god_tt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4: | Beta by:Tinkermy

OST: Chaconne

“ Cái gì đây?”

Tôi dừng lại, khi đang lần mở cúc áo của A, có một vết đỏ ngay trên phía ngực.

“ Ah… YooChun à…”- mặt cô thoáng chút lúng túng- “ là anh mà… không nhớ sao, cứ liên tục như thế, làm sao mà hết sớm được”

Hơi khựng 1 chút. Tôi rất ít khi chạm vào phần ngực… vết đỏ này thực sự là do tôi? Tôi hơi nhăn mày, và kéo chiếc áo khoác lên người, sau đó rời khỏi người cô.

“ Thôi về đi. Anh không có hứng, mai còn thi nữa”

Cô ấy không nói gì, chỉ ngồi dậy, đôi chân mảnh khảnh hơi co lên, cô cài lại cúc áo, rồi chỉnh lại đầu tóc một chút.

“ Nếu anh không muốn thì thôi vậy”- Giọng Su Ah thoáng buồn.

“ Huh?”- Tôi đặt cốc nước của mình xuống bàn và quay lại nhìn vào mắt cô. Đôi mắt rớm nước.

“ Chỉ là… tự dưng, em… cảm thấy…”

Cô gái yếu đuối này, đang đứng trước mặt tôi, và rơi nước mắt. Lúc ấy tôi đã nghĩ, người yêu của tôi vốn là một cô gái vô cùng trong trắng. Theo một lẽ thường, một thằng đàn ông, dù sắt đá đến đâu, khi nhìn thấy người yêu mình nhỏ những giọt lệ thánh thiện nhường này, cũng nên động lòng một chút. Và vì là một thằng đàn ông, nên tôi rướn người, ôm cô vào lòng, và đung đưa nhẹ. Nói vài lời an ủi, và tiếp tục công việc bỏ dở của chúng tôi. Trong khi làm những thứ ấy, trong lòng tôi thầm nhủ, đây sẽ không là miễn cưỡng. Nếu không tin thì bỏ cô ta đi. Còn nếu thấy cô ta chưa đáng bỏ đi, thì hãy tin rằng mình chưa bao giờ bị phản bội.

Tuy nhiên, nếu đã là phản bội thì dù là trước hay là sau vẫn là phản bội.

Khi tôi còn là một đứa trẻ, có một người đàn ông điên ở gần nhà tôi, trong cơn say đã nói một điều, mà sau này tôi vẫn nhớ mãi: “ Khi đã không kìm nén được rồi, tao sẽ phải phạm sai lầm thôi. Rồi sau này mày, rồi cả mày nữa, nhất định cũng sẽ phạm sai lầm như tao.”. Lần nào uống rượu say, ông ta cũng nói những điều điên rồ như vậy, rồi lại uống, và lại điên. Tuy nhiên, có lúc tôi tự hỏi liệu ông ta có phải là một người điên thật hay không?

Dù gì đi nữa, thì lúc đó khi không kìm nén được bản thân, tôi đã phạm phải sai lầm. Và bây giờ, mỗi khi dừng cuộc sống của mình lại để suy nghĩ được kĩ hơn, tôi tự hỏi sai lầm đó là đau khổ, hay là hạnh phúc?

Junsu đến tìm tôi, vào một ngày mưa, cậu ta cầm chiếc ô màu đỏ, đứng đợi trước cửa thư viện. Có vẻ như cậu ta vốn đã biết rõ, tôi thường hay đến đây vào giờ nào. Và vì thế mới thấy Junsu quá phiền phức.

“ YooChun!”

Đã lờ đi rồi, mà vẫn bị gọi giật lại.

“ Hôm nay trời mưa.”

Cái cách mở đầu câu chuyện của cậu ta luôn thế sao? Chưng hửng và làm người ta luôn phải trả lời uể oải. Junsu nhìn tôi và tiếp tục:

“ Có mang ô theo không”

“ Không có”

“ Vậy có thể đi chung với tôi.”

Tôi nhìn Junsu từ đầu đến cuối, khuôn mặt tái nhợt đi, rõ ràng là có mang ô, vậy mà vai trái ướt sũng nước.

