{Trả Request} Đoản 31: [BillDip] Anh đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

akstuij12345

Trả Request cho tình yêu nhé :3 Chúc đằng ấy một ngày vui vẻ.

Btw, mình thích bài hát bên trên quá, tâm trạng cực :(( Cũng là về hoa anh đào, có khi nên nghe thử khi đọc truyện đi ?

----------------------

Tháng ba, đang là mùa hoa anh đào khoe sắc ở Nhật Bản.

Bill Cipher đứng trong phòng nhìn cánh hoa rơi qua khung cửa kính trong suốt, đã nửa năm rồi, kể từ lúc anh bắt đầu nghiên cứu chứng bệnh lạ nơi đây.

Chỉ có một bệnh nhân mắc căn bệnh này, trùng hợp thay cũng cùng quốc tịch với anh, là người Mỹ. Lúc mười bảy tuổi trên cơ thể cô đã xuất hiện những triệu chứng của Parkinson (*), qua vài tháng, tay chân liền dần mất đi khả năng cử động.

(*) Parkinson: Hiểu đơn giản là run tay chân không khống chế.

Theo như lời cô nói, mẹ cùng bà ngoại cô cũng bị bệnh, nhưng cả hai người họ đều từ trần khi tuổi vừa mới sát ba mươi. Cô rất sợ hãi, bản thân vốn luyến tiếc thế giới đẹp đẽ này, cho nên không muốn phải nghỉ ngơi quá sớm, liền cầu xin các bác sĩ nghiên cứu tìm ra phương pháp chữa trị, lúc đó Bill cũng có trong đội ngũ rồi. Về sau bệnh nhân kia lại biết y học Nhật Bản cũng vô cùng hiện đại, cộng thêm việc thoả mãn mong muốn ghé thăm đất nước mặt trời mọc, liền mang theo bệnh án bay sang.

Bill được cử làm đại diện tham gia vào quá trình nghiên cứu với các bác sĩ của Nhật, sở dĩ anh đồng ý cũng là vì hứng thú với căn bệnh kỳ lạ kia, thế mà qua sáu tháng vẫn không có tiến triển.

Thở dài lại thở dài, anh lặng lẽ ngắm từng chùm hoa diễm lệ đang nở rực rỡ, rồi đưa mắt theo những cánh hoa nho nhỏ mới lìa cành.

Hoa thật đẹp, mà cánh lại mỏng manh đến thế.

Tựa như một đời người vậy.

...

"Bác sĩ Cipher, đêm qua... vừa mới... có một bệnh nhân mang bệnh án qua..."

"Được rồi, ngồi thở một chút, gấp làm gì." - Bill bật cười rót nước cho cậu thực tập sinh trẻ.

Cậu thực tập sinh nhận cốc, cảm ơn một tiếng nhưng cũng không uống vội, chỉ hấp tấp khoa tay múa chân:

"Người đó, người đó chỉ bị sốt virus thôi, cũng sắp khỏi rồi, nhưng đây chưa phải trọng điểm..."

Thực tập sinh lại thở mấy hơi, đoạn nửa hưng phấn nửa thắc mắc tiếp tục:

"Cậu ấy trông giống hệt cô Pines, có điều khác tên họ ! Tôi nghĩ, biết đâu hai người đó là chị em thất lạc !"

Động tác của Bill thoáng sững lại, anh nhíu mày:

"Thật sự không có triệu chứng tương tự cô Mabel Pines ?"

Người kia gật gật đầu.

"Anh Cipher, anh có cần số phòng cậu ấy không ?"

"Ừ, đưa cho tôi."

Ánh mắt dừng trên con số thực tập sinh vừa viết, Bill Cipher khẽ nhăn mi.

Theo như được biết, đây là một căn bệnh di truyền.

Anh vô thức nhìn ra ngoài cửa, từ khi hoa anh đào vào mùa, Bill đã luyện thành thói quen hễ căng thẳng là lại ngắm những chùm hoa xinh đẹp ấy, điều này rất có hiệu quả. Cho nên gốc anh đào màu nâu sẫm đó, dần dần trở nên quen thuộc đến từng chi tiết với Bill.

Nhưng hôm nay, nó có chút khác biệt.

Ở bên gốc cây, anh thấy một thanh niên đang đứng.

Từng cánh anh đào hồng phớt lướt trên mái tóc nâu mềm của cậu, lất phất lất phất tựa mưa hoa; sắc hồng đọng trên tóc, trên đôi mắt sáng ngời, trên vai áo sơ mi trắng muốt. Anh chợt nghĩ đôi mắt kia còn tràn đầy sức sống hơn cả nắng xuân xứ mặt trời mọc, đôi mắt tinh thuần, trong veo, phản chiếu bóng hoa đẹp đến nín thở.

Dường như nhận thấy có người đang nhìn mình, cậu hơi quay mặt lại, phút chốc trên khoé môi bao phủ một nụ cười. Nụ cười ấy, thật ngọt. Bờ môi ấy, hồng nhuận đến mức làm phai mờ cánh hoa. Cậu cười trông rất hạnh phúc, ý vị ngọt ngào lan toả tới tận bờ mi lấp lánh, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên gò má duyên duyên, cả cơ thể tựa hồ bừng sáng dưới màn hoa anh đào thuần khiết đến không thực.

Khoảnh khắc ấy, anh nhận ra mình đã rung động.

...

"... Tên của em, là gì ?"

*****

********

Mason - điều duy nhất anh biết về cậu.

Ngoài cái tên ấy ra, cái gì cậu cũng không nói, nhưng luôn mỉm cười nhè nhẹ mà dùng đôi mắt trong trẻo nhìn Bill, khiến anh thất thần tới quên hỏi.

Không sao, nếu cậu đã không muốn, anh sẽ tôn trọng điều này.

Cũng rất nhanh hai người phát hiện, dù cho chỉ mới lần đầu gặp mặt, thế nhưng lại hoà hợp đến khó tin, cứ như thể đã quen nhau từ lâu lắm. Vì vậy khi chia tay, Mason cùng Bill đều có chút bịn rịn.

Sau khi nói lời tạm biệt, trở lại căn phòng, Bill không khỏi nhớ về nụ cười và ánh mắt của người kia.

Dường như nó rất quen thuộc, nhẹ nhàng làm cho anh ấm áp.

Anh yêu cảm giác này.

...

Buổi tối, Bill Cipher tìm tới số phòng của bệnh nhân mới trong lời cậu thực tập sinh.

Gõ cửa ba lần, anh cất giọng:

"Tôi có thể vào chứ ?"

Phía bên trong nhanh chóng đáp lại.

"Xin mời."

Bill mở cửa, anh định sẽ hỏi thăm bệnh nhân này, để xem người đó có triệu chứng giống căn bệnh của cô gái kia hay không.

Nhưng tất cả đều nghẹn lại vào giây phút anh nhìn thấy dáng hình quen thuộc ấy.

"M... Mason ?"

"Bill ?"

Cả hai đều ngỡ ngàng.

Trong sự ngạc nhiên kia, anh cũng tựa hồ cảm thấy, bản thân đang suy sụp.

Theo như được biết, đây là một căn bệnh di truyền.

Nụ cười mỹ lệ lạc quan đó, khiến anh không nhận ra khuôn mặt cậu có bao nhiêu giống với Mabel Pines.

Cầu xin, cầu xin Thượng đế, đây chỉ là trùng hợp.

Chỉ là trùng hợp mà thôi...

Anh mím chặt môi nhìn về phía cậu, Mason vẫn đang mỉm cười, lúm đồng tiền duyên dáng. Hiện tại cậu đơn giản là sốt virus, cũng đã sắp khỏi, có điều về sau liệu còn mắc phải bệnh khác hay không, đành phụ thuộc vào số mệnh.

"Bill, ngồi xuống đi. Em không nghĩ anh sẽ tới..."

.....

...........

Tờ kết quả xét nghiệm ADN bị vò nát.

99,97% phù hợp, đều đã rõ.

Họ, là song sinh.

Bill Cipher thở dốc, anh thấy tim mình như bị một đao đâm phải.

"Ít ra thì, chưa có triệu chứng, đúng không... ?"

Trên môi anh là nụ cười méo xệch.

Nhìn qua khung cửa, cậu đang đứng đó, híp mắt ngắm cánh hoa theo gió cuốn thành vũ điệu.

Hôm nay, cậu vẫn sáng bừng lên như thế.

Hôm nay, cậu vẫn còn đẹp như thế.

Chỉ đơn thuần là một Mason hôm qua vừa mới gặp. Không hiểu sao, anh rất muốn, muốn tạc cậu vào lòng.

...

Bill Cipher nói với Mason chuyện chị gái cậu. Lúc nghe thấy điều đó, cậu rõ ràng kinh ngạc đến ngây ngốc, viền mắt cũng ửng đỏ, sau đó hỏi rằng em có thể gặp chị ấy không.

