Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cái chết là một khái niệm xưa cũ như trái đất, nó đã ăn sâu vào tiềm thức của mỗi sinh mệnh, là lời nguyền khắc ký lên phận số của mỗi con người. 

Đã là người trần, tất sẽ tan biến. Trường sinh bất lão chỉ là thứ truyền thuyết mông lung được dệt nên từ ảo tưởng phi lý và nỗi sợ cõi lạ của loài người.

Yuuji, một kẻ bất hạnh bị đưa đẩy vào giới chú thuật tàn nhẫn, luôn sẵn sàng cho một "cái chết đúng nghĩa". Ngay từ đầu số mệnh của em đã được an bài, được sắp gọn đâu vào đó như thể một con cờ được chọn lựa kỹ lưỡng. Một khi hấp thụ ngón tay cuối cùng, em sẽ mãi chìm vào cõi hư vô, người ta sẽ lãng quên em và vòng tròn sinh-tử vẫn mặc nhiên lăn bánh.

Yuuji hẳn đã chẳng sợ chết, bởi những biến cố ở Shibuya đã mài giũa nên một em lầm lì và ít thơ ngây hơn. Mặt em hằn sẹo, mắt em bén hơn, môi em hiếm cười và tâm em rỉ máu. Mười lăm tuổi, em sống như chết, tồn tại như một nhành cây ngọn cỏ chứ nào có chăng là một con người đang thở và nói?

Mặc dù thế, trái tim Yuuji đâu phải kết từ sỏi đá. Em vẫn yêu, vẫn buồn, vẫn nhớ và vẫn sợ. Sợ rằng mình như một bông hoa sớm nở tối tàn, héo úa chẳng ai hay. Em không hãi hùng cái chết, em đớn đau vì không muốn bị chia cắt khỏi những người em yêu. Và, hơn ai hết, là em không muốn phải nói lời giã từ với Satoru.

Satoru của em là những gì đẹp đẽ nhất. Em mang ơn gã vì gã cưu mang em, chăm em bằng tất thảy sự tận tâm và cả lòng xót thương của gã. Đã bao lần Yuuji tự hỏi rằng Satoru có thật lòng yêu em hay không? Vì gã trông có vẻ quá chín chắn và đôi lúc khép kín, một đứa trẻ non dại như em dẫu có cố thì cũng chưa chắc hiểu hết gã.

Satoru của em hẳn là điều gần nhất với "thánh thần". Bởi gã sống một đời huy hoàng, chạm đến đỉnh cao của sức mạnh và được xưng tụng là "Kẻ Mạnh Nhất". Yuuji đoán rằng em không nên đòi hỏi một người xuất chúng đến nhường ấy yêu em theo cách "bình thường".

Nhưng em, mặc kệ lòng nghi ngờ không nhỏ, chọn yêu gã theo cách "bình thường" nhất. Em trao gã lời yêu, trao gã thân thể, trao luôn cả mảnh đời sẽ sớm lụi tàn.

Chính vì yêu quá nhiều nên mới sợ xa nhau.

Yuuji, vào một đêm tuyết lạnh cong người, đã tìm đến phòng Satoru trong nỗi băn khoăn về cái chết. Trớ trêu thay, đó cũng là đêm trước khi gã giao chiến với Sukuna tại thánh địa Shinjuku, tử thần chưa bao giờ kề sát gót chân họ đến thế.

"Em chưa ngủ?"
"Em không ngủ được."

Em lặng lẽ trèo lên giường Satoru, gã tựa lưng vào thành giường và em ngồi đối diện gã. Tháng mười hai tuyết rơi như trút nước, hơi lạnh men theo gió thổi vào góc phòng hiu hắt đèn.

Satoru nhìn em, chưa vội cất lời. Gã nhìn em thật lâu, tưởng chừng như muốn lột trần em bằng ánh mắt đăm chiêu và quá đỗi nặng nề của gã. Bẵng đi một lúc, gã mới lên tiếng:

"Yuuji của thầy có sẹo rồi."

