Oneshot #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày bình thường của Crowley. 10 ngày sau Armageddon

Reng, reng, reng... reng

Crowley núp dưới tấm chăn ấm cúng của mình, gầm gừ trong cuốn họng. Hắn rất ghét phải banh con ngươi nhạy cảm vào giữa một buổi sáng lạnh lẽo. Bàn tay còn vuốt nhọn vì hôm qua mải ngủ trong hình dạng rắn, Crowley thích cái cảm giác được cuộn tròn lại trong cái chật chội của chiếc ghế duy nhất hắn có.

"Alo?"

"Crowley? Cậu qua giúp tôi được không?"

"Sao?"

"Tôi cần cậu gấp, bên tiệm sách đang đó vài người khách... không dễ phục vụ cho lắm"

Crowley hít một hơi sâu, hắn dùng một phép màu để xem đầu dây bên kia đang trong tình trạng như thế nào. Crowley chỉ muốn nhấc chân lên khi thật sự cần thiết vì hắn cũng đang trong mùa ngủ đông. Phép màu đưa hình ảnh Aziraphale đang bồn chồn ôm điện thoại trong tay cùng với hai người phụ nữ đứng tuổi đang đứng giữa tiệm xì xào những tiếng thô lỗ về thiên thần của hắn.

"Tsk" - Crowley biết rõ Aziraphale có thể truyền đạt được rõ ý kiến của mình khi gặp những dạng khách như thế này, nhưng hắn có thể thấy được sự kiềm hãm của thiên thần để không phải xúc phạm hai người kia. Hắn nhấc lưng đứng dậy, dùng vô tội vạ thêm một phép màu để thay bộ đồ đen nhám thường ngày - "Đợi tôi"

Bên kia, Aziraphale bỏ điện thoại xuống và hít một hơi thật sâu. Ông biết rằng mình có thể dễ dàng dùng phép màu để làm cho hai người kia biến mất nhưng ngặt nỗi, một trong hai người đó là Uriel. Kèm thêm một người bạn mà họ làm quen được khi đi tuần ở Trái đất. Aziraphale vẫn có thể dùng phép màu để đuổi khéo Uriel, nhưng ông cũng không muốn dùng phép màu của mình một  bất chấp, như 6000 năm vừa rồi.

"Xin chào, hai vị có đang hứng thú vào quyển sách nào ở đây không vậy?" - Crowley hiện lên ngay giữa hai vị khách, làm hai người lúng túng tách khỏi nhau, hắn nhếch mép đầy mê hoặc.

"Chúng tôi đang có vài ý kiến với chủ tiệm, tôi không nghĩ anh là nhân viên chỗ này?" - Uriel trợn mắt nhìn Crowley, hàm ý rằng hắn không nên xen vào chuyện này trừ khi hắn muốn làm lớn chuyện lên với lot của họ.

"Nào, nhân viên hay không nhân viên thì tôi cũng có quyền hỏi han sở thích mọi người chứ nhỉ?"

"..." - Uriel lườm hắn

"À, không muốn nói chuyện luôn à?" - Crowley nhìn sang thiên thần đang đứng yên như bức tượng đằng sau bàn tiếp tân - "Thế thì cho tôi mạn phép ghi ý kiến mọi người lại nhé"

Hắn giơ tay, sử dụng một phép màu làm cho con người đi cùng Uriel biến mất. Lập tức đặt người này ngay trong nhà của họ. Tiện tay, hắn thay đổi luôn trí nhớ của người này để họ không thể nhớ chuyện gì vừa xảy ra và tiếp tục một ngày bình thường. Đồng thời, hắn sử dụng phép màu, quấn quanh miệng của Uriel và đẩy họ ra khỏi tiệm, mặc cho Uriel hét thầm trong bụng trước khi trở lại cơ sở chính và mách Gabriel.

