fairytale ; (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

crowley cảm thấy mình đang rơi.

y hệt như lần hắn lỡ trượt chân và rơi thẳng xuống từ thiên đàng. tiếng gió rít bên tai, ma sát làm da thịt nóng như bốc cháy, và tất cả máu trên người dồn thẳng đến đỉnh đầu. mắt crowley tối sầm, không nhìn thấy được gì xung quanh. và hắn nghĩ mình sẽ rơi như thế mãi mãi cho đến khi va sầm xuống đất. cú ngã nhẹ hơn những gì crowley tưởng tượng, chỉ khiến lưng hắn đau nhức một chút, chưa đến độ gãy xương hay tổn hại gì đến nội tạng.

hắn nằm im trên mặt đất đợi cơn đau qua đi, xác định xương cốt vẫn còn nguyên vẹn mới chậm rãi chống tay ngồi dậy. crowley quan sát xung quanh, thấy mình đang nằm trong một nơi trông như hầm ngục. không phải trông như, mà chính xác là một hầm ngục. có nhiều buồng giam xây quanh thành một vòng tròn, song sắt cũ kĩ, rỉ sét, bên trong một vài buồng giam thậm chí còn có vài khúc xương mục nát. mùi ẩm mốc và tanh tưởi lởn vởn trong không khí khiến tên ác quỷ ưa sạch sẽ như crowley buồn nôn.

hắn phủi sạch bụi trên quần áo, dò dẫm theo cầu thang dẫn xuống sâu hơn, trong đầu vẫn đang hoạt động hết công suất để tiêu hoá được những chuyện trước mắt. hắn đang uống whiskey, aziraphale tìm ra cuốn sách kì lạ, đọc dòng chữ có vẻ như là một loại bùa chú và bùm, bọn họ bị cuốn vào tình thế chả hiểu thứ quái gì đang diễn ra.

"aziraphale ngu ngốc." crowley rít từng tiếng tức giận "anh lại đâm vào mớ rắc rối nào rồi."

2.

crowley bước đến bậc cuối cùng. cầu thang dẫn xuống một căn phòng nhỏ hẹp, chật chội hơn. những vách tường ọp ẹp, treo đầy đũa phép, chổi, những lọ ngâm dung dịch kì quái. ở giữa gian phòng là một chậu nước lớn sôi sùng sục, bốc mùi khó tả khiến crowley thậm chí ước rằng mình có thể tạm ngừng thở một thời gian để không phải hít thứ không khí tởm lợm này vào phổi. bên góc trái căn phòng đặt một chiếc gương lớn chạm trổ hoa văn phức tạp, nửa mặt gương được che phủ bởi một chiếc màn nhung.

"có cảm giác của ma thuật khắp mọi nơi. xấu xí. độc ác, ồ, kinh tởm." crowley nhăn mặt ghét bỏ, chạm vào các lọ kính đựng những thứ khó diễn tả bằng lời. một phần sức mạnh của crowley đã bị phong ấn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được mùi của ma thuật hắc ám. một loại bùa phép cổ xưa, ít gặp ở địa ngục.

"chủ nhân."

"!!!"

crowley khựng người, quay đầu tìm kiếm âm thanh vừa phát ra. giọng nói trầm trầm vang lên một lần nữa.

"chủ nhân."

crowley "..."

chắc chắn là hắn bị điên rồi.

nếu không điên, làm sao cái gương này có thể nói chuyện được?

aziraphale bước ra đây đi! anh kéo chúng ta vào cái thế giới quỷ quái gì rồi?!

3.

crowley tốn nửa giờ đồng hồ để bắt chuyện với gương thần, từ thái độ lịch sự nhẹ nhàng như "xin chào", "làm ơn đáp lại ta xem đồ khốn" cho đến gào thét như cách hắn vẫn thường ra uy với những cái cây "há mồm mi ra nói chuyện lại lần nữa xem nào". nhưng chiếc gương vẫn nằm yên, câm lặng, như thể tiếng gọi vừa nãy chỉ là ác quỷ tự tưởng tượng ra.

"nghĩ xem nào. phải có manh mối gì đó." crowley điên tiết đi vòng quanh căn phòng nhỏ hẹp, cố nén mong muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ. "truyện cổ tích. phép thuật hắc ám. gương thần nói chuyện..."

hắn dừng lại trong giây lát

"ôi không...không phải chứ..." mặt crowley chảy dài đầy bi kịch "đừng có nói là anh kéo chúng ta vào thế giới truyện cổ tích rồi nhé aziraphale."

hắn quay đầu liếc nhìn tấm gương lớn, cảm thấy có chút không nói được thành lời

"...còn là cái loại truyện ngu ngốc này nữa, satan ơi."

