Tình yêu tan vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với những gì dường như chỉ là những giây phút ngắn ngủi đối với anh, lại giống như vĩnh cửu đối với cô. Trước sự nhẹ nhõm của cô, mí mắt của anh cuối cùng cũng co giật nhẹ và dần dần mở ra với thế giới. Nước mắt rưng rưng trong Góc riêng của mình.

Gray rên rỉ khi anh từ từ ngồi dậy. "Anh tỉnh rồi," Juvia thở hổn hển nói. "Cảm ơn Chúa.."

Gray cố gắng ngồi dậy và đối mặt với cô. "Juvia? Đây-...

Anh ấy nhìn xung quanh. Cả hai đang ngồi gần vách đá của chiến hào, an toàn không bị tổn hại. Gray đột nhiên nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi anh bất tỉnh, nhưng trước khi anh kịp hồi tưởng, Juvia đã nhanh chóng vòng tay ôm lấy anh và khóc trong lồng ngực anh.  "Gray - sama" cô khịt mũi. Gray lúng túng vòng cánh tay cơ bắp của mình quanh cơ thể mảnh khảnh của cô, cố gắng hết sức để tránh chạm vào những đường cong của cô. Anh không thể phủ nhận rằng cô có một thân hình tuyệt vời...

Gray đồ biến thái! đừng nghĩ về cô ấy như vậy!

" Anh làm em lo muốn chết!" cô nói giữa những tiếng nức nở. Gray thở dài. "Tôi xin lỗi. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm ngay lúc đó."

"Em biết..." Juvia trả lời. Gray nhìn vào mắt cô. “Chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi bất tỉnh?” Juvia nhìn xuống chính mình. "như anh đã thấy..." cô ấy bắt đầu, chỉ về phía nhiều vết bầm tím trên cơ thể và quần áo bị rách. Gray trở nên kinh hoàng trước mức độ bị thương của cô, nhưng cũng nóng lên trước cảnh tượng khá lộ liễu.

Gray nhìn cô bằng ánh mắt gay gắt. "Em tự mình làm những việc này sao?! Sao em có thể ngu ngốc đến thế?" anh hét lên. Juvia nhìn ra sự tức giận của anh. Đôi mắt cô hơi cứng lại. " Nhưng em đâu còn cách nào khác? Anh đã bất tỉnh, và em cũng phải tự vệ và bảo vệ anh chứ!" cô phản đối. Gray chớp mắt, không biết phải nói gì. Cô đã cứu mạng anh. Gray ngậm miệng chịu thua. "Tôi xin lỗi, do tôi quá nặng lời dù gì cũng cảm ơn em."

Juvia gật đầu. "Lúc đó em bị trúng một đòn, nhưng không biết lúc nào, con spriggan đã bay đi. Nó mang theo một vật thể sáng bóng nào đó-

Đôi mắt của Gray đột nhiên mở to. Anh thô bạo nằm lấy vai Juvia, khiến cô bất ngờ. “Một vật thể sáng bóng?!" anh ấy hỏi / hét lên. Juvia đông cứng. "Uhhh...vâng. Giống như một viên kim cương..." cô nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ. Gray nghiến răng. “Và em nói nó đã bay đi cùng với nó?” Anh nói một cách u ám. Juvia lúc này vô cùng sợ hãi. Điều gì đã khiến anh tức giận đến mức cô sợ chính người mình yêu?

"Ừ,” cô nhẹ nhàng trả lời. Cơn giận của Gray dâng cao. Anh ném cho cô một cái nhìn chết chóc. Nếu ánh nhìn có thể giết người thì Juvia đã đi vào quên lãng rồi. "Đồ ngốc!" anh hét lên. "Tại sao em lại để nó lấy đi kho báu?!"

Juvia lắc đầu, cố gắng thoát khỏi vòng tay cứng rắn của Gray. "Cái

gì...kho báu?"

"Kho báu mà lẽ ra tôi phải lấy lại cho khách hàng của mình!!"

Giọng của Gray không thể to hơn được nữa. Tim Juvia đập thình thịch. Không phải bằng tình yêu, mà bằng nỗi sợ hãi. Sợ Gray.

"Em xin lỗi. Em không biết." Juvia không biết nói gì hơn. Cơn thịnh nộ của Gray ngày càng trở nên không thể kiềm chế được.

"Em không biết à? Em nói là em không biết à?!" anh yêu cầu.

Mắt Juvia rưng rưng. "Không, em không biết thật! em

thề! Nếu em biết sớm hơn, em đảm bảo với anh....-

"Em đảm bảo với tôi?! Tại sao em lại tham gia công việc này nếu em thậm chí còn không biết mình phải làm gì?! Em biết tôi luôn khó chịu khi Em theo dõi và theo dõi tôi nhưng tôi phải làm vậy hãy chịu đựng điều đó! Nhưng đôi khi em phải học cách cho mọi người không gian khi họ cần!! Vậy tại sao em lại đi cùng?!" Vòng tay của Gray siết chặt hơn. Anh thậm chí còn không quan tâm đến những giọt nước mắt đang tuôn rơi của cô.