“ Đã chờ lâu chưa?”

“ Khoảng hơn 2 tiếng thôi. Cứ nghĩ là sẽ ra nhanh.”

“ Vậy thì đi cùng cũng được, cũng để cậu mất công sắp đặt rồi.”

Tôi lắc đầu, rồi cúi xuống đi chung ô với Junsu, tôi cao hơn cậu ta một chút, điều này trước đây chưa nhận ra. Có lẽ vì chưa nghĩ đến, hoặc là do không để ý. Chiếc ô thực sự không đủ lớn, để chứa được cả tôi và cả cậu ta nữa. Nhận thấy điều này, tôi đi sát vào người cậu ta hơn, và vì thế mà liên tục bị mái tóc nâu cọ vào má. Bất chợt tôi nhớ lại hình ảnh mái tóc này đã rực rỡ thế nào, trong ánh chiều tà của mùa thu. Lần đầu tiên tôi gặp Junsu.

Hóa ra đôi vai cậu ta nhỏ hơn tôi tưởng.

“ Được rồi, đến đây thôi, mau về đi.”

Junsu khẽ cười, và ra dấu cho tôi có thể đi trước, tôi kéo áo mình lên cao một chút và chạy vào trong, trong khi ấy, tôi không quên ngoái lại nhìn, như một phản xạ rất bản năng.

Cậu ấy đang đứng ở phía bên kia đường, và bước từng bước, chậm chạp. Con đường ướt mưa, làm cho chiếc ô màu đỏ như điểm nhấn nổi bật giữa bức tranh màu xám, mơ hồ, và buồn tẻ. Trời lạnh buốt và tôi chỉ muốn vào nhà ngay, nhưng rồi lại chợt nhớ dáng vẻ cô đơn của cậu ta, lại không đành lòng. Tôi đã nghĩ, nếu gặp cậu ta ở một hoàn cảnh khác, không phải là lúc Junsu phát hiện ra bí mật nhỏ của tôi, có lẽ tôi sẽ không khó chịu nhiều đến thế.

“ Junsu!”

Tôi gọi cậu ấy lại.

“ Huh?”- Junsu hét lại trả lời tôi, khi vẫn đứng bên kia đường. Trời mưa, cả khuôn mặt tôi ướt nhẹp, còn chẳng thấy rõ cậu ta nữa.

“ Có thể vào nhà tôi một chút!”

Tôi hét trả lại.

Khi bước trên cầu thang để lên phòng tôi, nước không ngừng trôi từ tóc tôi xuống. Lạnh quá, giữa tháng 11 mà lại dầm mưa như thế này. Junsu đi phía sau tôi, và liên tục rũ chiếc ô đỏ của mình.

“ Thôi đi. ướt hết tôi rồi!”

“ Đằng nào cũng đã ướt rồi mà. Đừng sẵng giọng như thế. Dẫu sao cũng phải cảm ơn vì đã có lòng tốt mời tôi vào nhà.”

“ Không có nghĩa là bảo cậu mua nhiều rượu thế.”- Tôi mở khoá cửa, rồi nhăn nhó nói.

“ Sáng anh vừa thi xong mà. Xem như là ăn mừng đi”

Cái dáng vẻ này, và cả giọng điệu này nữa, cứ như thể dự liệu được tất cả rồi. Là vậy sao? Tôi không nói gì nữa, chỉ ra dấu cậu ta phải để ô ở ngoài, sau đó bước vào trước, và không quên dặn Junsu khoá cửa khi vào sau.

“ Cửa sổ. Rộng quá. Màu rèm cửa này, thật giống phòng nhạc quá phải không?”

Lần đầu tiên có người chú ý đến cái cửa sổ này, sau tôi, cả Su Ah lẫn Ki Woo khi bước vào đây đều chỉ chê nơi này thật chật, mà không bao giờ nhìn thấy khoảng không gian rộng rãi phía bên ngoài.

