Chương 2: Homage

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




II

Homage

Trong lúc dùng khăn lau khô mái tóc dài ướt sũng,  Geto Suguru liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử nằm chễm chệ trên bàn học. Những con số màu xanh ngọc bích báo cho anh biết đêm vừa chín tới. Bóng tối tĩnh lặng phủ xuống khu vườn nhỏ ngăn cách khu chung cư năm tầng (tính cả tầng thượng) này với một công ty địa ốc khiêm nhường và xem chừng ế ẩm. Trời không gợn chút gió nên đám cây vườn cũng chả buồn tâm sự với nhau. Lũ chim trời hẳn lúc này đã rũ sạch nắng chiều bám trên đôi cánh mỏi rúc vào trong những tán lá xum xuê, rối bời như chùm râu Thần Biển. Chỉ lác đác vài con ve sầu vẫn miệt mài cất lên tiếng hát như sợ lỡ mất mùa hè. "Bây giờ là chương trình "Cứ để Mr.Simple lo!" phát đặc biệt trên sóng F.M. Chương trình này được tài trợ bởi hãng nước ngọt không đường ngon-bổ-rẻ Sumika-z." Tấm nhiễu trắng rơi xuống phơi bày một giọng nam trung vui tươi, tràn đầy năng lượng. "Mr.Simple", người đàn ông mà bạn tìm tới để gỡ mối tơ lòng, giải tỏa lo âu, sống một cuộc đời tích cực, tận hiến cho nước Nhật, cất giọng oang oang.

- Ối chà chà (Anh ta lúc nào cũng mở đầu chương trình bằng cái cụm từ mang đầy tính hoạt náo thân thiện nhưng cũng gây khó chịu cho một số tệp thính giả nhất định) Xin chào, xin chào. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe chương trình radio đêm muộn này của tôi, Mr. Simple. Hôm nay, tôi có tới phòng thu hơi muộn do lỡ cao hứng hòa vào dòng người nô nức ăn mừng đội tuyển bóng chày nước mình giành chiến thắng với điểm số cách biệt trước đội tuyển Mỹ, rồi nẫng luôn chiếc cúp vô địch danh giá của giải đấu toàn cầu. Chúc mừng các chàng Samurai Japan nhé! Thôi, tôi không dám làm tiêu tốn thêm thời gian quý báu của các bạn nghe đài nữa. Sau đây là bức thư tâm sự đầu tiên. Ồ, chữ viết tay đẹp đấy!

Qua chất giọng đã trở nên êm ái và truyền cảm hơn của "Mr.Simple", Geto Suguru, cũng như toàn bộ những linh hồn cô độc vẫn đang thức khuya lắng nghe chương trình này, biết được, rằng chủ nhân của lá thư này sống ở Tokyo, thuộc tuýp lãng mạn và có chút gì đó khá điên rồ khi hồ hởi chia sẻ về một tình yêu sẽ không có lời hồi đáp:

"Đó là mối nhân duyên tiền định."

Người con trai nọ hùng hồn tuyên bố trong thư.

"Đó là thứ tình yêu khắc ghi vào từng tế bào trên cơ thể em đây. Cuộc đời em ở kiếp này, từng cử chỉ và lời nói, từng tiếng thở dài ảo não hay những tràng cười giòn tan, từng giấc mộng phù hoa khi hạ tới, từng nỗi buồn xanh biếc lúc thu sang, nắng xuân hay tuyết trắng, ý hướng chủ định hay cảm xúc nhất thời, từ những ngày xuân sắc cho tới cùng tận năm tháng úa tàn, tất thảy đều đã, đang và sẽ trở thành 'homage' (sự tôn vinh) đối với mối tình duy nhất đó. "

