Đoản 54: Không duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Ngược, ngược nữa, ngược mãi=)))

.

Tui bị cuồng ngược mất rồi:>>>

.

Anh đứng ngay đấy, nhưng tôi chẳng đủ can đảm để lại gần...

Trăng sáng, vô ích vẫn sáng.
Tôi thích anh, vô ích vẫn thích— (st)

---------------------

Tôi lại đến thư viện đọc sách.

Hôm nay chỗ ngồi trong góc quen thuộc của tôi có ai đó ngồi.

Là 1 anh chàng rất đẹp...Tim tôi đã đạp rất mạnh khi thấy anh.

Tôi bước tới, ngồi ghế cạnh anh.

"Chào cậu."

Ô! Anh bắt chuyện với tôi kìa!

"Chào..chào anh."

Tôi bỗng đâm lúng túng.

"Cậu thường tới đây nhỉ?"

"Sao...anh biết?"

"Tôi ngồi ở dãy đối diện."

"Thế sao?"

Ra là anh cũng hay tới đây.  lắm.

"Ta làm quen nhé."

Tôi đã gật đầu "Vớ bở rồi."

Tôi đã quen anh ấy...Nhịp tim tôi, hình như cũng đã đập vì anh ấy.

----------------------

Lương Xuân Trường.

Tên anh thật đẹp.

Tôi và anh thường xuyên gặp nhau và cùng nói chuyện.

Dần dần, nhìn thấy anh tựa như 1 thói quen của tôi.

————————

"Nè Trường."

"Hả?"

"Anh có bây giờ có yêu ai chưa?"

"..."

"Khó trả lời quá sao?"

"Còn cậu..."

"Tôi yêu rồi. Yêu một người. Yêu rất nhiều."

Khi tôi nhận ra thì đã muộn.

Tôi đã yêu anh quá nhiều.

Yêu anh không thể dứt ra...

————————

"Tôi có người yêu rồi nè! Cô ấy đẹp lắm."

"Thật sao!"

Tôi ngạc nhiên. Trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi và mất mát.

Anh chỉ về hướng đằng xa, nơi chiếc ghế đá, ở đó là một cô bé rất dễ thương.

Tôi hiểu mà.

Vị trí của tôi trong lòng anh chẳng bao giờ vượt xa chữ "Bạn thân".

Chỉ là do tôi quá ảo tưởng thôi.

Tôi đã luôn an ủi mình bằng lớp vỏ bọc mạnh mẽ tôi tự tạo.

Hết thật sao?

Anh ơi...Tôi vẫn còn thương anh nhiều lắm.

——————————

"Phượng."

"Gì đấy?"

"Tuy tôi có người yêu rồi. Nhưng sao tôi vẫn nhớ 1 người..."

"Vậy à? Tôi thì...luôn nhớ một người."

"Tôi có cảm giác tim tôi...vỡ đi...một chút."

"Tôi vốn như vậy. Ngay từ điểm khởi đầu."

"Cậu khóc?"

Tôi chạm vào má mình.

Tôi còn cảm thấy khoé mắt tôi ươn ướt.

"Không. Là do trăng... sáng quá."

Tôi tìm đại 1 nguyên nhân để che giấu.

Nhìn anh tôi biết, anh chẳng tin đâu, nhưng có lẽ anh cũng lười bắt bẻ tôi.

Tôi và anh ngồi mãi...

Không biết bao lâu, mà...tôi mong, thời gian dài hơn một chút.

Để tôi hưởng thụ khoảnh khắc này thêm tí thôi.

————————

Họ rốt cuộc là có tình cảm với nhau...
Chỉ là dây tình ngang trái nên không đến được với nhau.

END—
______________
Cmt và vote cho tui<3
Đây có đc coi là ngược?
Cái đoản này là do nhớ lại 1 shortfic tui đã từng đọc qua. Câu thoại hao hao fic đó.
P/s: Chap này tặng The_no_1993
Chúc đám cưới vui vẻ:)
T hk có tiền mừng đâu:Đ Nợ nhé:D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net