달.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

달 - trăng.

----

thì cũng đâu ai biết được đời sẽ cướp đi của ta thứ gì.
và thì cũng chính ilpyo nói thế đấy, nhưng giờ thì anh chẳng thể hiểu tại sao anh lại bị cướp mất (hay là đánh mất?) người mà anh yêu thương quá nhiều như thế.
(anh đã dành nhiều lắm những đêm dài với màn đêm đen đặc buông rơi khắp chốn, với sao và trăng còn chẳng lọt vào tầm mắt để nghĩ về nó rồi nhận ra rằng, à, anh yêu mori. nhiều hơn anh đã từng nghĩ.)
ilpyo đã từng nói dối chính mình, đã từng huyễn hoặc mình rằng nỗi buồn đau đè nát cái tình yêu mỏng manh ấy rồi sẽ ngừng lại thôi (nhưng cái 'rồi sẽ' ấy là bao giờ thì ai mà biết được) khi mà em nói yêu anh, và rồi biến mất tới nơi đâu xa lắm chỉ để lại lời yêu chơi vơi giữa những hoang tàn đổ nát.
nên nếu ilpyo có tự tay bóp nát thứ gì đó thành cát bụi, thì nó sẽ là cái đen đúa kinh tởm, to và xấu xí chứ không phải như thế này. không phải là cái thắt như nghẹt cả con tim khi thấy yeoui đứng sững giữa một góc trời và chẳng còn nguyên vẹn, không phải cái nhớ nhung biết mấy nụ cười anh đã quen và đã yêu, cái ấm áp khi tay cả hai đan chặt chảy qua từng kẽ ngón tay và từng lần da, không phải cái cách anh biết rõ mori gấp đôi cái cách mà anh biết rõ chính mình, cũng không phải là cách anh chờ vào một ngày nào đó em sẽ về lại đây bên anh, và lời yêu chẳng chơi vơi bấp bênh như thế nữa.
(bởi vì ilpyo biết rõ mori nhiều hơn cả cách anh biết rõ bất cứ thứ gì ở jeollanam, nên anh sẽ đợi.)

em ơi, trăng sắp tàn.

--

dần dần rồi mori cũng chẳng hiểu chờ mãi đợi mãi như vậy để làm gì.
(vì chắc là anh chẳng còn yêu em đâu, nhưng biết sao được, em yêu anh mà.)
mười bảy năm cũng đâu có phải là ít ỏi gì, suốt thời gian ấy em đã trốn tránh đi biết bao cái đau thương quện lại thành ngàn vết cắt chẳng thể lành, đã bỏ lại anh còn một mình giữa chốn nhân gian tàn khốc mờ căm mà em từng yêu nhiều lắm (còn giờ thì em chẳng dám yêu nữa, nào có còn lại gì ngoài khổ đau đâu?)
"sao anh lại chờ em? em đã bỏ anh lại đây cơ mà, em đã trốn chạy suốt cơ mà, em--"
mori đã hỏi ilpyo như vậy suốt đấy. nhưng anh chẳng đời nào cho em câu trả lời đàng hoàng cả.
"thì anh yêu em mà." ilpyo cứ cười như thế suốt thôi. "dù cho trăng có tàn, anh vẫn sẽ đợi."
và cả hai đã nắm tay nhau ngồi trên mái nhà, dưới vầng trăng khuyết treo lửng lơ với gió lạnh đầu mùa khiến em phải kéo sát chiếc áo khoác vào người (rồi cả nắm tay anh chặt hơn nữa), cùng uống chung một tách cafe (mori bảo, chẳng ai lại đi uống cafe vào buổi đêm cả, dở hơi thật đấy, nhưng rồi vẫn cứ uống chung với anh), bàn với nhau đủ mọi chuyện trên trời dưới biển, rằng là anh muốn bất chấp tất cả mà đấm thẳng vào mặt park mubong quá, rằng là ừ thì em lên cả mặt trăng và mặt trời rồi đấy, nhưng em muốn đi sicily hoặc okinawa và cả paris nữa cơ.
"vậy thì một lúc nào đó ta sẽ đi nhé?"
"thật ạ? thật thật thật luôn ấy ạ?"
"ừ, thật đấy." ilpyo bật cười và đặt lên trán em một nụ hôn, hương cafe nhè nhẹ bao lấy mori khiến em muốn vòng tay ôm anh thật chặt.
"hứa nhé?"
"hứa."

anh ơi, trăng đã tàn.

--

[30/10/2020 - xin đừng ai hỏi đây là cái mẹ gì vì mình cũng không biết đâu]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net