Trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiết trời đầu thu trong lành, cơn gió hanh nhẹ dịu cùng nắng khiến cho những tấm vải nhuộm nhanh khô hơn.

Megumi cầm lấy một đầu tấm vải, kéo mạnh nó căng ra. Phía bên kia, Tsumiki cười lớn, quay mặt né tránh đống bụi nước bắn vào mặt.

"Megumi!"

Cậu cười vì trêu đùa được chị gái. Cả hai ở trong khoảng sân vườn nhà Fushiguro, vui vẻ làm công việc hàng ngày sau khi nhuộm vải, đó là căng chúng lên giá phơi để hong khô màu nhuộm.

Vào những năm ở nửa cuối thế kỷ 19, từ năm 1866 tới 1869, Nhật Bản trải qua cuộc cách mạng Minh trị, xóa bỏ chế độ Mạc phủ Tokugawa, tình hình kinh tế, chính trị xã hội đều rơi vào khủng hoảng. Nhật Bản vẫn là một nước nông nghiệp duy trì sản xuất lạc hậu dựa trên nền tảng phong kiến nên khi bước vào thời kỳ chuyển giao, kinh tế lại càng khó khăn hơn. Cũng vì thế mà những ngành nghề vốn luôn được coi là để phục vụ cho sự "xa xỉ" trở nên kém được quan tâm hơn. Đơn giản là vì người dân bấy giờ không dư dả về tiền bạc, thêm nữa phải đầu tắt mặt tốt nghĩ đến chuyện kiếm ăn nên họ không muốn chi tiền vào những thứ quá phù phiếm.

Một trong những ngành ảnh hưởng của thời đại bấy giờ, cũng là nghề truyền thống của nhà Fushiguro, nghề may kimono. Gia đình Fushiguro đã làm công việc này từ thế kỷ 18, trải qua hơn trăm năm chuyên nhuộm vải, may kimono truyền thống cho tầng lớp quý tộc. Ngay cả trang phục của hoàng tộc thời đó, các vị tướng quân, cũng là đặt may ở nhà Fushiguro. Nhưng khi Minh Trị Duy Tân bắt đầu, đi cùng với đó là sự phát triển của công nghiệp, sự du nhập của thế giới bên ngoài vào Nhật Bản và sự nghèo khó của người dân Nhật lúc đó, vị thế của gia tộc Fushiguro trở nên sụt giảm nghiêm trọng, từ một gia đình trâm anh thế phiệt trong thương trường, giờ họ chỉ được xếp vào hàng trung lưu bình thường, cố gắng duy trì ngành nghề mà cha ông để lại.

"Tsumiki! Megumi! Lại đây đi, bố mới mang về cho hai đứa này."

Fushiguro Hinata, mẹ của hai đứa trẻ mỉm cười, vẫy cả hai lại gần. Toji sau một chuyến công tác ngoại tỉnh, mang vải đi bán, Toji đã trở về nhà với đống bánh trái đặc sản làm quà cho hai chị em.

Vì nghề may Kimono đã không còn thịnh như trước nên nhân công cũng giảm bớt, xưởng nhuộm, may của họ hầu hết đều là người làm trong nhà. Ngay cả hai chị em nhà Fushiguro cũng làm việc chẳng khác nào thợ xưởng. Có lẽ một phần do dòng máu chảy trong người, mà Tsumiki và Megumi đều rất khéo tay, có thể gọi là cực kỳ có năng khiếu trong việc này.

Hai đứa trẻ chạy lại gần mẹ, trầm trồ ngắm mấy chiếc bánh tạo hình hoa đẹp mắt, cắn thử một miếng. Hinata nhìn chúng, trong lòng cũng như được an ủi phần nào giữa thế cuộc khó khăn của gia đình. Nhưng người mẹ lại thở dài khi nhìn đôi tay của hai đứa con. Vốn dĩ là cậu chủ, cô chủ nhà giàu, vậy mà lại không được đi học ở trường nổi danh như Đại học Đế Quốc, chẳng được trải qua cuộc sống nhung lụa mà ngày nào cũng phải làm việc. Ngay cả Tsumiki, năm nay đã 16 tuổi, cái tuổi mà sẽ được hàng dài các bà mối từ gia tộc khác xếp hàng trước cửa hỏi cưới cho cậu chủ, nhưng đôi tay cô bé thì chai sần, nứt nẻ vì ngâm nước mỗi ngày.

