Những ngày cuối hè... Những ngày chớm thu... Anh và em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi được đặt chân đến Mỹ-vùng đất mà tôi luôn ước ao từ hồi còn bé. Rời sân bay liên lục địa George Bush, tôi nhanh chóng đặt chân lên một chiếc xe buýt ghi điểm đến là Oklahoma và xếp hành lý một cách gọn gàng nhất có thể. Tôi mua vé và chui rúc xuống phía cuối xe-nơi chẳng ai ngồi cả. Dù sao tôi cũng là một người ngoại quốc, không dám cởi mở với người lạ. Tôi giành được học bổng 4 năm ở tận Đại học California, L.A nhưng trước hết tôi muốn đến Oklahoma để gặp một người mà tôi đã mến mộ từ rất lâu rồi - Greyson Chance.

Chà, từ bao giờ mình thích anh ấy nhỉ? Năm mình 11 tuổi, anh ấy 14 tuổi hay trước cả lúc đó? Tôi đã mơ về cái ngày được gặp GC từ lâu lắm rồi... Mọi suy nghĩ cùng với những bài hát dịu dàng của anh đưa tôi vào giấc ngủ sâu...

-Hey! Dậy đi cô bé châu Á! Điểm cuối rồi đó!

Tôi bật dậy, đã chiều đến nơi rồi... Tôi ríu rít cảm ơn bác lái xe tốt bụng đã lay tôi tỉnh dậy và rời xe buýt.

Đây là đâu? Nơi này là đâu? Tôi mù mờ và đi dọc con đường vẫn còn đầy cỏ dại mọc xung quanh những ngôi nhà được sơn cẩn thận cùng những hàng rào trắng thấp thấp. Aaaaahhhhhhhh mưa rồi.... Những giọt mưa cứ rơi, may quá trong cái vali nhỏ của tôi có một chiếc ô nhỏ. Tôi bật ra và tìm nơi trú, mưa to quá... Nhưng xung quanh chẳng có ai cả, những ngôi nhà cứ như trống rỗng vậy, không có tiếng người nhưng lại thấy ánh sáng đèn điện... Bỗng nhiên có một người thanh niên trẻ chạy vội vã, hình như cũng tìm chỗ trú thì phải! May quá đây rồi, có người để mình hỏi rồi!

-Này anh ơi!!!!!-Tôi cố hét to nhất có thể với cái giọng yếu ớt bé tí của một người châu Á

Người đó dừng lại, tháo tai nghe ngoảnh lại.

-Cậu gọi tôi à?

-Vâng. Làm ơn cho tôi hỏi gần đây có motel hay hotel nào không? Tôi là du học sinh đang lạc đường và tôi cần một nơi để trú mưa và tắm... Anh có thể giúp tôi không?

Cậu ta không nói gì chiếc mũ vẫn trùm kín đầu để khỏi bị mưa và từ từ tiến gần đến tôi, cầm chiếc vali của tôi nhẹ nhàng và nói với một giọng trầm ấm

-Tôi sẽ giúp cô cầm chút hành lý này. Chạy theo tôi cẩn thận không ngã đấy. Mưa giông càng ngày càng lớn nên tốt nhất là chạy cẩn thận.

-Đừng lo lắng! Anh giúp tôi là tôi vui lắm rồi, đi nào!

Tôi nghĩ thầm, người Mỹ tốt y như trong phim vậy, từ nãy giờ gặp hai người tốt rồi. Họ không phân biệt chủng tộc như sách sử của tôi đã nói.

Một lúc sau, chúng tôi đến một ngôi nhà cũng nhỏ thôi, nhưng rộng rãi và có tiếp tân-một bà cụ đẹp lão tầm 60-70 tuổi rồi và nhiều phòng ở phía sau. Tôi lặng lẽ lấy phòng và không quên cảm ơn người thanh niên trẻ ấy.

-Cảm ơn anh nhiều lắm! Tôi không mong ngày đầu trên đất Mỹ lại được giúp đỡ như thế này!

-Okay, không có gì đâu. Du học sinh sao lại ở Oklahoma? Nơi đây chẳng có trường nào treo học bổng cho người ngoại quốc.

-Không, tôi may mắn thi được một cái chứng chỉ và trúng vào Đại học California ở L.A, còn hai tháng nữa tôi nhập học nhưng tôi muốn làm quen với cuộc sống tại đây, và tôi cần gặp một người rất quan trọng *cười tươi rói trong bộ đồ ướt*

-Vậy à, tôi cũng là một học sinh ở đó đây! Có khi chúng ta sẽ gặp lại nhau đó! Mấy tháng hè tôi trở về nhà. Mà người quan trọng là người thân của cô à, ai thế? Tôi hơi tò mò!

-Anh còn nhớ cậu bé hát Paparazzi không? Năm 2010, cũng lâu rồi, lúc ấy tôi mới tuổi *cười mỉm rất hạnh phúc*. Âm nhạc của người đó đã thức tỉnh và động viên tôi rất nhiều trong những ngày tháng tăm tối, khiến tôi vượt qua tất cả để đến đây - gặp người đó.

-Cảm ơn! - Người thanh niên đó chắc chắn đã cười và chạy khỏi motel.



Hai ngày trôi qua rồi mà mình mới chỉ tìm được một công việc nhỏ ở chính motel đó-bồi bàn; mà..... cũng chẳng có mấy khách. Công cuộc gặp GC của tôi tính sao đây? Haizzz, tôi thở dài trong khi vẫn đang hì hục lau mấy vết ố trên bàn ăn. Bà chủ motel hiền lành đã hứa với tôi, nếu tôi làm việc chăm chỉ sẽ đc ăn ở miễn phí, cũng phải thôi, vì bà không có con cháu, ông thì đã mất rồi, giờ có một mình tôi ở cái chốn này động viên bà thôi, mà cũng chỉ được vài tuần nữa là tôi sẽ nhập học...

Chợt, có tiếng còi bên ngoài sảnh.

Tôi ngó ra, dáng người cao và gầy của người thanh niên ngày trước, cậu ta xuống xe và tiến thẳng đến chỗ bà cụ trong khi vẫn còn đeo kính râm.

-Cụ cho con hỏi cô bé châu Á còn ở đây không ạ?-Cậu ta cười rất lễ phép.

-Con bé đang đứng ở kia nhìn cậu đấy! Tìm thấy người cứu rỗi tâm hồn rồi hả?-Bà cụ mỉm cười hiền hậu.

Cậu ta không nói gì, vẫn đứng đó và cười, đi về phía tôi.

-Có muốn gặp GC không?

-Có nhưng còn công việc, bà cụ Ally ở kia đã rất tốt với tôi, cho tôi công việc và nơi ở... Tôi, tôi rất muốn gặp nhưng mà công việc... Tôi không muốn bà cụ buồn hay cô đơn... - Tôi cứ lắp bắp đi lắp bắp lại mấy câu tương tự như vậy.

-Tôi đã nói với cụ rồi cô không phải lo đâu, cứ đi cùng tôi!

-Con cứ đi đi- bà Ally vẫy vẫy bàn tay và cười hiền hậu.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc nhưng cũng rất lo lắng cho bà, vì tuổi cũng cao rồi mà...

Cậu ta nhìn tôi một lúc rồi dẫn tôi lên xe một cách rất lịch sự.

-Cô tên là gì? Tôi thất lễ quá

-Ừm, tên thật của tôi là Hoa Trà, nếu anh muốn anh có thể gọi là Camellia, nghĩa giống nhau mà! Còn anh?

Cậu ta cười cười và vẫn đeo kính râm, chưa bỏ ra lúc nào cả và cũng lảng luôn câu hỏi của tôi

-Tên cô hay thật, cô kém GC ba tuổi nhỉ, hôm trước cô có nói. Vậy tôi sẽ gọi cô là em nhé, vì tôi bằng tuổi cậu ta. Tôi sẽ dẫn em gặp cậu ấy!

-Sao anh tốt với em vậy? Em chưa làm gì cho anh cả. Thế này, hơi kì lạ...

-Không. Không đúng. Em đã làm đủ những điều tôi cần!

-Hôm trước... "Cảm ơn"?

........*khoảng lặng*

Tôi nhìn vào người thanh niên đó. Cậu ta đã bỏ cái kính râm ra, có vết thâm như thể hôm qua cậu ta đã thức cả đêm. Tôi giật mình. Cậu ta? Đôi mắt nâu ấy? Mái tóc vuốt chéo nâu đen? Thân hình gầy? Greyson?

-Em nhận ra tôi rồi chứ?

Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, đôi mắt tôi như muốn rơi ra. Tôi vụng về gật đầu. Nhìn cậu ấy đang cầm lái, tôi không rời mắt chút nào... Tôi như muốn nổ tung nhưng không hiểu sao tôi vẫn rất bình tĩnh

-Sao lại thế được? Nơi đó không phải Edmond mà? Sao lại gặp anh ở đó được?

