easy to smile, easy to fall (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kyungho bật ra một tiếng huýt sáo nhẹ khi họ tiến tới tòa nhà và Seohaeng âm thầm đồng ý.

Trường dạy nấu ăn khá hoàng tráng và rõ ràng là mới được xây dựng. Bức tường được sơn xám đơn giản nhưng vẫn thể hiện rõ ràng sự xa hoa, đi kèm với một sàn đá cẩm thạch trắng còn mới nguyên.

Nhân viên lễ tân tại bàn làm việc nhìn họ và mỉm cười một cách chuyên nghiệp, vẫy tay chỉ về phía thang máy.

"Lớp học 7 giờ ở trên tầng tám ạ."

Tầng tám, Kyungho há miệng nhìn Seohaeng, bật cười khi họ an toàn đứng sau cánh cửa được trang trí trang nhã của thang máy.

"Chúng ta đang được đưa tới nơi nào thế này?"

"Cuộc sống trong mơ của Beomhyun."

Seohaeng trả lời, dựa lưng vào lan can và tự cười.

"Cậu ấy hẳn là rất muốn gây ấn tượng với đối tượng của mình đây."

"Em tự hỏi tại sao anh ấy cứ khăng khăng đòi chọn trang phục cho chúng ta."

Kyungho nói, kéo cổ chiếc áo len dệt kim gọn gàng duy nhất mà nó sở hữu - một món quà sinh nhật từ Beomhyun.

"Em biết Beomhyun thích những thứ xinh xắn, nhưng thật chết tiệt."

"Cậu ấy chọn trang phục cho em là vì cậu ấy biết em sẽ mặc áo phông và quần thể thao."

Seohaeng lạnh lùng trả lời.

"Lần cuối cùng em đi hẹn hò là khi nào?"

Kyungho cau mặt tạo nên một nếp nhăn giữa 2 hàng lông mày.

"Em nói cho anh biết, em đã hẹn hò rất nhiều lần rồi nhé."

Seohaeng khịt mũi.

"Ừ, hồi ba năm trước trong trường đại học."

Anh nhìn lên số tầng và nhanh chóng nắm lấy tay Kyungho, vừa kịp lúc cửa thang máy mở ra với một tiếng thông báo dễ chịu.

"Thôi nào, chúng ta không thể để cho đôi uyên ương của chúng ta phải chờ."

"Chuyện này chưa có nói xong đâu."

Kyungho rít lên nhưng vẫn sửa soạn một nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt, đôi mắt ấm áp và dễ chịu cùng với mái tóc được rẽ ngôi gọn gàng sang một bên.

.

.

.

Họ giả vờ xem sét những chiếc đĩa được đánh số trên mỗi bàn, ngay cả khi Seohaeng đã nhìn thấy Beomhyun đang ỏn ẻn trò chuyện với người kia - một người đàn ông khổng lồ cao hơn cậu ấy một cái đầu.

Nghiêm túc mà nói thì nỗi ám ảnh của Beomhyun với chiều cao đã đạt đến một cấp độ mới rồi. Bạn trai cũ của Beomhyun —Gyeonghwan — cao hơn cậu ấy cả chục cm, nhưng thậm chí người đàn ông này còn cao hơn cả hắn.

"Aha, hai mươi, đó là của chúng ta."

Kyungho ríu rít, nhìn Seohaeng với đôi mắt kinh ngạc.

"Ôi anh yêu, chúng ta đã để cho các bạn của mình phải đợi."

"Không sao đâu."

Beomhyun nhẹ nhàng nói, ra hiệu bắt tay và Kyungho dễ dàng đáp trả, gần như quên phải cúi đầu cho đến khi Beomhyun nghiêng người về phía trước giới thiệu

"Kang Beomhyun."

"Kim Jongin."

Người đàn ông bên cạnh cậu ấy cũng cúi chào.

"Rất vui khi được gặp hai bạn."

"Song Kyungho," Kyungho trả lời, và gật đầu với Seohaeng.

"Và đây là mật đào đáng yêu của tôi, Lee Seohaeng."

Nụ cười của Kyungho thật quá là sai trái, và Seohaeng gượng cười một cách không thoải mái chút nào.

"Xin chào."

May mắn thay, người hướng dẫn bắt đầu hắng giọng giới thiệu và Seohaeng đã có thể thoát khỏi cuộc trò chuyện xã giao kinh khủng này.

