Một ngày làm việc trung bình của người hầu phủ Gojo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói ở Nhật Bản này, có ba gia tộc được gọi là Ngự Tam gia - nghĩa là các gia tộc mạnh nhất, là trụ cột của thế giới chú thuật. Đối với một người xuất thân từ gia đình nghèo, mang trong người chú thuật không quá mạnh như cô thì việc trở thành chú thuật sư dường như là không mấy khả quan.

Setsuna mang theo ít quần áo, vài thứ vật dụng cá nhân rồi bước vào nhà của gia tộc Gojo. Nghe đồn bọn họ giàu có đến mức không thể tưởng, hóa ra không phải chỉ là nói đùa. Con đường dẫn vào nhà chính đi mãi không hết, Setsuna nghĩ nếu mình được phân công việc quét dọn, liệu cô có thể làm xong nổi trong ngày không nữa.

"Từ nay cháu ở chỗ này cùng mọi người. Công việc thì phần lớn sẽ là phục vụ khu nhà của gia chủ. Lau dọn, quét tước, thi thoảng sẽ làm vài chuyện phát sinh."

Cô gật đầu, tay chân nhanh nhẹn làm theo lời của bà tổng quản.

Dù không thuộc gia tộc chú thuật lớn nhưng Setsuna cũng biết gia tộc Gojo là nơi thế nào. Người ta đồn đại gia chủ là người sở hữu Lục Nhãn, cả vài trăm năm mới có được, là chú thuật sư mạnh nhất thời đại này. Hẳn phải là một người đáng sợ lắm, là lão già khọm hay là kẻ như thế nào nhỉ?

"Này, cháu đang nghĩ cái gì đấy? Tập trung vào mà làm việc đi. Thi thoảng thiếu gia Fushiguro sẽ đến, cháu nhớ hỏi nhà bếp để chuẩn bị đồ ăn mà cậu ấy thích nhé."

Cô vâng vâng dạ dạ, vội vàng thay đồng phục rồi bắt tay vào làm việc. Mới nghe người ta nói về gia chủ Gojo, cô chưa từng nghe ai bàn tán về thiếu gia Fushiguro. Là chú thuật sư của gia tộc nhỏ trực thuộc Gojo chăng?

Chỉ mới vào làm được một tuần, Setsuna đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hoá ra cái người được gọi là gia chủ Gojo lại khó tính khó chiều đến thế? Cả ngày chạy tới chạy lui, hết chuẩn bị cái này lại chuẩn bị cái kia. Setsuna ngồi phịch xuống sàn gỗ mát lạnh, nằm thở phì phì.

"Trời, mới vậy đã mệt rồi hả? Satoru-sama là người khó tính thế mà."

Cô thậm chí còn chưa gặp mặt hắn nữa, thế mà đã bị hành cho ra bã rồi. Setsuna thầm chửi trong đầu, nhưng cũng tự dặn lòng rằng không có hắn thì ai sẽ trả lương cho cô chứ, phải làm tiếp, phải làm tiếp thôi.

"Ê này, tôi thấy hôm nay sama đưa thiếu gia Fushiguro về nhà đấy."

Một người hầu ít tuổi chạy vội vào phòng, ríu rít thông báo.

"Người đó là ai vậy?"

Cô ngóc đầu dậy, cũng muốn hóng hớt thử một chút.

"Cậu ấy là học trò của gia chủ, được ngài ấy bảo hộ từ khi còn nhỏ."

"Ừ, tổng quản thấy cậu ấy từ hồi còn bé tí luôn ấy, giờ đã thành thiếu niên rồi. Vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn nữa. Gia chủ cưng cậu ấy lắm, lần nào tới cũng được ngủ lại hanare của Satoru-sama luôn."

Hình như mọi người ở đây rất để ý tới người được gọi là "thiếu gia Fushiguro". Mấy cô gái đương tuổi thiếu niên, chắc hẳn là thích cậu ấy lắm, phỏng chừng cũng còn ít tuổi, lại đẹp trai chăng? Nhưng mà cô thật sự mệt quá, chẳng còn sức lực đâu mà đi hóng chuyện. Kệ đi, hôm nay cô không muốn động tay động chân thêm nữa. Setsuna thở dài, nằm vật ra sàn.

Gojo Satoru đến tận trường cậu, còn đi chiếc xe đắt tiền làm bạn học và phụ huynh đứng ngoài cổng trường cứ phải ngoái nhìn. Megumi vừa tan lớp, bắt gặp hắn vui vẻ vẫy tay thì thở dài một tiếng.