4.

hít thở, hít thở đều.

crowley bồn chồn đứng trước chiếc gương thần, hết mở miệng ra rồi ngậm lại, lúng túng một hồi vẫn không cất được tiếng nào.

"thần chú thần chú. mình phải đọc thần chú." hắn tuyệt vọng ôm đầu khuỵu xuống. crowley không ưa gì mấy câu chuyện kể bé nghe mỗi đêm này, nhưng hắn sống đã mấy nghìn năm cùng nhân loại, những kiến thức thường thức này không thể nào không biết được.

nhưng bây giờ crowley tha thiết cầu xin mình có thể xoá tất cả mấy câu truyện cổ ra khỏi đầu. vì chuyện hắn sắp làm tiếp theo sẽ là một nỗi nhục nhã to bự, kinh hoàng nhất trong cuộc đời ác quỷ khét tiếng anthony j crowley.

"được rồi... gương kia ngự ở trên tường..." crowley nhìn thẳng vào chiếc gương, đau đớn rên rỉ từng tiếng trong khi cảm nhận cơn nóng ran xấu hổ khắp thân thể.

"...thế gian ai đẹp được dường như ta?"

5.

nếu làm đến thế mà cái gương vẫn chưa đáp lời, crowley nghĩ, hắn sẽ thẳng tay châm một mồi lửa thiêu cháy nó. mặc kệ luôn ma pháp, mặc kệ thế giới ngu ngốc đần độn này.

nhưng có lẽ chiếc gương vẫn còn muốn sống tiếp, nên đã lên tiếng đáp lại crowley.

"xưa kia người đẹp nhất trần..." gương thần rung rung, ngay sau đó xuất hiện hình ảnh một mái tóc xoăn đen nhánh, bồng bềnh và khuôn mặt quen thuộc mà có nhúng đầu hắn vào nước thánh thêm lần nữa, crowley vẫn sẽ nhận ra.

"ngày nay bạch tuyết muôn phần đẹp hơn."

crowley câm lặng nhìn bạch - tuyết - aziraphale trong gương, chỉ muốn đâm đầu chết quách cho xong.

6.

ngày xửa ngày xưa, bạch tuyết xinh đẹp dưới sự truy đuổi của phù thủy ác độc đã phải bỏ trốn vào tận rừng sâu.

ngày nay, ác quỷ crowley buộc lòng lặn lội đường sá xa xôi, trèo đèo lội suối để tìm người thương trở về.

gương thần không cho crowley vị trí chính xác, chỉ bảo rằng bạch tuyết đang "ở nhà của bảy chú lùn xa xa".

xa cái ông nội mi. crowley khè ra lửa, đốt trụi lũi một tán cây vừa đung đưa theo gió, đập thẳng vào mặt hắn.

7.

sau khi vượt qua cánh rừng rộng lớn dường như bất tận, cuối cùng crowley cũng thấy một căn nhà nhỏ xinh xắn nằm ven theo bờ suối, thấp thoáng có dáng người sau khung cửa sổ. hắn cẩn thận bước đến gần hơn, khẽ cất tiếng gọi "aziraphale?"

người ở bên trong quay nhanh lại. và crowley thề, thề với ai cũng được, hình như chúa vừa giáng xuống một đòn sấm sét nhằm đánh chết tên ác quỷ đầy tội nghiệt này

là chết mê chết mệt đó.

8.

"crowley! anh đây rồi!" aziraphale mừng rỡ kêu lên, vội vàng mở cửa chạy ra khỏi nhà. anh bước đến gần ác quỷ, nụ cười rạng rỡ dần biến mất, đôi mắt xanh long lanh như có nước.

"tự dưng tôi bị dịch chuyển đến nơi chẳng biết là đâu này. tôi còn không cảm nhận được anh nữa." giọng thiên thần hờn dỗi, bĩu môi đầy tủi thân.

aziraphale mặc trên mình chiếc áo dài vải trắng muốt mềm mại (crowley không nghĩ đây là kiểu quần áo phù hợp với bối cảnh câu chuyện, nhưng kệ xác nó, aziraphale trông quyến rũ vô cùng). mái tóc bạch kim đã nhuộm đen, xoăn tròn những lọn lơ thơ trước trán. khuôn mặt aziraphale không còn mềm mại bầu bĩnh, đường nét gọn gàng sắc sảo hơn. sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mọng nhỏ nhắn xinh đẹp. rõ ràng người trước mắt vẫn là thiên thần crowley yêu quý, nhưng lại mang hơi thở trong sạch, sáng sủa của tuổi thiếu thời.

