Chapter 2: Bệnh xá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Heh, hai người cuối cùng cũng hẹn hò rồi à?"

Cậu thiếu niên ngay lập tức rút tay ra khỏi bàn tay lớn hơn mình một cỡ như chạm phải nước sôi, khuôn mặt đỏ bừng của Yuta nhũn ra đầy bất lực, trên đường đi cậu đã giải thích chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi.

"Không phải đâu Shoko-san! Thật ra em đến đây cũng là để nhờ chị giải quyết giúp chuyện này. Từ sáng Gojo-sensei đã bắt đầu hành động rất kỳ lạ rồi, chị có thể xem một chút không ạ?"

Thái độ không mấy thân thiện từ sáng đến giờ của Gojo càng tệ hơn khi nghe Yuta thẳng thừng từ chối rằng họ không hề hẹn hò. Anh hậm hực ngồi phịch xuống chiếc ghế dành cho bệnh nhân trước mặt người bạn cũ trước sự khuyến khích của Yuta. Vị bác sĩ trước mặt cũng không mấy vui vẻ, thường ngày nhìn vẻ mặt phởn phơ của nó đã đủ bực rồi, giờ còn phải khám cho nó trong lúc có tâm trạng như hạch thì càng phiền phức hơn.

"Cái gì thế kia? Ông là con nít hay gì?"

Shoko càm ràm khi nhìn thấy Gojo nắm lấy góc áo của Yuta. Gojo không để tâm mà nhắc nhở Yuta bằng giọng gần như cảnh báo.

"Em không được đi đâu đâu đó"

"Vâng, em vẫn ở đây mà"

Cả hai chú thuật sư sở hữu Phản Chuyển Thuật Thức nhìn nhau đầy lo ngại.

"Bệnh này đáng sợ thật đó..."

Shoko nhận xét trong khi kiểm tra các triệu chứng của đứa bạn quen biết hơn 10 năm. Thật ra ban đầu Shoko không nghĩ Gojo có vấn đề vì cô biết được bí mật của bạn mình.

'Cứ tưởng nó chơi lớn một phen rồi đó chứ...ra là vẫn nhát cáy như thế hừm, đây mà là chú thuật sư mạnh nhất thời hiện đại sao?'

"Đây, đã xong."

Nhanh như chớp, Gojo dùng vạt áo che cơ thể ngọc ngà của mình lại, rồi nhìn Shoko như thể người phụ nữ trơ trẽn trong phim ngôn tình 3 xu đang dụ dỗ nó khỏi nữ chính vậy.

'Muốn đánh thằng này ghê'

Bình thường nó đã đủ phiền rồi, bây giờ còn phiền gấp đôi. Shoko cảm thấy mình cần đòi tiền làm thêm giờ từ cấp trên.

"Shoko-san, sensei vẫn ổn chứ ạ?"

Shoko nhìn sang đứa trẻ đang lo lắng sắp chết ở bên cạnh, phải công nhận rằng tên bạn của cô dù có tính cách không thể chịu nổi nhưng mắt chọn người của nó cũng khá tốt đó chứ. Dù đang bị nó làm phiền vì chuyện không đâu nhưng Shoko vẫn còn chút tình người để giữ cá bí mật mà tên chết cáy đó vẫn giấu khư khư trong người.

"Chỉ là dính phải dư âm của lời nguyền thôi, có lẽ là do nhiệm vụ vừa rồi. Theo thông tin cậu nói thì nguyền hồn đã hoàn toàn bị thanh tẩy nên có lẽ không có chuyện gì nghiêm trọng. Có lẽ là loại lời nguyền khuếch đại một phần nào đó trong người tên ngốc này."

Vai của Yuta thả lỏng một chút khi nhận được tin rằng thầy vẫn ổn. Cậu cười bất lực khi sensei lại bám dính vào mình sau khi khám xong, Yuta đành đưa vài viên kẹo cậu có trong túi để sensei ngồi yên một lúc. Không biết từ khi nào mà Yuta đã có thói quen giữ kẹo trong túi.

'Chẳng khác nào con nít...'

Shoko không biết mình đã nghĩ điều này trong đầu bao nhiêu lần kể từ khi nhìn thấy cặp thầy trò này rồi. Cô bỗng có một loại suy luận nào đó trong đầu.

"Lẽ nào lời nguyền khiến tâm hồn của Gojo trở về thành trẻ con không?"

Nghĩ lại thì đúng là giống thật, sensei trở nên ích kỷ và đưa ra những câu hỏi siêu cấp vô tri. Khi thấy góc áo của mình bị kéo nhẹ, Yuta dời sự chú ý sang vị giáo viên bị mắc lời nguyền của mình.

