#41: bromance

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tất cả tội ác trên đời này đều được thực hiện nhân danh tình yêu. "

Nếu thật là vậy, Kwon Jiyong cậu đây quyết trở thành kẻ tội đồ đáng chết nhất để được mãi mãi ở bên tình yêu của đời mình.

" G-Dragon! Cậu đi đâu thế? "

" Này, chốc nữa là phải lên xe đi rồi! Cậu đi đâu thế GD?! "

Không biết, chỉ là đôi chân đã chịu quy phục trái tim rồi.

" Jiyong, đã đến giờ phải đi dự sự kiện rồi! Nếu không đi sẽ phải đền bù hợp đồng đã thỏa thuận trước với người ta đấy có biết không?! "

" Sự kiện lần này cực kì quan trọng! Nếu từ chối tham gia chắc chắn sẽ tổn thất rất lớn! Là mất tiền đấy Jiyong! "

Đến tiền bạc vật chất cũng không giữ nổi đôi chân và trái tim này nữa rồi.

" Ji à, anh biết em nhớ Seunghyun. Nhưng chẳng phải hai đứa hẹn gặp nhau vào chiều ngày mai sao? Chẳng phải mai hai đứa mới đến bar Namsan sao? Hôm nay em còn định đi đâu? "

Em xin lỗi, đến chính em cũng không ngăn nổi bản thân mình nữa rồi.

" Ji à, thật sự không thể nhịn thêm một chút nữa sao? "

Taehee nhìn với ánh mắt chất đấy lo ngại cùng cầu xin cậu níu chân ở lại dù anh ấy biết mình chẳng thành công đâu.

Lần này thì Jiyong không nói gì được nữa. Cậu chỉ biết để đôi chân này nghe theo trái tim rồi dắt cậu đi về một nơi yêu thương đong đầy.

Tưởng như chớp mắt một cái thôi, Jiyong cứ thế biến mất trong mắt Taehee. Anh quản lí khẽ thở dài như chịu chết thôi có trời cũng không ngăn được tình yêu đôi lứa cơ mà. Điện thoại trong túi rung kêu liên tục, và Taehee biết mình sẽ có rất điều phải làm để giải quyết về vụ trốn việc của idol G-Dragon.

Cứ bảo nhau là cậu ấy ốm mất rồi, ốm tình rồi, và cậu ấy đang đi tìm thuốc giảm đau cho mình.

--

Sáng mùa đông ở Seoul vẫn có chút nắng nhè nhẹ, nắng như dải tơ lụa mỏng, nhẹ nhàng và khe khẽ vắt ngang đất trời, ở từng tán cây rung rinh trong gió buốt, trên những vai áo khoác bằng bông trùm kín cả người, lên khung cửa kính trong suốt mở ra cả một khoảng đô hội rộng lớn. Trong gió đông cũng có chút nắng hương, và trong mắt anh cũng có chút nắng tình.

Seunghyun ngồi khép trên bậu cửa sổ, mắt chứa đầy nắng mà dõi ra khoảng đô hội Seoul, vậy mà trong lòng anh lại nhộn nhạo cứ như có cơn đói khát trào lên. Anh cũng nhớ Kwon Jiyong như Kwon Jiyong nhớ anh, anh cũng khát khao nhìn thấy người anh yêu, chỉ là hiện thực chẳng cho phép anh đứng lên mà đến bên người anh yêu. Nên anh đành bất lực ngồi đây, ôm một ước mong rằng chắc hẳn Jiyong sẽ đến bên anh thôi chứ chẳng mất công anh tìm đến.

Cửa phòng kêu "cạch" một tiếng, tức là có người vừa mở cửa.

" Người ơi... "

Seunghyun chưa kịp quay ra để nhìn xem là ai tự ý mở cửa vào phòng anh, cũng chưa kịp phân tích xem giọng nói vừa rồi là của ai, nhưng thoáng thấy một bóng dáng nhỏ con chạy ào đến vòng tay ôm lấy mình, và khứu giác như nở hoa khi cảm nhận được mùi hương quen thuộc ấy.