ác quỷ run rẩy nhìn anh, không kiềm chế được nghĩ đến hàng nghìn năm trước ở vườn địa đàng đầy nắng gió, hắn dẫn lối eva đến trái cấm treo trên cao. thứ quả đỏ chói mắt, mọng nước, tắm mình trong sương sớm, nắng mai.

aziraphale bây giờ cũng y hệt như trái cấm năm đó. thiên thần lương thiện ngây thơ, nhưng từng ánh mắt đôi môi đều toả ra hương vị dụ dỗ mạnh mẽ hơn bất cứ con quỷ nào của địa ngục.

da trắng như tuyết. môi đỏ như máu. tóc đen như gỗ mun. tất cả là lời mời gọi nỉ non, muốn kéo crowley tiến gần hơn nữa

nếm lấy thứ tạo vật cấm kị của chúa trời.

9.

thấy ác quỷ cứ ngây ngẩn nhìn mình không đáp lời, aziraphale càng buồn bực hơn. anh phụng phịu ôm tay crowley vào ngực, kiễng chân, dùng hết mọi cách khiến hắn phải tập trung vào mình.

"crowley!" mắt cún con to tròn, hờn dỗi chớp chớp. lông mi vừa cong vừa dài. da thịt mềm mại cọ trên cánh tay. xinh đẹp đến mức chỉ muốn đè ra...

"crowley anh đang chảy máu mũi kìa!?" aziraphale sợ muốn chết hét lên.

10.

"chắc là do sốc quá đó." crowley trịnh trọng nói nhảm, đưa tay lau máu mũi, trong lòng mắng chửi một lượt thiên đàng địa ngục và thế lực sức mạnh thần thánh không biết tên đã đẩy cả hắn lẫn aziraphale vào thế giới kì quặc này.

vì đã để thiên thần vốn đã xinh đẹp, nay lại còn quyến rũ hơn gấp trăm lần.

"sốc quá ư? anh có làm sao không?" aziraphale ngơ ngác chớp mắt, hai tay ôm mặt crowley áp sát vào mình.

"...thật ra nếu anh đứng xa một chút tôi sẽ đỡ sốc hơn." crowley nghe vị máu tanh nồng trong mũi mình lần thứ hai.

11.

sau một hồi thảo luận, cả hai cùng đồng ý rằng đã lạc vào thế giới cổ tích, cụ thể hơn là câu chuyện nàng bạch tuyết và bảy chú lùn. aziraphale vẫn hoàn toàn mù mờ về lối ra, nhưng crowley gợi ý rằng nên đi theo cốt truyện để đến điểm kết thúc.

"theo cốt truyện..." aziraphale ngập ngừng nhìn con quỷ "anh có chắc không?"

"tôi đoán là vậy. mà phải thử thì mới biết được có đúng không chứ." hắn phẩy tay đáp không mấy tập trung. crowley lắc lư đi lại xung quanh aziraphale, ánh mắt chăm chăm vào những chỗ da thịt lộ ra trắng nõn dưới ánh nắng mặt trời. hắn tự lấy danh dự ra thề, suốt sáu nghìn năm qua crowley chưa từng là con quỷ háo sắc như vậy. hắn đã thầm yêu aziraphale ngần ấy thời gian vẫn không lộ tẩy cơ mà.

nhưng thiên thần hôm nay, khác lắm. hắn thầm rên rỉ trong lòng, không nhịn được nhìn đến gót chân hồng hào nổi bật trên thảm cỏ xanh mướt đọng sương, dòng suy nghĩ miên man lập tức đầy những chuyện khó nói được thành lời.

12.

aziraphale bối rối kéo hắn trở về thực tại, cẩn thận hỏi lại lần nữa "crowley anh có chắc không?"