"Ngon không, hai đứa?"

Fushiguro Toji đã xuất hiện từ lúc nào, ngồi lại gần vợ mình ôm lấy, mỉm cười nhìn hai đứa trẻ. Bọn chúng gật đầu, ánh mắt long lanh nhìn hai bố mẹ. Toji vốn là người họ Zen'in, nhưng khi yêu Fushiguro Hinata, biết được gia tộc vợ mình đang lâm vào cảnh khốn cùng nên đã quyết định ở rể, dùng khả năng kinh doanh của mình để giúp đỡ nhà Fushiguro.

Megumi và Tsumiki vốn là sinh đôi - điều mà ở thời bấy giờ không được xem là may mắn cho lắm. Nhưng gia đình chúng lại không coi đó là chuyện xấu, luôn yêu thương cả hai một cách bình thường. Có điều với người ngoài, bọn họ vẫn còn giữ cái suy nghĩ cố hữu xấu xí đó nên cả Hinata và Toji đều không muốn con mình bị người đời chỉ trỏ, nên chỉ để hai đứa sống trong nhà, không tiếp xúc với bên ngoài mấy.

Nhìn chị em Fushiguro vui vẻ, Toji đột nhiên lại thở dài một tiếng, kéo vợ mình trở về nhà trước. Hinata nhận ra chồng mình đang có chuyện buồn phiền gì đó, nắm tay chồng giữ lại.

"Có phải có chuyện gì không ổn không?"

"Ừm... Chuyến hàng gần đây không được tích cực lắm. Họ nói số lượng vải mà chúng ta có thể cung cấp ít quá, không đủ để họ may số lượng lớn. Gần đầy vải nhuộm công nghiệp giá thành rất rẻ, lại có thể cung cấp rất nhiều một lúc nên họ đang suy nghĩ về hợp đồng nguồn cung."

Nhà Fushiguro vốn nổi tiếng nghề may thủ công kimono, nhưng một phần đem lại nguồn thu nhập lớn thực ra đến từ việc bán vải nhuộm. Năm 1900, Nhật Bản hoàn thành giai đoạn thay thế nhập khẩu hàng dệt và bắt đầu xuất khẩu mặt hàng này. Cùng lúc đó thuốc nhuộm hóa học bắt đầu được nhập khẩu với số lượng lớn từ nước ngoài, điển hình là Anh. Sự phổ biến của thuốc nhuộm hóa học với nhiều màu sắc sặc sỡ đã tác động rất lớn đến ngành này, nhất là những gia tộc nổi tiếng làm thủ công như Fushiguro.

"Vậy... nếu chúng ta mở rộng xưởng, cung cấp số lượng lớn hơn thì sao."

Hinata hiểu khó khăn mà chồng mình nói. Có lẽ cách duy nhất bây giờ là có thể mở rộng quy mô xưởng hơn, như vậy mới mong giữ được các hợp đồng cung ứng.

"Có thể. Nhưng với nguồn vốn hiện tại của chúng ta, chuyện này rất khó. Ngày mai, các nguyên lão trong nhà sẽ họp, anh cần phải đưa ra giải pháp mới để có thể giúp tìm nguồn vốn lớn hơn."

Toji tựa vào trán vợ, ôm chặt, như một cách lấy lại tinh thần. Hinata cũng không biết phải làm gì hơn, đáp lại bằng một vòng tay dịu dàng, xoa xoa lưng chồng mình.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Megumi bước lại gần, nhìn thấy chị gái đứng trước cửa không vào thì thắc mắc.

"Chị?"

