Chương 2: Nụ cười của thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà họ Lại được một trận nháo loạn, bác sĩ tại gia vừa đặt mông ăn được miếng đậu hũ liền vội vàng xách đồ nghề chạy đến nhà họ Lại.

Từ trong ra ngoài bận rộn, người lo thuốc thang, kẻ lo chỗ nghỉ. Lại phu nhân đang ngồi trong phòng xem phim Hàn Quốc, xem tới đúng đoạn nhân vật chính bị bệnh máu trắng mà qua đời thì nghe tin Lại chủ tịch bị cao huyết áp rồi ngất.

Chẳng hiểu sự tình có liên quan gì tới nhau, Lại phu nhân ngồi bên giường Lại chủ tịch gào khóc bi thống tới đau lòng.

"Ông xã, ông đừng vứt bỏ mẹ con tôi mà đi, ông còn nợ tôi một chuyến du lịch Châu Âu, ông không thể bị máu trắng mà ra đi như vậy được!".

Đấy, Quan Lâm biết ngay mà, hai người bọn họ nhất định là chuẩn bị nắm tay nhau đi tuần trăng mật rồi bỏ rơi đứa con này, để nó tự thân sống trong Lại gia không người quan tâm, không ai nâng đỡ. Số phận Lại thiếu gia quả nhiên ngang trái lay động lòng người!

"Mẹ, mẹ!" Quan Lâm lay người Lại phu nhân, "Ba tỉnh rồi, đừng đấm vào ngực ba nữa!".

Lại phu nhân thu hồi nước mắt, sụt sịt một phen rồi mới nín khóc.

"Bà xã, tôi ổn rồi, bà đừng lo!"

Lại chủ tịch đã thầm ước rằng mình có thể ngất thêm lần nữa...

Tới gần khuya, Lại Quán Lâm lại mò vào phòng ba mình, trên người không mang theo cái gì trừ sự khẳng khái dũng cảm.

"Ba, con có chuyện muốn nói!".

Lại chủ tịch mở mắt thấy Lại thiếu gia liền mau chóng nhắm mắt lại, nói, "Nửa đêm rồi, ta không muốn làm phiền bác sĩ Minh nữa, nói chuyện với con vào lúc khuya như vậy là quá sức đối với ta và Lại gia!".

"Nhưng ba, lần này con tuyệt đối không nói đùa, thực ra con muốn đi tìm một người mà con có thể làm tất cả vì người ta, bán tâm huyết bán thân hình cho người ta, bán trái tim, bán tim gan phèo phổi, bán sự trong trắng của bản thân, bán..."

"Vòng vo tam quốc, mày định tìm người yêu chứ gì?".

"Ôi ba, vẫn là ba hiểu Lâm Lâm nhất!" Lại thiếu cười hì hì.

"Ba mày chỉ sợ con cái người ta bị mày làm cho mê man bề ngoài rồi tới khi mày mở miệng ra thì dọa nó sợ chạy mất dạng!" Lại chủ tịch lầm bầm sầu não.

"Ba, ba nói gì cơ?" Lại Quán Lâm nghe không rõ liền hỏi lại.

"Không có gì!".

"Không đúng, ba là vừa nói cái gì mà sợ chạy mất dạng, có phải ba sợ khi con đem gia tài nhà mình khoe ra thì dọa sợ người khác không? Cái này ba không cần lo, con đã có kế hoạch cả rồi!".

"Muốn làm gì thì làm, nghĩa là đừng rước về nhà một kẻ không ra gì!".

"Con nhất định sẽ kiếm một người như mẹ về cho ba!".

"Khoan, khoan đã! Mày không cần phải làm thế, trừ người giống như mẹ mày ra, ai cũng được!".

"Ba, chuyện này mẹ mà nghe được thì không hay chút nào!".

"Im miệng! Mày mà ho he một lời ba mày cắt tiền tiêu vặt của mày!".

"Ba, không phải tất cả tiền tiêu xài của ba đều là do mẹ giữ sao?".

"..."

"Ba, ba ngủ ngon, nói chuyện với ba đúng là mệt mỏi quá chừng!".

"..."

Ai mới là người mệt mỏi hả???

-

Sáng sớm hôm sau, gà mới gáy canh một trời ửng sáng, Lại thiếu gia đã rời giường chuẩn bị công cuộc đi tìm người yêu đầy cao cả.