"Sao anh lại tới đây ạ?"

"Ngày mai là cuối tuần, Tsumiki đi chơi với bạn rồi."

Cậu liếc nhìn hắn, tháo cặp xuống đưa hắn. Gojo Satoru cười vui vẻ, mở ghế phụ lái cho Megumi. Vẻ mặt cậu cứ như hiểu rõ tình huống này rồi, chẳng có gì lạ lẫm nữa.

Fushiguro Megumi mặc bộ đồng phục của nam sinh sơ trung, không lâu nữa cậu sẽ tốt nghiệp rồi nhập học trường cao trung chuyên chú. Nhưng từ lâu rồi, Gojo Satoru đã bắt đầu dạy dỗ cậu chú thuật như một học sinh của mình.

Cậu đã quen với việc tới nhà hắn, được chăm sóc và phục vụ như thiếu gia của gia tộc Gojo. Mọi người vẫn thường hay bàn tán sau lưng về cậu nhóc đáng yêu, dễ thương mà hắn bảo hộ, nhưng sự thật thì bọn họ biết được bao nhiêu?

"Ưm..."

Megumi bị hắn siết lấy cổ tay đẩy mạnh vào bức tường phía sau. Phòng ngủ của hắn tràn ngập mùi trầm hương dịu nhẹ, khiến cơ thể cậu cũng trở nên nóng rực.

Đầu lưỡi hắn thô bạo đẩy vào trong miệng cậu, sục sạo rồi mút lấy. Dịch vị ướt át trào ra khỏi khoé miệng, bị hắn nuốt vào hết không để rớt xuống.

Bộ yukata hắn cho người chuẩn bị riêng cho cậu khi tới nhà Gojo, mới mặc vào chưa được bao lâu đã bị hắn hung hăng kéo xuống, trôi tới ngang ngực. Bàn tay thô lớn nắm cằm cậu bóp mạnh, nghiêng đầu ngấu nghiến cắn mút đầu lưỡi ướt mềm.

"Thở đi Megumi... em không muốn ngất sớm vậy đâu nhỉ."

Hắn cười, kéo cậu lại gần, đem cậu đè xuống nệm. Megumi thở dốc, hé miếng cố gắng hớp lấy không khí, hai mắt mờ nhoẹt nhìn hắn.

"Ưm– Satoru-san..."

Gojo Satoru chỉ nghe giọng cậu thôi cũng cứng. Hắn đứng thẳng dậy, quỳ gối tiến lại gần, vuốt tóc mái ướt mồ hôi ra sau, nhếch miệng cười.

"Megumi thích gì nào?"

Cậu nhìn người đàn ông trước mặt mình, cơ thể vạm vỡ cứng rắn mà cậu quen thuộc, chỉ cần thấy hắn là phía sau đã ướt rồi. Megumi kéo vạt áo yukata đã bị hắn cởi gần hết, không có quần lót, lộ ra phân thân xinh đẹp ngỏng cao. Ngón chân nhỏ xinh cong lên, nhón xuống sàn, dạng rộng hai chân, Megumi dùng ngón tay thon dài chạm lên thằng nhỏ của mình, đỡ lấy nó rồi chà sát ngón tay vào mép thịt đang hấp háy chảy nước dầm dề.

"Thích anh chạm vào chỗ này..."

Gojo Satoru tiến lại gần hơn, áp bàn tay thô sần lên tay cậu, đẩy ngón tay của Megumi tự đâm vào thật sâu. Hắn dùng lực, nhịp nhàng thúc nhanh, để cậu tự cảm nhận bằng chính ngón tay của mình.

"Ư...ưm—"

Vách tràng co thít, lớp thịt gồ ghề bên trong ép chặt tay cậu. Mỗi lần trượt sâu đều nong lỗ thịt ra mà thúc.

"Megumi ướt quá này."

Hắn có vẻ rất hào hứng với chuyện này. Cũng phải, đều là do hắn dạy mà ra cả. Megumi thở dốc, hai chân duỗi căng, cả người quằn lại vì từng cơn co thắt ở lỗ sau. Mép thịt khép mở liên tục, ép ra dâm dịch chảy dầm dề.

Gojo Satoru đột nhiên rút ngón tay của cậu ra, lỗ hậu kêu một tiếng, bót lại vì mất dị vật bên trong. Megumi ngẩng đầu nhìn hắn, thở gấp vì phía sau bỗng trở nên trống rỗng.