"tôi đã bảo là không biết mà, chúng ta phải thử từng bước chứ. tiếp theo là táo độc, đúng không? tôi có chuẩn bị sẵn một quả này." hắn lục lọi trong người, lôi ra một quả táo chín đỏ, vênh mặt tự hào. "yên tâm, chỉ yểm chút thuốc ngủ thôi. anh cứ ăn xong lên giường ngủ một giấc chờ bảy chú lùn về."

thiên thần hết nhìn quả táo rồi lại nhìn crowley, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa khó tin. cả hai đọ mắt một hồi, aziraphale đành hậm hực giật lấy quả táo. "được rồi. tôi ăn. lát nữa có chuyện gì anh cũng đừng có hối hận."

sau đó quay đi vào trong, bỏ lơ câu nói với theo "tôi sẽ ở gần đây thôi." của tên ác quỷ.

13.

crowley không biết aziraphale lại giận dỗi cái gì.

rõ ràng là đều mờ mịt không có manh mối như nhau, phải thử từng khả năng một chứ.

hắn ngồi tựa vào một gốc cây khuất đằng xa, thi thoảng lại quay đầu nhìn lại ngôi nhà nhỏ. bây giờ aziraphale chắc đã ngủ say vì bùa chú, giờ chỉ còn chờ đến khi mặt trời lặn bảy chú lùn trở về đến nhà thôi.

crowley ngáp dài một hơi, gối đầu lên cánh tay, cuộn tròn người dưới bóng râm. gió thổi mát mẻ, tiếng chim sơn ca hót lảnh lót ở phía xa êm dịu như tiếng nhạc, dỗ crowley dần chìm vào giấc ngủ.

thả lỏng tinh thần, ác quỷ đánh một giấc đến chiều tà. giữa lúc đang mơ màng với hình ảnh bạch tuyết aziraphale, crowley chợt cảm thấy hơi lấn cấn trong lòng.
hình như hắn vừa quên mất điều gì quan trọng lắm.

crowley thẫn thờ nhìn những tán cây, cố nối lại vài dây thần kinh suy luận có lẽ đã đứt khi chảy máu mũi của mình.

con mẹ nó

con mẹ nó hoàng tử phải hôn môi để đánh thức bạch tuyết khỏi lời nguyền đúng không!!!??

14.

mỗi lần crowley cầm lái chiếc bentley phóng quá tốc độ, động cơ xe sẽ ngập ngụa trong khói trắng.

bây giờ crowley cảm thấy chân mình nếu có gắn động cơ, chắc hẳn nó cũng đang bốc khói. vì tên ác quỷ đang cắm đầu cắm cổ chạy về phía ngôi nhà nhỏ, thanh trường kiếm xuất hiện giữa không trung.

nếu có hoàng tử nào dám mò mẫm đến đây để hôn thiên thần của hắn, crowley sẽ không ngần ngại tặng gã một nhát xuyên tim.

15.

mặt trời khuất sau dãy núi xa nhất. bảy chú lùn đã trở về nhà. crowley càng bước lại gần, tiếng khóc thương thê thảm càng rõ ràng hơn. hắn thở dài day day sống mũi, không biết phải đối phó thế nào với tình hình trước mặt.

nhà không khóa, crowley đẩy cửa bước vào. trần nhà rất thấp, buộc hắn phải cúi khom người một chút. đập vào mắt hắn, trước tiên là aziraphale nằm dài trên bảy chiếc giường xếp sát vào nhau. anh nghiêng nhẹ đầu, mắt nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ. cả trông giấc ngủ, aziraphale vẫn xinh đẹp lạ thường. crowley thầm cảm thán, chuyển tầm nhìn đến những sinh vật nhỏ xíu đang quỳ sụp xung quanh.

16.

một hai ba bốn năm sáu bảy

tám

crowley nghĩ mình bị điên, hoặc nếu chưa thì cũng sắp bị cái thế giới này ép cho điên rồi.

vì rõ ràng trước mắt hắn, ngoài một aziraphale kích cỡ trung bình đang ngủ trên giường, là bảy aziraphale tí hon khác với mái tóc xoăn bạch kim và đôi cánh trắng, chỉ to bằng đứa trẻ lên ba, đang duỗi hai tay ngắn ngủn lắc lắc bạch tuyết, miệng khóc chít chít không ngừng.

một aziraphale lùn nước mắt giàn giụa ngẩng lên nhìn crowley đang đứng sững sờ ở cửa, mếu máo lên tiếng "huhu...có người kìa..."

sau đó lại bị dọa cho khóc lớn hơn "huhuhu người kia tự dưng chảy máu mũi kìa!!!!"