Tsumiki kéo cậu lại, vươn tay ra hiệu im lặng. Những gì ban nãy bố mẹ nói chuyện với nhau, cô đều nghe thấy cả rồi. Ở tuổi 16 vào thời kỳ này, bọn họ đã có thể được xem là những người lớn rồi, có khả năng để làm việc, giúp đỡ gia đình. Nhưng vì là sinh đôi, nên cho tới giờ cả hai vẫn chẳng mấy khi ra bên ngoài làm việc. Điều duy nhất họ có thể làm là công việc ở xưởng nhuộm và xưởng may kimono của nhà Fushiguro.

Ngó thấy bố mẹ đã rời đi, Tsumiki mới thở phào một tiếng, buông tay em trai ra. Cả hai ngồi ngốc ngoài cửa, lơ đễnh suy nghĩ chuyện gì đó dưới ánh nắng chiều của ngày thu.

"Megumi, chúng ta có thể làm gì để giúp gia đình mình lúc này được nhỉ?"

Cậu quay sang nhìn người chị gái sinh đôi chỉ sớm hơn 2 phút của mình, nắm chặt tay tỏ ý quyết tâm. Megumi và Tsumiki rất giống nhau, nếu không nói là y hệt. Cả hai thậm chí còn cùng để tóc dài. Nhưng Tsumki thường buông xõa mái tóc đen nhánh của mình, còn Megumi lại buộc gọn vào đằng sau bằng một sợi dây vải. Đó là cách duy nhất để mọi người phân biệt hai chị em họ.

"Em không biết nữa, nhưng nếu có thể, em sẽ làm mọi cách để giúp."

Buổi họp của các nguyên lão trong nhà Fushiguro đã tới, lẽ dĩ nhiên, Toji vẫn chưa thể tìm ra cách nào để huy động được một nguồn vốn lớn như vậy cả.

Một vị trưởng bối lớn tuổi trong nhà cúi đầu tỏ ý muốn nói. Lão đẩy về phía Toji một phong bì với họa tiết tinh xảo.

"Xem ra cậu vẫn chưa có giải pháp nào tốt cho việc này. Vậy thì tôi sẽ đưa ra một đề nghị. Gia tộc Gojo đang muốn tìm một cô con dâu phù hợp cho trưởng nam, Tsumiki cũng tới tuổi gả đi được rồi. Gia đình chúng ta tuy rằng không môn đăng hậu đối, nhưng dù sao cũng nên thử đăng ký xem sao. Phong bì này đã có dấu mộc của gia tộc Fushiguro, nội dung trong đó, tôi để cậu tự mình ghi vào. Khi nào quyết định xong, hãy cho người gửi tới bà mối của nhà Gojo."

Toji nhìn phong thư, nắm chặt tay thành quyền.

"Trưởng bối... ngài nói vậy chẳng phải muốn tôi đem Tsumiki ra trao đổi sao?!"

"Phải, đó là ý của ta. Dù sao trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Tsumiki bao năm nay sống trong nhà, không ra ngoài. Con bé có thể lấy ai đây? Nhân cơ hội này, tìm cho Tsumiki một gia đình tử tế. Nếu có thể gả vào gia tộc Gojo, là phúc phận của nó. Đổi lại, chúng ta có thể có được nguồn vốn lớn từ nhà thông gia, vậy không phải tốt sao?"

Gia tộc Gojo, là dòng họ nổi danh trong lĩnh vực đóng tàu. Năm 1898, chiếc tàu thủy có trọng tải lên tới 6 tấn đầu tiên của Nhật Bản cũng là do gia đình họ sản xuất. Đứa con trai trưởng nhà Gojo đã phụ trách công việc chính của gia tộc khoảng 10 năm nay rồi, nhưng vẫn chưa kết hôn. Giờ lại cho bố cáo thiên hạ rằng muốn chọn con dâu, khiến cho các thiên kim tiểu thư đều nô nức đi đăng ký với bà mối. Những phong thư đẹp như vậy, không hề thiếu.

Không khí gia đình họ đột nhiên lại trầm xuống hơn thường ngày. Tsumiki ngồi trước phong bì thư hồi lâu, cô đã nghe Toji nói về chuyện mà trưởng bối đề nghị. Cô chưa từng yêu đương, cũng không biết việc phải kết hôn, lấy một người khác làm chồng là thế nào cả. Nhưng nếu điều đó có thể giúp gia tộc Fushiguro lúc này...