Anh nhận ra rằng suy nghĩ của mình đang dần trôi dạt đi khi hướng dẫn viên đi sâu hơn vào những thuật ngữ tiếng Pháp mà anh chưa bao giờ nghe đến.

Thay vào đó, anh tập trung nhiều hơn vào số lần mình bắt gặp Beomhyun liếc nhìn Jongin với một nụ cười ngớ ngẩn trên mặt. Beomhyun dường như thực sự có tình cảm và anh hy vọng Jongin là một người xứng đáng với sự quan tâm đó.

.

.

.

Seohaeng chợt nghe thấy tiếng thở dài của Kyungho bên tai, cảm nhận được cánh tay đang quấn lấy hông mình và cằm của nó bắt đầu ấn sâu vào vai anh.

Mặc dù đây không phải là điều gì bất thường đối với họ, nhưng nó vẫn không ngăn được sự ấm áp quen thuộc ập đến ngập tràn lồng ngực của Seohaeng.

Đây là điều mà anh đã quá quen thuộc trong mối quan hệ lâu năm của mình và Kyungho — một ngọn lửa mà anh đã có thể dần phớt lờ theo thời gian...

"Em nghĩ là chúng ta nên bắt đầu thôi."

"Anh sẽ không làm tất cả hộ em đâu."

Seohaeng nói và tiếng thở dài của Kyungho chở nên lớn hơn.

"Seohaeng - aaa..."

Kyungho rên rỉ, dụi cằm mình sâu hơn vào vai Seohaeng, khiến đầu của nó áp sát vào anh.

"Ai cũng biết trong hai chúng ta, anh là người có năng khiếu ẩm thực mà."

"Chỉ vì anh có thể nấu mì gói mà không làm cháy chúng..."

"Này...", họ bị cắt ngang khi Beomhyun ấn một trong những thớt vào ngực Seohaeng.

"Chúng ta có thể làm cùng nhau," cậu ấy nói với một nụ cười rất chuyên nghiệp trên khuôn mặt.

"Tôi hy vọng cắt hành tây không phải là điều gì đó quá khó khăn chứ?"

"Um," Seohaeng chợt cảm thấy Beomhyun lúc này thật đáng sợ...

"Tất nhiên là không rồi."

Kyungho lập tức lẩn đi chỗ khác — tên nhát gan đó đang cố gắng tránh xa Beomhyun hết mức có thể, giả vờ dọn một chỗ trống và kiếm một con dao cho công việc họ được giao.

Jongin cười, có chút không được tự nhiên và lúng túng.

"Ah Vậy...."

Cậu ta nói, cố gắng tỏ ra thân thiện, và Seohaeng thực sự đánh giá cao nỗ lực này.

"Hai người làm nghề gì?"

Kyungho cười toe toét, và Seohaeng đã nghĩ rằng nó sẽ nói điều gì đó ngu ngốc — có lẽ là một sự trả thù không cần thiết cho những gì Seohaeng đã nói trước đó.

"Em chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi."

Câu trả lời không quá tệ, có lẽ Seohaeng đã đánh giá thấp nó.

Nhưng ngay sau đó, Kyungho bật ngón tay cái lên và chỉ vào Seohaeng.

"Còn anh ấy là một diễn viên phim cấp 3."

"..."

Quên đi, trực giác của anh luôn luôn đúng mà.

Beomhyun ho lớn một tiếng, rõ ràng là đang che giấu một nụ cười, trong khi Jongin chớp mắt liên tục và liếc nhìn Seohaeng.

"Im đi," Seohaeng cáu kỉnh nói, chọc khuỷu tay mình vào người Kyungho khiến nó lùi lại, tựa lưng vào bàn và cười.

"Tất nhiên là không phải."

Seohaeng nói với đôi má nóng rực trong khi bản thân phải cố hết sức để giữ bình tĩnh.

"Tôi làm việc trong bệnh viện."

Jongin có vẻ hài lòng với câu trả lời này cho đến khi Kyungho cắt ngang và nhướn cặp lông mày của nó lên đầy giễu cợt.

"Ồ, vâng, anh ấy đúng là làm ở đó. Thiệt là may mắn cho em."

Seohaeng nghiến răng, quay về phía Kyungho và nói với giọng nghiêm túc chết người.

"Em yêu, nếu em không dừng lại..."

"Nào nào, cục đường ngọt ngào của em..."

Kyungho nói, vòng tay quanh người Seohaeng và ôm chặt lấy anh.

