gudnite

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thật mà nói, những con gián ở Bắc Kinh không đi về phía Nam. Những con gián trong khu vực này rất đáng sợ, Phác Chí Mẫn có một nỗi sợ hãi đối với sinh vật này. Như cậu đã từng nói trong một chương trình phát trực tiếp, cậu ghét gián nhất trên đời.

Ngày hôm sau, Chí Mẫn xuất hiện trong phòng khách để ăn sáng với hai quầng thâm đen xì ở dưới mắt, khiến mọi không thể không chú ý đến. Lúc này cũng không còn sớm, mọi người từ ký túc xá bên cạnh cũng đến ăn, ngoại trừ hai người là Kim Tại Hưởng và Trịnh Hạo Thạc đang còn nằm ườn ở trên giường, vẫn còn bốn người đang ngồi dưới sàn.

" Jimin, tối qua em đi bắt trộm hả?"

Thạc Trân, người luôn đi đầu trong việc quan tâm và yêu thương em nhỏ hỏi.

" Bắt cái gì, cái này có ý gì ạ?" Chí Mẫn ngáp dài một cái, hỏi lại.

" Anh ấy chỉ muốn hỏi xem đêm qua anh ngủ có ngon không, nhìn anh bây giờ như không có sức sống ấy."

Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng mệt mỏi không thể che giấu được của cậu.

" Ồ...tiếng Trung khó hiểu quá đi."

Chí Mẫn ngẩng đầu lên và cho vào miệng một quả trứng luộc

" Đêm qua, anh nhìn thấy một con gián trên cầu thang, anh nói như vậy đúng không nhỉ? Thứ mà anh ghét nhất. Anh thực sự sợ rằng nó sẽ xuất hiện giường của mình. Anh không dám close my eyes..."

Cậu nghiến răng, nhấn mạnh chữ này.

" Poor kid."

Nam Tuấn đưa một miếng trứng rán vào miệng

Cuối cùng, Phác Chí Mẫn ăn vội cho xong bữa sáng của mình.

Chí Mẫn vốn là người luôn cảm thấy đói thế mà nay lại chán ăn. Mọi người đều cảm nhận được rằng đây là một chuyện vô cùng kinh khủng. Ai cũng có thể thấy rằng bây giờ cậu nhìn như một kẻ thiếu ngủ trầm trọng. Tuy nhiên, số phận luôn ưu ái giáng xuống cho ta một đòn nặng nề. Hôm nay cậu có buổi chụp hình một mình, vì vậy các thành viên trong nhóm cơ bản sẽ đến phòng tập.

Cậu ỉu xìu chia tay đồng đội của mình.

" Mau đi đi nào."

Điền Chính Quốc vỗ vai anh lớn rồi tiễn ra xe.

Buổi tối trở về kí túc xá, đèn gần như tắt hết.

Nhìn vào khung chat của cậu với Điền Chính Quốc.

Cuộc trò chuyện dừng lại do em ấy nói rằng mình quá mệt, mở mắt không lên nên cần đi ngủ, Chí Mẫn bảo em mau đi ngủ đi.

Đúng là sau một ngày tập nhảy mệt mỏi sẽ khiến ta dễ chìm vào giấc ngủ hơn. Cậu chạm vào tên trên màn hình điện thoại.

Lướt lại lên phía trên là một loạt ảnh mà Chí Mẫn gửi cho Chính Quốc về buổi chụp hình. Quả thực cậu rất thích tạo hình của buổi chụp ngày hôm nay.

Sau đó liền bị đứa em cố tình trêu chọc bằng vài câu " Đại minh tinh Phác Chí Mẫn đẹp trai, đẹp trai, thực sự rất đẹp trai", kèm theo là một biểu tượng cảm xúc có đôi mắt hình ngôi sao.

Phác Chí Mẫn không khỏi mỉm cười.

Vốn dĩ bị mất ngủ cảm đêm, hôm nay vì phải làm việc nên cũng không thể ngủ được, Chí Mẫn cảm thấy đau đầu vô cùng khi bước xuống xe. Di chứng của việc thức cả đêm là nhịp tim đập loạn xạ hết cả lên, cả người vô cùng choáng váng. Cậu muốn quay trở lại giường của mình, thậm chí còn nghĩ rằng có thể trong giấc mơ, có một con gián đã leo lên giường, cậu cũng không còn sức để tỉnh dậy chứ đừng nói đến là đuổi nó đi.