"Bố hãy ghi tên con vào phong thư này đi ạ."

Cô đẩy phong thư về phía bố mình. Megumi lại nhíu mày, chặn lại, lớn tiếng nói.

"Chị! Không được đâu! Chẳng yêu thương gì nhau thì sao mà kết hôn được chứ?! Chưa kể nếu chúng ta làm thông gia với bọn họ, nhận tiền từ bọn họ, vậy thì nhà Gojo sẽ khinh thường chúng ta tới mức nào chứ?!"

"Megumi!"

Toji thở dài một tiếng, lớn giọng nhắc nhở cậu nên cẩn trọng lời nói.

"Bố! Chẳng lẽ bố cũng muốn Tsumiki tới đó sao?! Sống với một người đàn ông lạ mặt. Con nghe người hầu nói hắn còn lớn tuổi rồi nữa. Hơn Tsumiki tới 13 tuổi lận!"

"Megumi!"

Lần này thì là Tsumiki gọi tên cậu, khiến Megumi im lặng, quay lại nhìn chị mình.

"Chị..."

"Megumi, em đã nói là nếu có thể, em sẽ lại mọi thứ để giúp gia tộc sao? Nếu chuyện này có ích, chị cũng muốn giúp."

Tsumiki cười hiền lành. Cô xinh đẹp, hiền hậu, khéo tay, chắc chắn có thể làm một cô vợ tốt. Nhưng cậu không muốn chị gái mình tới đó chịu khổ sở, khinh thường của người nhà Gojo chút nào. Nếu tên đó là người tồi tệ thì sao?! Hắn đã gần 30 tuổi rồi, vậy mà không lấy được vợ, phải đi tìm đối tượng bằng mai mối như này, chắc chắn là một tên không ra gì rồi!

"Hắt xì!"

Cái tên không ra gì nào đó đột nhiên lại hắt xì một tiếng. Gojo Satoru dụi dụi mũi, có vẻ hắn còn chẳng tập trung vào điều mà bà mối nói.

"Thiếu gia Gojo, ngày mai là hạn cuối nhận phong thư từ các gia tộc khác, phiền cậu có mặt ở nhà giúp tôi ạ. Đại nhân và phu nhân sẽ rất vui nếu cậu chịu hợp tác."

Hắn nhướng mày, đóng lại cuốn sách. Vị trưởng nam nhà Gojo, năm nay 29 tuổi, đã ở giới thương trường này được 10 năm sau khi tốt nghiệp ngành Kinh doanh của Đại học Đế Quốc tại Tokyo. Hắn lèo lái cơ nghiệp nhà Gojo này 10 năm thay cha hắn, ông già đó còn chưa có tuổi mà đã đẩy hết việc cho hắn, giờ lại đổ tại hắn mà ông già đó chưa có cháu bế sao?! Thật là vô lý hết sức.

Mười năm qua, cùng với thời kỳ kinh tế Nhật Bản chuyển dịch sang hướng công nghiệp. Các ngành nghề như đóng tàu, đường sắt trở nên cực thịnh. Số tàu mà nhà Gojo đóng thành công và bán đi lên tới hàng trăm chiếc, củng cố cho vị thế của gia tộc ngày một vững chắc trong giới thương gia Nhật Bản. Có thể nói, Gojo Satoru đã giúp nhà Gojo trở thành gia tộc giàu có nhất Nhật Bản này, còn về quyền lực, chắc chỉ thua kém hoàng tộc và chính phủ mà thôi.

"Được rồi, chẳng phải mấy người cũng thay tôi ra thông báo chọn vợ sao? Tôi có thể từ chối à?"

Trán hắn rần rật đường gân xanh vì bực bội. Nhưng thôi, sao cũng được. Gojo Satoru quan tâm tới chuyện kinh doanh hơn là kết hôn. Chọn một người tốt cùng chung sống, vậy là được.

--

"Dừng lại đã!"

Megumi chạy hộc tốc về phía cổng nhà, giơ tay chặn người hầu lại. May quá, kịp rồi!