Hắn từ phía trên nhìn xuống, thưởng thức vẻ xinh đẹp của Megumi, thầm nghĩ không hiểu mình đã làm cách nào để tạo ra được một đứa trẻ đáng yêu như vậy. Gojo Satoru lấy ra bao cao su, cắn một góc xé mở nó, bao nó lên quy đầu béo mập của mình, cẩn thận kéo căng. Hắn quỳ lại gần, nắm cổ chân cậu siết lại, nhấc lên cao, để hậu huyệt vừa khít ở ngay hạ bộ hắn. Gojo Satoru cầm dương vật thô lớn ngoại cỡ, vỗ vỗ lên cánh mông mềm mẩy trắng nõn của cậu, cạ qua cạ lại một lát.

Hắn cúi người tới, cắn lên môi, vành tay, cắn xuống cả cổ lẫn đầu vú đang căng cả lên. Cảm nhận sự run rẩy của cậu trong sự sảng khoái của mình, Gojo Satoru đẩy quy đầu vào lỗ thịt hấp háy, đột ngột thúc mạnh.

"A—ha..."

Megumi hớp một ngụm khí lạnh, đôi chân run rẩy vì bị hắn đè ép. Cậu nức nở khóc, nắm chặt vai hắn muốn đẩy ra nhưng Gojo Satoru lại siết chặt cổ tay đè xuống nệm. Hắn rất khoẻ, cơ thể to lớn gấp mấy lần cậu, chỉ một cái siết đã khiến cổ tay lằn đỏ vết tụ máu. Hắn mỗi khi làm tình đều trở nên hung hăng, thô bạo, chẳng hề dịu dàng chút nào.

Dương vật lớn như một cây gậy sắt nung nóng, liên tục xỏ xuyên vào trong. Hắn đâm vừa nhanh lại vừa mạnh, nong cái lỗ thịt nhỏ xinh kia ra thật rộng, dâm dịch lép nhép liên tục chảy ra, tràn trề trên đệm. Dường như hắn đã dạy dỗ cậu rất tốt, đem cơ thể của thiếu niên biến thành phản ứng dâm loạn đến thế này, lỗ hậu ướt nhẹp chẳng cần tới cả gel bôi trơn.

"Megumi thích lắm nhỉ? Chưa gì đã bắn rồi này."

Cậu cắn môi, đè lại tiếng kêu rên nức nở. Megumi cúi đầu nhìn chính mình, dương vật của cậu đang cương cứng, liên tục bắn ra chỉ bằng lỗ sau, hắn thậm chí còn chưa hề chạm vào thứ đó của cậu. Megumi xấu hổ vươn tay che kín mắt, không dám nhìn nữa.

Hắn lại chẳng chịu cho cậu cơ hội trốn tránh, nắm cánh tay cậu đè xuống, còn dùng thêm sức ở hông mà thúc, khiến cả người cậu xóc nảy, trượt khỏi tấm nệm ngủ.

"Nhẹ thôi... em không chịu được..."

Hắn nhấc một chân cậu lên, gác vào vai mình, dùng sức đẩy hông nhấp liên tục. Thằng nhỏ của hắn trướng lớn, đè nghiến vách tràng của cậu tạo thành thanh âm lép nhép vô cùng xấu hổ. Cánh mông căng tròn bị đánh vào đến tấy đỏ, vô cùng đáng yêu. Nhưng Megumi quả thật bị hắn đâm đến không tỉnh táo nữa rồi, cậu chỉ có thể dùng sức há miệng rên rỉ, khóc kêu thành tiếng theo nhịp thúc của hắn.

Gojo Satoru ôm siết eo cậu, lật người Megumi lại, siết cổ cậu đè xuống gối rồi từ phía sau dập xuống. Tư thế khiến cho cây gậy thịt khủng bố kia chen vào càng sâu, đâm tới tận cuống ruột của cậu mất. Bụng dưới liên tục nhấp nhô, cảm nhận được thứ gì đó đang không ngừng chọc lên, Megumi cúi đầu nhìn, chỉ thấy phân thân cứ không ngừng rỉ ra dịch đục, bắn tinh ướt hết chăn đệm. Cậu thực sự chẳng thể kiểm soát nổi cơ thể mình nữa. Lỗ sau bị hắn chơi đến mức thành phản xạ có điều kiện, bị thúc vào là sẽ chảy nước dầm dề.

