- Nổi Tiếng.!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, Phim điện ảnh của Trịnh Đan Ny thủ vai chính đã chính thức đóng máy, đang trong thời gian khởi chiếu...

Trần Kha cũng không còn bận rộn như trước nữa, mỗi ngày đều ở nhà với nàng.

Một ngày đẹp trời, nàng đang ở trên lầu, ngoài ban công ngắm ánh nắng sáng mai.

Cây cối được tắm ánh mặt trời xanh mướt, vô cùng đẹp. Giữa mấy chậu cây cảnh nhỏ có đặt một chiếc ghế sô pha để nghỉ ngơi. Trần Kha ngồi ở trên đó, nàng nằm gối đầu lên đùi cô, trong tay cầm một quyển sổ ghi chép vừa lật xem, vừa mỉm cười.

"Trần Kha, chị có biết đây là gì không?"

Cô nhíu mày. "Gì vậy...?"

"Kìm nén."

Thứ Đan Ny đang cầm trên tay chính là quyển nhật ký của Trần Kha, lần trước khi cô lén lút viết đã bị nàng bắt gặp rồi giành lấy. Gọi là nhật ký có vẻ không chính xác bằng tên gọi cho lắm. "Cuốn sách tình yêu dành cho Trịnh Đan Ny." Đã được viết từ lớp mười cho tới tận bây giờ.

Nàng lắc đầu thở dài. "Biết thế nào gọi là kìm nén không.?"

Trần Kha hơi nhướn mày.

Nàng lại nói tiếp: "Giống như chị vậy, rõ ràng yêu thích muốn chết mà ngoài mặt còn cố gắng cắn răng kìm nén. Nếu năm đó chị nói với em sớm hơn thì tốt biết mấy.!!!"

Nàng mỉm cười, cô giúp nàng chỉnh lại tóc mái rối trước trán khẽ gọi. "Đan Ny."

"Dạ...?"

Váy trắng bay bay trong gió, phác họa nên đường cong cơ thể tuyệt đẹp...Vóc dáng của nàng còn đẹp hơn trước rất nhiều.

Trần Kha đột nhiên dí sát lại, giọng nói trở nên khàn khàn. Cô bỗng cúi người thì thầm vào tai nàng nhỏ giọng thỏ thẻ nói. "Chị muốn em.!!!"

Đan Ny nghe xong, nàng đỏ bừng cả mặt, ngồi bật dậy. Cô nhìn nàng, trong mắt tràn ngập ý cười mờ ám.

Nàng trừng mắt với cô. "Đầu óc chị không bao giờ trong sáng được một chút à.?"

Trần Kha lại ôm lấy nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, cánh môi dán sát gần vành tai nàng cắn nhẹ.

"Đan Ny, chị nghĩ em chết chắc rồi."

___________________

Buổi tối hôm đó, Trịnh Đan Ny thật sự bị Trần Kha quấy nhiễu tới hơn nửa đêm, nếu không phải ngại sức lực của nàng, có lẽ cô còn định làm loạn tới tận sáng. Quá nửa đêm nàng mới miễn cưỡng ngủ được mấy tiếng.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Đan Ny nằm trên giường không buồn nhúc nhích.

Trần Kha đang thay trang phục, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào phòng, khiến trên đỉnh đầu cô như có một vầng hào quang.

Đan Ny nghiêng người, ngây ngốc nhìn cô: "Hôm nay chị cũng phải đi làm à?"

"Tới một lát, buổi trưa sẽ về." Trần Kha thắt xong cà vạt trở lại bên giường, cúi người dịu dàng hôn lên trán nàng.

Nàng vuốt ve sườn mặt của cô, mỉm cười.

"Em ngủ thêm một lát đi, chờ lát nữa có người giao hàng tới nhà, lúc đó chị sẽ gọi điện cho em."

Đan Ny chớp mắt: "Đồ gì vậy?"

"Đồ tốt." Trần Kha nhìn nàng, cười thần bí.

"Thứ gì gọi là tốt, bí mật như vậy à."

Cô xoa xoa đầu nàng, lại cúi đầu hôn lên môi nàng một cái... "Chị đi đây."