Cậu hít vào một hơi, trước ánh mắt khó hiểu của gia nhân, lấy lại bộ dạng cậu chủ bình tĩnh.

"Tôi có thể... xem qua phong thư được không? Tại vì Tsumiki muốn kiểm tra cho kỹ ấy mà, bà biết đấy..."

Megumi nói dối không chớp mắt. Suốt cả đêm qua Tsumiki không ngủ, cậu biết dù cho cô có nói là mình sẵn sàng đến thế nào đi chăng nữa thì kỳ thực trong lòng Tsumiki vẫn buồn phiền rất nhiều. Vậy nên mới sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn chưa tỏ, cũng là lúc gia nhân nhà họ sẽ mang phong thư tới chỗ bà mối nhà Gojo, cậu đã bật dậy, mở ngăn kéo trong phòng lấy ra một tờ giấy rồi chạy hết sức ngăn họ lại.

"À... vâng ạ."

Bà ấy đưa cho cậu chủ phong thư. Megumi lập tức cầm lấy, xoay lưng về phía họ. Cậu vội vàng mở ra, bên trong quả nhiên là tên của Tsumiki và thông tin của chị gái mình rồi. Megumi hít sâu vào một hơi, dứt khoát nhét tờ giấy mình mang theo vào phong thư, còn tờ giấy ban đầu bị cậu vo viên tống vào túi áo ngực kimono.

"Đây, ổn rồi, bà mang đi đi."

Cậu quay lại, đưa nó cho người hầu rồi đẩy lưng bà ấy mau lên xe ngựa.

Được rồi, Megumi nghĩ rằng kế sách của mình chắc sẽ thành công thôi, cậu có thể làm được.

Chồng phong thư cao như núi chất trước mặt hắn. Gojo Satoru đảo mắt, nhìn một lượt. Bọn họ làm như hắn là món hàng nào đó vậy, cần thiết phải chào mời đến vậy không? Lão gia và phu nhân nhà Gojo nhìn hắn, hắng giọng nhắc nhở hắn nên chọn cho tử tế.

"Thiếu gia, đây là toàn bộ các cái tên mà tôi nghĩ là phù hợp. Bắt đầu từ trên xuống dưới theo thứ tự của những gia đình môn đăng hậu đối với nhà Gojo. Các vị thiên kim tiểu thư đều ở độ tuổi 15 tới 19, xinh đẹp và được giáo dục tốt..."

Hắn nghe mấy lời giới thiệu của bà mối mà hai tai ong ong. Môn đăng hậu đối, có nghĩa là lấy một gia tộc ngang bằng về nhà, rước thêm một người chẳng khác nào mẹ hắn về ngủ chung giường, quả nhiên chẳng thoải mái chút nào. Kẻ ở càng cao lại càng tham lam nhiều hơn. Suy cho cùng, cũng là mối quan hệ đòi hỏi qua lại. Hắn chỉ cần một người có thể cùng hắn ngủ chung mỗi đêm, cùng hắn trò chuyện những thứ vớ vẩn hàng ngày mà thôi.

"Tôi chọn người này."

Trong khi bà mối vẫn đang thao thao bất tuyệt, hắn rút phong thư ở cuối cùng, không cần xem bên trong, đặt trước mặt mình.

"Dạ?..."

Lão gia và phu nhân Gojo trừng mắt nhìn hắn. Đứa con trai xuất chúng của họ, thi thoảng cũng làm họ đau đầu.

"À... vâng ạ."

Bà mối mở phong thư, rút ra tờ giấy bên trong. Bà ấy biết đây là con gái nhà ai, bởi chính tay bà ấy đã xếp chúng.

"Fushiguro Megumi, là con gái nhà Fushiguro, làm nghề may kimono và nhuộm vải."

Vốn dĩ người ngoài chỉ biết rằng nhà Fushiguro có hai đứa con, một trai một gái, ít ai từng gặp họ, ngay cả bà mối. Mà cái tên của cậu thì lại khá giống nữ giới nên bà mối hoàn toàn không nhận ra.

Hắn gật gù, lặp lại tên đối phương một lần.

"Megumi. Được, tôi sẽ kết hôn với cô ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gofushi