Crowley phủi tay, quay sang thiên thần của hắn và nhau mày - "Thiên thần, thật sự?" - Crowley khoanh tay, "Cậu định nhịn mấy người đó đến bao giờ vậy? Nãy giờ chỉ cần một cái nhá, hoặc một cái búng tay nhẹ là bọn họ chẳng thèm làm phiền hai đứa mình mà"

"Nhưng tôi vẫn ghét phải dùng phép thuật để đuổi xéo những thiên thần của Gabriel" - Aziraphale thở phào một hơi nhẹ nhõm - "Cảm ơn Crowley, có thích crepe không? Tôi đãi"

Crowley vẫn nhau mày, sải bước đến kế bên quả đầu trắng muốt, hắn cuối đầu hít vài hơi từ thắt eo của Aziraphale lên tới trên đầu hắn, vờn quanh con mồi như khi còn đang ở hình thù rắn.

"Hôm qua  đi gặp ai à?" - Crowley vô thức gầm gừ trong cuốn họng - "Có cái mùi gì đó lạ lắm"

"Haha" - Aziraphale khúc khích - "Có, hôm qua tới đi gặp tình yêu của đời tôi, nó tuyệt vời lắm, quấn  cả đêm"

Trong bụng Crowley bồn chồn, hắn cứ chăm chú dán mắt lên biểu cảm của Aziraphale qua khuôn kính đen của mình. Như một bản năng xuyên suốt 6000 năm qua, hắn luôn là người cẩn thận với những mối thân thuộc xung quanh Aziraphale, Crowley nhẹ nhàng hỏi - "Nó tên gì vậy?" Chỉ cần một cái tên thôi, hắn sẽ kiếm ra bằng được này có phù hợp với thiên thần của hắn không.

"Asmo" - Aziraphale tủm tỉm

"Asmo? Là Asmo trong Asmodeous đó hả?" - Crowley vô thức tỏa một luồn hắc ám - "Sao lại đặt tên giống cái người đó? Tên tôi đẹp như thế mà không lấy? Ít nhất cũng có thể lấy Crow, giống một con quạ cũng được vậy?"

Aziraphale nhướng mày - "Thôi, tôi thích cái tên đấy hơn, nó phù hợp với cái tính cách của nó"

"Người yêu của cậu?"

"Um, cậu có thể nói vậy, người yêu thứ hai của tôi"

"Tên đấy có đẹp không. Mà nếu có đẹp thì cũng chắc gì bằng tôi. Chậc, lúc nào cũng nghĩ đến ngoại hình thì thôi rồi"

Aziraphale nhìn hắn lấy lại sức sống hằng ngày của mình, miệng cứ tiếp tục tủm tỉm.

"Rồi, nó đâu?" - Crowley gãi vết bớt dưới tóc mai - "Phải cho thằng bạn thân này diện kiến chứ"

"Nó kìa" - Aziraphale hướng mắt xuống đôi giày của hắn.

Crowley nhìn xuống và mang tai hắn đỏ rực, một chú mèo lông ngắn xám xịt cọ người vào đôi ủng của hắn. Crowley đang phải đấu tranh tư tưởng hắn có nên làm một phép màu để biến mất trước khi mặt hắn tan thành dung nham hay không. 

Hắn vừa chuẩn bị để thủ tiêu một con mèo.... 

Hắn ghen tị với một con mèo... 

Thiên thần sa  số một của địa ngục vừa xù lông với một con mèo chưa lớn bằng bàn chân của hắn.

"..."

"Hì, cậu sao thế?"

"..." - Crowley cúi ngầm mặt, hắn để mắi tóc đỏ dài che đi khuôn mặt ửng đỏ của hắn.

"Cậu vừa mới ghen tị với Asmo à?" - Aziraphael bắt đầu trêu hắn

"..."

"Cậu dễ thương thật đấy Crowley, thôi đợi cậu giảm nhiệt rồi chúng mình đi ăn crepe nhé" - Aziraphael vỗ vai hắn, bóp nhẹ một cái trìu mến, rồi rải bước vào trong văn phòng.

6000 năm cố gắng hành xử như một "người bạn" không hơn không kém với Aziraphael, đổ sông đổ biển hết. Hắn thương Aziraphael hơn cả tình yêu, hắn sống, thở, hạnh phúc vì Aziraphael tồn tại. Hiện tại, hắn không muốn tồn tại cho lắm. Crowley lấy một hơi thật sâu, hắn thở mạnh, rồi cũng rảo bước vào trong văn phòng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net