-Tôi đến nhà một người bạn, đang đi dạo thì trời mưa... Sau đó thì em biết rồi nhé! GC mỉm cười

-Vâng. Em hiểu rồi, em xin lỗi vì không nhận ra anh....

-Chẳng ai nhận ra đâu! Tôi ăn mặc như vậy lại còn trùm kín mít nữa chứ! Đến tôi còn chẳng nhận ra chính mình khi nhìn vào gương cơ mà!

-Anh có sao không!? Ý em là anh có ổn không?

-Hỏi lạ thế hả Cam?

-Đôi mắt anh như sưng lên vì thiếu ngủ ấy!

-À! Không có gì đáng lo đâu Cam! Tôi sẽ gọi em là Cam! Tên này hay đó!

-Sao lại không đáng lo? Anh phải nghỉ ngơi đầy đủ thì mới có sức hát cho fan chúng em nghe chứ!

Dứt lời, anh dừng xe và phía trước là một nhà thờ.

-Nơi cuộc đời tôi thay đổi. Em nhớ chứ? Tuy hơi khác nhưng đây là nơi tôi hát Paparazzi. Chính tại đây! Để tôi dẫn em tham quan.

Chúng tôi đi quanh. Dừng lại ngồi trên sân khấu vẫn vương bụi.

-Em nghĩ anh nên nghỉ ngơi. Thế này không chỉ em đâu mà có rất nhiều người lo cho anh đấy!

-Nếu tôi nghỉ, ai sẽ là người làm em-fan của tôi hạnh phúc?

-Đối với em và nhiều fan khác, chỉ cần thấy anh khoẻ mạnh, đi theo con đường anh thích là tốt lắm rồi! *mỉm cười*

............*khoảng lặng*

Anh bỗng nhiên chạm vào mặt tôi và vuốt một cái.

............*khoảng lặng*

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Tôi đỏ mặt quay đi.

-Em không make up sao?

-Greyson Chance đã từng nói không thích con gái make up - tôi lí nhí.

-Well, đừng xấu hổ! Em muốn về nhà tôi chơi không? Tôi có thể đàn cho em. Tôi đã quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay với em Cam à!

-Sao anh tốt với em thế? Em chưa hề làm gì cho anh cả...

-Vì em là người mà anh muốn làm bạn.

-Vâng!! Em rất vui, mình đi thôi! - Tôi lại mỉm cười và cầm tay anh kéo ra ngoài như anh trai vậy!

Trên đường về nhà anh ấy, chúng tôi hát những bài hát quen thuộc, những bài trầm như Meridians cũng có, những bài cao như Unfiend you hay những bài rộn ràng như Thrillla in Manila rồi cả những bài giai điệu nhẹ nhàng.... Chúng tôi đã rất vui vẻ như những người bạn thân hay như những người anh em!

Khi về đến nơi, một ngôi nhà nhỏ cổ kính ở đó, anh dẫn tôi vào.

-Bố mẹ anh đang đi du lịch ở Canada, hai tuần nữa mới về, còn anh chị anh thì ở đâu ấy, chẳng biết khi nào mới về! Mình có thể quậy thoả thích Cam à! *cười thoải mái*

-Liệu có ổn không? Em là con gái, anh là con trai, em không quen ở chung với con trai... Anh hiểu cho em chứ?

-Ừ, được rồi, anh hiểu! Em cứ yên tâm đi nhé! Anh sẽ không hại gì em đâu! Anh sẽ đưa em về motel của bà Ally. Nhưng hãy cứ vui vẻ và đừng lo lắng nhé!

-Vâng! Em cảm ơn anh!

Chúng tôi nghịch hết cái piano rồi lại đánh nhau bằng gối, chơi trốn tìm như trẻ con. Tôi trốn dưới gầm giường vậy mà GC vẫn tìm ra, tinh mắt thật đấy!

Chẳng mấy chốc đã 12:30 trưa. Greyson bắt tôi phải ngồi yên ở bàn ăn cho tôi đã cố xông vào bếp bao nhiêu lần. Một lúc sau khi nghe mấy tiếng rơi vỡ tôi không khỏi nóng ruột và chạy vào, nhưng anh ấy đã bưng ra hai đĩa spaghetty với sốt rưới lên trông rất ngon lành, chẳng giống như người vụng về hay làm vỡ đồ đã là đĩa mỳ đó. GC vẫn mặc tạp dề và huých tôi ra ngoài.

-Ăn nào Cam!

-Vâng! Xin mời!

Vừa ăn chúng tôi vừa nói chuyện.

-Em thấy thế nào? Ngon chứ hả?

-Vâng, nhưng hơi cay. Em không giỏi ăn cay anh à! Nhưng sốt cà chua lại làm dịu cái vị cay ấy nên đĩa này rất vừa miệng!

Cả hai mỉm cười với nhau. Khi ăn xong bữa trưa, tôi lao vào bếp dọn dẹp và rửa bát cho dù GC có ngăn cản đến mức nào. Công nhận chỗ này bề bộn thật, sốt bắn khắp nơi dưới sàn và trên bếp. Nhưng, tôi là một cô gái châu Á, quen dọn dẹp tỉ mỉ rồi nên đống đó chẳng tốn chút thời gian nào cả!

-Xong chưa? Cam ơi?

-Vâng, em rửa tay nốt đã!

Anh ấy đi vào bếp và có vẻ choáng ngợp trước sự gọn gàng và sạch sẽ của nó. Rồi GC quay ra, nói với tôi

-Lên phòng anh đi! Anh có cái này muốn cho em xem!

Chúng tôi lên tầng hai, nơi mà vừa nãy tôi chọn để trốn. Giờ mới để ý, nơi này gọn gẽ đến kì lạ. Những giải thưởng, giấy chứng nhận treo trên tường rất cẩn thận và cái bàn học bằng gỗ trông thật giản dị mà cũng thật dễ thương...

-Cam có thích anh không?

-Nếu không em khổ sở học hành để giành học bổng đến Mỹ làm gì? *cười nhẹ*

-Em muốn nói chuyện với anh về vấn đề gì? Em đến đây chỉ vì muốn gặp và nói chuyện với anh mà!

-Ưm.... Em có một ý tưởng. Anh nên sáng tác một bài hát gọi là Tree Lover. Anh biết đấy, cây cho ta oxy, người yêu thì không; cây cho ta bóng mát và sự bình yên trong khi người yêu thì nói nhiều và thỉnh thoảng khiến ta phát điên; ta cần trân trọng cây, yêu cây nếu không chúng ta sẽ chết, blah blah đại loại vậy? Em rất yêu cây cối, thực vật!

-Anh sẽ cân nhắc! Người yêu sao? Em có bạn trai rồi à Cam?

-Ex thôi anh. Anh ấy là người đầu tiên và cũng là người duy nhất em đã yêu rất chân thật. Anh ấy là mối tình đầu của em và cho đến giờ em chưa hết tình cảm với anh ấy, chưa hẹn hò với ai ngoài anh ấy cả. Cũng giống như tình cảm của anh đối với Lauren vậy, em biết cho dù cô ấy có lừa dối anh với bạn thân của anh nhưng không lúc nào anh quên cô ấy... Những bài hát của anh, không chỉ là Broken Heart mà những bài khác trong các mini album đều gợi nhắc cô ấy cả! Em nói không sai anh nhỉ! *cười tươi*

-Sao em nghĩ thế?

-Em không biết, em chỉ cảm nhận là vậy, thế thôi! *cười mỉm*

-Em có vẻ biết chuyện và cuộc sống của anh rất rõ nhỉ! Vậy còn em, anh ta là người thế nào? Anh có được phép biết không?

-Đương nhiên rồi! Anh ấy, một nụ cười toả nắng, giọng nói trầm ấm áp. Anh ấy cũng rất yêu em, ít nhất là em nghĩ vậy. Nhưng đến một ngày anh ấy bỏ đi sang Australia với một cô gái khác, xinh đẹp và sắc sảo. Anh ấy đứng đó, mỉm cười và đi mất. Em ở lại, trái tim em tan vỡ nhưng em không ngừng khóc, không ngừng nghĩ về những kỉ niệm trong một thời gian khá dài. Em vừa muốn từ bỏ, vừa muốn giữ anh ấy nhưng biết làm sao được? Anh ấy đã có người con gái khác, tuyệt vời hơn em. Thôi em không muốn nhắc lại nữa đâu! Errrr!

-Được thôi anh hiểu mà! Em sẽ học năm nhất ở đại học California L.A sao?

-Vâng. Ở bên em, em mới chỉ là một cô bé lớp 10 thôi! Nhưng người ta-những người trao cho em học bổng, lại nói khả năng của em "cao hơn một cô bé lớp 10" và cho em học bổng 4 năm tại đó. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là do em may mắn thôi! :)

Anh chưa kịp nói gì thì phía dưới nhà có tiếng chuông "ding doong ding doong", anh đành nháy mắt với tôi và bảo

-Chờ anh chút nhé, Cam thân yêu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net