____________________

Sau khi Trần Kha đi rồi, nàng không ngủ tiếp được nữa. Nhưng cũng không muốn động đậy, nằm yên ở trên giường nghỉ ngơi.

Tới hơn mười giờ sáng, Thẩm Mộng Dao đột nhiên lại gọi điện thoại tới, kích động nói: "Đan Ny, lần này em thật sự bạo hồng rồi đấy!"

Lần đầu tiên nàng đảm nhận vai nữ chính, thành tích phòng vé đạt mức kỷ lục. Nàng cũng có xem tin tức, cảm thấy lần này bạo phát lên cũng là kết quả đã nằm trong dự đoán.

Chỉ mới nửa năm trước, nàng còn mơ mộng một ngày đó bản thân sẽ nổi tiếng. Khi đó nàng muốn trở nên thật "hot" chỉ để có tiền trả nợ. Nhưng hôm nay thật sự bạo hồng rồi, trong lòng lại không có cảm giác gì đặc biệt.

"Đan Ny, sau này em ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, không biết nơi nào sẽ có phóng viên theo dõi..." Mộng Dao đang nói thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cao giọng tiếp tục luyên thuyên. "Tuyệt đối đừng mặc đồ ngủ ra ngoài đường!!!! Sẽ phá hỏng hình tượng."

Thẩm Mộng Dao nói rất to, Trịnh Đan Ny để điện thoại ra xa một chút, mở loa ngoài khẽ nói: "Em biết rồi."

"Còn có chuyện này, tuần sau là lễ trao giải điện ảnh, chị đã chuẩn bị cho em một phần phát biểu cảm nghĩ, gửi vào mail cho em rồi, rảnh rỗi thì em xem qua một chút nhé."

Nàng không kìm được bật cười. "Dao Dao...chị thật hài hước, đến cả cảm nghĩ nhận giải cũng viết xong rồi sao?"

"Đương nhiên!!! Biết đâu đoạt giải thì sao! Chị còn có chút việc, ngắt máy trước nhé."

Đan Ny nằm trên giường đến hơn 12 giờ, nàng vừa rửa mặt xong thì Trần Kha đã gửi tin nhắn tới, bảo nàng ra cửa nhận bưu phẩm chuyển phát nhanh. Nàng vừa cười, vừa đi ra khỏi phòng. Đan Ny vừa xuống lầu đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

"Thật đúng giờ...!!!"

Trịnh Đan Ny mỉm cười, mở cửa ra. "Trần Phu Nhân, chuyển phát nhanh của cô, mời cô ký nhận."

Là một chiếc hộp rất lớn được đóng gói kỹ càng, Đan Ny không biết là cái gì, nhưng tóm lại nó là bất ngờ của Trần Kha tặng. Nàng nói cảm ơn, sau đó ký nhận.

Đóng cửa lại, nàng ôm hộp đi tới ghế sô pha ngồi xuống, lấy dao ra rạch một đường nhỏ mở hộp.

Trần Kha thật ra không phải là kiểu người lãng mạn, tới cầu hôn cũng dùng phương thức vô cùng quê mùa. Trong lúc mở hộp, Trịnh Đan Ny nghĩ tới rất nhiều thứ mà Trần Kha có thể làm cho nàng bất ngờ, nhưng cuối cùng không đoán trúng thứ gì.

Khi nàng nhìn thấy bộ váy cưới được gấp gọn gàng trong hộp, hai mắt chợt bừng sáng lên.

_______________________

Lúc Trần Kha nhận được tin nhắn Đan Ny gửi tới, cô đang ở trong phòng họp.

Màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn thông báo có một hình ảnh được gửi tới. Lòng cô run lên, còn chưa kịp trả lời đã trông thấy còn có tin khác gửi đến. "Kha Kha, có đẹp không?"

Khóe miệng Trần Kha không kìm được cong lên.

Trong ảnh, Đan Ny mặc váy cưới trắng tinh khôi, đứng bên cạnh cửa kính, ánh mặt trời vàng rực xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người nàng, tựa như đang tỏa ra một vầng sáng lấp lánh. Làn da như ngọc không chút tì vết, giống như một nàng tiên xinh đẹp.