Phòng khách của căn nhà không có người, nhưng có để lại cho cậu một cái đèn trần ở sảnh phụ.

Phác Chí Mẫn uống một cốc nước rồi tắt đèn đi lên lầu, đèn ở hành lang cũng mở lên cho cậu. Cửa phòng hé mở, bên trong lộ ra một chút ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn ngủ. Cậu bước nhẹ nhàng đi tới mở cửa.

Điền Chính Quốc nằm lên chiếc chăn bông của cậu, đầu gối lên cánh tay. Chính Quốc nằm ngủ trông có vẻ không được thoải mái lắm, em hơi cau mày, và chiếc điện thoại từ lòng bàn tay em trượt xuống tấm chăn bông.

Tâm trạng Chí Mẫn lúc này vô cùng khó có thể tả được, có một chút kinh ngạc và có một chút vui vẻ cùng với ấm áp. Cậu lấy bộ đồ ngủ, đi vào nhà tắm, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi cậu tắm xong thì cũng đã quá nửa đêm.

Chí Mẫn mang trên mình một thân hơi nước, mở cửa, Điền Chính Quốc có lẽ đã thay đổi tư thế từ lâu, đem mình nhét vào chăn bông, quay lại nhìn Phác Chí Mẫn vừa mới mở cửa. Chiếc đèn ngủ làm cho mắt nhóc híp lại.

" Sao em lại ngủ ở đây?"

" Anh thật là một tên không có lương tâm."

Điền Chính Quốc trừng mắt liếc cậu một cái rồi đưa tay vén chăn bông lên

" Anh không phải sợ gián sao, em ngủ cùng anh, nó sẽ không dám đến gần anh đâu."

Phác Chí Mẫn bị giọng điệu giọng điệu ghẹo gan của nhóc con chọc cười và cậu cũng thực sự làm như vậy.

Cậu bước tới tắt đèn ngủ làm cho Điền Chính Quốc khó chịu, sau đó nằm xuống giường với lớp chăn bông mà nhóc con mới mở ra, không khỏi cảm thán, giường thật sự rất thoải mái.

Căn phòng tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng lọt vào từ cửa sổ.

" Cười cái gì vậy?"

Chính Quốc nhéo mặt cậu, làm bộ ghét bỏ

" Không nhìn xem dáng vẻ của anh ngày hôm này."

Chí Mẫn không một chút sợ sệt.

" I love you sooooo much!"

Cậu vui vẻ mỉm cười, nhào tới ôm lấy vai của nhóc cơ bắp , sau đó nhanh chóng hôn lên má em.

" Em đối với anh thật tốt.

" Ngủ ngon, mau đi ngủ đi ạ."

Chính Quốc quay lưng về phía cậu, lại nằm nghiêng mặt sang một bên, bây giờ toàn bộ khuôn mặt cậu đều vùi vào trong gối. Nhóc con thả mình vào gối, nhắm mắt và mỉm cười.

" Được thôi."

Phác Chí Mẫn nhắm mắt lại.

Một giây sau lại mở mắt ra, chọc vào lưng Chính Quốc vài cái

" Mà này, em không thấy hôm nay anh đẹp trai hả? Anh nghĩ hôm nay tóc của anh rất đẹp, cả ống tay áo anh thấy..."

" Im lặng."

Điền Chính Quốc lật người lại, vươn tay nhéo cái miệng đang nói nhảm của cậu, Phác Chí Mẫn cố gắng mở miệng giẫy dụa, nhưng lúc này cậu như con vịt bị nắm bẹp cái miệng.

Phác Chí Mẫn đá em một cái.

" Anh hiểu rồi, em chê anh phiền."

" Im lặng-."

Sau đó Chính Quốc duỗi tay ra ôm lấy cậu vào lòng, áp má lên đỉnh đầu cậu, bắt đầu giả vờ ngủ.

Phác Chí Mẫn cam chịu dựa vào ngực em, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

" Cảm ơn em."

" Ngủ ngon, Chính Quốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net