17.

"không sao." crowley nghẹn ngào đưa tay bưng mũi "thật sự là do bị sốc mà."

bảy thiên thần nhỏ đứng chen chúc nhau, bối rối lẫn sợ hãi nhìn người xa lạ mặt đầy máu đột nhiên xuất hiện. một bạn nhỏ dè dặt bước đến, bàn tay mũm mĩm cuộn tròn lấy ngón tay crowley. "anh có ổn thật không vậy? ngồi xuống một chút nha."

năm phút sau, ác quỷ crowley nổi danh độc ác khắp thiên đường và địa ngục, ngồi xếp bằng ngay ngắn ở góc nhà, trong lòng ôm bảy cục lông trắng xinh mềm mại, cục nào cục nấy khóc đỏ hoe mắt mũi, cứ thút thít "anh ơi anh ơi" ủy khuất.

"ơi anh đây." crowley rên rỉ đáp, thấy đến lượt mình cũng muốn phát khóc.

chúa, hay satan, hay ai cũng được. hắn đã sai khi mắng mỏ thế giới này là điên rồ hoang tưởng rồi.

hắn có thể ở lại đây mãi mãi được không?

18.

sau một hồi vất vả dỗ dành bảy thiên thần nhỏ, crowley thở dài nhìn aziraphale vẫn ngủ say trên giường. rõ ràng hắn chỉ yểm một chút bùa phép nhỏ, nhưng có lẽ cốt truyện đã vào guồng quay, aziraphale không làm sao đánh thức được.

"tỉnh dậy đi mà thiên thần." crowley bất lực gục đầu cọ lên vai anh "anh mà không tỉnh thì chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây vĩnh viễn mất."

"tôi sẽ không để tên hoàng tử nào đến gần anh đâu."

"hoàng tử!"

"ừ đúng rồi, lẽ ra phải cần có hoàng tử đó mấy cục cưng à." crowley quay người bế một thiên thần nhỏ đang ngúng nguẩy lên. "hoàng tử kìa." bạn nhỏ cười toe toét, chỉ tay về phía xa.

crowley nhìn theo hướng ngón tay. đúng là ở phía xa, có dáng người đang cưỡi ngựa tiến lại mỗi lúc một gần. hắn tháo cặp kính râm, nheo mắt nhìn cho rõ hơn.

cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng crowley, khiến hắn không kìm được mà buộc miệng chửi thề.

"má nó thằng khốn gabriel đây mà!?"

19.

bóng người và ngựa tiến lại gần hơn. đến khi chỉ cách căn nhà nhỏ tầm vài mét, crowley mới phát hiện ra vẫn còn một người nữa ngoài gabriel đang ngồi ở phía trước, do chiều cao quá khiêm tốn nên đã bị con ngựa che khuất mất.

phát hiện này khiến triệu chứng không chỉ còn là ớn lạnh, muốn chửi thề nữa, mà là bủn rủn tay chân muốn khuỵu xuống.

ai đó làm ơn nói với hắn chúa tể địa ngục beelzebub đang làm cái quái gì ở đây được không??

còn cưỡi chung một ngựa với tên khốn tổng lãnh thiên thần kia nữa?

còn để hắn ôm xuống ngựa?

còn nhìn nhau tình tứ như vậy???

crowley run rẩy bứng hết bảy cục bông ôm vào lòng, gục mặt hít hà mùi thiên thần thơm dễ chịu, vất vả lắm mới dỗ dành ruột gan nằm yên đúng chỗ.

nhưng phải đến lúc gabriel dịu dàng vén tóc, hôn lên trán beelzebub, crowley ước mình có thể cắn lưỡi chết đứt cho xong.

20.

cuộc gặp gỡ bất ngờ diễn ra đầy gượng gạo. crowley sượng mặt, beelzebub lầm lì, còn gabriel thì vẫn nhe răng cười toe toét. 

"cười cái mả cha ông." crowley gầm gừ trong họng, vẫn không quên khoảnh khắc đối đầu trên thiên đàng vài tháng trước, chính tên khốn này bảo mình câm miệng và đi chết đi.

"chà vậy là chúng ta đều bị cuốn vào cùng một rắc rối như nhau." gabriel xoa xoa hai tay, nhìn bảy aziraphale nhỏ với vẻ tò mò. "bạch tuyết và bảy chú lùn à, đúng chứ?"