Trần Kha nhìn ngắm một lát, miệng nở một nụ cười rất tươi. Cấp dưới đang trình bày kế hoạch, thấp thỏm đợi cô cho ý kiến. Kết quả đợi đến nửa ngày Trần Kha vẫn cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại không nói năng gì.

Hồng Tĩnh Văn và Trương Giai Đình ngồi cạnh nhau, nhỏ giọng buôn chuyện: "Tôi cam đoan, Boss đang tán gẫu với Phu Nhân."

Trương Giai Đình lườm cô ta một cái, đè giọng nói: "Cô không thấy phí lời sao? Ngoài Phu Nhân ra, cô có thấy Boss có trưng ra khuôn mặt tươi cười như vậy với ai chưa...?"

Trần Kha và Đan Ny hàn huyên hết nửa ngày, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra phòng họp vô cùng yên tĩnh. Cô nhíu mày.

"Không ai có ý kiến gì à?"

Nhân viên vừa trình bày kế hoạch định mở miệng, Trần Kha đã đứng dậy khỏi ghế: "Vậy thì tan họp!" Dứt lời, không cho ai có cơ hội nói tiếp, lập tức xoay người đi thẳng ra cửa.

Trương Giai Đình và Hồng Tĩnh Văn cũng nhanh chóng nối gót theo sau. Trong phòng họp, các nhân viên chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Trần Tổng uy quyền. Bọn họ còn chưa thoát khỏi trạng thái làm việc căng thẳng.

Hơn một tháng trước, mỗi ngày cuộc họp đều giống như đang đánh trận, ai cũng nơm nớp lo sợ, thần kinh phải căng ra. Hôm nay đột nhiên Sếp Tổng thoải mái như vậy, khiến họ cảm thấy không quen.

Không biết ai đã nói: "Trần Tổng nhà chúng ta hôm nay làm sao vậy? Dễ dàng bỏ qua cho chúng ta thế sao??"

Viên Dương đứng lên khỏi ghế. "Anh nên quen dần đi. Lần trước tôi cũng sợ hãi một trận, lúc ấy chỉ hận không thể hi sinh trên bàn làm việc ấy chứ."

Hồi trước công ty gặp phải nguy cơ lớn, Trần Kha cùng toàn bộ nhân viên phải làm việc tăng ca. Cô đúng là được đúc bằng đồng, có thể làm việc không ăn không ngủ, nhưng nhân viên thì không phải ai cũng có thể chịu đựng như vậy được.

Vất vả lắm mới vượt qua nổi, mọi người còn mong có thể được nghỉ ngơi một lần. Đương nhiên nguyện vọng này quá mơ hồ, chỉ có thể ngắm từ xa  hoặc trực tiếp uống thuốc ngủ để nằm mơ.

Ngay vào lúc mọi người chẳng còn chút hi vọng gì thì đột nhiên Hồng Tĩnh Văn ôm một đống thiệp cưới đến, ném tới trước mặt Viên Dương.

"Phát đi, công ty ai cũng có phần." Người đàn ông đi sau Hồng Tĩnh Văn còn xách theo hai cái thùng to, Viên Dương vừa ló đầu ra nhìn, chính là bánh kẹo cưới...!

Viên Dương đứng dậy khỏi ghế. "Chuyện gì vậy? Ai kết hôn?"

Hồng Tĩnh Văn lườm anh ta: "Anh nói xem?"

Viên Dương trợn tròn mắt: "Trần...Trần Tổng..."

Hồng Tĩnh Văn nhếch môi cười: "Đầu tháng sau, Trần Tổng sẽ kết hôn, toàn thể nhân viên được nghỉ 3 ngày."

Dứt lời, toàn bộ phòng họp nháy mắt sôi sục, bàn tán xôn xao.

"Được rồi. Chuyện tháng sau thì để tháng sau tính, mọi người bình tĩnh đã, có việc gì thì mau làm cho xong đi."

______________________

Từ lúc chọn ngày tổ chức hôn lễ, Đan Ny bắt đầu trở nên lo lắng.

Thẩm Mộng Dao còn cười trêu nàng: "Em xem em kìa. Kết hôn thôi mà, có gì phải căng thẳng đâu."