Tầm mắt con người có hạn hẹp hay không. ấy là do sự đánh giá của số đông những người xung quanh. Nếu đa số nói là có, thì đó là có, còn nếu không, thì sẽ là không. Tuy nhiên, tôi luôn nghĩ rằng, chỉ có ai, có cách nhìn như tôi, mới là người không bao giờ nông cạn, hay có ánh nhìn tù mù hạn hẹp. Nhưng đôi khi tôi tự cảm thấy, bản thân mình cũng có lúc là người như vậy.

“ Phòng đơn giản thật đấy. Nhưng tôi thích thế này. Rất tuyệt. Cảm giác rất tự do”- Junsu vừa mân mê chiếc radio của tôi, vừa nói với giọng điệu thích thú. Tiếp theo đó cậu ta lấy ra trong túi 5 chai Shoju mà trên đường cậu ta đòi mua bằng được.

“ Nhà có mì gói phải không?”- cậu ta tiếp tục hỏi, khi bày kimchi đóng gói ra bàn, và không thèm ngước lên nhìn tôi. Tôi đang lau đầu bằng chiếc áo vừa thay xong, nhìn dáng vẻ cậu ta. Đến lúc này, tôi thực sự phải suy nghĩ cho cậu ta vào phòng mình có phải là quyết định đúng không? Dẫu sao cũng qua rồi. Đành kệ, đuổi cậu ta khi trời mưa bão thế này, không phải là cung cách của tôi.

“ Đừng tự tiện thế”- Tôi nói khi thấy cậu ta lục tung thùng mì của tôi lên.

“ Sao chúng không biết đường mà làm loại mì tốt hơn nhỉ, cái mùi này, dù ăn bao nhiêu tôi cũng không quen được.”

“ Có ăn là tốt rồi đấy”

Sau cùng Junsu cũng ngừng ca thán, cậu ta chỉ hoàn toàn vừa lòng khi uống rượu.

Junsu bẻ những miếng mì vụn, rồi đưa cho tôi. Chúng tôi ăn mì sống và cùng uống với, thực sự là uống rất nhiều khiến tôi phải choáng váng.

“ YooChun à… Nếu những thứ tồn tại ở trong này viết hết ra được thì sao.”

Nhìn Junsu đưa tay chỉ vào mình, tôi không nói gì, khẽ mím môi lại. Tôi lôi ra một tờ giấy, và một cái bút.

“ Thì sẽ như thế này. Tôi viết nó ra một tờ giấy như vậy. Sau đó gạch nó đi. Vậy là xong, nó sẽ không còn nữa”

Nếu làm được như vậy, tôi sẽ viết mọi khó chịu, bất mãn trong lòng mình ra, rồi gạch nát nó bằng chiếc bút này. Thậm chí là đốt quách nó đi, như thế sẽ tốt hơn phải không nào?

“ Kể cả nỗi ám ảnh phải không?”

“ Có lẽ vậy.”

“ Tôi đang bị ám ảnh bởi một người”

Junsu đưa cốc lên miệng, rồi khẽ cười, đôi mứt hướng về tôi một cách rất mơ hồ, bài tay bên phải hơi khua, rõ ràng là đã say rồi. Tôi không nói gì, cũng chỉ biết lắc đầu bất lực, không thể nói với cậu ta rằng cậu hãy viết tên cô gái đó ra một tờ giấy, rồi cầm bút đâm nát nó ra, và cậu sẽ quên cô ta hoàn toàn. Làm như vậy với con người, với những thực trạng đang sống, và có thể chạm vào được, là điều tuyệt nhiên không thể.

“ Đừng nói chuyện riêng của cậu với tôi, tôi không thích hợp là người để cậu tâm sự.”

Vị cay nồng len sâu vào từng tế bào và ngóc ngách trong đâu tôi. Giống như một loài kí sinh trùng vô hình, chúng lan rộng trên lưỡi tôi, vào thấm vào bên trong, như một điều không cản được. Sau câu nói của tôi Junsu không cười nữa, chỉ mím môi, rồi khẽ nhấp từng ngụm một. Chắc chắn rằng chúng tôi đã uống rất nhiều. Lúc ấy chỉ nhìn được quanh mình đã lăn lốc vỏ chai.

