chap 7: Bệ Cửa Sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những thùng carton đang được vận chuyển vào nhà. Yuuji đang bê những thùng carton chứa đồ đạc lên tầng, những bậc thang cũng như cả căn nhà phủ 1 lớp bụi mỏng, chỉ cần dậm chân mạnh 1 cái là bụi lại bay lên.

......

Yuuji nhắm chặt mắt, nín thở, những cái thùng đựng đồ rơi xuống bậc cầu thang, không biết có thứ gì bên trong bị vỡ không. Cậu đang bê mấy cái thùng carton lên tầng thì trượt chân ngã ra sau nhưng may thay Gojo đã đỡ được cậu.
Hiện tại anh cũng đã giống người bình thường nhưng vẫn chưa nói được và chỉ có mình Yuuji nhìn thấy được anh.

Yuuji chuyển nhà, họ chuyển đến Hokkaido, cậu không làm chú thuật sư nữa. Với lí do rằng bản thân đã chán việc đi diệt nguyền hồn và muốn có cuộc sống yên bình ở 1 nơi nào đó. Nhưng thật ra bệnh của cậu nặng hơn rồi, sức khỏe cũng không còn được như trước nhưng chỉ có thiên thần ấy biết.

Cậu chuyển đến 1 nơi ở ngoại ô thành phố Asahikawa. Căn nhà 2 tầng đủ cho 2 người sống thoải mái. Tầng trên là phòng ngủ rộng có một cửa sổ lớn hướng về phía mặt trời mọc, nếu ngồi ở bệ cửa sổ có thể nhìn ra ngoài ngắm bình minh vào mỗi sáng. Tầng trệt có nhà bếp, bàn ăn, phòng tắm, 1 cái tivi to ở phòng khách. Trước nhà là khu đất trống khá rộng, có thể trồng vài loại rau củ quả nếu muốn.

Sau vài ngày dọn dẹp và sắp xếp lại đồ đạc, trồng thêm vài cái cây trước nhà.
Hôm nay cậu định trồng hoa, 1 loài nào đó có màu xanh, xanh như cặp mắt của thiên thần vậy.

Gojo đang ngồi trên bệ cửa sổ nhìn xuống khu vườn nhỏ, hôm nay lúc mặt trời vừa hừng sáng Yuuji đã ra khỏi nhà, cầm theo xẻng và mấy cái cây non vừa nảy mầm mấy hôm trước. Cậu miệt mài đào đất rồi cẩn thận trồng chúng xuống, tưới nước với hy vọng 1 ngày nào đó cậu sẽ có 1 vườn hoa trước nhà để ngắm.
Nhưng nghiệt ngã thay mấy cái cây của cậu chỉ sống được cùng lắm 7-8 ngày là cùng. Dù cậu đã thử trồng chúng trong chậu nhưng vẫn thế, đổi thử mấy loại hoa khác cũng vậy, kết quả là bỏ cuộc, không hoa lá gì nữa.

Gojo đang tưới mấy hàng dâu giúp Yuuji, sáng nay cậu nói có việc nên đến bệnh viện rồi, nhờ anh tưới giúp mấy cây dâu, đến lúc về sẽ cùng làm mức dâu tây.

Yuuji trở về nhà với 1 tâm trạng vui vẻ, khỏe mạnh như không hề có bệnh tật gì. Cũng không còn cầm mấy cái túi mà Gojo biết chắc đó là thuốc như trước nữa. Như đã hứa cậu đã cùng anh hái dâu và làm mức, làm thêm vài cái bánh ngọt mà anh thích.

Khi ở bệnh viện bác sĩ đã nói:

"Bệnh của cậu nếu duy trì dùng thuốc có thể sống thêm 1 năm, có thể hơn thế"

Cậu quyết định dừng việc uống thuốc lại, cùng lắm là sống được thêm 2 hay 4 tháng nữa. Nhưng bây giờ mỗi ngày cậu khỏi phải uống mấy viên thuốc đắng ngắt.

Vẫn thói quen cũ, thiên thần ngồi ở bệ cửa sổ nhìn Yuuji đôi khi lại nhìn ra bên ngoài chỗ đất còn trống lúc trước cậu định trồng hoa mà suy tư.

Dạo này cậu ho nhiều hơn, có khi còn ho ra máu, hay đau ngực điều đó khiến cậu khó mà ngủ được. Trông cậu gầy đi hẳn so với lúc còn dùng thuốc, cậu ngồi trên giường đọc mấy quyển sách. Thiên thần vẫn ngồi đó nhìn cậu, gần đây cũng không vào giấc mơ của cậu nữa.

Hiện tại đang là đầu tháng 9.
Đêm nay Yuuji mơ, 1 giấc mơ quen thuộc. Nhưng lần này khung cảnh đã khác, không còn là đồi hoa như trước nữa mà là 1 khu đất trống rộng lớn. Đang ngó nghiêng ngó dọc tìm bóng hình quen thuộc của Gojo thì anh từ phía sau xuất hiện vỗ nhẹ vai cậu, cậu quay đầu lại nhìn theo phản xạ, trên tay anh là 1 túi hạt giống lớn. Trên túi có hình 1 loài hoa nào đó màu xanh.

Do lúc trước thấy Yuuji muốn trồng hoa nhưng bất thành nên anh quyết định rủ cậu trồng hoa, trong mơ.

"Bây giờ là tháng 9, nửa tháng nữa thôi là trời trở lạnh rồi, không trồng được đâu" cậu lắc đầu

Nghe thế anh búng tay 1 cái, thời tiết nơi đây đã trở nên ấm áp như mùa xuân.
Anh nhìn cậu cười 1 cái

Vậy là được chứ gì, đơn giản

Cả 2 cùng trồng hoa, tạo 1 cơn mưa để tưới nước cho chúng. Bây giờ chỉ cần chờ hạt nảy mầm, thời gian cũng chẳng lâu 10 ngày thôi là cây đã nảy mầm. Hàng ngày 2 người đều đến chăm sóc nhìn chúng lớn lên, nhờ việc trồng hoa mà bây giờ Yuuji đã chuyển sang đọc mấy quyển sách về hoa cỏ. Mà theo như cậu đọc được trong sách thì hoa mà cậu và thiên thần trồng có tên là hoa lưu ly.

Nghĩ cũng nhanh thật, kể từ ngày cậu biết anh tồn tại trong phòng mình tới nay cũng 1 năm rồi.

Ngồi trên băng ghế cùng với anh, cậu hướng tầm mắt ra phía xa ngắm nhìn những cây hoa đang lớn

"Trông chờ thật đ- khụ khụ" câu nói của cậu bị cắt ngang bởi cơn ho dữ dội

Gojo nhăn mặt, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh cố gắng giúp cơn ho của cậu dịu lại.

Yuuji tự hỏi không biết bản thân có thể sống tới khi hoa nở hay không nữa.

Thật ra chỉ cần cậu nói muốn ngắm hoa thì bất cứ loài hoa nào Gojo đều có thể tạo ra cho cậu nhưng Yuuji lại thích tự trồng rồi chờ đợi chúng lớn lên sau đó nở hoa.

Hiện tại đã là cuối tháng 10 rồi tầm vài ngày nữa thôi tuyết sẽ rơi.
Bên ngoài trời lạnh buốt nhưng Yuuji lại không mặc áo ấm hay choàng khăn gì. Cậu chỉ mặc áo thun mỏng và quần dài, quần áo đã rộng hơn nhiều so với trước khi, không biết do quần áo dãn ra hay do cậu gầy đi quá nhiều. Cậu ngồi trên bệ cửa sổ mở toan cửa. Nếu thiên thần có ở đây anh ta sẽ chạy nhanh đến đóng hết cửa lại, quấn cậu trong chăn và dùng đôi cánh lớn bao bọc, ôm lấy cậu để giữ ấm. Nhưng hiện tại thiên thần đang ở trong mơ để chăm mấy bông hoa, nghe nói trong hôm nay hoặc ngày mai hoa sẽ nở.

Trời đã sập tối, trời lại lạnh hơn rồi, nó thật sự không tốt cho sức khỏe của cậu hiện tại 1 chút nào. Cậu ho khan dữ dội, dùng tay che miệng hứng lấy thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra từ miệng vì cơn ho. Thiếu niên tóc hồng ngồi bên bệ cửa sổ mà thiếp đi, trên tay và miệng vẫn còn dính vết máu chưa được lau. Không khí lạnh được hít vào khiến phổi như muốn đống băng, trái tim khó khăn đập từng nhịp một.

Lúc cậu ở trong giấc mơ đã thấy thiên thần ngồi trên băng ghế đợi cậu. Anh cảm nhận được sự xuất hiện của cậu mà xoay người lại vẫy tay gọi. Thiếu niên từ từ đi đến ngồi ở cạnh thiên thần, nhìn về phía những bông hoa

"Tầm vài giờ - khụ khụ..... Là hoa sẽ nở hết nhỉ?" cậu ho vài tiếng rồi lại nói cho xong câu

Những bông hoa đang lần lượt nở.

Nhận thấy người cậu hơi run, thiên thần kéo cậu lại tựa vào vai mình, dùng cánh ôm lấy cơ thể để giúp thiếu niên đỡ lạnh.

Việc chờ đợi những bông hoa nở hết nó lâu làm sao. Cho tới khi tất cả hoa đã nở, phủ toàn 1 màu xanh thiên thần bất giác quay sang nói với thiếu niên:

"Yuuji hoa nở hết rồi kìa" lạ thật, thiên thần nói được rồi

Không gian chìm trong im lặng, thiên thần mở to mắt nhìn thiếu niên đang tựa đầu vào vai mình từ từ mờ dần rồi biến mất. Hoang mang tột độ, anh ngay lập tức rời khỏi giấc mơ.

Trong căng phòng quen thuộc, thứ đập vào mắt anh là thiếu niên tóc hồng đang ngồi trên bệ cửa sổ trong như đang ngủ say.

Sờ vào người thiếu niên, cơ thể lạnh ngắt. Cảm giác sợ hãi làm cả người thiên thần run lên, từ từ áp tai vào lòng ngực thiếu niên, tim...không còn đập nữa.

Thiên thần nhìn cậu, cả người run rẩy, sống mũi cay xòe, nước bắt đầu ứa ra từ khóe mắt.
Anh nói bằng giọng sắp khóc:

"Hoa lưu ly đã nở rồi, vậy em đã nhớ ra anh chưa"

Không ai đáp lại anh, chỉ có cơn gió lạnh thổi vào căn phòng

Cổ họng nghẹn lại, anh cố gắng nói từng chữ rõ ràng nhất có thể

"Tôi Gojo Satoru yêu em Itadori Yuuji"

Những giọt nước mắt trực chờ cuối cùng cũng buông mình rơi xuống.

Thiên thần cuối người hôn lên môi một cái xác đã chết cho đến khi bản thân tan thành những hạt bụi phát sáng rồi được cơn gió cuốn bay ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ điều Satoru chưa làm được là nói yêu Yuuji - đó là điều khiến anh ở lại trên trần gian này.

Bên ngoài những hạt tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.

Satoru đi rồi, trong căn phòng chỉ còn lại thiếu niên tóc hồng ngồi trên bệ cửa sổ.

[Bệ cửa sổ. Nơi anh hay ngồi khi vừa xuất hiện. Nơi hai người hay ngồi ngắm bình minh cùng nhau. Cũng là nơi sinh mệnh của cậu kết thúc]

_________

Note:
-Đến cuối cùng Yuuji vẫn không nhớ ra Satoru.
-Vẫn không biết người mình thích cũng thích mình
-Vẫn chưa nghe được lời tỏ tình từ Satoru
-Vẫn không biết nụ hôn mà Satoru đã dành cho cậu trước khi biến mất
-Cũng không biết Yuuji đã ngắm được hoa hay chưa.

End: 7/4/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#goyuu