Nàng cũng cảm thấy bản thân lo lắng quá thừa thãi rồi, nhưng lại không cách nào khống chế được. Có lúc còn nghĩ ngợi tới mức mất ăn, mất ngủ, nửa đêm bò dậy nhắn tin cho Thẩm Mộng Dao: "Chị nói xem, có phải em mắc chứng khủng hoảng trước hôn nhân không?"

Mộng Dao cười nói: "Đây không phải là chuyện bình thường sao? Có gì mà lo lắng chứ."

"Chị nói này, em ra ngoài giải trí một chút đi, đừng cứ mãi ở nhà nghĩ linh tinh nữa. Vừa hay tối ngày kia là lễ trao giải điện ảnh, em có thể đi nhận thưởng đó."

Trịnh Đan Ny trầm mặc: "Còn có thể nhận giải sao?"

"Đương nhiên rồi!"

"Dao Dao, em căng thẳng tới mức toát mồ hôi rồi..."

______________________

Ngày hôm sau, Thẩm Mộng Dao đưa Trịnh Đan Ny đi tham gia một chương trình ra mắt nhãn hiệu.

Từ lúc nàng bạo hồng tới giờ, tài nguyên trong tay bắt đầu tăng lên, nào là phim điện ảnh mới, đại ngôn, thương hiệu nổi tiếng...Khắp nơi đều muốn mời nàng tham gia sự kiện.

Có điều Trịnh Đan Ny rất lười, rất nhiều việc nàng đều đẩy hết cho Thẩm Mộng Dao xử lý. Sự kiện lần này cũng là do Thẩm Mộng Dao ngàn vạn lần cầu xin, nàng mới đồng ý tham gia.

Trên đường đi, Mộng Dao ngồi trên xe vô cùng kích động. "Đan Ny, em biết không. Bây giờ người ta nhìn thấy chị đều phải gọi một tiếng "Chị Dao" đó."

"Vậy à...?" Đan Ny đang nghịch điện thoại, thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy!" Thẩm Mộng Dao ngồi thẳng người, đầy vẻ kiêu ngạo.

"Em không biết đó thôi, những người đó trước kia còn không thèm để chị vào mắt. Bây giờ gặp chị ai cũng đều cung kính gọi một tiếng Chị Dao."

"Đan Ny, nói thật cho em biết cảm giác được người ta tôn trọng quá hãnh diện đi. Chẳng trách người ta ai ai cũng muốn leo lên được vị trí cao."

Đan Ny ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, cười nói: "Đây không phải là điều tốt sao, Dao Tỷ. Sau này chị cũng xem như là có tên tuổi rồi."

Thẩm Mộng Dao cười híp mắt, tựa như đang tưởng tượng ra một tương lai tươi đẹp của bản thân. Một lát sau cô ấy mới xoa mặt Đan Ny lại nói: "Không phải đều là nhờ phúc của em sao?"

Người luôn muốn sống nhờ phúc khí của Trịnh Đan Ny là Thẩm Mộng Dao, mười phút sau bắt đầu thấu hiểu muốn hưởng thụ hết cái phúc khí này cũng chẳng dễ dàng gì. Làm người đại diện đã khó, làm người đại diện của nghệ sĩ đang "hot" lại còn khó hơn.

Trịnh Đan Ny vừa bước xuống xe, xung quanh đã có một đống phóng viên cầm micro lao tới, như ra chiến trận vậy. Nàng sợ đến choáng váng, theo bản năng lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch.

Từ lúc quay phim xong, nàng chỉ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, mặc dù biết bản thân bạo hồng nhưng cũng rất ít khi lộ diện. Bị phóng viên vây chặt như vậy, ngoại trừ lần trước gặp phải Tô Sam Sam ở cửa công ty ra thì đây mới là lần thứ hai, thậm chí quy mô còn lớn hơn lần đầu. Nàng định quay trở lại trong xe rời đi.

Thẩm Mộng Dao thấy thế cũng sợ hết hồn, vội vàng lao từ trên xe xuống chắn ở trước mặt Trịnh Đan Ny. Mộng Dao có thân hình tuy bé, nhưng chắn trước mặt như vậy khiến nàng luôn có cảm giác được bảo vệ.