Gã đang nói về vết sẹo cắt chéo trên trán em, nó vẫn còn đỏ ửng và chưa liền hẳn. Yuuji im lặng, em cúi đầu. Mặt em đã từng nhẵn nhụi, láng bóng, vương đầy dấu vết của tuổi trẻ và sự hiếu kỳ. Giờ đây, những thứ tưởng chừng rất đỗi dung dị ấy đã phai nhoà, chẳng chừa lại một chút gì ngoài sự lõi đời đắng cay của một đứa trẻ bị ép lớn.

Satoru trông em lặng thinh, lòng gã thắt lại. Và, chẳng có một lời báo trước. Satoru cứ thế kéo em lại và hôn em, hôn như muốn bóp chết em. Môi gã tì lên môi em, lưỡi vờn quanh khoang miệng, sục sạo muốn đoạt lấy hơi thở đứt quãng và không đều nhịp của em. Một chốc, gã dứt em ra, rồi lại lao vào em bằng tất cả sự hối hả. Răng gã cứa mạnh lên môi em, máu hòa lẫn trong nước bọt, tanh nhớp và nhão nhoẹt. Em như sắp tắt thở, còn gã thì chẳng thèm để tâm. Không, gã nào có hôn em, gã đang ăn tươi nuốt sống và muốn xé toạc em ra.

Nhưng em không sợ, cũng không cử động. Nếu được hóa thành tro tàn dưới tay Satoru, người em yêu thì liệu đây có phải là "cái chết đúng nghĩa" mà em luôn nghĩ tới? Khi môi họ buông nhau, gã lại nhìn em bằng ánh mắt như đè nặng cả tảng đá ấy.

Nhưng lần này, có cái gì đó bập bùng trong mắt gã: sự phẫn nộ, còn cả ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng vì chợt nhận ra em đã khác xa quá rồi. Một Yuuji với đôi mắt chất chứa thương đau và thiếu vắng đi niềm vui con trẻ. Một Yuuji đã quá quen với cái chết như hình với bóng, đến mức không thèm chống cự gì nữa.

Gã giận lắm, giận vì em đã không đẩy gã ra và vì, em dường như chẳng thiết tha gì với chính bản thân mình nữa. Nhưng trên hết là gã đau, đau như dao cứa vào thịt da, gã phải làm sao đây khi mà đứa trẻ gã một lòng bảo bọc lại có thể trở nên bất lực và thảm thương đến nhường này chứ? Trong mười chín ngày gã bị phong ấn, em đã "lớn", bị những bất hạnh, những chết chóc và những quỷ quyệt tôi luyện, để rồi em tự nhiên mất đi ý chí sống của chính mình. Đây không phải là cách Satoru muốn em lớn lên, em xứng đáng với điều tốt hơn thế.

"Yuuji, Yuuji, đây là cách em hành hạ tôi đó sao?"

Gã nói như sắp khóc, giọng gã nghẹn lại và gã ghì chặt lấy em. Em gối đầu lên vai gã, mặc cho cánh tay gã đang dần lần mò xuống cạp quần và gấu áo.

"Thầy thật sự yêu em đúng không thầy?"

Em vô thức thốt lên. Bàn tay Satoru khựng lại nơi tấm lưng săn chắc, dường như sự chần chờ của gã đã cho em thêm cơ hội nói tiếp.

"Nếu thầy không có thì cũng không sao cả. Một mình em yêu thầy là đủ rồi-"

Gã vật em xuống giường, đầu em kề cao trên gối, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở dồn dập, nóng tính của gã phả lên mặt, lên cổ và lên môi em run rẩy. Gã đang thật sự rất, rất tức giận.

"Em muốn biết chứ? Muốn biết tôi yêu em nhiều thế nào đúng không?"

Gã rít lên và lột phăng quần em.

"Em hỏi mà chẳng thèm suy nghĩ, em làm tôi thất vọng thật đấy."

Yuuji có thể đọc được vô vàn tự sự trong đôi con ngươi sáng ngời ấy. Cuồng nộ, ham muốn, tự trách và khổ sở. Em cảm nhận được tất thảy những điều cực đoan qua từng cái chạm đầy hối hả mà gã ướm lên người em. Khi bàn tay thô ráp ngao du trên da em vàng óng, khi môi gã lả lướt trên hõm cổ và ngực em phập phồng, khi con quái vật rạo rực cơn hứng tình đột ngột xâm phạm em. Yuuji để mặc cho gã dày vò em, tay em treo lên cổ gã và chân em quấn quanh eo gã như sợi xích bạc. Chẳng còn điều gì quan trọng ngay lúc này ngoài khao khát được đụng chạm, được tra tấn bởi người em yêu. Kệ những cơn đau nhập nhằng trong hoan lạc, em nguyện để Satoru giải phóng sự độc đoán và cay đắng của mình qua cuộc ái ân đầy xúc cảm này.