"Muốn có được tình yêu chân thành xuất phát từ đáy lòng, trước hết hãy thử tìm kiếm những người qua lại trên đường!" - Lời tư vấn của anh em tốt Từ Minh Hạo không ngừng vang vảng trong đầu Lại thiếu gia.

Hắn đi đi lại lại một hồi quanh phòng, nửa tiếng sau rốt cục mới dừng lại trước gương ngắm nghía bản thân.

Áo ba lỗ mới tinh giá mười tệ một cái, mặc vào có cảm giác thoải mái, da dẻ tỏa sáng. Quần đùi kẻ sọc mười hai tệ, dây thun kéo giãn rất tốt, còn được tặng thêm đệm mông có tính đàn hồi, có điều bây giờ Lại thiếu gia chưa cần dùng tới, đành đem cất lên kệ tủ.

Đồ vật cuối cùng, cũng là đồ vật đắt giá nhất trên người Lại thiếu gia, dép lào tổ ong giá hai mươi tệ lẻ ba đồng một đôi, đủ tiền mua năm cái bánh bao nóng hổi.

Nhưng vì sự nghiệp tìm kiếm mối trung nhân vĩ đại phía trước, Lại thiếu gia bớt cái ăn để giữ cái mặc.

Lại Quán Lâm là người thích chăm chút vẻ ngoài, giống y như mẹ của hắn, để tôn lên dáng vẻ điển trai phong độ ngời ngời của mình, hắn đã mua ít thuốc lào đính vào cằm, tạo hình râu ria cây đa hết sức hoang dã. Sau chuyến du học ở Mỹ, hắn phát hiện ra, có râu đã rất đàn ông, có lông ngực lại càng chuẩn đàn ông hơn. Vậy nên đã rất chu đáo mua nửa kí thuốc lào về, chỗ nào ít lông liền đắp thêm vào cho đủ quân số.

Quả nhiên trời sinh tướng tá ngon lành, có bị phong ba bụi trần che lấp thì vẫn là vô đối! - Lại thiếu gia bật ngón cái với chính mình.

Rong ruổi đạp xe trên con đường buổi sáng đầy nắng và gió, áo ba lỗ rộng tới hở cả ngực hắn cũng mặc, còn nghĩ như vậy là hết sức quyén rũ, vừa khéo khoe ra lông ngực của hảo hán chân chính, trong lòng không ngừng đắc ý khen ngợi bản thân biết tính toán trước sau, thậm chí còn tự mãn tới độ tự xưng mình là Gia Cát Lâm.

Nhưng hắn bất hạnh thế nào, đem mặt trưng bày đi quanh khu phố mấy chục vòng cũng chẳng thấy bóng dáng một đóa hồng nhan, cả phố xá vắng tanh, xe thu dọn rác đi qua khu phố ba lần đều bắt gặp hắn.

Lần đầu xe tới thu gom rác, gặp hắn vừa đi vừa huýt sáo, lần thứ hai đi kiểm tra một lượt nữa thì gặp hắn đang dừng lại ven đường, hai tay giơ lên trời, bộ dáng giống như đang hấp thụ dương quang qua chân lông trên cơ thể, lần thứ ba quay về thì thấy hắn đang kê dép ngồi bên đường sửa xe.

Chả hiểu hắn đạp xe tới mức nào mà tụt cả dây xích, công nhân dọn vệ sinh ái ngại nhìn hắn vật vã một hồi, cuối cùng liền lên tiếng hỏi hắn, "Anh bạn, có cần giúp đỡ không?".

Hắn ngẩng đầu lên, đống râu ria thuốc lào hắn đính vào tay đều nhân lúc hắn lau mồ hồi mà dính lại trên mặt, tạo nên bộ dạng cực kì khó coi. Ấy vậy mà hắn một chút cũng không phát giác, còn cố gắng sử dụng nụ cười tỏa nắng của mình để bày tỏ lòng biết ơn đối với công nhân vệ sinh.Anh công nhân nhìn hắn mà khiếp đảm lùi lại phía sau.

Cho rằng hắn là kẻ điên trốn trại, anh ta liền vội vàng cúi đầu nói, "Xin lỗi, tôi còn bận việc, xin lỗi!", rồi nhảy lên xe chạy mất.

Lại thiếu gia mở tròn mắt nhìn người công nhân vệ sinh, trong lòng khó hiểu gãi gãi đầu.

Khoảng trưa mười một giờ, hắn vừa đói bụng vừa mệt, khổ nhục kế kiếm người yêu nhân hậu, vị tha xem như thất bại, hai bàn tay trắng trở về.

