Đừng yêu người chỉ biết quan tâm em bằng lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai mà chẳng muốn yêu một người dành cả quan tâm cho mình, chăm sóc khi ốm đau, bên cạnh khi mệt mỏi, cùng nhau phát triển con đường phía trước. Ấy thế mà khi bên cạnh một người dù có muốn quan tâm mà không thể kề cạnh, muốn ôm cũng phải tự chạy đến, muốn đi ăn cũng phải đi gặp, khi ốm đau cũng khó mà chăm, còn gì gọi là yêu khi chẳng phải yêu xa?

Có những lúc chỉ cần nghe em nói mệt, em khó chịu, em bệnh cũng cảm thấy bất lực. Người yêu mà chẳng thể kề cạnh, chẳng thể động viên, an ủi em những lúc em cần nhất. Gắn mác yêu gần mà cứ như yêu xa, chưa từng làm gì được cho em. Lúc em cần nhất cũng chỉ biết viết vài dòng tin nhắn gửi cho em, thương em lắm cũng chỉ biết quan tâm bằng lời, thương em lắm cũng khó mà nói ra cho hết. Lắng nghe những gì em muốn, những thứ em cần để rồi gói gọn lại vào trong suy nghĩ, "Em đợi anh được không, anh sẽ hoàn thành nó", để mọi thứ em phải đợi, hẳn là làm em mệt hơn mỗi ngày. Ngươig thương em dù xa em đến mấy, dù chỉ là nghe thấy tiếng em mệt cũng cảm thấy lo, chạy lại gần bên em, huống chi chỉ là bốn cây số cũng chẳng thể kề cạnh.

Có những lần gặp gỡ chỉ biết cười cho qua chuyện, thật sâu trong lòng chỉ biết trách mình sao chưa thể làm gì được cho em, sao chưa thể buông cho em hạnh phúc đi, à mà chỉ là do bản thân chưa đủ khả năng lo cho em. Miệng em nói là không cần thiết gì nhưng biết, biết hết tất cả mọi thứ em làm nhưng tuyệt nhiên chẳng thể làm gì cho em. Anh làm gì được cho em không? Không, anh chỉ biết cười cho qua rồi mặc định trong lòng "Em à, nhất định mà, anh làm được mà". Thanh xuân có hạn, chẳng vui khi phải đợi, chẳng thích khi phải chờ một ai đó đâu, để một lần được vì em, để một lần được yêu em. Thật ra vẫn chưa tin vào hiện tại, thời gian của anh dù có dài cũng không dài bằng người thương em, anh có thương em nhiều đến mấy cũng không thể làm gì cho em. Nhìn lúc em mệt mà anh chỉ biết bất lực đứng nhìn, anh biết được mọi thứ nhưng chẳng bao giờ đứng trước mặt em làm tất cả. Hôm nay, ngày mai liệu có đủ cho em chờ mà có kết quả, đâu ai chắc chắn được điều gì? Liệu em có can đảm, mà chắc không.

Hơn một khoảng trời anh gom giữ, mang cả những ước mơ anh dựng xây. Anh không làm được gì cho bản thân, gia đình mình. Anh bất lực nhìn lại chỉ toàn một màu trắng xoá, anh chán mình thật sự, chẳng làm chỗ dựa cho ai được, yếu đuối thật sự.

Để lại khoảng trời đó, anh nhất định sẽ làm lại tất cả, nếu không phải em thì sẽ là gia đình. "Đừng bao giờ xem ai đó là tất cả của mình, đó sẽ là điểm yếu của bản thân". Anh biết chứ, anh hiểu rồi mà. Vẫn sẽ gói trọn một chỗ cho em, để làm động lực cho anh. Em đi đường em, anh không trách vì chính em đã mang đến cho anh quá nhiều thứ, quá nhiều bài học. Yêu không phải nhất thiết cạnh bên, không phải cần nhau, không nhất thiết phải là người yêu, mặc định cho nhau chỗ đứng trong lòng. Cho dù có xa cũng sẽ ở đó, cũng sẽ đợi chờ, cho dù không liên lạc, mọi thứ vẫn sẽ là của nhau.

"Ba tháng lênh đênh trên biển không liên lạc, vẫn sẽ là của nhau".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net