"Yuta muốn xem thử cơ bắp của thầy không? Hay là chúng ta cùng làm chuyện mờ ám trong phòng y tế giống trong những bộ phim khiêu dâm nhé?"

Yuta lập tức dùng hai tay che mặt nhưng vẫn lén lút nhìn một chút qua khoảng trống giữa kẽ tay. Cơ ngực và cơ bụng săn chắc đầy nam tính luôn bị làm mờ bởi bộ đồng phục phẳng phiu giờ phơi ra trước ánh mắt tò mò của cậu học trò đặc cấp.

Nhiệt độ lan rộng từ mặt cho đến cần cổ trắng ngần, hốc mắt nóng hổi gần như sắp trào ra vì xấu hổ.

'Sensei, ngầu ghê...ahhh..'

Điều này càng xấu hổ hơn khi trong buổi đi chơi lần trước, Panda đã chọc ghẹo Yuta về việc thích người có cơ ngực đẹp.

"Hai người? Muốn làm gì thì làm ơn về phòng cái đã, các người mà dám làm chuyện không thích hợp ở địa bàn của tôi là tôi cho mỗi người một kim đó, biết chưa?"

Ah—đó là kiểu đe dọa của bác sĩ, không hiểu sao nghe thật đáng sợ.

"Em xin lỗi Shoko-san!! Sensei! Mau mặc áo đàng hoàng vào!"

Ánh mắt trừng to hướng về phía Shoko cảm giác như muốn giết người tới nơi. Rõ ràng là khó khăn lắm anh mới tạo được bầu không khí mơ hồ đến thế sau không biết bao nhiêu cố gắng từ sáng đến giờ.

Sau khi vội vàng giúp sensei cài lại cúc áo sơ mi rồi mặc áo khoác đồng phục vào thì Yuta cũng thở phào nhẹ nhõm. Sensei lúc bình thường của em ấy đây rồi...dù chỉ là vẻ bề ngoài.

"Mà có lẽ không phải như suy đoán rồi nhỉ?"

Shoko nhắn tin cho Ijichi bảo anh ta sắp xếp dừng các nhiệm vụ hiện tại của Gojo và gửi thêm bệnh án xem như đơn nghỉ phép. Dù hắn trông không có vẻ gì là thương tích về bất cứ mặt nào cả nhưng tình trạng nhiễm dư âm của lời nguyền xảy ra có thể là do làm việc quá sức và tâm trạng không được tốt. Dù là kẻ toàn năng Gojo Satoru cũng có lúc sơ suất trong những việc như thế này, với tư cách là một người bạn cũng như là bác sĩ duy nhất ở đây, Shoko ít nhiều cũng âm thầm sắp xếp để Gojo có thể nghỉ ngơi vào những dịp vô tình như thế này.

"Dù gì thì dư âm của lời nguyền thường tồn tại nhiều nhất vài ngày là mất thôi. Không biết là Gojo đã dính phải loại lời nguyền nào nhưng tên này có vẻ khá bám cậu nên hãy cố gắng chăm sóc hắn trong những ngày này nhé."

'Không chỉ được nghỉ ngơi mà là còn được nghỉ ngơi với Okkotsu, không đòi nó một chai rượu whisky lâu năm thì phí lắm'

Dù vẫn còn lo lắng nhưng khi nghe lời khẳng định của chuyên gia thì cậu trai tóc đen cũng nhẹ lòng đi được phần nào. Shoko đùa trong khi nhìn Gojo chơi với hai gò má của Yuta.

"Làm bảo mẫu cho Gojo Satoru lương không thấp chút nào đâu, đừng lo"

"Haha..."

Yuta cúi đầu chào bác sĩ rồi dắt sensei ra khỏi bệnh xá, khi đi đến một chiếc máy bán hàng tự động Yuta nhận được tin nhắn từ trợ lý phụ trách của mình hôm nay. Yuta nhận ra rằng, ngoài việc bám dính và thích tiếp xúc thân mật hơn bình thường ra, Gojo-sensei có vẻ rất khó chịu trước mọi tương tác của cậu với bất kỳ người nào khác.

"Sensei, em phải nhận nhiệm vụ tiếp theo rồi, thầy ở lại trường nghỉ ngơi chờ em nhé?"

Dù gì cũng hiếm khi thầy được nghỉ, Yuta không muốn mang thầy theo lúc làm nhiệm vụ. Vả lại cậu cũng không rõ dư âm của lời nguyền có ảnh hưởng xấu gì đến sức mạnh của thầy không nên để Gojo ở lại trường là quyết định đúng đắn nhất.

