ dùng tuổi xuân ngắn ngủi này làm những chuyện có ý nghĩa chứ không phải lãng phí nó cho những chuyện vô nghĩa thế này." Rốt cục Phí Thấm Nguyên cũng bật khóc.

"Trịnh Đan Ny! Cô thì có tư cách gì mà ở đây dạy đời tôi? Cô có được Trần Kha rồi, cô có được chị ấy rồi! Cô vốn dĩ không thể hiểu được cảm nhận của tôi, cô căn bản không hề hiểu mấy năm nay tôi đã phải trả giá nhiều thế nào! Hiện giờ cô lại bày ra cái bộ dạng cao cao tại thượng đó, đường đường chính chính, đó là bởi vì cô không phải là tôi! Nếu chúng ta hoán đổi vị trí cho nhau, cô cũng sẽ hận chị ấy như tôi!"

"Phí Thấm Nguyên, cô không cần lấy hành động của mình để suy đoán tâm tư của người khác. Hôm nay cho dù tôi có đứng ở vị trí của cô, tôi cũng sẽ tuyệt đối không tổn thương đến chị ấy, một chút cũng không. Bởi vì từng yêu sâu đậm như vậy, tôi không thể nhìn thấy chị ấy phải chịu nửa điểm tổn thương nào, cô có hiểu không.?"

Ánh mắt Trịnh Đan Ny sâu hun hút, tiếp tục nói: "Cô cho rằng, những chuyện hiện tại cô gặp phải, tôi chưa tùng trải qua sao? Từ cao trung tôi đã thích chị ấy, tôi cũng vì chị ấy mà trả giá rất nhiều nhưng chị ấy vẫn luôn đẩy tôi ra xa. Vì theo đuổi Trần Kha mà thậm chí tôi đã bỏ qua mơ ước của chính mình. Suốt sáu năm, chị ấy chưa bao giờ đối xử tốt với tôi. Nếu tôi là cô, có phải tôi cũng nên trả thù chị ấy hay không? Bởi vì Trần Kha mà tôi đã lãng phí sáu năm tình cảm? Bởi vì tôi đã phải trả giá nhưng lại không nhận được hồi đáp gì, tôi nên hận chị ấy, nên trả thù chị ấy sao? Trên thực tế, khi tôi nhìn thấy sự nghiệp của chị ấy phát triển mạnh mẽ, tôi còn vui vẻ hơn bất kì ai." Trịnh Đan Ny gạt nước mắt, nhìn Phí Thấm Nguyên.

"Tôi không biết cô có thể suy nghĩ tử tế hay không. Nếu thật sự yêu một người thì không thể biến thành hận được. Nếu cô thật sự từng yêu Trần Kha, tôi xin cô, buông tha cho chị ấy đi." Phí Thấm Nguyên sớm đã khóc tới mức hỗn loạn, nàng ta lắc đầu, bước chân lảo đảo lùi lại, hồi lâu sau mới mở miệng.

"Trịnh Đan Ny, tôi thật sự rất hận các người..."

Sau khi Phí Thấm Nguyên đi được nửa giờ, đèn ngoài phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Trịnh Đan Ny đứng bật dậy khỏi ghế, chạy tới bên vị bác sĩ già nua cất nhanh giọng hỏi. "Bác sĩ! Chồng tôi sao rồi?"

"Không sao, không cần lo lắng. Có điều dạ dày cô ấy không tốt, sau này đừng bao giờ để cô ấy uống rượu nữa, lần này cũng xem như may mắn thoát nạn."

Trịnh Đan Ny không ngừng gật đầu, nước mắt trào ra. Lúc Trần Kha tỉnh lại, đã quá nửa đêm.

Nàng ngồi ở mép giường, nắm chặt bàn tay cô. Từ khi biết cô xảy ra chuyện tới giờ nước mắt nàng không ngừng rơi. Trần Kha mở mắt liền thấy nàng hai mắt đã đỏ ửng nhìn cô.

Trần Kha hơi cau mày: "Không phải em đang quay phim sao?"