Mùi hương của nước hoa quần áo đắt tiền, mùi hương của căn nhà mang tên 'home sweet home' này, và mùi hương của đào, mùi hương của người yêu.

" Jiyong, Jiyong, Jiyongie ... "

Anh vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của người yêu anh, môi hôn lấy mái tóc nâu hạt dẻ vướng đầy bụi đường, hôn lấy đôi tai nhỏ xinh giờ vẫn còn hằn vết của tai nghe, hôn lấy cần cổ trắng nõn có hình xăm một thiên thần vươn cánh, tay siết chặt bên hông của người yêu anh như thể anh hận không thể đem cả cậu ấy khắc vào lòng mình.

Jiyong khẽ cười khúc khích chứ không thể im lặng cười mỉm. Dư vị tình yêu hạnh phúc khiến bên môi đỏ hồng không thể giữ nổi âm thanh trong vắt như tiếng chuông reo. Jiyong khẽ cười thôi mà cả người cũng khẽ rung lên, người yêu em cũng cảm nhận được chứ, người em yêu cũng cất tiếng cười vang rộn. Cả người đều rung rung lên, chẳng do mỗi tiếng cười mà còn do cả tiếng nhịp tim đập rộn ràng sâu trong lồng ngực mỗi người.

Jiyong và Seunghyun cứ thế lặng lẽ bên nhau bên khung cửa sổ. Chẳng phải vì rét Jiyong mới cuộn tròn như con mèo con vào lòng anh người yêu, cũng chẳng phải vì nắng chói mắt Seunghyun mới chôn chặt mình bên mái đầu nâu hạt dẻ xinh xinh của em người yêu. Hai người không nhìn nhau, nhưng ai cũng rõ trong mắt đối phương luôn rực sáng hình ảnh mình. Hai người không hôn nhau, nhưng ai cũng rõ hương vị ngọt ngào như ly kem mùa đông trên môi mỗi người. Hai người bên nhau chẳng ai nói với ai lời nào, nhưng ai cũng rõ rằng chẳng câu từ nào có thể diễn tả hết nỗi nhớ hiện tại.

Gọi tên nhau qua môi, qua tim.

Đàn chim chưa kịp bay đi tránh rét còn mãi trú trên tán cây rậm rạp, ngắm thấy nắng trên trời, nắng trong tim, bỗng cất lên tiếng hót mang giai điệu của một bản tình ca.

Mãi đến khi ôm nhau đến nóng cả người luôn rồi, mới có một giọng nói vang lên giữa bốn bề căn phòng ngập tràn yêu đương.

" Em ngủ rồi đấy à Jiyong? "

Không có tiếng trả lời, và Seunghyun nghĩ rằng mình đã đoán đúng rồi.

Dịu dàng và cẩn thận như đang mang trên người thứ trân bảo của nhân gian, Seunghyun bế em người tình của anh trên tay, cho em tựa đầu lên ngực anh, di chuyển đến bên chốn yêu đương thân thuộc của hai người mỗi đêm, mỗi hoàng hôn, mỗi trưa, và cả mỗi bình minh.

Có thể là Seunghyun của Jiyong luôn khéo léo và tinh tế như thế, cũng có thể là em ôm cái mệt mỏi trong người mình lâu quá rồi, đến mức cả người em rã rời chẳng biết trăng sao, hay có thể là em biết người yêu em đang chăm em như đứa trẻ mới sinh ấy, nhưng mà em là người sinh ra để được người ta yêu thương chiều chuộng, nên em cứ im ngoan để người yêu em bế em lên giường ngủ. Seunghyun đặt em xuống giường, xếp gối sao cho vừa đầu em, đắp chăn cẩn thận cho em, rồi lại đứng dậy kéo hết rèm trong phòng xuống, nắng ngoài như tắt hẳn, cảnh tượng tối sáng mờ ảo như bên ngoài là trăng chứ chẳng phải nắng.