Gojo Satoru kéo cậu dậy, tựa vào lòng hắn, hõm lưng ưỡn cong cùng hắn nhấp nhô, đưa đẩy. Megumi gầy quá, dù mỗi lần về nhà Gojo, hắn đều yêu cầu người làm nấu đủ món ngon cho cậu, nhưng Megumi lại chẳng hấp thụ được bao nhiêu, cơ thể vẫn nhỏ con như vậy. Da thịt trắng nõn như con gái, đầu vú hơi nhô lên chút, bóp rất vừa tay. Hắn liên tục nhào nắn ngực cậu, hết bóp lại xoa, như muốn nặn ra sữa vậy. Gojo Satoru cúi lại gần, bú mút đầu vú hồng tươi, cắn nhẹ nó một cái làm cậu kêu lên nhỏ tiếng.

Megumi mệt đến mức chỉ có thể bấu chặt hắn, cánh mông mở banh đưa đẩy nhấp vào dương vật hắn. Megumi dùng chút sức còn lại khép chặt đùi, cắn lấy hắn bên trong khiến Gojo Satoru nhíu mày, căng người mà bắn tinh.

Bao cao su bị hắn lôi ra, chứa đầy tinh dịch ướt nhẹp. Gojo Satoru quăng nó sang một bên, vẫn còn chưa đủ thoả mãn, nắm cổ chân cậu kéo giật lại. Megumi quay người nhìn, muốn cầu xin hắn dừng lại thì Gojo Satoru đã kịp nhét dương vật vẫn đang cương vào trong. Cậu cảm nhận được cả từng đường gần rần rật đang chen chúc bên trong, nghiền lên vách tràng mềm mại, mỏng manh của mình. Đau tức nhưng cũng sướng quá. Cậu thèm được hắn xâm phạm, mong hắn chịch cậu thật mạnh mẽ.

Megumi thích, nhưng cơ thể cậu cũng có giới hạn. Cậu ôm siết cổ hắn, khóc lớn.

"Hức– không được đâu... anh làm nữa sẽ rách mất..."

Cậu cảm tưởng hai chân mình đã mở rộng lắm rồi, lỗ hậu bị banh ra muốn rách. Cây hàng thô lớn đâm lút cán, cậu cảm nhận được cả âm mao rậm rạp của hắn cọ vào mép thịt của mình ngứa ngáy. Megumi rấm rứt khóc, chỉ có thể ưỡn lưng cố gắng đón nhận. Hắn đã dùng hết số bao rồi, giờ thì chẳng còn quan tâm gì nữa, cứ thế mà rót vào trong cậu. Tinh dịch của hắn đã lấp đầy bụng dưới, chảy tràn ra khỏi lỗ hậu rồi.

"Megumi còn ăn được mà. Chúng ta làm thêm chút nữa thôi."

Chẳng biết hắn đã nói câu này mấy lần trong đêm nay, Megumi không còn sức đếm nữa. Cậu chỉ biết hắn cứ bắn rồi lại thúc, đem phía dưới của cậu ngập tràn tinh dịch, nhớp nháp đến không tưởng.

Megumi mệt đến mức chẳng kêu nổi nữa, cậu ôm siết lấy hắn, đối diện với Gojo Satoru, cả người nhấp nhô cưỡi trên hông hắn. Bộ dạng xinh đẹp yếu nhược của cậu làm hắn càng yêu, hắn nắm tay cậu giữ chặt khỏi ngã, đẩy hông thúc lên mỗi lần lại một sâu. Trọng lực cơ thể khiến cho cậu cắn chặt lấy hắn, ngậm càng thêm sâu hơn.

Hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài cùng mồ hôi mặn chát, Megumi cố gắng ngậm lấy môi hắn tìm sự an ủi, nhưng đổi lại chỉ là những cú đâm chọc hung hãn hơn mà thôi. Tới khi hắn bắn vào thêm lần nữa, Megumi cũng đã ngất đi từ lúc nào rồi.

"Này. Setsuna."

Cô còn đang ngủ ngon, đột nhiên bị tổng quản dựng dậy. Bà ấy ra hiệu cho cô yên lặng, kéo Setsuna nửa tỉnh nửa mê ra ngoài.

"Mang chăn đệm mới và cả tatami đến hanare của Satoru-sama thay dọn đi."

"Dạ?..."

Cô trợn tròn mắt nhìn bà ấy. Bây giờ là mấy giờ?! Setsuna nhìn ra ngoài, chắc chỉ rạng sáng chứ mấy?! Trời vẫn còn tối mà... ai lại đi thay chăn đệm và tatami vào lúc này chứ?