Và Junsu đã bắt đầu quờ quạng tay chân, và bắt đầu hát một bài hát dân ca. Cậu ta lấy đôi đũa rồi gõ rất mạnh lên chiếc bát bằng men để tạo nhịp. Sau đó cười rất to và sảng khoái, nụ cười với âm điệu rất cao. Lắc đầu thật mạnh, tôi cố giữ cho bản thân mình thật tỉnh táo. Thật may là khu nhà này, hầu như chẳng có ai ở nữa cả, nếu không nhất định lúc đó họ sẽ không để yên vì những tiếng ồn ấy.

Junsu cười một lúc, rồi im lặng, đưa đôi mắt nhìn vào chiếc radio. Cái nhìn của cậu ta sâu đến mức tưởng như tất cả xung quanh đều không tồn tại. Sau đó Junsu gục đầu xuống, tôi đã tưởng rằng cậu ta đang khóc, nên vội lại gần, khều nhẹ tay vào đôi vai mảnh dẻ. Junsu ngước lên nhìn tôi, rõ ràng là không hề khóc, nhưng cũng không thể đọc được những cảm xúc của cậu ta Thật đáng tiếc.. Tôi không phải là người giỏi đoán ý người khác. Trong vô thức tôi đưa tay xoa đầu cậu ta như đứa em trai nhỏ. Cứ như thế, mỗi lúc cơ thể tôi và Junsu càng lúc càng sát nhau hơn.

Giống như có người từng nói với tôi: “ Lúc uống say là lúc thèm hơi người hơn bao giờ hết”. Sự gần gũi này càng ngày càng đi xa, cho đến khi Junsu gật gù, rồi ngả hẳn người vào tôi. Khẽ cọ mái tóc nâu mềm ấy lên mắt tôi. Tôi để yên cho Junsu làm như vậy, trong khi một tay bắt đầu lần sờ từ thắt lưng cậu ta lên, một cách vô thức.

Những động chạm ban đầu chỉ hời hợt như thế. Sau khi đã mệt nhoài chúng tôi nằm lăn xuống tám đệm ướt đẫm mùi mưa ẩm. Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, nhưng bản thân tôi lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nếu như bây giờ có bất kì tiếng động nào vang lên. Tôi nằm im, đưa mắt nhìn lên trần nhà, căn nhà đã cũ hỏng đến mức, có thể thấy rõ qua những khe nứt trên trần nhà, từng giọt nước mưa đang rơi xuống, càng làm lòng tôi ướt sũng, nỗi cô đơn, và nghi hoặc luôn tồn tại ở đây.

Đột nhiên Junsu ngồi dậy, đưa đôi mắt tròn nhìn tôi, nhìn vào bên trong đôi mắt dài, và đẹp mà cậu ta từng khen ngợi. Như những điều tự nhiên nhất, như một bản năng thèm khát hơi người, của nỗi cô đơn. Môi tôi lần tìm môi cậu ta một cách vội vã. Ban đầu chỉ là những động chạm nhẹ nhàng, rồi ngay khi tôi rướn miệng lên, đã thấy lười Junsu đẩy ngay vào. Lại vội vã đến thế sao? Mùi rượu lan đầy trong vòm miệng tôi rồi. Phát điên lên mất.

Sai lầm đầu tiên, là đã chạm vào Junsu như thế.

Lưỡi chúng tôi vuốt ve nhau một cách vồn vã. Cứ như thể ngay lúc này đây dù thế giới có đổ sập xuống, thì cái thôi thúc mãnh liệt này cũng không dừng lại được. Trong khi vẫn quấn chặt lấy miệng tôi, bằng những tấn công, và những lượt mút dồn dập, Junsu lấy tay gãi nhẹ từ khuỷ tay tôi tôi xuống. Hành động ấy, lại càng kích thích tôi hơn. Cậu ta cắn nhẹ vào môi dưới của tôi, rồi khẽ cười, tiếng thở nhẹ và mềm như một con gió. Sau đó tôi không ngừng hít thở không khí, và tiếp tục quấn lấy cậu ta, bằng những lần giao nhau bằng lưỡi.

