Chương 5: The Remains of Day (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Merry Christmas and Thank you for all your supports

***

    "Hôm nay mẹ anh phải họp hội thơ Tanka, nên bà ấy nhờ anh mua giúp nguyên liệu nấu bữa tối. Chúng ta ghé vào khu phố mua sắm kia một chút nhé."

Geto Suguru vừa chỉ về phía cuối con dốc, nơi một toán bồ câu lông xám đang tụ lại tranh luận vấn đề gì đó, vừa nói với cậu bằng chất giọng êm ái tới mức tưởng chừng có thể sờ nắn, mơn trớn được, và ngọt ngào như mật táo ứa ra từ trái táo đỏ au khi ta cắn ngập răng. Chính giọng nói này đã cứu rỗi cậu không vô số lần, và cũng chính nó đẩy cậu vào vũng bùn lầy tuyệt vọng, chỉ với đúng một câu đoạn tuyệt.

Hai chàng trai trẻ thong dong thả bộ dọc con dốc thoai thoải với vô số những quán giải khát và salon thẩm mỹ mọc san sát nhau. Gojo có thể tưởng tượng khung cảnh các chàng Romeo lẫn Casanova ngồi bên những ly cà phê bốc khói, liên tục liếc nhìn đồng hồ, nôn nóng chờ đợi các nàng thơ của mình kết thúc màn bảo dưỡng nhan sắc kỳ công. Những tia nắng pha lê chiếu xuyên qua tán cây Anh Đào, điểm xuyết những vệt cầu vồng rực rỡ lên bộ lông của một con mèo mướp đang ngủ lăn lóc trên tấm thảm hoa mềm mại phủ bên trên nóc một chiếc xe Corolla màu bạc đậu ven đường. Một bên chân trước của nó chìa ra ngoài, và người thanh niên tóc đen không kiềm chế nỗi mà giơ tay lên, chạm rất nhẹ vào lớp đệm chân hình ngọn núi Phú Sĩ hồng hào của loài sinh vật khả ái. Trước lối vào khu mua sắm, vừa nhác thấy bóng người đi tới, lũ bồ câu vội vàng bỏ dở cuộc luận đàm, vỗ cánh bay tán loạn. Con lộ giao thương chào đón Gojo và gã hàng xóm bằng những hỗn hợp mùi thơm phưng phức tỏa ra từ các tiệm thịt nướng, nhà hàng Trung Hoa, quán mì bình dân, quầy xiên gà nướng... bay là là trên đỉnh đầu cả hai, và giai điệu của các bản nhạc pop thịnh hành trào ra từ miệng những chiếc hố thông xuống một quán cà-phê hoạt động chẳng mấy đường hoàng, minh bạch, luôn lưu ý người qua kẻ lại rằng họ "chỉ phục vụ khách quen", trôi dật dờ bên dưới, lâu lâu lại vỗ vào bờ ngực đôi bạn trẻ khi tiếng bass dội lên cuồng nhiệt.

"Chúng ta vào đây một chút nhé. Chỗ này bán rẻ hơn hệ thống siêu thị Kinoshoku rất nhiều. Nhưng thực phẩm thì vẫn đảm bảo độ tươi ngon."

