Vỡ Tan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày em mười bảy tuổi.

Ngày em còn như búp non trong ngần, nuôi trong mình những hoài bão và bao khát vọng. Em xinh đẹp như thế, khiến cõi lòng người thoáng bao rung rinh. Nhẹ nhàng nhưng quyến luyến, chỉ muốn mãi yêu thương dáng hình đầy xinh đẹp, và cảm tưởng như chẳng có gì sẽ vỡ tan.

Em đối với người như mật ngọt êm dịu, chảy từ cuống họng rót xuống tận con tim. Em đối với người như ánh chiều dịu nhẹ, in vết hồng trải dài trên khuôn mặt. Em đối với người như cơn gió thoảng, mơn trớn khẽ trên vầng tóc mai.

Em êm dịu lắm.

Vậy nên, sao em lại vỡ tan?

Hay cánh hoa mềm chẳng chịu đựng nổi giông bão? Hay cánh bướm mỏng lỡ sa vào lưới nhện mắc ngang?

Sao em lại lạc lối?

Trong vô ngần dịu dàng từ con người em, đủ sức khiến thế giới trở nên nhẹ nhàng. Trong vô ngần sự tốt đẹp từ con người em, sao lại khiến bản thân em rẽ hướng?

Em chẳng thể chống chọi nổi sự tương đối mơ hồ. Lí tưởng của em, đẹp đẽ và thanh thuần, nhưng nó lại run rẩy kinh hãi trước những điều ghê tởm đen tối?

Những việc em làm, liệu có đúng không? Chẳng biết nữa. Vậy có sai không? Chẳng thể có câu trả lời.

Giá như em hiểu ra sớm hơn. Rằng đâu phải tất cả những kẻ yếu đuối ấy là kinh tởm, và cũng đâu phải những người em muốn họ sống luôn tốt lành?

Không phải là sự phân biệt giữa "người có thể" và "người không thể", mà là dù có là ai, "có" hay "không", thì họ đã làm những gì.

Nếu em hiểu rằng nỗi buồn là tội nghiệt mà đời đời con người phải gánh chịu.

Thì em sẽ không vỡ tan, mà sẽ vuốt ve lại những cánh hoa nhàu nhĩ, vươn về phía mặt trời, khát cầu sự sống.

Thì liệu em sẽ không lầm đường lạc hướng chăng?

Muôn vàn giả thiết tôi đã đặt ra.

Cứ mãi mãi tồn tại, dằn vặt như thế, chẳng biết ngày nào mới chấm dứt. Vì tôi mãi mãi luôn nhớ tới hình bóng em trong những ngày thanh xuân trải dài.

Nhưng dù có thế nào đi nữa, cũng chẳng thể chối bỏ sự thật. Em đã trôi đi mất rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC