Cửa sổ, nàng và tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô nàng thường diện những bộ cánh màu đen hoặc trắng, cũng có khi là cả hai. Một sự thách thức với cảm giác nhạt nhẽo, đơn điệu. Chẳng sao, cô nàng đủ tinh tế để biết cách làm chúng trở lên thanh lịch, còn vóc dáng của cô ta thì vừa khéo lại ăn nhập với chất thanh lịch đó, nhất là cái cổ cao thanh mảnh. Làn da cô nàng hơi trắng quá mức, có lẽ do chẳng mấy khi bước quá giới hạn ban công...

Tôi nhìn thấy nàng, thành thực và đẹp đẽ hơn bất kỳ tạo vật nào mà Chúa Trời có thể làm ra từ chiếc xương sườn thứ bảy. Tôi họa hình nàng lên giấy mỗi ngày, đều đặn, thận trọng từng nét cọ. Nàng thích ngồi đung đưa ở ban công, trên chiếc ghế mây, tắm nắng buổi sáng hoặc uống trà vào buổi chiều, tưới nước cho những chậu cảnh vào mùa khô hoặc che chắn chúng khỏi cơn bão thình lình ập đến khi mùa mưa. Nàng luôn có việc để làm nơi khoảng ban công đó, bên khung cửa sổ đó, chúng cho tôi thời gian đủ lâu để hoàn thành bản nháp vụng về đầy nét ký họa của mình.

"Đây là ai?" Mẹ hỏi tôi.

"Người ở phía đối diện, con nhìn thấy cô ấy qua cửa sổ." Tôi trả lời.

"Con biết tên cô ta chứ? Hàng xóm của chúng ta ấy?"

Tôi im lặng. Và thế là mẹ hiểu câu trả lời. Bà nhặt nhạnh những bức vẽ ngổn ngang trong phòng, xếp chúng lại thật cẩn thận rồi ra ngoài mà chẳng nói gì thêm. Lần duy nhất chúng tôi nói chuyện với nhau về nàng chỉ vỏn vẹn trong ba câu như vậy.

Cô nàng thường nhìn lén sang khung cửa đối diện, đôi mắt nâu đồng mở to tròn. Đôi mắt cô nàng lấp lánh cả trời mây.

Tháng 9, trời cao nguyên phủ một màu u ám, mưa trút ào ào cho thỏa mùa hạn dài cạn sông khô suối. Tôi nhẩn nha thưởng thức mùi hương ngọc lan ướp lạnh hơi đêm, cửa sổ he hé đủ nhìn thấy bóng nàng in trên tấm rèm phủ kín ô cửa. Bức tranh vẽ nàng chỉ vừa khô màu đôi môi đỏ thắm, suối tóc đen đổ xuống một bên vai vẫn còn dang dở.

"Đây là ai?" Anh trai hỏi tôi.

"Người ở phía đối diện, em nhìn thấy cô ấy qua cửa sổ." Tôi trả lời.

"Anh muốn nghe chuyện về cô ta."

Tôi bắt đầu kể về nàng, mọi thứ tôi biết. Nàng từng chơi dương cầm, có lẽ thế. Nàng có một gã người yêu gàn dở luôn chỉnh tề trong áo sơ mi và quần tây đóng thùng, đôi lần họ cãi nhau nảy lửa những điều nghe thật khó hiểu. Nàng có một bà mẹ ưa chì triết, mỗi buổi cuối ngày thích ca cẩm con cái. Cuộc sống của nàng có tất cả những gam màu tôi biết. Và, thật may mắn vì cuối cùng cũng có ai đó ngoài tôi muốn biết về nàng.

Cô nàng thích một bức tranh, tranh vẽ người thiếu nữ ngồi dưới tán ngọc lan, đung đưa trên ghế mây. Cô nàng hay chơi đàn, tiếng dương cầm hòa vào tiếng mưa đêm.

Ô cửa đóng im lìm. Nàng biến mất khỏi tầm mắt tôi. Bão đổ về làm đất trời nghiêng ngả, gió điên cuồng vần vò những tán cây. Tôi phết từng nét cọ, điểm màu tóc đen tuyền, bức tranh sắp hoàn thành chỉ còn thiếu đôi con mắt đượm vẻ mơ màng.

"Đây là ai?" Tay bác sĩ hỏi tôi.

"Người ở phía đối diện, cháu nhìn thấy cô ấy qua cửa sổ." Tôi trả lời

"Cháu có muốn nói về cô ấy không?" Lời đề nghị nghe thật hay ho.

Tôi im lặng, tiếp tục vẽ tranh. Chẳng có ai hay bất cứ điều gì ngăn được tôi vẽ nàng trọn vẹn. Ngoài kia, gió đang rít những hồi giận dữ. Không, tôi chẳng cần nói bất cứ điều gì về nàng, mọi thứ đều ở trong tranh cả rồi đấy thôi.

Cô nàng bị nhốt sau khung cửa. Cơn bão tan, cỏ cây nằm rạp ngổn ngang, nước đọng vũng đỏ ngầu màu đất. Cô nàng ghé mắt qua khe cửa đóng chặt, hát nho nhỏ một đoạn tình ca. Hương ngọc lan vẫn thoang thoảng mỗi đêm, nhưng mưa dứt thì tiếng đàn cũng lặng.

Tôi vẽ mắt nàng bằng chì kẻ chân mày, nét đậm sắc họa ra mặt hồ thu. Rồi họ nói với tôi nàng không tồn tại, bởi không ai ngoài tôi nhìn thấy nàng. Họ nói bức tranh vẽ ma quỷ, bởi chẳng người nào biết nàng là ai.

"Đây là ai?" Mọi người đều hỏi tôi.

"Người ở phía đối diện, tôi nhìn thấy cô ấy qua cửa sổ." Tôi trả lời.

Tôi nằm trên giường, hơi thở tắt dần mỗi phút giây. Tôi nhìn ô cửa sổ đóng chặt, bão xám lạnh nhường chỗ cho ánh vàng nắng mật, gió lặng thinh trả tiếng chim trời ríu rít nơi hư không. Ai đó mở cánh cửa, tôi hít đầy một phổi hơi thanh sạch, rồi thấy mình nhẹ hẫng.

Và, nàng lại đang ở ban công kia. Nàng đang ngồi viết lách, ngòi bút máy đưa sột soạt trên mặt giấy trắng.

Người ta kể rằng, cô nàng hóa điên và chết vì bệnh đậu mùa trong căn phòng đó cùng bức tranh tuyệt đẹp. Nhưng bạn thân mến, bạn có tin mình đã thấy cô nàng ngồi vẽ bên khung cửa sổ rợp bóng ngọc lan không? Mình luôn nhìn thấy cô nàng, kể từ khi chuyển tới ngôi nhà này, mỗi khi mình đung đưa trên chiếc ghế mây ở ban công kia. Cô nàng thực hơn cả bạn, cả mình hay bất cứ ai khác. Bạn thân mến, đôi lúc mình tự hỏi, sẽ thế nào nếu ở một tíc tắc nào đó quá khứ và tương lai xoắn bện vào nhau như sợi dây thừng? Liệu chúng ta có dám tin vào mọi điều xảy ra trong tíc tắc ấy?

10/08/2016

Viết cho một giấc mơ kỳ lạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net