thế giới song song (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Young à, Young à!"

Lee Gon gấp rút vượt qua cánh cổng vô hình liên kết giữa hai thế giới, nơi khu rừng trúc để bước vào Đại hàn Đế quốc. Người tiến thẳng vào trụ sở chính của đội cận vệ. Hoàng đế đột ngột xuất hiện, chỉ huy đội đệ nhị liên tục hỏi người đã xảy ra chuyện gì? Theo sau chân bệ hạ vội vã hướng sang phòng ăn, người tìm kiếm khắp các gian phòng chỉ duy nhất một câu hỏi, "Young đang ở đâu?"

Nhận được câu trả lời, đội chỉ huy đệ nhị ấp úng không biết giải thích thế nào cho phải phép với người.

"Ngươi không biết?" - Lee Gon tựa hồ sắp mất hết kiên nhẫn mà gặng hỏi lại lần nữa.

"Buổi chiều ở Tổng tư lệnh, đội trưởng Jo chẳng may gặp sự cố bị ngã khỏi yên ngựa... Hiện đội trưởng đã được đưa vào bệnh viện hoàng gia thưa Bệ hạ."

"Tai nạn cưỡi ngựa? Vết thương có nghiêm trọng lắm không?"

"Cái kia thần cũng không rõ... Xin bệ hạ thứ lỗi."

Phải rồi, nếu một bên bị thương thì một bên kia cũng sẽ hứng chịu trải qua. Cả hai bên đều gánh vác sự tương tự.

Lee Gon khẩn cấp liên lạc cho đội phó đội cảnh vệ trước, phần còn lại tự mình vội hướng tới bệnh viện hoàng gia. Đúng lúc này đây trong thâm tâm người hiện rõ cảnh tượng Eun Seob nằm bất động trên chiếc giường bệnh trắng lạnh lẽo. Ta nên làm gì nếu Young của ta bị tổn thương? Chớp nhoáng những dòng suy nghĩ đó. Young của ta không thể. Lee Gon sợ sệt đẩy toang cánh cửa phòng bệnh viện nơi Jo Young nằm dưỡng thương.

"Young à."

"Bệ hạ?"

Nhìn thấy bóng hình Jo Young đang ngồi trên giường với một  bên cánh tay được băng bó. Lee Gon lập tức chạy đến gắt gao mà ôm chặt lấy Jo Young.

"Bệ hạ. Người nói rằng ngày mai người mới về cơ mà?"

Tinh thần của Lee Gon bỗng chốc cảm giác an tâm hơn khi ngửi được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.

"Nhưng thưa bệ hạ, cánh tay của tôi nó đau..."

Nghe xong câu nói kia, Lee Gon giật mình liền buông cậu ra. Ánh mắt người dò xét khắp nơi trên người cậu, quan sát xem còn chỗ nào bị thương nữa hay không. Một dải băng hình vuông được dán ở bên má trái của Jo Young. Ổn rồi.

"Có phải là tai nạn khi cưỡi ngựa, đúng không?"

"Trong lúc đang huấn luyện... Đột nhiên con ngựa dừng lại và ngã sấp xuống đất. Tôi vì không thể khống chế được con ngựa mà mất đà ngã theo nó, cho nên cánh tay trái mới bị gãy."

"Ngươi... Thật sự vô cùng may mắn. Ngươi thật khiến ta lo chết đi."

Lee Gon nắm lấy bàn tay trái của Jo Young, người ngồi xổm xuống bên cạnh giường. Người ôn tồn kể cho cậu nghe.

"Ta ở bên thế giới song song kia đã gặp một người giống hệt như ngươi vậy, cũng gặp tai nạn. Cánh tay và cả chân của cậu ấy đều bị gãy. Thậm chí đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Nên ta sợ Young của ta cũng sẽ như vậy, ta không thể chịu đựng được."

Cậu im lặng lắng nghe từng lời người nói, Jo Young cũng nắm lấy tay Lee Gon khẽ xoa.

"Người vẫn còn người tri kỷ này mà, tôi vẫn luôn ở ngay đây."

Lee Gon bất giác ngẩng đầu lên.

"Trong hai thế giới song song, ta chỉ có một mình thiên hạ đệ nhất kiếm là ngươi."

"Bệ hạ đừng nói như thế chứ. Tôi nghĩ cánh tay của tôi càng đau hơn rồi."

Lee Gon muốn Jo Young được hạnh phúc, và may mắn là cậu vẫn bình an. Người cũng cầu nguyện cho Eun Seob mau chóng hồi phục. Rồi đột nhiên người nhớ đến Shin Jae, tên cảnh sát đó làm thế nào mà hắn lại hiểu rõ về Eun Seob nhỉ?

Lúc này vị trí cánh tay của Jo Young có hơi vướng víu nên Lee Gon mới điều chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho cậu.

"Quả nhiên, vì không có tôi ở đó nên người và cậu ấy mới trở nên thân thiết đúng không?"

"Hả?"

Lee Gon gãi đầu cười trừ, ôn nhu nghiêng đầu nhìn cậu nói, "Lần sau ngươi cùng với ta sang thế giới song song một chuyến đi. Xem ra là tên cảnh sát kia hiểu lầm ta thật rồi. Ta muốn hắn gặp ngươi."

"Không thích, có một người con trai trông giống tôi đang ở đó."

Người ta thường nói, nếu việc nhìn thấy doppelganger của bản thân lại là dấu hiệu của cái chết, gặp được một song trùng ở đâu đó chính là mang lại chết chóc để cân bằng nội tại. Đương nhiên Jo Young càng không thích, Lee Gon hiểu được tới đây thực làm người bất đắc dĩ cười. Nhưng hiện tại nó đã không phải là vấn đề lớn lao gì cả. Mặt khác, Lee Gon suy nghĩ nếu như họ gặp nhau, người không nghĩ Shin Jae sẽ thích Jo Young đâu.

Lee Gon vươn tay chạm vào từng đường nét trên gương mặt của Jo Young, nhẹ nhàng chầm chậm lướt qua mi mắt cậu.

"Dù vậy, ta thực sự thích ngươi. Không chỉ vì vẻ ngoài của nó mà chính là bởi vì ngươi."

"Hắt xì!"

"Lễ thất tịch là cái gì?"

"Cảm ơn."

Shin Jae ngồi bên cạnh Eun Seob, tay cẩn thận gọt vỏ táo và cắt thành từng miếng nhỏ, ghim vào nĩa đặt vào tay cậu. Anh cầm lấy khăn lau trên cái chóp mũi của cậu. Ngày hôm đó, khi Lee Gon vừa rời khỏi, Eun Seob ngay lập tức đã mở mắt. Cậu cảm giác toàn thân rất đau nhưng việc đầu tiên mà Eun Seop vừa tỉnh dậy chỉ nói: "Chân giò hầm."

Thực may, mọi thứ đều bình an vô sự. Cơ thể Eun Seop cũng có phần đỡ hơn nhiều sau khi uống thuốc giảm đau, cậu vô tư vừa nhai nhóp nhép miếng táo được anh gọt sẵn, Shin Jae chăm chú nhìn Eun Seob mở miệng nói, "Cậu, mai mốt đừng có tiếp xúc nhiều với tên hoàng đế kỳ lạ kia nữa."

"Ah, tại sao? Người đó mua cho em cái gì cũng được hết á. Còn cho em mấy thứ đắt tiền nữa."

"Đắt tiền? Này, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn dễ bị lừa quá vậy?"

"Không đúng, thật ra thì. Em không cảm thấy thế đâu hyung, nhưng xảy ra chuyện gì ạ?... Bộ anh đang ghen sao?"

Eun Seob lại một tràng cười to, cậu cứ lải nhải trước mặt anh không ngừng. Shin Jae hết cách đành nhét miếng táo vào miệng cậu. Cho dù Shin Jae có nghĩ ngợi hoặc dè chừng thì Lee Gon mỗi khi bên Eun Seob thực không ổn chút nào. Mặc kệ thế nào, lần sau Shin Jae nhất định phải gặp Lee Gon để nói lý lẽ. Ngay cả giờ đây khi anh nhìn Eun Seob tươi vui thế này, chắc chắn một điều rằng. Anh không muốn Lee Gon thân thiết với Eun Seob.

trans: itspeach
(hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net