Satoru gục mái đầu lấm tấm mồ hôi lên vai em và lẩm bẩm điều gì đó mà em chỉ lờ mờ nhận thức được.

"Em đang giết tôi, em đang giết tôi, tôi sắp không xong rồi."

Em có biết gã tủi như thế nào, đau đến ra sao không? Gã thật lòng thương em, nghiện đến dại khờ, ấy vậy mà em nỡ lòng nào nghi hoặc tấm chân tình của gã. Yuuji luôn ngọt ngào, luôn trao gã thương yêu hoá ra lại có lúc tàn nhẫn đến nhường này.

"Em xin lỗi, em xin lỗi."

Em kêu lên, giọng em khô khốc, méo mó như một con chim non sắp bị bóp chết.

Ngay khoảnh khắc ấy, Satoru tỉnh hẳn lại, mọi thịnh nộ của gã như bị cuốn phăng đi trong ánh mắt đầy thống khổ của em. Yuuji, sau tất cả, vẫn chỉ là một đoá hoa đáng thương bị cơn xoáy lốc vùi dập. Không phải do em, mà chính cái giới chú thuật mục rửa này đã gieo vào em hạt giống của sự hoài nghi, tước đi bản năng sinh tồn và chà nát khao khát sống trong em. Gã có thể hờn em, trách em nhưng giờ, gã sẽ chọn nâng niu, vỗ về em.

"Không, đừng, em không có lỗi gì cả, đừng xin lỗi."

Những giọt lệ nóng hổi trào ra từ khóe mắt gã và rơi vài giọt lên vai Yuuji. Gã khóc trong âm thầm, khóc không ra hơi nhưng những tiếng nấc nghẹn vẫn cứ tuôn ra không ngớt. Gã khóc vì xót cho em, khóc vì chẳng thể bảo vệ lấy tuổi xuân của em và khóc cho cả chính mình. Yuuji luồng những ngón tay run rẩy qua áng tóc trắng bạc của gã, cố gắng xoa dịu gã mặc cho mắt em đã sớm nhoè mờ. Họ khóc, khóc một cách nhẹ nhàng, khóc để lòng nhẹ đi đôi chút.

Chẳng biết qua bao lâu, Satoru mới thôi thút thít. Và, môi gã một lần nữa chồng chéo lên môi em.

"Cho tôi hôn em."

Một nụ hôn mang vị đắng của nước mắt và chất chứa bao dịu dàng. Hôn thật sâu, thật lâu, để cho đầu lưỡi nếm trải vị nhau và để cho làn môi quấn quýt lấy nhau. Ru dỗ bằng lệ, chữa lành bằng sầu, vì tình yêu đâu nhất thiết phải mang vị ngọt. Có đôi lúc, ta nên tưới vào tình một chút đắng, một chút cay, một chút hờn, một chút ngờ, có thể thì ta mới tỏ rõ lòng nhau và mới hiểu thấu được hết nhau.

Satoru đưa Yuuji lên tận cùng của cơn sung sướng ngây ngất, cho em cưỡi lên người gã và mặc em nhảy nhót thỏa thích trên dương vật căng cứng, hừng hực khí thế của gã. Nơi ấy của gã hòa vào làm một với em, được bao bọc trong cái ấm sực và mềm mại nơi em.

Tròng mắt gã soi chiếu dáng hình em. Một Yuuji oằn mình trong sung sướng, tạm gác đi nỗi lo sinh ly tử biệt vẫn luôn đè nặng trong em.

Eo em đon đả cưỡi theo từng đợt nhấp nhả của gã, má em được rạng mây hồng duyên dáng hôn lên, môi em e ấp nỉ non gọi tên gã như nàng tiểu thư cất tiếng đón chào chàng quân tử đã lâu chưa gặp hoặc có chăng, là một ả đào xịn dụ dỗ tên quan liêu nán chân nơi giường ả đã mời. Yuuji vừa toát nên vẻ trong trắng toàn khiết, vừa gợi dục không tả xiết.

"Satoru, Satoru, a."

Làn sương mỏng phủ che tầm nhìn nhưng Yuuji vẫn có thể trông thấy một bản thân rất đỗi khêu gợi. Trong đôi mắt như chứa cả biển hồ mùa thu ấy, em hiện lên như thể một chiếc lá vàng vô tình đáp xuống mặt nước biếc trong. Em chẳng mang sắc hồng của anh đào, càng không nhuốm ánh vàng của hoa mai nhưng em nổi bần bật giữa khung cảnh đẹp như tranh họa ấy. Bởi lẽ, hồ xanh trong đôi mắt Satoru chỉ chứa có mỗi em, diệu cảnh ngoài kia dẫu có diễm tình như thế nào thì cũng không thể sánh bằng lá thu của gã.

Hoá ra Satoru đã luôn nhìn em như thế sao? Với xiết bao thương yêu và tôn sùng. Cách gã nhìn em, thật cháy bỏng, không thể khước từ, nửa như thèm khát, lại ôm đồm vẻ lo toan.

"Ôi Satoru, Satoru."

Giờ đây, gã chẳng phải thầy em, càng không là "mạnh nhất". Gã chính là người tình đầy đam mê của em, em khát khao từng đốt da thịt trên người gã và yêu lấy những sâu cay, đớn đau trong tâm hồn gã. Còn em là tín ngưỡng suốt kiếp của gã, là vị thần duy nhất mà gã nguyện khom mình và hôn lên gót chân.

Lưỡi gươm tử thần vẫn treo lơ lửng trên đầu họ, nhắc nhở họ về một tương lai nhuộm đỏ trong huyết nhưng họ nào có quan tâm? Ngay lúc này đây, giữa lúc cả thế giới đang kề cận vực tử, có hai kẻ đang mải mê đắm chìm trong địa ngục khoái lạc mà chính họ tự đắp nên. Da thịt nóng rẩy chà xát vào nhau, hơi thở dồn dập quyện hòa trong tiếng rên hấp hối, sự kiêu hãnh cứng cỏi của kẻ mạnh nhất giờ đây bị nuốt chửng trong thung lũng chết người của "tín ngưỡng duy nhất."

"Yuuji, Yuuji, Yuuji ơi..."

'Con chiên ngoan đạo' Satoru đã hoàn toàn khuất phục trước vị 'thần' gã hằng yêu, rằng gã đã chịu trút bỏ cốt cách cao ngạo vốn thấm nhuần trong tư tưởng để dâng lên em chén 'nước thánh' chứa đầy sự sùng bái táo tợn. Gã rót vào bên trong em toàn bộ sự cuồng mê của gã, để cho nhiệt độ bỏng rát và những tinh hoa nguyên thủy nhất lấp đầy chốn địa đàng thiêng liêng nằm sâu trong em.

Và, 'vị thần', em của gã dường như không thể khước từ gã. Mơ màng trong cơn cao trào vừa mới qua đi, Yuuji chật vật chỉnh lại thế, một tay em ghim chặt lên đùi gã để ngồi vững. Dưới ánh nhìn gắt gao của lục nhãn, em hé đùi, dấu vết của Satoru chảy dọc từ háng làm ướt át cả một vùng da, men theo mép đùi và rơi một ít lên drap giường vốn đã nhàu nát.

Mắt em khóa chặt lên Satoru, như muốn gã nhớ rõ khoảnh khắc này. Em dùng hai ngón tay, đẩy hết những thứ vương vãi ấy vào cái giếng nhuốm đầy nhục dục của mình, tham lam hớp trọn từng giọt tinh dịch như một kẻ bộ hành ghé mồm vào cái chum đầy nước. 'Thần' đã đón nhận 'chén nước thánh' với tất cả sự hài lòng.

Tời mờ sáng, Satoru rời giường, đặt lên má người yêu một cái hôn thật say.

"Thầy đi đâu thế?"

"Thầy đi chút việc. Em ngủ ngoan, thầy đi một chút rồi về với em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net