Ẩm ướt, như nước mưa đang thấm dần vào căn phòng của tôi.

Khi tôi nhận ra thì tay Junsu đã để ở dưới quần, cậu ta vừa hôn tôi, vừa tự thoả mãn chính mình, và bật ra những tiếng rên trong nụ hôn dài.

Cơ thể nóng bừng, và lời mời gọi lẳng lơ ấy, lại càng kích thích tôi nhiều hơn nữa. Hoàn toàn quên mất rằng, sự khác biệt giữa cơ thể của cả Junsu và tôi đều không có. Lúc ấy tôi không nhớ nổi, cơ thế chúng tôi, giống hệt như nhau.

Sai lầm tiếp theo, là đã không nhận ra điều cơ bản nguyên sơ ấy.

Sự cuồng nhiệt của Junsu đẩy tôi ngã hẳn xuống sàn… thứ nhục dục này, làm tôi muốn cưỡng lại, cũng không thể. Sau một hồi khó khăn, cuối cùng tôi cùng lột trần được toàn bộ cậu ta, và chiếc áo của mình.Tôi đã nghĩ rằng, cơ thể này lẽ ra phải lạnh ngắt, cuối cùng lại ấm áp vô cùng. Khi tôi cahmj đến da thịt của Junsu, tôi hiểu rằng cơ thể này đang tồn tại, một cách rất chân thực trong vòng tay tôi. Không xa xôi và mờ mịt chút nào.

Junsu vẫn ở phía trên tôi mơn man tôi bằng lưỡi và đôi môi ướt át. Mùi rượu qua hơi thở nồng ấm đang chiếm lấy khuôn mặt tôi. Làm mọi giác quan của tôi căng cứng hết cả.

Đây là những điều mà người ta gọi là xúc cảm giới tính. Tôi sẽ không bao giờ, lên giường với bất kì ai, không làm cho tôi có được cảm giác đó. Những xúc cảm giới tính này, suy cho cùng chỉ là ở những cảm giác cá nhân, thông qua những động chạm đơn thuần. Nếu phóng to nó lên, nó sẽ là vĩ đại, sẽ làm cho thứ nhục dục này đẹp hơn. ít nhất là dưới đôi mắt của chính mình.

Ngực của cậu ta, không có những đường cong mềm mại, nhưng lại không ngừng cọ sát vào cơ thể tôi. Cậu luôn biết cách để mọi thứ thành vô ý phải không?

Giữa căn phòng bụi bặm, và bề bộn này, tôi và Junsu đang trần truồng và lăn lộn với nhau, một cách thú tính như thế. Trong cơn mê của mình, bất chợt tôi nhớ đến nụ cười bình thản khi Junsu nói. “ Người miền Bắc luôn mãnh liệt!”. Có phải thế không, khi tôi đang làm thế này với cậu? Làm tình một cách thú tính và cuồng nhiệt. Sẽ là mãnh liệt phải không? Tôi không bao giờ hiểu toàn bộ ý nghĩa trong những câu mà Junsu nói.

Junsu không ngừng quằn quoại giữa những cứ động của tôi. Tất cả những nơi lưỡi tôi đi qua, và cảm nhận đều có những vệt đỏ dài, trông chúng nẫu nát, và thảm thương vô cùng. Những vết đỏ ấy lạc lõng trên cơ thể trẳng trẻo của Junsu, vì lạc lõng nên nhìn càng rẻ rúm hơn.

“ Ah… Ahhhhhhh”- Junsu cố gồng mình, đè tay tôi xuống. Định dành quyền chủ động ư? Không được rồi, thật đáng tiếc, tôi luôn phải là người nắm giữ, và dẫn dắt. Vừa nghĩ vậy tôi vừa lật người, ẩn cậu ta xuống. Junsu à, phải ở bên dưới thế này, mới hợp với dáng vẻ của cậu. Bờ vai nhỏ của cậu, chiếc lưỡi mơn man, màu hồng đang hơi hé mở của cậu, nụ cười đặc biệt ẩn hiện trong từng chuyển động mạnh bạo này. Cậu không bao giờ có khả năng ở phía trên của tôi. Tôi luôn phải là kẻ nắm bắt, và giữ thế chủ động, người chinh phục tất cả luôn phải là tôi.