"Lại là người phụ nữ đó? Chậc"

Ánh mắt cún con ngơ ngác nhìn biểu cảnh cay độc của giáo viên yêu quý, đây là lần đầu tiên cậu được thấy trực tiếp biểu cảm đó của thầy. Có phải, trước mặt học sinh, thầy lúc nào cũng tự chấn chỉnh bản thân mình hay không? Dù thầy lúc nào cũng trông vô cùng phởn phơ và thích đùa cợt nhưng có lẽ thầy chỉ đang cố cổ vũ học trò theo cách của mình.

"Em lại mất tập trung nữa rồi...em đang nghĩ đến ai vậy hả?"

Âm thanh sắc lạnh không kém phần hung hãn xuyên qua màng nhĩ mỏng manh không chút phòng thủ của cậu học trò. Cảm giác chật hẹp xen lẫn mơ hồ trong một góc tối cùng người giáo viên mà mình kính trọng khiến không khí dường như biến thành một lời nguyền cấm đoán.

"Eh...? Thầy nói gì vậy..?"

Không hiểu sao, ánh mắt bất mãn như dao cắt đó lại khiến Yuta run rẩy, không phải chỉ vì sợ hãi, mà còn có cả dư vị phấn khích thấm đẫm trên đầu lưỡi. Yuta không hiểu, hoàn toàn không hiểu, tại sao trái tim trong lồng ngực lại lộn nhào khi tiếp thu từng câu từng chữ của người đàn ông này.

"Em muốn bỏ rơi anh? Em muốn ở cạnh kẻ nào khác?"

Đôi tay rắn chắc nắm chặt chiếc eo nhỏ mỏng manh đến mức cảm giác như có thể gãy làm đôi bất cứ lúc nào. Chiếc mũi thẳng tắp lướt dọc từ vành tai xuống cần cổ nóng hổi, nhấp nháp sự run rẩy ngọt ngào đầy cấm kỵ.

"Ah–sensei, đừng như thế mà, thầy nói gì em không hiểu, sao em lại bỏ rơi thầy chứ?"

Quả táo adam lăn tròn trong khi tâm trí của chủ nhân hoàn toàn bị xáo trộn bởi phản ứng hóa học tí tách giữa hơi thở ngắt quãng trộn lẫn với sự đụng chạm giữa hai cơ thể. Sức nóng cùng sương mù nhấn chìm đoạn lý trí còn sót lại.

"Đừng có giả ngu, lúc sáng cũng vậy, bây giờ cũng vậy, em đều đi chung với cô gái tên Nitta đó"

Sự đùa bỡn ngọt ngào tan biến, nhường chỗ cho dư vị tanh tưởi của thứ chất lỏng đẹp đẽ hòa vào bóng đêm. Cơn đau nhói đột ngột xuyên qua khiến thiếu niên bị chèn ép giật nảy, cổng thông tin của não bộ bắt đầu hoạt động tỉnh táo trở lại.

"Đừng hòng rời khỏi anh!"

Cuối cùng sự tỉnh táo cũng trở lại với thiếu niên 17 tuổi, Yuta tự mắng mình khi dám cố ý đi lạc vào khu vườn cổ tích đầy thơ mộng.

'Sao mày dám thả lỏng cảnh giác hả, đồ ngốc! Làm sao mà mày có thể cùng sensei—'

"Sensei, khoan đã, Nitta-san chỉ vô tình có lịch trình hỗ trợ đưa em đến địa điểm làm nhiệm vụ trong tuần này thôi. Ah, em không bỏ rơi thầy hay gì cả nên là–sensei??"

Khi con mồi bắt đầu phản kháng, máu của con thú trắng sôi lên ùng ục, cúc áo đồng phục không biết từ lúc nào đã không còn nguyên vẹn. Yuta cố dùng hết sức để khiến bầu không khí hết sức mơ hồ này chấm dứt, cậu tự hỏi mình phải làm gì, chỉ giải thích thôi thì có đủ không.

"Yuta, Yuta~"

Yuta cố gắng tránh né những nụ hôn rải rác rơi xuống khắp khuôn mặt mình, tiếng thở dốc xen lẫn với âm thanh sột soạt của quần áo khiến mọi thứ chỉ càng tồi tệ thêm. Gojo chỉ ngày càng bất mãn khi Yuta cứ cố giấu đi cánh anh đào ngọt ngào đó khỏi môi anh.

"Sensei–ư–khoan đã, đừng làm loạn ah—"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC