[Oneshot] what about me? - maginot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: what about me?

Disclaimer: nhân vật thuộc về bộ truyện Jujutsu Kaisen của Akutami Gege, fanfic thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về dịch giả

Author: maginot

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/40453770

Translator: Xuân Oán

Couple: Gojo Satoru x Iori Utahime

Rated: F/M

Category: Romance

Status: Completed

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đưa đi đâu! Xin chân thành cảm ơn!

Lưu ý: fic có nước thịt, có thể sẽ khiến bạn thấy OOC (hoặc hỏny)

_____________________________

Satoru chưa bao giờ ốm.

Cậu thậm chí còn không bị sổ mũi kể từ khi cậu học được cách kiểm soát vô hạn đúng cách hồi cấp ba.

Cho đến bây giờ.

Có lẽ là do cậu quá ngu ngơ và đã hạ vô hạn xuống khi ở cạnh hai đứa nhóc đó, nhưng giờ đây Satoru đang ốm, rất ốm. Cậu bị sốt và có cả những triệu chứng khác, như run rẩy và đổ mồ hôi cùng một lúc, trong khi đang cố tìm một tư thế nằm thoải mái.

Khi cậu cuối cùng cũng nghĩ rằng có lẽ, có lẽ cậu sẽ có thể nghỉ ngơi và tiếp tục chìm vào giấc ngủ thì cửa phòng mở ra.

Là Megumi, đứng nơi cửa ra vào với hai mắt ứ nước. "Gojo," thằng bé nói. "Em nôn."

Satoru thở dài, và rồi cậu cầm điện thoại lên.

Bốn tiếng sau, Utahime xuất hiện với vẻ mặt cau có và một túi đựng đầy thuốc. "Chị không hiểu nổi sao em lại nhận nuôi mấy đứa nhóc này trong khi em không thể lo liệu khi chúng bị cảm." Cô ngay lập tức la mắng cậu, và Satoru phải cố hết sức để không bật cười. Mỗi lúc cô phê phán quyết định của cậu đều thật đáng yêu.

"Vì em cũng ốm," cậu lắp bắp đáp, cái mũi nghẹt thở khiến giọng cậu nghẹn lại.

"Trời đất," Utahime nói. Cô chớp mắt, rồi vươn người để đặt tay lên trán Satoru. "Gojo, người em nóng quá."

Cậu mỉm cười, để Utahime kéo cậu ngồi vào sô-pha rồi đi lấy thuốc cho cậu.

Mọi tình huống trong đời sống đều có hai mặt. Phải, Utahime đã ở lại căn hộ của cậu được vài ngày. Ừ, đồ bẩn cô thay ra đang ở trong giỏ đồ nhà cậu và bàn chải đánh răng của cô không còn lạc lõng bồn rửa mặt ở phòng tắm nữa, nhưng cô đã hoàn toàn phớt lờ Satoru để chăm sóc bọn trẻ. Chúng đáng yêu đấy, cậu nhận xét, và có một đống vấn đề liên quan đến tình mẫu tử mà Utahime dường như bị hút vào như con thiêu thân gặp lửa vậy. Đến cuối ngày thứ ba, cảm xúc của Satoru đã chính thức bị phớt lờ.

Cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bọn trẻ đóng lại và tiếng bước chân nhẹ nhàng của Utahime đang tiến vào phòng bếp. Thế là Satoru quyết định xuất hiện. Cậu thậm chí còn không thèm mặc áo. Dù sao người cậu cũng đang nhớp nháp. Cơn sốt của cậu lại bùng phát sau khi Uthime ném cho cậu một chai Tylenol vài tiếng trước.

*Tylenol: thuốc hạ sốt

"Uta, em thấy không ổn lắm," cậu rên rỉ, thả mình xuống chiếc sô-pha cạnh cô. Cô đang gấp chăn ga, vào vai người mẹ, người vợ một cách hoàn hảo, đúng như cậu mong muốn. Utahime đẹp tuyệt. Tóc cô được buộc kiểu đuôi ngựa. Cô đã xài hết đồ nên phải mặc một chiếc áo cũ của cậu. Hình ảnh này khiến Satoru phát điên lên. Chiếc áo rộng tới nỗi cô không cần phải mặc bra ở trong, nhưng cậu vẫn chưa được nhìn thử. Lúc nào cũng có một đứa nhóc nằm gục trên ngực cô, ho khù khụ lên người cô.

"Thật sao? Chị tưởng em đỡ rồi chứ," cô nói, và ơn trời, đến cả cái cách cô nhíu mày cũng thật đáng yêu. Cô đang thực sự lo lắng. Utahime rướn người về trước, với lấy cái nhiệt kế mà cô đã để ở bàn trà cho tiện. "Há miệng ra nào," cô nói bằng giọng điệu dịu dàng và ngọt ngào-như cô thường dùng với đám trẻ.

Cô đặt nhiệt kế dưới lưỡi cậu, sau đó nhẹ nhàng xoa má cậu bằng ngón tay cái.

Đây chính là điều mà Satoru vẫn hằng mong đợi-khoảng thời gian trong lành, yên ả bên Utahime mà không bị ai quấy rối trong khi cô vẫn đang vào vai, trong khi họ vẫn đang chơi trò gia đình.

Thằng nhỏ của cậu giật giật bên trong quần.

Nhiệt kế kêu lên một tiếng bíp gắt gỏng và Utahime khẽ hậm hực, tỏ ý không vui. Satoru để cô lấy nó ra khỏi miệng, một sợi nước dãi dây vào đó mà chảy ra. Utahime dường như không để ý, cô lau nó trên áo mình, áo cậu, hòa chung với mớ vết bẩn mà bọn trẻ để lại.

Satoru quắn quéo hết cả người.

"Ôi, cục cưng đáng thương! Em nóng quá." Cô lại đặt tay lên trán cậu, buồn bã bĩu môi. Cô đưa tay sang bên để vuốt má cậu. "Giờ mà uống thuốc thì hơi sớm. Em muốn chườm khăn không? Sẽ giúp em hạ sốt một xíu đó."

"Vâng," cậu nói, và cô thậm chí không nhận xét về việc cậu cuối cùng cũng biết cách cư xử mà đứng dậy. Mắt Satoru dõi theo chuyển động của cô, quan sát cô mở tủ đồ để kiếm khăn, và rồi cô quay lại chỗ bồn rửa để ngâm nó trong nước lạnh. Cô cẩn thận vắt nó, để cho cậu dùng.

Yết hầu của Satoru chuyển động lên xuống.

"Này em," Utahime thủ thỉ, ngồi lại chỗ cạnh cậu trên sô-pha, và như Satoru vẫn luôn mong đợi, Utahime nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lạnh lên trán cậu, giữ nó bằng những ngón tay mảnh khảnh, mềm mại. Satoru nhắm mắt lại, thả mình, trao trọn một mảnh thân mình cho Utahime bao bọc giữ lấy.

Có lẽ Tsumiki và Megumi không phải là người duy nhất trong nhà này có vấn đề với tình mẫu tử, bởi vì Satoru đang cứng lên. Cậu không làm gì để ngăn mình lại. Dù gì cũng vô ích thôi. Cậu biết rõ như vậy.

"Giá mà chị có thể giúp em thấy khá hơn. Nếu chị biết em vẫn còn ốm nặng thì chị đã quan tâm em nhiều hơn rồi. Bị ốm như này chắc phải lạ lắm nhỉ. Em kiên cường lắm."

Satoru rên rỉ thảm thiết. "Uta..."

"Ôi trời đất, Gojo, em nứng lên đấy à?"

Cậu thậm chí không cố phản bác. Cậu biết dương vật mình đang dựng lên trong quần lót. "Chị đừng xấu tính với em chứ, em đang ốm mà."