Lần ân ái hôm ấy, hoàn toàn không là sự dịu dàng vuốt ve, chúng tôi vật lộn nhau liên tục để dành thế chủ động. Tôi nhất định không bao giờ chịu khuất phục.

Cũng hơi gờn gợn một chút, khi cơ thể này giống hệt như mình, nhưng tôi không dừng lại được. Điều khó khăn và thiếu tính nhân văn nhất của động vật nói chung, là chưa thoả mãn thì không sao mà dừng lại nổi. Cả hai chúng ta, đều đã bước tới, và phải tiếp tục dấn thân vào thôi. Con người ta sẽ phạm sai lầm, khi không chế ngự được bản thân. Nhưng tôi luôn nghĩ tình dục là một thứ nhân văn. Tình dục, không phải chỉ đơn thuần là động chạm thể xác. Nó là những chuyển động của tâm hồn. Đó là suy nghĩ của riêng tôi.

Thứ dung dịch màu trắng của cậu, tràn ra trên tay tôi, khi ngước lên thì thấy cậu ta ngửa hẳn mặt ra sau, thở dồn dập, lồng ngực không ngừng phập phồng, đến cả lúc đã tan hết cả ra rồi, vẫn muốn mời mọc người khác. Thấy cậu ta như vậy, tôi không khỏi ngăn mình đưa bàn tay lên liếm nhẹ. Thứ dung dịch này, thật đắng quá, chẳng mịn màng như cái màu của nó. Khi thấy tôi làm như thế, thì Junsu khẽ bật lên tiếng đứt quãng.

“ YooChun à… ha…hazz. Huh… ah”

Mùi vị của Junsu mà tôi cảm nhận được, thật sự là đắng vô cùng, vị đắng nghẽn lại ở cuống họng tôi, rất khó để nuốt trôi. Cái nghẹn đắng ấy lúc bấy giờ, chưa làm tôi cảm thấy tự xót thương, bằng mùi vị mà sau này tôi cảm nhận được ở Junsu. Tôi trườn lên và đẩy lưỡi vào, cho cậu ta cảm nhận được cái hương vị tanh nồng này. Cảnh tượng cậu ta mở to mắt khi nhìn tôi đẩy lưỡi vào, thật sự rất đẹp.

Junsu, cậu có biết không, mùi vị của cậu đắng, như cái cảm giác mà cậu mang đến cho tôi, vừa dễ chịu, vừa đáng ghét, có khi muốn dứt hẳn ra, có khi lại khao khát, đẩy bản thân mình chìm thật sâu vào trong cái vũng lầy nhớp nháp, và đắng ngắt ấy. Là sự mãnh liệt trong tôi đấy. Cái vị đắng của cậu, làm nên sự mãnh liệt trong tôi. Có hiểu được điều này không?

Khi dứt môi tôi ra rồi. Cậu ta cố cựa quậy người và đẩy tôi xuống, lần này tôi cũng để yên, xem cái vẻ quyết tâm này muốn làm gì tôi nào. Định dùng miệng thoả mãn tôi ư? Để xem có thể làm được gì, với chiếc lưỡi hồng, ướt át kia.

“ Ah… hazz ahhhh”

Junsu đang ở bên dưới ấy, liếm láp tôi, và không ngừng rên lên dưới mỗi cử động của lưỡi mình, phả vào tôi thứ hơi nóng trượt dài. Làm tôi không cưỡng lại được dáng vẻ gợi tình ấy, mà phải giải phóng ra toàn bộ. Thứ xúc cảm hân hoan này. Ah…

Trong bóng tối mập mờ, tôi cảm nhận được vị mưa đang tràn ngập cả căn phòng, đã tạnh mưa rồi đấy. Thật sự là rất mệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy nếu chỉ dừng ở đây thì chẳng hoàn mĩ chút nào. Và lần này, tôi ngồi dậy, và nhìn vào thân thể đang kề sát bên mình, mái tóc đã ướt nhẹp, cái miệng nhỏ thở hắt một cách khó nhọc. Nhìn này, những đường nét, thật khiến người ta khó rời măt, tôi lần tay vuốt dọc đùi cậu, tôi thích những thứ trắng trẻo và mịn màng. Chỉ vuốt ve thôi, mà cũng đã thấy tay mình nóng rực rồi, bàn tay tôi vốn nhẹ nhàng lắm mà, tại sao lại giật mình thế?

