Đoản 79: Quăng con dao đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Giờ cuộc đời và cái não chỉ cho phép ta nghiện Phượng thôi.
•Coi như là quà mừng siêu nhỏ đón thập thất công tử về nước và Phượng cưng được ra sân
(^-^
_________________

Nguyễn Công Phượng.
Chúng tôi cãi nhau.
Về vấn đề tên chồng kia đã kết hôn, tay đeo nhẫn cưới, bóp nhét ảnh vợ rồi mà vẫn còn giữ liên lạc với người yêu cũ.
Nếu chỉ đơn giản là những câu phiếm giữ lịch sự bâng quơ, hay lời chào lấy lệ, tôi đều sẽ đại nhân mà bỏ lơ không chấp nhặt. Vì tôi không muốn trở thành kẻ càm ràm lắm chuyện.
Nhưng vì, cả hai người họ, chính xác hơn là Lương Xuân Trường và người yêu cũ, đã hẹn nhau đi chơi tối qua.
Là cà phê đàn đúm ư? Giờ thế kỉ 21, nam nữ dù có gia đình vẫn bạn bè khoác vai là chuyện thường.
Đã thường thế thì chẳng tra cứu hỏi cung làm gì.
Là hai kẻ tệ hại kéo nhau vào bar.
Tiếng nhạc xình xình man mác mùi rượu đắt tiền.
Cô ta và anh say mèm phải dắt díu nhau lê từng bước.
Cô ta nói đủ thứ còn anh im lặng nghe, đôi lần gật đầu tán thành và cả hai cười vang.

Iem mượn rượu tỏ tình đấy thì sao nào?
🙂

Nếu tôi không gọi anh ta hỏi đang ở đâu để đón thì cả hai đứa đã đèo nhau vào khách sạn chơi đuổi bắt rồi.
Đến khi về nhà anh ta vẫn lảm nhảm.
Khá ngon.
Lương Xuân Trường, tôi phân vân nên tùng xẻo hay treo anh lên xà nhà.
Nếu hôm nay anh không nhận được án tử, tôi không mang họ Nguyễn.( `ω')

Lương Xuân Trường.
Chúng tôi đã cãi nhau sau những năm tháng chung sống yên bình.
Chỉ vì tôi đi uống rượu với cô gái đã từng cùng tôi thề non hẹn biển.
Thật ra do cô chia tay tên bồ thứ 8 nên đến tìm tôi hàn thuyên dưới cung cách bạn hữu.
Và em đến tận nơi kéo tôi về trong giận dữ.
Tôi đã rất vui vì em biết ghen.
Sau cuộc vui đó là một câu chuyện buồn..
**
Tôi chỉ im lặng. Em thì mân mê con dao bổ dừa trên tay..
Đảo dao qua lại, cái bản dao to bự làm mồ hôi cha mẹ con của tôi túa ra.
Lẽ nào em định tùng xẻo tôi thật saoo?
Còn ai làm em thoả mãn được nữa? Sau khi xác tôi ngấm ngầm dưới đất lạnh, em sẽ buồn sẽ khóc sẽ hối hận vì đã lỡ ra tay với người mà em thấy không ai có thể thay thế trên cõi đờii.
Tôi biết là em không nỡ nhưng nhìn đăm lưỡi dao sắc lạnh trong trường hợp này đáng sợ quá.
Khi em lướt dao qua da tôi, lạnh cả xương sống.
Em bị cuồng dao bản lớn thì phải..
Em hỏi sao không nói gì.
Tôi vẫn im lặng.
Tôi đã kéo em lại gần nhưng em đẩy ra, nhẹ nhàng bảo hiện tại em chưa sẵn sàng đón nhận.
Tôi choàng cả hai tay qua cổ em cưng nựng, mắt em hơi dịu nhưng vẫn có vẻ lạnh nhạt, đưa lưỡi dao bạc tê tái ra sau gáy tôi, hỏi bằng chất giọng đấm tai.

-Định im lặng tới bao giờ hả anh yêu?

Đưa ánh mắt đáng thương nhìn em, tôi u ám.

-Khi nào định xẻo anh.
-Sớm thôi.

Em trả lời thản nhiên.

-Em quăng con dao ra chỗ khác rồi ta nói chuyện.

Ngoan ngoãn thả con dao xuống đất đánh rầm, con mèo đanh đá chạy lại quấn tôi.

-Để em yêu anh, anh yêu em thôi; anh đừng yêu đứa khác.

-Ừ, tất nhiên. Anh đã giải thích với em rồi, anh chỉ muốn nói một lần thôi nghe chưa.

-Thì em đã định xẻo anh miếng nào đâu. Anh đừng thân mật với ai ngoài em. Em không muốn thấy nữa đâu.

-Ừ. Lỡ chết thì tội người ta...

Biết là em ấy không nỡ hay quá tay bao giờ, nhưng nói chuyện nghiêm túc với em luôn khiến tôi lạnh sống lưng.
________________
Cmt gì cho tôi cái nàoo:<>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net