"Được, dĩ nhiên rồi. Anh dẫn em đi nhé."

Nhưng Bill không dám nhìn vào Mabel.

Cô là hình ảnh phản chiếu tương lai của cậu.

Anh chỉ vội vã rời đi, vội vã lấy tài liệu nghiên cứu, sau đó lại vội vã thí nghiệm, anh sợ rằng thời gian của cậu cùng của anh không đủ.

Anh càng sợ, khi Mason nghe về căn bệnh từ miệng chị gái, cậu sẽ mất đi nụ cười kia.

...

Dưới gốc anh đào, Bill đưa tay xoa nhẹ mái tóc người đằng trước.

Hôm nay, cậu vẫn cười.

Hôm nay, đôi mắt cậu vẫn ngời sáng.

"Bill, em... biết chuyện rồi. Em rất thương Mabel, mà bệnh này... còn di truyền nữa."

Bàn tay của anh khựng lại.

"Nhưng không sao !" - Cậu vội vàng nói tiếp - "Em biết anh ở trong đội ngũ nghiên cứu mà, em hiểu anh sẽ cố hết sức vì em, vì chị ấy, như vậy là em vui rồi, hơn nữa triệu chứng còn chưa xuất hiện, có gì phải bi quan chứ."

Nói xong câu này, cậu lại cong mắt nhìn Bill.

"Cơ mà, nếu, chỉ nếu thôi, lỡ như một ngày em mắc bệnh..."

"..."

"Thì anh nhất định, không được chán ghét em đâu đấy nhé !"

Bill nhanh chóng vòng tay ôm lấy cậu. Người trong lòng không bài xích.

"... Ừ, anh sẽ ở bên em."

Làm sao chán ghét cho được ? Làm sao chán ghét được, một người có nụ cười đẹp hơn cả cánh hoa anh đào vốn kiều diễm.

Anh yêu nó, cũng yêu cả chủ nhân nụ cười.

...

"Choang !"

Từng mảnh sành văng ra tứ phía.

Bill hoảng sợ từ ngoài phòng đi vào, sau khi xác định Mason vẫn ổn mới gấp gáp gạt những mảnh vỡ ra.

"Mason, có chuyện gì thế ?"

Anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu.

"Bill, em... tay em, bị run rồi."

Giọng nói của Mason rất nhẹ nhàng, nhưng anh, nghe được lại chết đứng.

Là Parkinson.

Triệu chứng ban đầu.

"Bill, ôm em đi, ôm em."

Lúc này thanh âm cậu cũng hơi run rẩy, anh không đáp, chỉ biết siết chặt lấy cậu.

Anh vẫn ở đây.

...

Cuối tháng tư, tiết trời dần bớt lạnh, hoa anh đào càng đậm sắc.

Có một thanh niên tóc nâu đứng ngắm hoa anh đào, hoa rất đẹp, nhưng nụ cười của cậu còn hơn xa chúng.

Hôm nay, cậu vẫn lạc quan.

Hôm nay, cậu vẫn cười thật ngọt.

Chỉ là, nhiều người sẽ không hiểu vì sao, bàn tay cậu luôn nắm lại.

Bill Cipher bao bọc bàn tay ấy bằng chính tay anh, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu, dịu dàng bảo.

"Em thích hoa anh đào lắm, phải không ?"

Cậu gật đầu.

"Chúng mong manh dễ vỡ, nhưng khi xếp thành chùm lại kiều diễm đến kỳ lạ. Anh thì sao, có thích không ?"

Anh cong môi nhìn vào mắt cậu.

"Rất thích, bởi vì bên dưới một tán hoa anh đào, anh đã gặp được em."

Anh thích nhìn em chìm trong làn mưa hoa thơm ngát ấy.

Mỗi ngày, dưới tán cây anh yêu, đều có người anh yêu.

...

"Há miệng nào."

"A..."

Bill đưa thìa súp vào miệng Mason, chăm chú chờ cậu nuốt xuống.

Bây giờ, cậu không tự cầm thìa được.

"No chưa ?" - Anh lấy ngón cái quệt đi thức ăn bên khoé miệng Mason.

Cậu gật nhẹ, trong mắt ánh lên niềm thoả mãn.

"Đưa em xuống ngắm hoa đi."

"Ừ, lại đây anh cõng."

Một lúc sau, khi trong tầm mắt toàn là cánh hoa hồng nhạt, Mason ghé vào tai Bill cất tiếng:

"Chị em, không cử động được nữa, phải không ?"