“ YooChun à… Vào trong bên trong đi”

Cậu đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên môi, vãn thở thật nặng nhọc. Hư hỏng thật. Đã mệt bã cả ra rồi, mà vẫn muốn bị hành hạ tiếp. Tôi cười, và trèo lên người cậu ta.

Tôi lần những ngón tay bỉ ổi của mình, lần sờ vào tận sân bên trong cậu ta, thật không giống cửa mình của phụ nữ chút nào, ấm áp hơn, nhưng khó khăn hơn. Tôi không thể kêu lên nổi vì sung sướng, mới chỉ dùng những ngón tay mà đã thấy tuyệt thế này.

Thứ xúc cảm chưa bao giờ có này…

Sau một hồi khó khăn, cuối cùng, tôi cũng đẩy được mình vào bên trong Junsu, cõi miền ướt át, vẫn chật cứng, nhưng vẫn tỏ rõ thái độ mời gọi tôi vào. Thật khó mà quen được. Tôi nhấc cao chân của Junsu lên, và nghe những tiếng hét đau đớn tràn ngập cả căn phòng, lấp đầy nỗi trống trải vốn có ở nơi đây. Chưa bao giờ tôi thấy điều gì đầy đủ như thế. Thứ xúc cảm này mới viên mãn làm sao.

Tôi liên tục đẩy mạnh hơn vào trong Junsu, liên tục như những đợt sóng trào lên, không sao cản được. Lòng tôi đầy tràn như biển cả, đón chờ từng đợt thủy triều dâng lên vội vã. Tôi mặc kệ những đau đớn mà cậu ta đang gánh chịu. Rõ ràng là vẫn thích mà. Vẫn khoái cảm tràn trề. Dù không ngừng van vỉ đau đớn, nhưng rõ ràng, là cậu ta không muốn tôi dừng lại.

Bên trong Junsu, tôi hân hoan, như đứa trẻ, lần đầu tiên biết rằng, trên đời này, có một thứ tuyệt đẹp, hoàn mĩ, và phù hợp với chính mình, như chiếc dương cầm mịn màng, với lớp gỗ bóng loáng, và thơm tho.

Đêm hôm ấy, tiếng hét của Junsu, là tiếng gọi yêu thương, làm cho tôi cảm nhận được nỗi đau đớn từ rất sâu. Cảm giác ấy là lần đầu tiên.

Tình dục chỉ nhân văn, khi con người ta hiểu đúng giá trị của nó.

./.

[TBC

Chap 5:

Beta by: Tinkermy

OST: heartstrings

Tôi có một giấc mơ nho nhỏ, về những trốn chạy và mưu toan.

Khi tôi mở mắt ra thì ánh sáng mờ nhạt của mùa đông đã nuốt trọn căn phòng qua khung cửa sổ. Giống như vừa nhấc mình khỏi vũng lầy tăm tối, từ một giấc mơ thuộc về miền xa lạ nào đó. Phía trên tôi lúc này là trần nhà đã ố màu với những vết nứt nẻ sần sùi, làm tôi cảm thấy rõ rệt mùi vị trơ và khô của mùa đông. Tôi khép mắt mình lại một lần nữa, một khoảng rất lâu sau mới lại từ từ mở ra. Trước mắt tôi vẫn hệt như thế. Tôi hoàn toàn không mơ.

Một nửa đầu tôi đau buốt, giống như đã bị mổ ra, rồi khâu lại, lại mổ ra, lại khâu lại, trước con mắt soi xét của hàng trăm con người, đến bây giờ nó đã trở nên trống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net