Geto Suguru giật nhẹ ống tay áo khoác đồng phục của Gojo khi cả hai tiến gần tới một siêu thị tư nhân treo đầy các biển quảng cáo đại hạ giá vẽ tay trên bức tường võ vàng. Tuy nhiên, điều khiến Gojo cảm thấy thích thú với nơi này là giai điệu trữ tình đang lan tỏa trong không gian khiêm nhường của tiệm. Khác với những cửa hàng khác, họ không cho phát những khúc nhạc ngộ nghĩnh, hay các bản enka thắm đượm tình quê hương, xứ sở, hoặc mấy bản nhạc tiếng Anh mà quốc dân Nhật Bản đã nghe mòn lỗ tai vẫn chưa hiểu được lời, mà chọn loại nhạc thường bị mấy tay trí thức trưởng giả gọi bằng cái tên "nhạc thang máy" với hàm ý mỉa mai. Bản nhạc đang được phát hiện tại hình như là ca khúc chủ đề của một bộ phim Pháp xưa hơn cả chuyện tình của Thiên Hoàng Reiwa. Tuy nhiên, theo thiển ý của cá nhân Gojo, sỡ dĩ loại nhạc này thường vang lên trong thang máy lên xuống rập rình, dọc lối đi giữa các kệ hàng hóa cao ngất, trong thứ ánh sáng nhừa nhựa phủ xuống sảnh mấy khu thương xá hay khách sạn là bởi tính chất êm dịu, ngọt ngào, và vô hại (theo lối dùng từ của Haruki Murakami) của nó khiến người nghe cảm thấy thư thái, và mang tới chút bình yên cho tâm hồn. Khi điệu nhạc vang lên, một cơ số người cảm tưởng như bản thân mình đang đắm chìm một tình yêu "khắc cốt ghi tâm" trong thoáng chốc, rồi sau đó đau đớn sống hết quãng đời còn lại mà chỉ biết tới luyến lưu, nhung nhớ. Một bộ phận khác lại say mê chơi đùa với những mảnh sò kỷ niệm óng ánh xà cừ bị sóng biển thời gian cuốn vào bãi bờ hiện thực hoang lạnh, chẳng có gì ngoài một chòi tranh mái cỏ đơn côi. Một phương thức thoát ly thực tại hoàn toàn mang tính tạm bợ, nhưng vô cùng lành mạnh, tất nhiên. Hẳn đó cũng là một trong hàng tá lý do các nhà làm phim thích lồng ghép "nhạc thang máy" vào các đoạn tình huống dạt dào xúc cảm. Chính Geto Suguru, ở một kiếp nhân sinh ngắn ngủi và trầm luân nào đó, đã thủ thỉ vào tai cậu như thế lúc cả hai nằm cạnh nhau trong căn phòng ướt đẫm ánh trăng mười bốn kỳ ảo. Đấy là lần đầu tiên cậu được biết về "gu" âm nhạc của người thương. Tiếng violin réo rắt vẳng ra từ đài radio cũ đặt trên kệ tủ đối diện giường ngủ. "Từ muôn đời này, điện ảnh và Jazz đã là đôi uyên ương không thể tách rời. Đó là mối nhân duyên trời định. Giống như chúng ta vậy. Thế nên, dẫu có phải chết bao nhiêu lần đi nữa, thì tôi vẫn muốn được ở bên Satoru." Một giọt nước mắt ngà chảy dọc bờ khuôn mặt xanh xao.

"Satoru-kun biết không? Anh thích kiểu nhạc này. Nó gợi anh nhớ về dư vị ngọt-đắng của mối tình đầu."

Geto Suguru nói bằng giọng như thể đương ngà ngà say.

"Suguru có mối tình đầu ư? Khi nào vậy?"

Có lẽ do cảm nhận được độc tính thấm đẫm trong câu hỏi của cậu, bàn tay đang lướt trên màu xanh mướt của rau dưa đầu hạ đột ngột dừng lại trên một hộp dâu tây đỏ au. Anh vô thức cắn nhẹ môi dưới trước khi quay sang đáp lời cậu:

"Phải, mối tình đầu của anh diễn ra năm mười sáu tuổi."

"Hô" Gojo reo lên với một chút mỉa mai châm biếm âm ỉ như sóng ngầm. "Anh có ngại nếu em tò mò muốn biết đối tượng may mắn đó là ai không?"

Trước câu hỏi hết sức riêng tư ấy, Geto Suguru, thoạt đầu, thoáng hoang mang, bối rối. Người thanh niên hết cầm hộp dâu tây ong óng đỏ tựa những viên hồng ngọc hình thoi lên, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống. Như một hình thức phòng vệ theo cơ chế tự nhiên của cơ thể người, anh tránh luồng mắt tuồng như đang rà khắp cơ thể mình, từ đầu xuống tận mười đầu ngón chân giấu kín trong đôi giày thể thao mòn cũ. Anh lại đưa ngón tay cái lên gãi trán theo thói quen mỗi khi rối trí. Bầu không khí bao quanh cả hai đặc quánh lại, tới nỗi cô nhân viên cửa tiệm đi ngang qua liền làm giả bộ ngó lơ. Thế rồi, dường như không thể để quãng trì hoãn này kéo dài thêm nữa, Geto Suguru quyết định thỏa mãn sự tò mò vô lối của Gojo bằng cách kể tường tận chương đầu tiên trong thiên tình sử của mình. Lớp vỏ bên ngoài trái cam đắng dần được bóc tách ra, tỏa hương thơm thanh mát. Anh thú nhận mình đã bắt đầu hẹn hò từ giữa năm thứ hai của bậc sơ trung; song phải tới tận năm mười sáu tuổi mới được nếm vị tình đầu. Đó là dì hai của một người bạn cùng lớp. Cô ấy lớn hơn anh chừng mười hai tuổi, sở hữu cho một công ty chuyên cung cấp họa cụ nhập khẩu từ các nước EU, chủ yếu là Pháp, Áo và Tiệp Khắc. Cô thường lái chiếc Honda tới đón cậu cháu cưng do người chị làm điều dưỡng viên tại một viện dưỡng lão luôn luôn bận rộn, không bao giờ về nhà trước khi bộ phim truyền hình giờ vàng kết thúc. Đôi lúc, cô lại cho Geto quá giang bởi khu chung cư của họ nằm trên cùng một tuyến đường, chỉ cách nhà người bạn đồng tuế chừng một, hai khối phố. Và vị cô trông trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều, nên luôn bắt Geto phải gọi cô bằng "chị". Mọi chuyện sẽ vẫn bình thường, và Geto Suguru vẫn sẽ xem người phụ nữ với mái tóc xoăn nhuộm màu đỏ đồng ấy như người thân của một người quen, một trong vô số phần tử xã hội anh có duyên tao ngộ, nếu như hôm ấy cậu bạn nọ không lén tới nhà bạn gái, và trời không tuôn mưa như xối, và một gã xấu tính nào đó không lấy trộm mất cây dù mới toanh của anh. Cậu nam sinh tóc đen dài chớm vai đứng đó, bên dưới mái hiên gỗ xeo xéo bên hông một công ty in ấn đã ngưng hoạt động từ lâu, áo gakuran ướt sũng trên tay. Bất chợt, từ con đường nhỏ đối diện, một cặp mắt trắng mở to thao láo, sáng rực chiếu cái nhìn nóng bỏng về phía cậu học sinh vừa bước sang tuổi mười sáu hồi đầu tháng trước. Geto chớp mắt đúng ba lần thì một chiếc xe màu đen đã rẽ màn mưa xám, lù lù tiến tới, chễm chệ đậu trước mặt cậu. "Lên xe đi! Để chị chở về." Geto Suguru rối rít gật đầu cảm ơn, rồi gập đôi cái thân hình lúc ấy đã cao gần mét tám của mình, chui vào ngồi trên ghế lái phụ. Anh không quên xin lỗi vì đã làm ướt lớp vải nhung bọc ghế; song người phụ nữ chỉ xua tay, cười xòa bảo chính cô cũng chẳng kịp tránh cơn mưa. Nghe xong, cậu mới để ý là mái tóc của cô cũng hứng đẫm nước. Đuôi tóc dính bết vào phần da cổ. Có lẽ do không khí bên trong xe ẩm ướt, nên mùi nước hoa Eau de Parfum tỏa ra từ cơ thể cô đặc sánh lại, nồng đượm hơn bao giờ hết. Cậu thiếu niên cảm thấy bộ phận quan trọng nhất ở cả phần trên lẫn phần dưới cơ thể dậy thì của mình thắt lại. "Chị mở nhạc được chứ? Geto-kun có phiền không?" Cậu đang ngạt thở nên không thể thốt nên lời, chỉ gật đầu thật mạnh. Nhận được thái độ đồng tình, cô nhấn một chiếc nút hình thang bên dưới khay bỏ đĩa, âm thanh êm dịu và thuần hậu của dòng "nhạc thang máy" ngay lập tức lèn kín không gian bên trong chiếc hộp sắt di động tân tiến được sản xuất và phân phối bởi Honda. Suốt quãng đường lướt thướt mưa, giữa những nốt nhạc trầm-bổng giăng mắc khắp xe, cả hai trao đổi toàn những chuyện vô thưởng vô phạt xoay quanh thực đơn mới cay xé lưỡi của một tiệm ăn Đài Loan nằm giữa hai con phố, những bộ phim chuẩn bị đổ bộ tại các cụm rạp (tình cờ thay họ có chung sở thích xem phim tình cảm lãng mạn nêm thêm chút bi thương phút cuối), cuốn sách về tình yêu của người mẹ mắc bệnh nan y dành cho cô con gái nhỏ của một nữ văn sĩ trẻ mới ra mắt hồi tháng trước, vân vân và vân mây., say sưa tới mức suýt chút nữa là đi lố cổng chung cư Geto Suguru sinh sống. Trước khi cậu rời khỏi, người phụ nữ trẻ trao cho cậu một tấm vé mời tới thưởng thức buổi công diễn đầu tiên của vở nhạc kịch "My Fair Lady", đồng thời đề xuất một buổi hẹn cuối tuần này, nếu chàng nam sinh dư dả thời gian. Và rồi, vào ngày Chủ Nhật hôm ấy, Geto Suguru đã trải nghiệm rất nhiều cái "đầu tiên" trong đời: vở nhạc kịch đầu tiên, tô cơm trứng cá tầm đầu tiên, ngụm bia đắng đầu tiên, hơi thuốc lá đầu tiên, lần đầu tiên biết tới cái người ta vẫn gọi là "mùi da thịt đàn bà", và cả nỗi day dứt kéo dài cả mấy tuần tiếp theo sau đó. Tuy nhiên, nụ hôn đầu thì anh vẫn giữ cho mình, bởi cô bảo đó là thứ cần phải trao cho "một nửa đích thực", chứ không phải là một người sẽ nhanh chóng trở thành "dĩ vãng". Lúc trở về, anh đã đứng thẫn thờ nhìn theo chiếc xe bóng loáng cho tới tận khi nó rẽ vào góc phố nơi cuối đường, mất hút vào trong ánh tà dương tím thẫm. Chỉ có hương nước hoa cô lưu lại trên quần áo anh, tựa hồ tàn dư của ngày. Sau đó, họ không có thêm cuộc hẹn nào nữa, bởi người phụ nữ xinh đẹp ấy đã nhận lời cầu hôn của một diễn viên nhạc kịch, người đã thủ vai tiến sĩ Higgins trong vở nhạc kịch cậu vừa mới xem hồi cuối tuần trước, cùng cô. Theo lời người cháu trai, hai người đó đã quen biết nhau từ thời mẫu giáo, và đó là mối nhân duyên trời định. Chính tại khoảnh khắc ấy, Geto Suguru nhận ra: quả nhiên con người không thể chống lại sự sắp đặt của định mệnh. Thứ ngay từ đầu vốn không thuộc về mình thì cho tới cuối cùng, cũng sẽ chẳng bao giờ là của mình, dẫu cho chúng ta có khao khát, mong cầu nó tới đâu đi chăng nữa. Tuy nhiên, có một điều người thiếu niên năm ấy không ngờ tới, rằng kể cả khi gương mặt người phụ nữ ấy đã trở thành những nét chì ký họa, cuống vé màu xanh nhạt đã nhàu nát trong túi quần kha-ki, thì đôi khi, anh vẫn ngửi thấy hương nước hoa nồng nàn của mối tình đầu thoang thoảng nơi cổ tay áo sơ-mi đã từng cha sát qua da gáy nhâm nhấp mồ hôi, động mạch cổ giần giật, lẫn cái khe nâu nâu ẩm ướt nằm giữa hai trái đồi tròn của cô. Để rồi toàn bộ hình ảnh của lần hẹn hò ấy lại bất ngờ hiện về trong tâm trí anh. Mùi hương quả là phương tiện hữu hiệu để khơi gợi ký ức giấu kín bên trong một chiếc rương mà ta đã cố tình đánh rơi mất chìa. Chiếc rương được nàng Pandora truyền lại.

Và cũng kể từ dạo ấy, anh bắt đầu hình thành sở thích sưu tầm các băng đĩa "nhạc thang máy".

Câu chuyện lâm ly ấy có vẻ không gây được chút hứng thú đặc biệt nào nơi cậu thiếu niên tóc bạch kim; trái lại, biểu cảm in đậm trên gương mặt thanh tú của Gojo Satoru lúc này là sự pha trộn giữa sự hậm hực của đứa trẻ con bị cướp đi món đồ chơi ưa thích và vẻ tột cùng sầu khổ của một kẻ đốn đời đốn kiếp vì chữ "tình" ngang trái. Mặt cậu nhăn nhó như thể vừa ăn phải miếng ớt trong món Cà ri Thái. Mũi hơi chun lại. Miệng méo xệch sang một bên. Trông cậu chàng như thể sắp bật khóc tới nơi. Không hiểu sao Geto Suguru lại cảm thấy cậu thiếu niên bên cạnh thật dễ thương khi tỏ ra ghen tuông như vậy. Anh muốn áp mặt cậu vào ngực mình, rồi vò tung mái tóc bồng bềnh của cậu. Nhưng anh không thể. Anh hoàn toàn lực bất tòng tâm. Tất cả những gì Geto có thể làm là trao cho cậu một cái nhìn hiền từ, và hỏi han bằng giọng ân cần:

"Em sao vậy, khó chịu ở đâu à?"

"Em chỉ đang nghĩ, rằng giá như sinh ra sớm hơn chút thì tốt biết bao.  Em muốn được trải qua tuổi mười sáu cùng anh."

Cố nén một tiếng nấc nghẹn, cậu đáp lời anh.

"Giờ chúng ta vẫn có thể làm được mà, nếu như em muốn. Có gì khác biệt đâu nào?"

" Suguru không hiểu được đâu. Em muốn trải qua những năm tháng cấp ba bên cạnh Suguru. Có rất nhiều việc một em mười sáu tuổi và một Suguru mười sáu tuổi mới có thể làm cùng nhau. Suy nghĩ và cảm xúc lúc ấy cũng khác biệt nữa. Chỉ có điều...tình cảm trong em thì vẫn vẹn nguyên như vậy, bởi em yêu Suguru ở mọi độ tuổi, trong mọi hình thái, bất chấp mọi dòng thời gian."

Cậu im lặng, đợi cho một bà mẹ trẻ dắt tay cậu con đương mè nheo đòi mẹ mua gói bánh có tặng kèm thẻ bài siêu nhân đi ngang qua. Thật may mắn là họ không có ý định tạt vào quầy rau củ, mà phăm phăm tiến thẳng tới chỗ đóng đô của mấy hũ gia vị.

"Nếu chúng ta gặp nhau năm mười sáu tuổi, em có thể trở thành mối tình đầu của anh chăng?"

Những tấm ảnh chụp lại vẻ mặt hạnh phúc hai cậu học sinh trong bộ đồng phục đen tuyền nổi bật lên trên nền cảnh sắc bốn màu đẹp như thơ Basho rơi vương vãi trên nền nhà lát đá hoa cương, bên trong căn phòng tâm thức lập lờ tranh tối tranh sáng của Gojo Satoru. Chúng đã từng tồn tại hay đơn thuần chỉ là ảo giác sản sinh từ một giấc mơ hoang đường nào đó. Tuy nhiên, cậu thiếu niên chẳng hề quan tâm tới việc xét rõ thực, hư. Bởi, Geto Suguru đã được tẩy rửa và hồi sinh nhờ vào phép màu Collidon đang thoải mái bá lấy cổ cậu, và thắp sáng gương mặt yêu kiều với một nụ cười rạng rỡ ngay trước mặt tiền một hàng tạp hóa treo chiếc cờ in chữ "氷" đỏ rực, dưới bóng cội Mộc Lan già cả, giữa cây cầu cong cong dáng rồng cổ đại bắc qua con sông ngập ngụa lá phong vàng, hay trên nền tuyết trắng như xương. Bất kể cảnh vật phía sau có thay đổi đến nhường nào, thì nụ cười ấy vẫn nguyên vẹn nét tinh khôi.

"Satoru-kun này, em thích đào hay dâu tây hơn?"

Geto Suguru ở cõi thực đột ngột cất tiếng hỏi, kéo phăng Gojo ra khỏi những suy tưởng vẩn vơ. Cậu ngơ ngác nhìn anh, người thanh niên tóc đen đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu. Sau một khoảng dừng tương đương chừng 4 nhịp, cậu nam sinh tóc bạch kim mới nói lúng búng:

"Em thích đào hơn ạ."

"Okay, vậy quyết định tráng miệng bằng đào nhé."

Dứt lời, anh trai hàng xóm cầm lấy chiếc hộp nhựa đựng hai trái đào bụ bẫm cho vào trong giỏ. Tiếp đó, Geto Suguru đánh mắt sang vương quốc rau củ láng giềng, được ngăn cách bởi một đường ranh giới màu thiên thanh. Anh chống cằm, khuỵu chân, làm bộ đăm chiêu, rồi quay sang hỏi Gojo:

"Còn rau thì sao? Em thường hay ăn rau nào?"

"Em...em không thích ăn rau cho lắm."

"Phải ăn nhiều rau mới có chất đủ chất xơ chứ? Em không sợ bị táo bón à?"

Geto giả bộ rầy la.

"Thật ra, mẹ vẫn bắt em ăn rau mỗi ngày mà. Chỉ là em không thích thôi."

Gojo phục phịu đáp.

"Nhưng nếu bắt buộc phải tiêu thụ mấy giống thực vật nhạt nhẽo này, thì em chỉ  chấp nhận được cải bẹ xanh, rau chân vịt và xà lách."

"Thế còn súp lơ thì sao?"

"Súp lơ trắng thì được ạ. Em không thích súp lơ xanh. Cảm giác như thể đang nhai bìa carton vậy."

"Chà, cũng kén chọn quá nhỉ? Anh mà là súp lơ xanh, sẽ cảm thấy tổn thương lắm."

Gojo hấm hứ quay đi, và Geto Suguru bật cười khúc khích trước lối hành xử trẻ nít của cậu. Và rồi, điều tương tự cũng lặp lại ở các gian hàng khác. Người thanh niên tóc búi cao để cho Gojo tùy nghi lựa chọn bất kỳ thứ gì cậu thích (cá hồi, tôm sú, cà chua bi, xúc xích ngón tay...), anh sẽ gật gù tán thành, lấy thứ đó khỏi kệ, rồi điềm nhiên cho vào trong chiếc giỏ màu trắng nhựa trên tay phải. Bất giác, Gojo Satoru cảm thấy mọi phiền não ban nãy hãy còn lẩn quẩn trong tâm trí, giờ đây đã tiêu biến sạch. Sự ân cần, xởi lởi của anh đã không khí giữa cả hai đã thoáng đáng đi nhiều. Quả là một con người kỳ diệu! Suguru chưa bao giờ thay tâm đổi tính dù có tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa? Luôn là anh, người Gojo Satoru yêu tới tan nát cõi lòng.

Sau khi tính tiền xong, ông chủ tiệm còn dành tặng cho người khách quen một túi cá bào dùng để ăn kèm với chazuke. Geto Suguru cúi đầu cảm ơn ông bác tốt bụng, cậu thiếu niên điển trai cũng lập cập bắt chước theo, rồi cả hai cùng bước ra ngoài. Cỗ xe mặt trời đã vơi ánh lửa, bầy ngựa thần có vẻ đã mệt lử, lừ đừ di chuyển về hướng Tây. Da trời cũng đã đổi từ sắc Lưu Ly sang màu hoa Thạch Thảo. Vào giờ tan tầm, dòng người trong khu phố mua sắm này trở nên đông đúc và nhộn nhịp hơn. Tiếng mời chào của nhân viên các tiệm ăn cũng mỗi lúc một thêm hăng hái. Mùi mồ hôi và khói thuốc lá tỏa ra từ các quần thể người muôn vẻ muôn hình, mùi lòng gà nướng từ các quầy yakitori, mùi há cảo chiên và mùi bánh bao hấp từ các nhà hàng Trung Hoa, mùi da thuộc từ tiệm sửa giày gần đó, mùi trái cây thối rữa, mùi hơi nước bốc lên từ lỗ cống nằm trước một tiệm trà, và những thứ mùi đậm đặc tương tự bị giam lại, chen chúc  bên trong con phố này, không thể trốn thoát, chúng đành tìm mọi cách cộng sinh, hội sinh, xoắn xuýt lấy nhau, nuốt chửng nhau, hòa quyện vào nhau, thành một thứ mùi hổ lốn gớm ghê. Thứ mùi đủ sức khiến cậu nổi gai ốc ấy thậm chí đã áp chế, rồi hấp thụ luôn cả mùi hương ngọt ngào, thanh khiết tự nhiên phát ra từ người Suguru. Cái ổ lèn kín đủ loại mùi này, chẳng hiểu sao, lại khiến Gojo Satoru liên tưởng tới đám chú linh mà Suguru đã từng nuôi nhốt bên trong cơ thể. Trước khi môi anh phai sắc đỏ, số lượng dân cư đã vượt ngưỡng sáu nghìn. Mỗi khi cố tưởng tượng ra cái mùi hôi thối bốc lên từ cái ổ quỷ ký sinh nọ, Gojo tức thì cảm thấy buồn nôn.

"Mặt em xanh xao quá, Satoru-kun. Em có muốn ngồi nghỉ một chút?"

"Em không sao? Chỉ là bụng hơi khó chịu một chút?"

"Em đói à?"

Cậu gật đầu, thay cho một lời nói dối.

"Anh mua chút gì đó cho em nhé."

Geto Suguru vừa nói vừa dẫn lối cho cậu tới trước một tiệm ăn Trung Hoa, nơi nổi tiếng với những dòng người dài dằng dặc chờ đợi đến lượt mình được cầm trong tay chiếc bánh bao xá xíu ấm áp. Nhưng đáng tiếc là họ đã tới quá trễ. Hai người họ lúc nào cũng quá chậm trễ cho một niềm vui dẫu chỉ là nhỏ nhặt. Chiếc tủ kính ba tầng mới tầm ba mươi phút trước vẫn còn phô diễu những chiếc bánh bao trắng tươi, mềm xốp trước cặp mắt thèm thuồng của những con "ngạ quỷ chốn văn phòng", giờ đã trống trơn, chẳng còn gì rơi rớt lại, kể cả một mẩu bánh vụn bé cỡ đầu ngón tay. Gojo Satoru có thể nhận thấy sự tiếc nuối ánh lên trong đôi mắt đen như ngọc trai của người thanh niên, và nỗi chán chường lắng đọng trong tiếng thở dài thõng thượt. "Chúng ta có thể ăn bánh bao vào một dịp khác mà anh." Cậu hạ giọng an ủi. "Không đâu." Anh nói bằng giọng đầy tiếc nuối. "Từ ngày mai trời sẽ nóng lên. Đã quá trễ để nhấm nháp một chiếc bánh bao nóng hổi."  Từng từ Geto Suguru thốt ra hóa thành những mũi kim bé xíu như hạt mưa đâm vào màng nhĩ cậu thiếu niên tóc bạch kim. Đau nhói. Cậu nuốt mạnh một cái. Trong nước bọt dường như có lẫn những mảnh thủy tinh xanh.

Sau cùng, họ quyết định về nhà thay vì ghé vào một quán xá ven đường, và lèn tạm thứ gì đó vào khoảng trống bên trong hai chiếc dạ dày lép kẹp. Geto Suguru hớn hở đề xuất việc thết đãi cậu hàng xóm những món ăn do tự tay anh chế biến. Giống như những gì trước đây anh đã làm mỗi khi cậu lớn tiếng than đói bụng ở căn bếp ký túc xá chan hòa ánh sáng, trong căn phòng ẩm thấp, tối tăm giữa cái xô bồ, huyên náo, bát nháo, nồng nực của một khu phố Tàu, hay bên cạnh bồn nước xây trên một khoảng sân rộng mà hơn ba mươi hộ dân bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net