Dắt cái xe đạp hỏng lê lết về nhà, hắn chán nản lê đôi dép lào đi xoèn xoẹt xuống mặt đường.

Vừa lúc đi tới ngã tư liền phát hiện bóng dáng con người. Từ đằng sau nhìn thoạt lại, là một người có thân hình cân đối vừa mắt, áo phông trắng, quần ngắn xấp xỉ đầu gối khiến đôi chân dài thon thả trắng trẻo bên dưới vừa vặn được phô ra.

Dáng vẻ người đó vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, hình như là đang bị lạc đường.

Lại Quán Lâm dừng chân một lúc, chẳng hiểu nghĩ ngợi tính toán cái gì, đem chiếc xe đạp hỏng vứt một bên lề phố, bản thân thì nhắm hai mắt lại, giả mù chạy qua bên kia đường.

Giây tiếp theo sẽ làm gì?

Chính là giả bộ va vào người ta chứ sao!

Hắn không những giả bộ va chạm một cách vô tình mà còn giả bộ đau đớn cực kì nghệ thuật.

"Ui da!" Hắn kêu lên một tiếng, ngã ra đất.

Người kia vừa quay đầu lại, Lại thiếu gia ti hí mở một mặt, phát hiện ra đó là mỹ thiếu niên còn trẻ. Thân hình thon thả, mảnh khoảnh, cao ráo, hắn còn cứ ngỡ là mình đã bắt được người mẫu chân dài xinh đẹp giống như tờ báo tuần san Hoa Mai chứ!

"Chú, chú không sao chứ?" Người kia vội vàng hỏi thăm.

Chú? - Lại thiếu gia ngỡ ngàng.

Đã không kiếm được một cô gái quốc sắc thiên hương thì thôi, lại còn bị một thằng nhóc gọi là chú. Xui xẻo hết chỗ nói!

"Chú có đứng dậy được không, để cháu giúp chú nhé!" Cậu trai trẻ tuổi kia tiến lại phía Lại thiếu gia, chủ động đem tay hắn quàng qua cổ mình.

Lại Quán Lâm thấy trên người mình, thuốc lào dán chỗ nào cũng không thiếu. Mùi cũng rất hăng, hơn nữa còn gây ra hiệu ứng hình ảnh xấu xí khỏi chê. Vì vậy khi thấy thiếu niên kia chạm vào người mình mà không chần chừ, hắn ngạc nhiên hỏi, "Cậu... không thấy tôi rất bẩn thỉu sao?".

Cậu thiếu niên kia khẽ ngẩng lên, lắc đầu cười, "Không hề, đối với cháu, bẩn thỉu nhất chính là những kẻ làm việc xấu hại người !".

"À, vậy hả..." Lại Quán Lâm loạng choạng tay chân, trước mắt lại chỉ để ý tới khuôn miệng người kia.

Cậu thiếu niên này...

cười thật đẹp...

Quan Lâm hắn từ trước tới nay thấy qua rất nhiều nụ cười xã giao, thế nhưng nụ cười vừa trong sáng vừa thật lòng thế này, lại là lần đầu tiên nhìn thấy ở những người xung quanh.

Thiếu niên này, khắp người chỗ nào cũng tỏa ra sự ấm áp ban hòa, Lại Quán Lâm ở cạnh cậu ta dường như cũng bị nguồn năng lực tựa thái dương này truyền qua, trong lòng không hiểu sao liền cảm thấy cảm động.

"Chú ơi, chú không nhìn được sao? Hay để cháu đưa chú về nhà nhé!" Giọng nói của người kia nghe rất êm tai, giống như là có một dòng suối mát lành chảy qua thính giác của Lại thiếu gia vậy.

"À tôi..." Lại thiếu gia chợt nhớ ra là mình đang giả mù, lập tức liền khua khua tay, còn cố ý rờ rờ người ta.

"Chú, chú làm gì vậy?" Thiếu niên kia cảm thấy không thoải mái lắm khi bị động chạm, cậu bắt nhanh lấy tay Lại thiếu gia, giữ lại trong lòng bàn tay mềm mại của mình.

Lại thiếu gia chính từ giây phút đó lồng ngực đã đập liên hồi không ngừng nghỉ. Thình thịch thình thịch thình thịch, trái tim bé nhỏ của hắn đã vang lên như thế đấy!

Cảm xúc này, là thế nào đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net