"Gray - sama...làm ơn.. buông ra," Juvia cầu xin. "TRẢ LỜI TÔI!" Gray hét vào mặt cô, khiến nước mắt chảy ra nhiều hơn.

"B-vì M-mira đã yêu cầu em làm vậy." Juvia chậm rãi nói. Gray từ từ buông cô ra và đứng dậy. Anh quay lưng trần về phía cô. "Tại sao?" anh hỏi.

Juvia khuỵu gối khi cô nhìn xuống đất và trả lời. "C-cô ấy đang lo lắng về điều đó. Cô ấy bảo em có thể cần giúp đỡ trong công việc." Juvia run rẩy nói. Im lặng một lúc, Juvia lau nước mắt rồi từ từ đứng dậy, ánh mắt không ngước lên. Sau hàng giờ trôi qua, Juvia lấy hết can đảm để nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Gray. Biểu hiện của cô không được chào đón.

Tóc mái của anh che đi đôi mắt của anh. "Nói cách khác, CÔ ấy nghĩ tôi không thể giải quyết được?" anh hỏi một cách đáng ngại. Nỗi sợ hãi của Juvia lại quay trở lại. "K-không! Cô ấy chỉ lo lắng thôi!" Juvia tuyệt vọng nói.

“Chính xác thì về cái gì?!" Gray đẩy Juvia mong anh sẽ nhận được câu trả lời của cô. "Rốt cuộc mấy người lo ngại điều gì" anh nói với giọng dường như mất kiên nhẫn

"anh sẽ... đánh mất chính mình..." cô run rẩy nói.

"Em đang nói về cái gì vậy?" Gray giận dữ nói.

"Chị  Mira đã nói rằng sáng nay anh hơi...xa cách. Giống như anh đang tức giận về điều gì đó. Cô ấy nói em đi theo anh và để mắt tới."

"Điều gì khiến cô ấy nghĩ tôi sẽ gặp vấn đề?" Gray thực sự đã thúc đẩy nó. Juvia mím môi, biết rằng đã đến lúc phải nói ra. "Bởi vì hôm nay là ngày...cha anh qua đời..." Juvia thì thầm, nhưng nó đủ lớn đối với Gray. Gray đông cứng lại. Đôi mắt anh mở to. Hơi thở của anh biến mất. Tim anh như ngừng đập.

Anh đã ở trong trạng thái này suốt một phút. Sự sống dần dần quay trở lại với anh dưới hình thức cuồng nộ.

"Và tại sao điều đó lại khiến cô ấy quan tâm?" Gray hỏi nhỏ đến mức Juvia không hiểu anh nói gì. Juvia ngước lên. "Anh nói gì?"

Gray giật cổ áo cô về phía anh và hét vào mặt cô, "TẠI SAO ĐIỀU ĐÓ LẠI LIÊN QUAN ĐẾN CÔ ẤY?!"

Giọng nói của anh gần như làm tim Juvia ngừng đập. "Không, thực tế là tại sao điều đó lại khiến EM bận tâm?!" Gray hét lên. Nước mắt Juvia lại dâng trào. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng dũng cảm trả lời.

"Em rất sợ!" cô thừa nhận. "Sợ rằng anh sẽ để nỗi đau điều khiển tâm trí và khiến anh mất bình tĩnh.. Đó hoàn toàn là vì lo lắng..." Juvia cố gắng giải thích. Ý định của cô là trong sáng. Giá như Gray có thể nhìn thấy điều đó.

"YEAH?! ĐỂ LO LẮNG CHO TÔI?! ĐỪNG QUÊN RẰNG LÝ DO ÔNG ẤY LÀ VÌ EM!!" Gray hoàn toàn mất ý thức về điều mình đang nói. Hơi thở của Juvia bị đánh cắp trước lời nói của anh. Những giọt nước mắt ngày càng lớn.

Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Juvia nghĩ.

"Rốt cuộc, EM CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÃ GIẾT ÔNG ẤY! Chính bạn đã nói

như vậy!" Bị lời nói thốt ra từ chính người mình yêu, Juvia cảm thấy như có từng mũi dao đâm vào tim mình. Thật không thể chịu nổi.

"Và cô nói rằng cô làm điều đó vì lợi ích của tôi! Cha tôi sẽ vẫn ở đây nếu không có cô và cái bản tính ngu ngốc của cô!" Lời nói của Gray đã gây ra quá nhiều tổn thương. Anh thậm chí còn không nhận ra điều đó.

Juvia không chỉ nỗi buồn ngày càng lớn mà sự tức giận cũng dần dần nảy mầm trong cô.

Đây không phải là người đàn ông cô yêu.

"Và sau đó cô đã đi và phá hỏng công việc!"

Người đàn ông cô yêu sẽ không nói những điều như vậy.

"Sự thật là cô vẫn luôn như vậy, Juvia!" Tiếng hét của Gray dần dần làm Juvia cảm thấy tê dại. Cô  không sợ hãi. Không còn nữa.

"Cô luôn đeo bám tôi quá mức! Tôi chịu đủ rồi! Lần này nó hủy hoại công việc của tôi! Tôi chịu đựng đủ rồi!" Gray bây giờ dường như không kiểm soát được những gì mình đang nói.