Seunghyun hôn lên trán em, còn sợ môi mình lạnh làm em giật mình tỉnh ngủ, nhưng mà em cứ nằm im rất yên, nên là anh hôn tiếp hai bên má nhợt nhạt hẳn của em, chạm dịu một cái lên cánh môi mềm.

Và Seunghyun xoay người định bỏ ra ngoài cho em yên tĩnh nghỉ ngơi. Seunghyun chẳng phải em, nhưng biết em mệt bao nhiêu, và em cầu mong một giấc ngủ đầm ấp trọn vẹn bao nhiêu.

Bỗng nhiên Jiyong khẽ xoay lưng, miệng khẽ mở kêu rên một tiếng khe khẽ ra vẻ thoải mái đấy nhưng Seunghyun biết là em đang gọi Seunghyun quay trở lại nằm ngủ với em đấy. Một giấc ngủ đầm ấp trọn vẹn của em là phải có chăn êm nệm ấm, à mà cũng chẳng cần ấm êm làm gì, em chỉ cần có người yêu em ngủ bên là em cũng ngủ ngon rồi.

Seunghyun ngồi sát bên lò sưởi một lúc cho cả người ấm lên đã, chứ anh chẳng muốn mình làm chăn nệm Jiyong đang ủ ấm bị cái lạnh của mình làm cho tan hết cả. Xoa xoa rồi thổi vào hai bàn tay, Seunghyun cởi áo khoác ngoài, mãi một lúc Jiyong chờ đến mòn mỏi anh mới bước vào trong chăn và vòng tay kéo em người yêu vào trong lòng mình.

" Ngủ ngon, Jiyongie! "

Seunghyun biết em chưa ngủ đâu, biết là mình lỡ làm em tỉnh rồi, nên mới khẽ thổi vào tai em một câu tình tứ của tình nhân.

" Ngủ dậy em muốn đi chơi. "

Gọi là em người yêu không phải vì em kém tuổi anh mà còn bởi em cứ thích ra dáng đứa trẻ lên ba trong mắt anh thôi.

" Đôi mình hẹn nhau đi Namsan Chemistry, anh nhớ mà Ji. "

" Thật ngại quá khi chúng mình đã rủ cả chị Young Joo Lee đi cùng. "

Là chiêu hẹn hò lén lút đã cũ, nhưng lúc nào cũng hiệu quả. Chẳng ai muốn đi hẹn hò mà còn phải dắt theo cả bạn mình đi đâu mà, nhưng mà cuộc đời của những con người công chúng là thế đấy. Nhưng mình phải cố gắng thôi em nhỉ? Đã hơn mười năm rồi? Tại sao chúng ta không thể cố thêm chút nữa?

" Anh không muốn quan tâm có ai ở bên buổi hẹn hò của hai đứa mình. Anh chỉ là muốn ngắm tuyết đầu mùa cùng em thôi Ji à. "

Nghe đến đấy thôi là em người tình trong lòng Seunghyun đã cười khúc khích như đứa trẻ mới lớn rồi dù hai mắt em còn ngoan cố nhắm chặt đấy.

Ai mà chẳng biết đến câu nói rằng nếu ta ở bên người ta yêu cùng ngắm tuyết đầu mùa và trao lời hẹn ước thì hẹn ước yêu đương ấy sẽ là mãi mãi đến một đời.

Đầy lúc Jiyong chỉ muốn kêu lên là ôi sao người em yêu lại tinh ý thế này, ôi sao tình yêu của em và người vẫn còn tươi trẻ và lãng mạn như mới nở thế này.

" Em yêu anh đến ngủ mất thôi Seunghyunie à ... "

Seunghyun biết là Jiyong không ngăn được cơn buồn ngủ của mình nữa rồi. Thế nên em mới nói nhầm một chữ như thế.

Thế nên là Seunghyun đã sửa lại cho em trước khi trao em giấc ngủ nồng nàn.

" Anh cũng yêu em đến chết mất thôi Jiyongie à ... "

Chim thôi hót rồi, vậy mà nắng tình chưa tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net