"đúng." crowley gằn giọng đáp. "còn ông là cái gì?"

"sao cơ?"

"truyện cổ tích ấy. ông bị cuốn vào câu truyện nào?"

trong một thoáng, crowley thề là gabriel đã đông cứng lại. gã ngượng ngùng gãi đầu, đánh mắt sang beelzebub vẫn trầm mặc, môi mấp máy vài lần vẫn không làm sao nói được thành lời. mãi đến khi crowley mất hết kiên nhẫn gắt lên lần nữa, gabriel mới đáp lời, giọng ỉu xìu xấu hổ.

"người đẹp...và quái vật."

crowley "..."

chắc là bị điếc rồi. crowley tự nhủ, ngoáy tai hỏi lại lần nữa "cái gì cơ?"

"là người đẹp và quái vật đó!" gabriel huơ tay giữa không trung.

"...ông là quái vật à?" crowley khó khăn hỏi tiếp.

"không mà." gabriel chớp chớp đôi mắt tím sẫm "ta lúc nào cũng là người đẹp á nha."

mẹ kiếp tên khốn này đi chết mau đi!!!

21.

"đừng có làm trò với nhau nữa." beelzebub cuối cùng cũng cất lời, đẩy hai tên đần đang cãi cọ sang một bên. "vấn đề bây giờ là làm cho xong câu truyện này đi."

"lúc đầu tôi nghĩ là đi theo cốt truyện, khi đến điểm kết là có thể thoát ra. nhưng hai người đã xong phần truyện của mình mà vẫn mắc kẹt ở đây, vậy có lẽ nghĩ theo hướng đó không đúng rồi." crowley mệt mỏi ngồi phịch xuống nền nhà, đau lòng vuốt ve sườn mặt aziraphale, tự trách mình không suy nghĩ cẩn thận đã đẩy anh vào nguy hiểm thế này. 

"không phải đâu. lúc phần truyện của bọn ta kết thúc, có một lá thư được gửi đến." gabriel lục tìm trong túi áo, lấy ra phong thư xếp gọn ghẽ. "trong đây đề rằng chuyến hành trình của bạn đã đến hồi kết. bạn muốn quay trở lại, hay tiếp tục với một câu truyện khác. còn có gợi ý là người trong câu truyện tiếp theo có mối liên hệ với bạn ở thế giới thật."

"vì tên này tò mò quá, nên bọn ta mới cưỡi ngựa đến đây." beelzebub gật gù. "hoàn thành xong câu truyện của ngươi thì tất cả có thể trở về rồi."

crowley thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ aziraphale sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh dậy cũng dần biến mất.

"vậy..." một thiên thần nhỏ khép nép giơ tay lên tiếng, giọng lảnh lót dịu dàng. "ai sẽ là người hôn bạch tuyết của chúng em đây ạ?"

crowley "..." suýt chút nữa là quên mất chuyện này rồi.

22.

"vậy là cần chàng hoàng tử để hóa giải lời nguyền." gabriel tổng kết lại.

"cóc có hoàng tử nào hết! chúng ta sẽ tìm ra cách khác!" crowley phát rồ, nhe răng nanh gầm gừ đe dọa.

"không thể làm khác được đâu." gabriel tỏ vẻ thấu hiểu đặt tay lên vai ác quỷ. " ngươi biết mà, beelzebub em ấy, ờ, đâu có thích diễn mấy trò tình yêu đích thực chiến thắng lời nguyền này. lúc trước bọn ta đã thử đủ mọi cách rồi mà vẫn không thoát ra được."

"vậy ông có thử tự sát chưa?" crowley khè.

gabriel "..." sao lại thù hằn nặng nề như vậy.

"nhưng nếu theo đúng cốt truyện, giờ này hoàng tử phải xuất hiện rồi chứ." beelzebub ngó quanh. bảy aziraphale nhỏ lại bắt đầu buồn bã khóc chít chít. crowley dỗ thế nào cũng không nín, trừng mắt bất mãn nhìn gabriel "ông cũng nghĩ cách gì đi chứ?!"

"này beelzebub, ở câu truyện của mình tôi là hoàng tử đúng không?" gabriel hỏi, nhận được một cái gật đầu từ chúa tể địa ngục.

"ông nói ông là...người đẹp mà." ác quỷ nổi đóa

"về mặt lý thuyết thì ta đúng là người đẹp đó. nhưng trong trường hợp là nhân vật của câu truyện, vai trò

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net