"Từ giờ trở đi, cô chỉ cần CHĂM SÓC VIỆC CỦA RIÊNG MÌNH!" Gray chưa bao giờ la mắng cô gái tội nghiệp hay bất cứ ai nhiều đến vậy. Juvia sẽ là người đầu tiên.

" Và cô luôn bám lấy tôi khiến tôi cảm thấy rất PHIỀN PHỨC!! Lúc này Gray đang thở dốc. Anh đã xong việc và hoàn toàn mất tích.

Juvia cảm thấy như thời gian dừng lại. Cô không thể cảm nhận hay nghe thấy bất cứ điều gì. Tâm trí cô đang xử lý những gì cô vừa nghe. Tất cả những gì cô có thể nghĩ là, sao anh ấy lại nói như vậy?

Chuyện tiếp theo diễn ra quá nhanh.

*chát

Gray bị đánh ngã bất ngờ đến mức anh thậm chí còn không nhận thấy nó đang lao tới. Điều tiếp theo anh biết, Gray đang nằm trên mặt đất cứng ôm lấy đôi má bỏng rát của mình. Anh bạn, đau quá.

Gray bị kéo trở lại thực tại. Có phải anh thực sự vừa nói tất cả những điều đó? Anh ngước lên nhìn Juvia và trái tim anh tan vỡ trước những gì anh nhìn thấy. Bàn tay của Juvia đang ở giữa không trung. Cô thực sự đã tát anh. Nhưng Gray không thể chịu nổi khi nhìn thấy những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên má cô. Môi cô run run. Cô đã như thế này.. trái tim tan vỡ, quần áo rách nát, bị thương... tất cả là vì anh.

“Đó có thực sự là cảm giác của anh về em không?” cô ấy hỏi. "EM CÓ THẬT SỰ NHƯ THẾ ĐỐI VỚI ANH KHÔNG?!" cô ấy đang trong cơn cuồng loạn.

Gray không thể nói được. Cảm giác tội lỗi là một cách đánh giá thấp những gì anh đang cảm thấy. "Có phải em luôn là một kẻ phiền phức không? Anh có thấy khó chịu khi em đi theo anh khắp mọi nơi không?! Nếu vậy, tại sao anh không nói?!"

"Gray - sama, anh là anh hùng của em! Hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời của em! Hoàng tử băng giá của em!"Juvia khóc. "Chính nhờ có anh mà em mới tìm được nơi mình thuộc về!"

"Lần đầu tiên em nhìn thấy bầu trời, cảm ơn anh! Ngày đó anh

đã cứu mạng em!" Juvia hét lên, bộc lộ cảm xúc của mình.

"Sao anh có thể nói là em đã giết cha anh?! Đó là tâm nguyện trước khi chết của ông ấy và em làm điều đó vì lợi ích của anh! Anh không nghĩ
rằng em đã quyết định số phận của ông ấy sao?!"

Nỗi đau của Gray càng lớn hơn. Anh cảm thấy thật khủng khiếp.

" Và anh nói rằng em đã ngu ngốc khi theo anh ra ngoài này! Nếu không có em thì anh đã chết rồi! Anh có biết tại sao em lại làm những điều đó không? Đó là vì EM YÊU ANH, GRAY!! HƠN HƠN! BẤT CỨ ĐIỀU GÌ HOẶC BẤT CỨ AI KHÁC TRÊN HÀNH TINH!"

"Anh đã khiến thế giới của em trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng có lẽ suốt thời gian qua em chỉ là gánh nặng cho anh thôi.."

Đôi mắt của Gray to. Anh giật mình bật dậy. "Không đó là do tôi...-

"Em đã nghĩ rằng anh khác biệt! Nhưng anh cũng giống như tất cả những người còn lại! Có lẽ em sẽ không nên làm phiền anh nữa! Bằng cách đó, em sẽ không phải cảm thấy nỗi đau này!!" Juvia đã khóc.

Gray lắc đầu. Không, Juvia...đừng...

"Vậy chỉ cần em rời khỏi Fairy Tail. Anh sẽ không phải đối mặt với con nhỏ phiền phức suốt ngày bám theo mình nữa..."

Cùng với đó, Juvia bỏ chạy xa nhất có thể với tất cả vết thương. Gray nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang lùi dần của cô. Đột nhiên, anh bắt đầu đuổi theo cô. "Đợi đã! JUVIA!!" anh hét lên.

Juvia xoay người lại. " WATER LOCK!" cô hét lên. Nước nhấn chìm Gray. "Không, Juvia..làm ơn...đừng làm thế!" Gray cầu xin. Nhưng nước tràn vào phổi anh và anh lại trôi vào thế giới vô thức.

Juvia để rơi nước mắt cuối cùng. " Khóa nước sẽ tự hủy khi em đi đủ xa. Hãy nói với mọi người trong Fairy Tail rằng em đã nói lời tạm biệt."

Juvia bắt đầu chạy lại.

" Tạm biệt Gray tình yêu của đời tôi....."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gruvia
Ẩn QC