"Anh biết là em chỉ đùa thôi mà."

Seohaeng ho ra một vài cười vô cùng ép buộc.

"Tất nhiên rồi, bé yêu. Sao anh lại ngớ ngẩn như thế chứ."

"Uhm," Beomhyun nhẹ nhàng ngắt lời, có vẻ đã hồi phục sau khi trận cười.

"Tôi là y tá khoa nhi, và Jongin là phi công."

Nhướng mày, Seohaeng nghiêng đầu sang một bên.

"Wow, Cả hai cái đó đều là những công việc rất bận rộn — hai người quen nhau như thế nào vậy?"

Jongin mỉm cười, nhìn sang Beomhyun với một biểu cảm chỉ có thể được gọi là
"người—đang—yêu" và Seohaeng bắt đầu cảm thấy có cảm tình với cậu ta.

"Đó là một câu chuyện thật sự rất thú vị."

Anh ta nói với một tiếng cười, trong khi Beomhyun bắt đầu đỏ mặt.

"Cháu trai của tôi đã bị ốm, vì vậy tôi đã đến thăm nó và anh trai tôi trong bệnh viện."

Kyungho đảo mắt. Nó có vẻ hơi chán ghét câu chuyện "lần—đầu—gặp—gỡ—hoàn--hảo--dễ—thương" này.

"Và Beomhyun là một trong những y tá đã chăm sóc cậu bé ấy?"

"À," Jongin cười khó xử, giơ một tay lên gãi sau cổ.

"Không hẳn là thế. Tôi đã đi ngang qua khi cậu ấy đang đọc sách cho một trong những đứa trẻ khác. Tôi đã, uh.... Hỏi là liệu cậu ấy có thể đọc cho cháu tôi nghe không."

"Không, anh đã hỏi là liệu em có thể đọc cho anh không."

Beomhyun nói với đôi má đỏ rực, và Seohaeng liếc nhìn cái cách cậu ấy đặt tay mình lên tay Jongin.

"Em chắc chắn đã rất bối rối nhưng cũng, um... rất vui."

"Đó thật là..." Kyungho bắt đầu. "Wow."

Jongin cúi xuống, hôn lên má Beomhyun.

"Tôi biết, nó có chút sướt mướt, nhưng tôi đã không có cách nào khác."

Họ nhìn nhau với một ánh mắt khao khát khiến Seohaeng chỉ có thể đồng tình khi Kyungho quay sang anh và thì thầm điều gì đó về cảm giác buồn nôn.

.

.

.

Phần tốt nhất của buổi hẹn hò này chính là việc Beomhyun đã một mình cân hết toàn bộ phần việc.
Với tư cách là thành viên duy nhất trong nhóm bạn đại học được trang bị kỹ năng sống, Beomhyun đã được bổ nhiệm là đầu bếp và vú em của họ.
Và ngay cả lúc này đây, cậu ấy vẫn sống đúng với danh hiệu của mình — bận rộn xoay quanh khu bếp trong khi Seohaeng và Kyungho vui vẻ đứng tán gẫu với Jongin.

"Nếu em động vào cái chảo này trước khi đồ ăn chín thì anh sẽ cắt lưỡi em luôn đấy."

Beomhyun nói một cách lơ đãng nhưng đủ để  Kyungho lập tức rút tay mình lại.

Phía bên kia Jongin đang nhìn cậu ấy thậm chí còn say mê hơn lúc trước — ngay cả khi Beomhyun đang bày tỏ ý định hành hung
"một người lạ".

.

.

.

Sau khi dành khoảng một giờ cho công việc này, Seohaeng hoàn toàn chắc chắn rằng, hai người này sinh ra là để dành cho nhau!

Hãy cứ nhìn cái cách họ quấn quýt bên nhau và Jongin bù trừ một cách hoàn hảo cho Beomhyun như thế nào — xoá tan đi sự lo lắng và bất an của cậu ấy bằng sự trầm ổn vững chắc của mình.

Seohaeng cảm thấy mọi chuyện đều khá ổn ngoại trừ việc anh ước gì họ có thể kết thúc toàn bộ trò hề này sớm hơn một chút để anh thoát khỏi những cái tên "thân mật" ngu ngốc mà Kyungho đặt cho anh.

Và, vừa nhắc đến cái đồ điên ấy...

"Pororo dễ thương của em ơi..."

Kyungho uốn éo gọi...

"Giúp em dọn bàn được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net