Utahime ậm ừ trong trầm ngâm, nhưng cô không lấy mảnh khăn ra khỏi trán cậu. Cô đưa tay lên vuốt tóc cậu, ngón tay cào vào da đầu cậu. Cậu nhỏ của Satoru rỉ nước. "Tội nghiệp em quá, ốm đau thế này. Em đổ bệnh vì đã chăm sóc bọn trẻ rất cẩn thận, đúng không nào?"

Cô chắc chắn đang đùa giỡn cậu, và điều đó khiến Satoru càng hứng hơn. Cậu dám chắc rằng quần lót mình giờ đã ướt nước. Tay cô dời từ tóc cậu xuống bụng để vuốt ve. Cô dịu dàng xoa lên đó. Rất gần với nơi mà cậu muốn cô chạm vào, gần tới nỗi Satoru điên đảo thần hồn.

"Uta ơi, em cứng quá." Satoru nói. Cậu mất trí rồi. Giờ phút này ai cũng có thể kết liễu cậu nếu muốn, kể cả cô. Đặc biệt là cô. Cậu thậm chí sẽ rất vui mừng, nếu điều đó đồng nghĩa với việc được cô đối đãi như này thêm chút nữa.

"Chị biết, nhưng em phải ngoan nhé? Chị cần em hạ sốt," Cô lật mảnh khăn lạnh, và Satoru rên rỉ qua đôi môi mím chặt. Cậu không thể kiềm chế được nữa-cậu nứng quá rồi, cậu muốn được cô âu yếm.

Utahime nhích lại gần hơn, ngực cô áp vào cánh tay cậu. Câu hỏi của cậu giờ đã được giải đáp. Dưới lớp áo kia, cô không mặc bra.

Cô đặt một nụ hôn lên cổ cậu, rồi thì thầm bên tai cậu. "Cưng ngoan quá đi, Satoru à."

Cậu gầm gừ bất mãn, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra khi Utahime lấy tấm khăn đi. Cảm giác khi không có cái khăn thật là tệ, nhưng điệu cười nửa miệng của Utahime khi cô nhìn cậu còn tệ hơn gấp nghìn lần. "Tự xử ở trong phòng tắm đi nhé. Chị sẽ không cho em ngủ với chị cho đến khi hạ sốt đâu."

"Chết tiệt," Satoru chửi thề. Cơ thể cậu chuyển động trong vô thức, vẫn cố để kiềm chế lại. Cậu gần như không kéo quần xuống, đưa tay nắm lấy Satoru nhỏ trước cả khi chạy vào nhà vệ sinh, tiếng rên rỉ đan xen với hơi thở hổn hển, và cái cách Utahime gọi tên cậu cứ quẩn quanh mãi trong tâm trí.

Satoru xả nước, không thèm lau tay mà chùi hết đống dịch vương vãi lên quần. Cậu mường tượng đến vẻ mặt của Utahime khi cô cố chùi vết bẩn này vào ngày mai.

Sau đó, cậu quay trở lại sô-pha, hy vọng rằng Utahime vẫn xem cậu là bé ngoan, cầu mong được ăn một bát súp và bàn tay mềm mại của cô lại lần đến tóc cậu.

_The End_

Author's note: chúc mừng gouta week nhé cả nhà. Cảm ơn mọi người đã đọc!

Translator's note: ngắn nhưng vẫn ngon nhé :3

(update 20/07/2023): tui vừa up một lần 4 fic ở trên wordpress, mời bà con cô bác quẹo dzô coi :3

Haibara's First Love - Malena 16
Link: https://wp.me/padciD-1qIThe Resolve to Win - tailor_of_chaos

Link: https://wp.me/padciD-1qnPetty: Code 3:41 - Novelle_Night
Link: https://wp.me/padciD-1ruIf He Could Stay Like This - Quiet_Lonely_Night
Link: https://wp.me/padciD-1s3Tổng hợp fic mình dịch: https://wp.me/padciD-m3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net