Nàng khóc to hơn nói: "Trần Kha, nếu không phải Trương Giai Đình nói với em, chị định giấu em tới khi nào?"

Sắc mặt cô trầm xuống: "Trương Giai Đình kia thật quá nhiều lời."

Trịnh Đan Ny trừng mắt nhìn cô. "Lúc chị đuổi việc Phí Thấm Nguyên đã biết cô ta có thể sẽ đối phó với mình phải không? Cô ta đi theo chị nhiều năm như vậy, đối với các phương diện hoạt động của công ty đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chị đuổi việc cô ta cũng biết là sẽ có nguy hiểm phải không?"

Trần Kha trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Nước mắt của nàng lại càng rơi nhiều hơn.

"Vậy sao chị còn muốn sa thải cô ta? Chị sợ em tức giận sao? Trần Kha, chị bị như bây giờ, em thật sự tự trách mình. Nếu không phải do em, chị căn bản không cần như vậy..."

"Đan Ny!" Trần Kha đột nhiên ngắt lời nàng, nắm tay nàng thật chặt "Em đừng như vậy. Lúc ấy Kha Kha đuổi việc cô ta hoàn toàn không phải vì em. Cô ta tiếp tục đi theo chị đối với cô ta cũng không có lợi."

Đan Ny kề sát vào lồng ngực cô, khóc nức nở. Trần Kha xoa đầu nàng.

"Ny Ny, ngoan, không sao mà."

Nàng nghẹn ngào hỏi: "Có đau không?"

"Không đau, không đau một chút nào." Cô hơi cong cong khóe môi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng.

"Nếu cô ta tiếp tục gây chuyện với chị thì phải làm sao?" Phí Thấm Nguyên rời khỏi công ty giống như một mối nguy hại, ai cũng không biết bước tiếp theo nàng ta có thể làm những gì.

Trần Kha cười khẽ "Đừng lo, sẽ không sao đâu, dựa vào cô ta cũng không thể làm được gì nhiều."

"Nhưng Trương Giai Đình nói, gần đây công ty xảy ra vấn đề."

Trần Kha gật đầu "Đúng là có chút vấn đề, nhưng chuyện này cũng bình thường, bất cứ công ty nào kinh doanh đều có thể xuất hiện giai đoạn khó khăn, giải quyết một chút là xong thôi mà."

Đan Ny không hiểu công việc kinh doanh, nàng ngẩng đầu mắt long lanh nhìn cô.

"Thật sự không có chuyện gì chứ? Chị đừng lừa em, có chuyện gì nhất định phải nói cho em biết."

Trần Kha cười nhéo mũi nàng "Đã biết, tiểu quản gia."

Nàng không kìm được trừng mắt lườm cô một cái "Lúc này rồi mà chị còn có tâm trạng nói đùa."

Trần Kha nhướn mày cười "Bây giờ không phải tốt lắm sao?" Cô nói, hơi cử động người kéo Đan Ny lên một chút, để nàng đối mặt với cô, nâng người hôn lên môi nàng.

Trịnh Đan Ny cả người mềm nhũn, vợ chồng đã lâu không gặp ngày thường chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, lúc này vừa mới hôn một chút đã kéo theo lửa tình, khắp thân thể nhanh chóng bị thiêu đốt.

Cũng may nàng vẫn còn giữ được lý trí, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Trần Kha, đẩy cô ra. Giọng nàng có chút khàn khàn: "Đừng làm loạn, còn đang truyền nước đó."

Cuối cùng Trần Kha vẫn ngừng lại, rất thành khẩn ôm lấy Đan Ny vào lòng, thân thể dán sát lại. Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Sao lại có phải ứng lớn như vậy."

Trần Kha nâng mi, giọng trầm khàn "Em không có phản ứng sao?"

Đan Ny đấm lên vai cô một cái: "Đừng có nói bậy!"

Cô ôm nàng thật chặt, bật cười.

_________________

Trịnh Đan Ny ở bệnh viện chăm sóc Trần Kha một buổi tối, ngày hôm sau Thẩm Mộng Dao đã gọi điện giục cô trở về đoàn phim. Nàng không yên tâm về Trần Kha nên nhờ Thẩm Mộng Dao xin đoàn phim cho mình nghỉ phép mấy ngày, bên đó liền nhanh chóng đồng ý.

Trịnh Đan Ny từ một diễn viên tép riu ở tuyến mười tám lại có thể diễn vai nữ chính của một bộ phim chế tác lớn, tuy rằng không biết người chống lưng phía sau là ai nhưng không dùng đầu cũng hiểu chắc chắn là một nhân vật lớn. Cho nên đừng nói là xin nghỉ năm ba ngày, dù thời gian có dài hơn cũng không ai dám không phê chuẩn.

Nàng ngắt điện thoại, trong lòng không kìm được cảm thán, Ông trời ơi, có quyền có thế thật khác biệt. Trước kia khi đóng phim, nàng nào dám xin nghỉ. Giữa mùa đông cho dù nàng có sốt cao tới 40 độ vẫn phải nhảy xuống sông quay phim. Còn nghĩ tới chuyện xin nghỉ ốm, quên đi! Một giây sẽ bị đá khỏi đoàn phim ngay.

Nàng thở dài, đi về phía phòng bệnh. Trần Kha đang ngồi trên giường nói chuyện điện thoại, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt có phần nghiêm trọng. Nhưng khi Trịnh Đan Ny vừa đi vào cô lập tức ngắt máy, quay đầu lại tươi cười nói: "Em quay lại rồi sao?"

Nàng gật đầu, đi tới nắm tay lo lắng nhìn cô. "Kha Kha, thật sự không có chuyện gì chứ?"

Cô cong môi cười "Có thể có chuyện gì?" lại tiếp tục xoa đầu nàng "Đừng lo lắng" Trần Kha bảo nàng đừng lo lắng, nhưng nhìn những chuyện đã xảy ra Đan Ny thật sự không thể yên lòng được.

__________________

Năm ngày sau, nàng trở về đoàn phim, hận không thể một giờ gọi điện cho cô một lần, xem có xảy ra chuyện gì không.

Buổi chiều hơn ba giờ, sau khi gọi cuộc điện thoại thứ mười ba, Trần Kha rốt cục không nhịn được bật cười. "Đan Ny, hôm nay em đã gọi hơn mười mấy cuộc điện thoại rồi, nếu rời xa chị, em phải làm sao bây giờ?"

Cô nói đùa một câu, lọt vào tai Đan Ny chỉ khiến lòng nàng cảm thấy như bị kim đâm. Nàng nắm chặt di động, tức giận nói: "Trần Kha, chị đừng có ăn nói bậy bạ! Sao em lại rời xa chị hả? Cả đời này em sẽ không rời khỏi chị."

Trần Kha ý thức được mình lỡ lời, vội vàng nói: "Kha Kha đùa thôi, Đan Ny, là chị nói đùa..."

Trịnh Đan Ny gần như phát khóc: "Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào, Trần Kha, sau này chị đừng nói như vậy nữa."

Làm sao nàng có thể rời xa cô đây? Làm sao có thể? Trần Kha nghe thấy tiếng khóc của nàng, trái tim cũng trở nên đau xót. "Đan Ny, chị sai rồi, chị không đúng. Sau này chị sẽ không nói lung tung nữa. Cả đời này chúng ta không ai rời bỏ ai hết."

Trịnh Đan Ny nức nở, một lúc lâu sau mới ngừng. "Hôm nay em quay xong sớm, chị tới đón em được không? Em muốn về nhà."

"Được, lúc nào thì xong?"

"5 rưỡi...chị tới đây đi."

Trần Kha dịu dàng đáp: "Được, lão bà, lát gặp lại."

Ngắt điện thoại, Trần Kha lại tiếp tục giải quyết công việc. Trận chiến này thật đúng là đánh tới sứt đầu mẻ trán, cũng may tất cả đều đã được xử lý tốt, công ty tiếp tục trên con đường phát triển. Cô đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím, đột nhiên nhớ tới gì đó liền nhấc điện thoại nội bộ của công ty lên. "Tĩnh Văn, đến văn phòng của tôi một chút."

Ngắt điện thoại xong rất nhanh trợ lý Hồng Tĩnh Văn đã đi vào.

Trần Kha nhìn cô ta.

"Lần trước đến New York đặt áo cưới thiết kế, mấy ngày tới cậu thúc giục bên đó tận lực một chút. Mặt khác còn có chuyện này...Cậu lại đây, tôi nói với cậu..."

__________________

Trần Kha muốn đi đón Đan Ny, hơn 5h giờ đã thu dọn đồ đạc tan làm. Mấy ngày nay, gần như ngày nào cô cũng tăng ca tới nửa đêm. Hôm nay đột nhiên tan tầm sớm như vậy, vừa ra khỏi văn phòng các nhân viên đều kinh ngạc.

Nghiêm Vương không kìm được hỏi một câu: "Trần Tổng, hôm nay tan làm sớm vậy sao?"

Trần Kha mỉm cười "Hẹn hò." Dứt lời đúng lúc thang máy mở ra, cô đi vào trong.

Trong nháy mắt thang máy đã khép lại, Nghiêm Vương nói với mấy đồng nghiệp.

"Sao tôi lại thấy Trần Tổng của chúng ta giống như nữ sinh ngây thơ chưa từng trải qua chuyện yêu đương bao giờ vậy? Không phải chỉ là đi hẹn hò thôi sao, xem chị ấy hào hứng tới mức ấy."

Có người rung đùi đắc ý chen thêm: "Thực sắc tính dã" (Mê sắc đẹp là bản tính của con người.)

Nghiêm Vương đi qua đá ghế cậu ta một cái, cười haha "Tính cái em gái cậu!"

___________________

Trần Kha đi thang máy xuống thẳng gara dưới tầng hầm. Vừa đi ra tới chỗ để xe lại bất ngờ nhìn thấy một người. "Lưu Lực Phi."

Lưu Lực Phi dựa vào xe của cô, nhướn mày "Tôi chờ cô nửa ngày rồi."

Trần Kha đi tới, vừa mở cửa xe vừa hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"

Lưu Lực Phi trầm mặc trong chốc lát. "Trần Kha, cô buông tha cho Đan Ny đi."

Trần Kha nâng mắt nhìn Lưu Lực Phi, giống như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng nực cười. "Lưu Lực Phi, cô đây là đang chọc cười tôi sao?"

"Cô căn bản không thích Đan Ny, hà tất phải lừa gạt tình cảm của em ấy."

Sắc mặt Trần Kha trầm xuống. "Lưu Lực Phi, nếu không phải tôi xem cô là bạn học cũ, tôi nhất định sẽ động thủ đấy." Trần Kha lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói tiếp. "Tôi không thích Đan Ny sao? Cô thì biết cái gì?" Trần Kha nói xong liền kéo mạnh cửa xe chuẩn bị ngồi vào trong.

Lưu Lực Phi túm chặt cánh tay cô. "Trần Kha, nếu cô thật sự thích em ấy, thì cô càng nên buông tay đi."

Trần Kha quay đầu, giọng lạnh băng "Buông tay?"

Lưu Lực Phi nhìn Trần Kha, hồi lâu sau mới buông lỏng tay ra nói: "Tôi tới để nhắc nhở cô một việc, viện kiểm sát gần đây đang điều tra cô. Nếu cô thật sự thích Đan Ny thì đừng liên lụy tới nàng ấy."

Trần Kha nghe xong liền cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm cô ta.

Lưu Lực Phi lại nói: "Chỗ cô làm ăn buôn bán, tôi nghĩ dù có muốn cũng không thể hoàn toàn trong sạch được. Không kiểm tra thì không sao, một khi đã động tới, sợ rằng thân cô cũng tự khó bảo toàn."

"Vậy sao? Lưu Lực Phi, cô luôn thích lo chuyện bao đồng như vậy à?" Trần Kha lạnh lùng cười một tiếng, ngồi vào trong xe nghênh ngang lái đi.

*****************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net