- Ôi chao, thật lãng mạn làm sao các bạn thính giả ơi! Đã lâu lắm rồi tôi mới lại được thưởng thức một áng văn tuyệt tác như vậy. Bỗng dưng, tôi nhớ lại một tác phẩm tôi đọc ngày xưa mà lỡ quên mất tên rồi. - Tay hoạt náo viên hăm hở bình luận. - Tôi đã lén phụ huynh đọc nó khi chưa đủ tuổi đấy. Thật ngại quá! Các bé ngoan đừng học theo anh nhé. À, chương trình này đâu có dành cho thiếu niên nhi đồng, nên tất nhiên trẻ ngoan sẽ không theo dõi nó rồi. Toi thiệt nà ngớ ngẩn quá đê! (Anh ta hơi nói nhịu một chút ở đoạn này). Ấy chết, tôi phải quay đầu xe thôi trước khi lỡ đi quá trớn và làm cho các staff-san ngoài kia nổi đóa. Tôi nói đến đâu rồi nhỉ? À, quyển truyện chữ tôi đọc hồi bé. Dù lúc đó tôi chỉ vừa mới lên lớp sáu, tức là còn quá bé để thẩm thấu hết được ẩn ý kiểu "băng trôi-băng nổi" gì đó trong các tác phẩm "trình độ cao" như thế, nhưng vẫn có thể nhớ cái câu văn đó tới tận bây giờ. Bởi ngay tại thời khắc mắt tôi rảo qua những con chữ đó, tôi có cảm tưởng như bị một ngôi sao băng rơi trúng đầu vậy. Ấn tượng sâu sắc lắm. Tôi thậm chí còn nhớ được cái câu đó nằm ở trang nào cơ. Ngay dòng đầu tiên của trang 386.

Rồi, người đàn ông trên đài im lặng vài giây, chắc là để cúi xuống nhặt vật gì đó bằng kim loại vừa rơi xuống đất vì trước đó vài giây, thính giác nhạy bén của Geto đã tình cờ bắt được một tiếng "keng" sắc lạnh. Geto tranh thủ quãng nghỉ đó để nuốt nhanh một viên thuốc màu huyết dụ xuống cổ họng.

- Xin lỗi đã để các bạn chờ đợi nhé. Tự nhiên chiếc nhẫn cưới của tôi lại bị rơi. Ối chà chà, liệu có phải là điềm gở không nhỉ? Tôi đùa thôi, vợ chồng bọn tôi đang hạnh phúc lắm lắm! Lại còn sắp đón đứa con đầu lòng nữa. Chắc là tôi sẽ phải ngừng chơi đùa với món đồ vật đẹp đẽ này thôi. Đúng rồi, tôi đã cầu hôn vợ yêu bằng chính cái câu văn đó đấy. Do nó đã in sâu vào tâm trí, nên tôi đã ngỡ đó là ý tứ của riêng mình cơ. Cái câu đó là thế này...

Tựa hồ một tiếng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng pha một chút cảm giác luyến tiếc xa xôi, "Mr.Simple" trích dẫn lời tự sự của một kẻ điên mang trên mình tội nghiệt tôn sùng một tiểu nữ thần anh ánh sắc nâu của Botticelli.

"Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho đến phút cuối giao mắt nhau, thứ tình yêu mãi mãi vĩnh cửu."

Lơ đãng, Geto đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phía đằng xa lập lờ thứ ánh sáng lân tinh phát ra từ biển hiệu của một khách sạn tình yêu.

- Tình yêu chính là như thế đó các bạn ạ. Hãy yêu đi khi còn trẻ bởi năm tháng qua đi quá chừng vội vã. Chớp mắt thôi là kết thúc một đời người. Tôi rất thích những câu chuyện tình yêu. Mà tôi nghĩ đa số chúng ta đều có hứng thú với mấy chuyện tình yêu tình báo của tha nhân. Bộ phim tình cảm yêu thích của tôi là "Khi Chàng Say Giấc". Sandra Bullock trong phim đó đã từng là mẫu phụ nữ lý tưởng của tôi suốt một thời vang bóng. Nhưng cuối cùng, tôi lại kết hôn với một cô gái Nhật Bản sở hữu gương mặt bầu bĩnh dễ thương. Ối chà, tôi lại nói lan man tận đẩu tận đâu rồi. Một lần nữa, cảm ơn bạn "G_Satoru" ở Tokyo đã gửi bức thư hết sức ấn tượng này cho chúng tôi nhé. Chương trình sẽ sớm gửi một phần quả đặc biệt tới cho bạn qua đường bưu điện. Một chiếc áo thun có in logo cực "ngầu" do chính tay "Psych€delik" thiết kế đấy nhé. Các bạn không biết  "Psych€delik" ư? Đó là nghệ sĩ vẽ tranh graffiti nổi tiếng nhất hiện nay đấy. Còn bây giờ, thay mặt chủ nhân bức thư, chúng tôi xin phép được gửi tới "anh-hàng-xóm-tóc-mái-ngộ-nghĩnh" bài hát của ngày hôm nay. Một giai điệu thiết tha, sâu lắng, dập dềnh những cơn sóng hoài niệm bâng khuâng: Ca khúc "Homage" của ban nhạc "Mild High Club".

Nữ thần của đêm thâu, không chút ngại ngần, kéo tà váy lụa đen huyền hoặc ngang qua cửa phòng Geto, làm kinh động tới rặng cây Anh đào đang thiêm thiếp ngủ. Tiếng lá cây xào xạc tràn vào trong phòng qua khung cửa sổ mở rộng. Anh giơ tay vặn núm điều chỉnh để tăng âm lượng.  Sau một chuỗi âm thanh tạo cảm giác như có một kẻ không thể định danh, không lạ mà cũng không mấy thân quen, đối tượng ta chỉ có thể gặp gỡ trong những giấc mơ mang hơi hướm pro- Freud, đang tua nhanh một bộ phim ngắn thuộc trào lưu Làn Sóng Mới trỗi dậy ở Pháp vào cuối những năm '50, chàng ca sĩ mà Geto Suguru chắc chắn chưa từng nghe danh bắt đầu hát vang:

"Someone wrote this song before

And I could tell you where it's from

The 4-7-3-6-2-5-1 to put my mind at ease"

    Geto Satoru nhớ mang máng là người ta đã từng dạy anh ở trường trước đây: dãy số [4-7-3-6-2-5-1] này ký âm bằng chữ số Ả-Rập cho tiến trình hợp âm của Bach, một trong những biến thể trữ tình nhất sinh ra từ vòng tròn quãng năm toàn năng, đã khiến cho không ít tay chơi guitar đem lòng si mê đắm đuổi. Geto Suguru hồi tóc chỉ mới dài chấm vai cũng từng tự mày mò tìm hiểu món đàn này suốt gần một năm trời, và tích lũy được chút ít kinh nghiệm trong việc sử dụng "hệ thống chữ số" để giải mã những bức thư tình. Ngồi nghiêm chỉnh trên giường, người thiếu niên với mái tóc đen dài búng những dây đàn tưởng tượng, miệng lẩm nhẩm: "Sa-To-Ru/Fa-Sol-La/4-5-6", rồi buông đàn, giơ hai tay đầu hàng chính bản thân mình. Bài hát ngắn ngủi bị hút vào thăm thẳm đêm sâu. Anh chả thèm bận tâm đến phần tiếp theo của chương trình radio, quyết định tắt đèn đi ngủ. Đêm ấy, Geto Suguru trằn trọc mãi mà chẳng tài nào chợp mắt nổi; bởi những giai điệu phiêu bồng không ngừng chao liệng trong tâm trí anh như những cánh én đầu xuân. Kết cục là sáng hôm sau, anh dậy muộn và phải bỏ dở bữa điểm tâm kiểu Âu với trứng benedict và bánh mì nướng giòn.

Geto Suguru vừa lao xuống khỏi cầu thang thì chạm mặt Satoru từ chỗ hộp thư bước ra. Mái tóc bạch kim tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng thủy tinh. Cậu chạy tới chỗ anh, má đỏ hây hây, hớn hở hỏi thăm:

- Đêm qua Suguru có xem chương trình radio không ạ?

    Geto Suguru bỗng dưng đâm ra lúng túng trước câu hỏi rất mực giản đơn đó. Sau khi để ánh mắt mình đuổi theo một cánh bướm trắng dập dờn bay xung quanh đóa Cúc dại một thôi, anh bèn nhỏ giọng đáp:

- Ừm, đêm qua...đêm qua anh hơi mệt nên đã đi ngủ sớm.

    Lúc len lén quan sát phản ứng của cậu thiếu niên qua đôi mắt mình, gã sinh viên vận áo sơ mi đen cổ ve trang trí hình chú mèo trắng đang đuổi theo bong bóng xà phòng ở bên hông trái bắt gặp ngay một nét biểu cảm pha trộn giữa thất vọng và oán hờn, nhưng lại được ngụy trang dưới một vẻ thờ ơ, lười lĩnh giả tạo. Như cảnh biển yên bình che giấu toàn bộ các dấu hiệu tiên báo một cơn bão dữ sắp sửa đổ bộ và sẽ điên cuồng phá tung mọi thứ. Satoru hiêng hiếng mắt, cắn nhẹ môi dưới, rồi tiếp tục cuộc hội thoại bằng một giọng đều đều, không cảm xúc. Cậu ta khoe chuyện mình sẽ sớm sửa nhận được chiếc áo thun được thiết kế bởi họa sĩ tranh trừu tượng đang thu hút được sự quan tâm của giới mộ điệu ở thời điểm hiện tại.

- Anh cứ tưởng "Psych€delik" là họa sĩ graffiti chứ nhỉ?

Bẽ bàng nhận ra mình vừa vô ý để lộ đuôi chồn, Geto Suguru che miệng quay đi.

- Đúng rồi ha. Em nhầm lẫn mất rồi. - Satoru cao giọng nói, làm bộ như thể không phát hiện ra người con trai bên cạnh đang nói dối. - Suguru cũng quan tâm tới graffiti hả? Bất ngờ thật đấy! Hôm nào có triển lãm chúng ta cùng nhau đi xem nhé.

    Rồi cậu thiếu niên phóng vụt lên phía trước, lao vào một vùng lung linh nắng. Có lẽ là do không muốn Geto trông thấy nét mặt buồn bã của mình. Trái tim Geto đau nhói, và mặc cảm tội lỗi đè nặng trên bờ ngực. Bất giác, anh gọi to tên cậu thiếu niên nhà bên.

- Satoru-kun này, chiều nay anh sẽ mua kem cho em nhé? Em muốn ăn loại nào cũng được.

Satoru quay lại, hướng về phía anh mà bật cười thích thú. Một cậu thiếu niên rực rỡ và đẹp tới tan nát cõi lòng.

- Cả kem bọc chocolate của Parm cũng được ạ?

- Ừ, em muốn ăn gì cũng được.

Vừa nói, Geto vừa nhẩm đếm trong đầu số tiền còn lại trong ví sau khi mua chiếc máy bấm lỗ tai.

- Sao hôm nay anh hào phóng thế?

- Không có gì, chỉ là... - anh bối rối. - Anh chỉ muốn Satoru ăn thật ngon và cảm thấy vui vẻ thôi.

- Suguru kỳ lạ thật đấy!

"Xem ai đang nói kìa. Đứa trẻ yêu thương một người không xứng đáng một cách vô điều kiện." Geto Suguru nghĩ thầm. Hàng nghìn con ngài độc đập cánh loạn xạ trong dạ dày anh. Nửa miếng trứng Benedict chưa tiêu hóa hết giờ trào lên trong cổ họng, chua loét.

Lại một ngày nữa, họ tiếp tục vòng lặp của những nhà ga, và da trời vẫn nhuộm xanh sắc áo cậu thiếu niên đa tình.

- Hết chương 2-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net