"Thật ngại quá, phiền các vị tránh đường, hôm nay chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn." Từ lúc có được danh tiếng Thẩm Mộng Dao đối mặt với phóng viên cũng tự tin hơn hẳn.

Đan Ny đứng sau cô ấy. Đột nhiên có giọng nói từ đâu vang lên lọt vào tai nàng. "Trịnh Tiểu Thư, không biết gần đây cô có xem tin tức trên mạng không? Có lời đồn sở dĩ cô bạo hồng là do cô được Kim Chủ bao nuôi, có chống lưng lớn, đối với chuyện này cô có gì muốn nói không?"

Trịnh Đan Ny nghe được hơi hơi nhướn mày, nhìn về phía nữ phóng viên kia.

Thật sự lợi hại, đưa ra vấn đề rất sắc bén, người bình thường chắc chắn không thể hỏi thẳng như vậy. Thẩm Mộng Dao tức giận tới mức tái mặt, chỉ vào nữ phóng viên kia.

"Cô là phóng viên của tòa soạn nào? Tên gì??? Nói năng vô căn cứ như vậy, tôi muốn kiện cô!"

Trịnh Đan Ny kéo tay Thẩm Mộng Dao ngăn lại. Nàng cũng hiểu được đại khái rồi. Ngày hôm nay những người tới đây đều là vì cảm thấy hứng thú với đề tài này. Dù sao việc nàng được Kim Chủ bao nuôi đã được bàn tán trên mạng từ rất lâu rồi, nhưng nàng không có ra mặt.

Bây giờ mới có dịp bắt được người, những phóng viên này đều đang mong đợi giật được tin "hot". Mặt nàng không biến sắc đi ra trước, rời khỏi sự che chắn của Thẩm Mộng Dao, ánh mắt dần dần trở nên bình thản.

"Nếu như mọi người chỉ muốn hỏi về vấn đề này, vậy tôi cũng không có gì để nói cả."

Một phóng viên khác lại hỏi: "Trịnh Tiểu Thư, vậy xem như là cô đã ngầm thừa nhận sao?"

Trịnh Đan Ny nhìn cô ta: "Tôi cảm thấy năng lực nghe hiểu của cô có vấn đề."

Một câu nói khiến cả đám phóng viên đờ người ra. Nàng đi vòng qua bọn họ, tiến vào bên trong hội trường.

***Nửa giờ sau...

Trịnh Đan Ny vẫn đang ở trong hậu trường, đợi nhà tạo mẫu làm tóc cho mình. Thẩm Mộng Dao cầm điện thoại di động, tức giận đùng đùng đi tới.

"Tức chết chị mất! Đám phóng viên này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn!!! Lão nương thật muốn tát cho bọn họ mấy cái!"

Đan Ny cũng kiểm tra weibo, trong nửa tiếng qua, tin tức nàng thừa nhận bản thân được Kim Chủ bao nuôi đã được đẩy lên top search, không hề có dấu hiệu giảm độ "hot".

Nàng xem lướt qua, cảm thấy tẻ nhạt, cất di động vào túi xách. Thấy Thẩm Mộng Dao vẫn đang tức giận, đành an ủi cô ấy: "Bình tĩnh, chúng ta thanh giả tự thanh, việc gì phải sợ người khác bàn tán."

Trịnh Đan Ny càng nói, càng khiến cô ấy muốn phát hỏa hơn.

"Đan Ny, sao em lại không giải thích với bọn họ chứ? Tùy ý lan truyền tin tức như vậy là được sao? Chị đã nói với em rồi, hiện giờ em chỉ vừa nổi tiếng hơn một chút thôi, fan cũng chưa đủ cứng cáp. Tin này vừa truyền ra, bên ngoài đã có biết bao nhiêu người bình luận là muốn từ bỏ làm fan!" Mộng Dao càng nói càng giận.

"Chị phải tìm người kiểm soát lại hot search." Nói xong liền xoay người muốn bỏ ra ngoài.

********************

Ú òa sau những ngày tháng không nhớ được mật khẩu thì hôm nay mình đã comeback rồi này😚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net