Đồng tử màu hổ phách co lại, anh không trả lời.

Mason, đừng ép anh phải nhìn vào tấm gương phản chiếu đó.

Thấy Bill im lặng, cậu cố gắng vươn tay chạm vào gò má của anh.

"Bill, em muốn gặp chị ấy."

"Được."

Hai hàng mày nhíu chặt lại, thời gian của cậu sắp hết.

Mà anh, vẫn chưa tìm ra cách giữ lại cậu.

...

Tháng sáu, hoa dần tàn.

Trên lưng Bill là người mà anh yêu nhất, lúc này cậu đang tiếc nuối những đoá hoa.

Hôm nay, cậu đã không còn đi được. Cũng chẳng thể nói như bình thường được nữa.

Nhưng hôm nay, cậu vẫn mỉm cười.

"B-Bill..."

Thanh âm có chút méo mó.

Lòng đau quặn thắt, Bill gắng sức kéo khoé miệng:

"Anh ở đây."

"S-sau này... đừng q... đ-ừng quên em... nhé... !"

"..."

Trong mắt bất ngờ chua xót, Bill kéo tay cậu chạm lên trán anh.

"Em sẽ vĩnh viễn ở nơi này."

Đoạn, anh lại hướng tay cậu đặt trước lồng ngực.

"Và sẽ luôn tồn tại nơi đây nữa."

"..."

Cậu không thể nói câu nào, mà trên cổ anh là một mảnh ấm nóng. Người phía sau lưng anh, vẫn cười, nhưng hai má đẫm lệ.

Anh hôn lên đôi tay đang quàng bên vai mình, nhẹ giọng thủ thỉ:

"Nín đi, anh thích nhất lúc em cười."

Dù cho hoa anh đào đã tàn lụi.

Nụ cười của em, vẫn có thể khiến anh chìm đắm.

...

Tháng bảy, nắng rực rỡ.

Giọt nắng vàng hoe đọng trên khoé mi người thanh niên nọ, cậu đang ngủ, hơi thở đều đều.

"Ngủ ba ngày rồi đấy, dậy đi, Mason."

Bill đờ đẫn ôm lấy cậu.

"Hoa anh đào không nở nữa, nhưng anh có trồng thêm hoa hồng leo bên cửa sổ, bây giờ em mở mắt cũng sẽ thấy được chúng."

Thanh niên không đáp, nhưng khoé miệng hơi cong lên cho dù cậu đang say mộng.

Người đàn ông đột nhiên nói sang chuyện khác.

"Hôm đó... chị em đi, em đã khóc rất nhiều, em đau lắm, phải không ?"

Bàn tay anh vuốt ve trên gò má tái nhợt của cậu, từng động tác đều là tư thái si mê.

"Vậy nên, đừng để anh đau như thế."

"Cũng đừng khóc."

"Anh muốn em cười."

"Mở mắt, nhìn anh đi ?"

...

Bill không hiểu sao họ không để anh gặp cậu.

Họ còn trùm lên người cậu một mảnh vải trắng.

Anh nghĩ, cậu chỉ ngủ thôi mà, đợi anh tới gọi là sẽ thức giấc.

"Sao em cứ ngủ mãi như vậy ?"

Ngón tay thon dài lướt trên tấm ảnh. Trong ảnh, một thanh niên tóc nâu đứng dưới tán hoa anh đào, cậu có một nụ cười hoàn mỹ.

"Cười lên, như thế này..."

"Đừng bỏ anh lại... Anh xin lỗi, anh không giữ được em..."

"Nhưng, cũng đừng bỏ anh một mình..."

"Ở đây, cô độc lắm. Hoa anh đào cũng đã theo em đi."

Người đàn ông ôm lấy tấm ảnh, siết trong lòng như thể đang ôm dư hình của Mason mà anh yêu nhất.

"Hoa tàn rồi... có trở lại được không... ?"

.....

.............

Tháng ba của năm nào đó.

Hoa anh đào nở rực rỡ một khoảng trời.

Gió thổi, cánh hoa trôi cùng gió, cuộn thành mưa hoa.

Anh ghi lại tên của bệnh nhân thứ mười được cứu khỏi căn bệnh từng khiến y học đau đầu năm ấy, đoạn thất thần nhìn ra cửa sổ.

Màu hồng nhạt, cánh hoa rung rinh.

Dưới tán hoa là bóng hình quen thuộc đó.

"... Mason..."

Hình như, anh trông thấy cậu.

Hình như, người ấy vẫn đang nở nụ cười.

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net