"Mau mau cái tay lên, Satoru-sama không muốn chờ đâu."

"Vâng... vâng ạ."

Cô vội vội vàng làm theo lời bà ấy. Setsuna mang đồ mới đến, vừa mở cửa gian hanare của gia chủ thì cô đã hít vào một ngụm khí lạnh. Cảnh tượng trước mắt... thật quá sức tưởng tượng mà. Chăn đệm ướt tùm lum, xộc xệch, hỗn loạn hết cả. Đống bao cao su bị vứt linh tinh... chắc hẳn người ở phòng này vừa có một đêm... điên cuồng lắm đây.

Trong lúc cô còn đang nhận định tình hình, bỗng nhiên Setsuna nhận ra có người còn đang ở đây. Tầm mắt cô dừng lại ở người đàn ông cao lớn lừng lững, trên tay đang bế một cậu thiếu niên được bọc kín trong chăn bông, chỉ lộ ra hai cổ chân gầy nhỏ lằn vết tím đỏ. Cô chợt chạm mắt với hắn, vị gia chủ mà Setsuna còn chưa gặp mặt lần nào nhưng giờ cũng đủ biết, chính là hắn.

Ánh mắt hắn đáng sợ quá, cứ như đang cảnh cáo cô không nên nhìn vào cậu thiếu niên mà hắn đang bế.

Setsuna run rẩy cúi đầu, vội vàng lau dọn. Hắn vẫn đứng đó, như để chờ đợi cô dọn dẹp xong xuôi rồi đặt cậu thiếu niên ấy xuống ngủ một giấc an ổn. Chỉ nghĩ đến chuyện bị một kẻ đáng sợ như vậy giám sát thôi cũng làm cô hấp tấp, run tay đánh đổ cả xô nước.

Chết tiệt! Như vậy chỉ càng lâu hơn thôi. Cô vội vàng đem khăn lau sạch, vừa liếc mắt xem phản ứng của hắn, nhưng người đó vẫn đứng im lìm như vậy, tròng mắt xanh dương như nhìn thấu tận xương tuỷ của cô.

Setsuna cuối cùng cũng dọn dẹp xong, thay toàn bộ tatami và chăn đệm mới tinh tươm. Cô cúi đầu, vội vàng lui ra ngoài không quay đầu lại. Setsuna thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như có lưỡi hái đặt ngay trên cổ mình nãy giờ vậy.

Hoá ra mới có ba giờ sáng. Ba giờ sáng mà cô cảm giác như cả nửa đời người đã trôi qua vậy. Setsuna về phòng, thả mình xuống đệm cứng ngủ một mạch tới sáng.

"Setsuna, qua đây."

Cô nhác thấy bóng dáng gia chủ đã tới nhà chính, dĩ nhiên đi bên cạnh là cậu thiếu niên hôm qua. Tổng quản kéo cô lại một góc, nói nhỏ.

"Chuyện hôm qua, nhớ phải giữ mồm giữ miệng. Ở đây ai cũng vậy, không được phép bàn tán về chuyện của gia chủ, đã nhớ chưa?"

"Vâng ạ."

Cô gật đầu lia lịa, tất nhiên là cô sẽ biết điều, Setsuna không còn là đứa trẻ tuổi thiếu niên, cô hiểu rõ cái gì nên nói cái gì không.

"Được rồi, giờ mang cái này lên đi. Bánh ngọt cho Satoru-sama, cà-phê cho thiếu gia Fushiguro."

"Vâng ạ."

Cô nhận lấy khay đồ, bê lên phòng khách nhà chính. Gojo Satoru ngồi chính giữa, ngay bàn bên cạnh là của thiếu gia Fushiguro.

Cô đặt đồ xuống bàn cho hai người, cúi đầu lùi xuống.

"Cảm ơn chị ạ."

Thiếu gia Fushiguro nghiêng đầu cười nhẹ, lịch sự cảm ơn cô. Chẳng biết là cậu ấy có biết người đêm qua tới lau dọn là cô không nữa, nhưng mà Setsuna đã hiểu vì sao mọi người ngóng cậu ấy tới rồi... Thiếu gia Fushiguro cười lên thật sự rất xinh đẹp.

Cô ngơ ra một lúc, bối rối vâng dạ rồi lùi ra ngoài. Chẳng hiểu sao, Setsuna cứ có cảm giác bị thứ gì đó sắc lạnh như băng đâm thẳng vào tim vậy. Giờ vẫn đang mùa hè mà nhỉ?...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gofushi