Chương 20: Bữa tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

"Cậu chủ, cậu đã đi đâu vậy?"

Tiết quản gia mở cổng lớn nghênh đón Lại thiếu gia. Đổi lại, hắn chỉ vô cảm bước vào, trên mặt viết to hai chữ "chán nản". 

Tiết quản gia thấy hắn như vậy liền lo lắng hỏi han, hắn khẽ cười, lắc đầu nói, "Tôi không sao, bác đừng lo!"


Tiết quản gia đi theo hắn mấy bước, tới cửa nhà bất chợt nhớ ra một tin quan trọng.

"Cậu chủ, hôm nay cô chủ đã trở về!"

Lại Quán Lâm chân bước lên bậc cầu thang cuối cùng liền khựng lại, hắn quay người, giọng điệu ngạc nhiên. "Chị ấy trở về rồi?"

"Đúng vậy, cô chủ hiện đang..."

"Tiểu Lâm!"

Cánh cửa sau lưng Quán Lâm đột ngột mở tung ra kèm theo giọng nói sang sảng vui vẻ khiến hắn sợ hãi giật mình.

Chủ nhân của giọng nói này, bề ngoài xinh đẹp kiều diễm tựa đóa lưu ly nhưng nội tâm bên trong thì chính là kiểu người trăm nẻo một đích điển hình.

Nữ nhân này năm nay hơn hai mươi tuổi, tên Lại Lạc Thần, là chị gái ruột đã lâu không gặp của Lại Quán Lâm.

"Lạc Thần, chị - chị về khi nào vậy?". Lại thiếu vì quá bất ngờ nên có chút lúng túng, dư chấn của pha hù dọa ban nãy vẫn còn khiến tim hắn đập thình thịch.

"Cũng mới cách đây...". Lạc Thần nhẩm đếm một cách nghiêm túc, sau đó mỉm cười nói, "Cách đây một tiếng năm mươi ba phút sáu giây!"

"À vậy sao..."

Lại thiếu gia phải công nhận, đại tỉ Lại Lạc Thần của hắn quả thật đã có sự thay đổi cục diện cực lớn, chính là trước đây thì nổi loạn khùng điên, bây giờ thì thành vô phương cứu chữa luôn rồi.

"Tiểu Lâm, lâu rồi không gặp, em thực sự lớn lên nhiều quá...". Lạc Thần đặt hai tay lên vai Quán Lâm, mắt rưng rưng trực trào, "Nhớ ngày nào Tiểu Lâm của chúng ta còn tồng ngồng chạy ngoài --- ưm!"

"Chị!!". Quán Lâm sợ tái xanh cả mặt, vội vội vàng vàng che miệng Lạc Thần lại. "Chị đang nói cái gì vậy?!". Hắn lia lia mắt nhắc nhở Lạc Thần rằng ở đây có người, bất luận thế nào cũng không được đem mấy chuyện tuyệt mật thiên cơ đó kể ra.

Quán Lâm hét lên một tiếng thất thanh khiến Lạc Thần ngớ người nhìn hắn, giây tiếp theo nhận thấy hai tai hắn đã đỏ lên, nàng mới hiểu chuyện khẽ bụm miệng cười. "Chị quên mất là Tiểu Lâm của chúng ta đã lớn rồi đó!". Nàng bất ngờ đưa tay xoa đầu Quan Lâm, tỏ vẻ người chị mẫu mực, đáng sợ tới mức quần chúng nhân dân đều nổi da gà da vịt.

"Chị, dừng lại đi!". Quán Lâm ngại ngùng liếc nhìn quản gia Tiết đang đứng gần, ông rất hiểu chuyện vội vàng quay mặt đi.

Đúng thật là sau bao năm vẫn thích mần nhục nhau thế này... - Quán Lâm khổ sở sầu não.

"Đi vào đây!". Lạc Thần tóm lấy tay Quán Lâm kéo vào trong.

"Đừng kéo em..."

"Tiểu Lâm lớn thế này rồi có ai để thương nhớ chưa?"

Lạc Thần thuận miệng đùa giỡn hỏi nhưng Quán Lâm hắn lại vì câu hỏi này mà chột dạ, phút chốc ngôn từ trở nên loạn cào cào.

"Chị - chị nói gì vậy? Đâu có, à không thực ra... cái đó chị hiểu không... là cái đó, cái đó... thực sự là em... à không phải, chỉ là..."

Đến Lạc Thần cũng bị sự luống cuống của Quán Lâm dọa sợ, nàng cắt lời hắn.

"Quán Lâm, bị làm sao vậy?"

"Em không có!!". Quán Lâm tự dưng lại nói lớn, hoàn hồn biết mình ngu ngốc. Đứng trước mặt những người khác cái miệng hắn có thể uốn dẻo đủ đường, chỉ riêng với Lại Lạc Thần thì lại tự cảm thấy bản thân như biến thành bù nhìn rơm.

Bình tĩnh nào Quán Lâm! Hít vào thở ra thật đều đặn nào!

Quả nhiên sau đó Lạc Thần lập tức hồ nghi, tập trung mục tiêu hướng vào Quán Lâm.

"Thật sao, thật sự không có?"

Chịu sức ép quỷ khí của Lạc Thần, Quán Lâm kiên quyết tự chủ, tiếp tục phủ nhận với thái độ sắt đá.

"Thật, em nói dối chị làm gì chứ!"

Có lẽ là do Quán Lâm nghĩ hơi sâu xa, sắc đỏ trên môi Lạc Thần lúc cười lên chẳng hiểu tại sao lại mang tới âm khí của quỷ cổ nữ...

"Được được, Tiểu Lâm nói gì chị cũng tin!"

Còn em tin không nổi chị luôn...

"Không tán phét nữa, em mau đi chuẩn đi, lát nữa nhà có khách tới ăn tối!". Lạc Thần thông báo ngay khi nhớ ra chuyện mà cha vừa nói với nàng.

"Có khách?". Quán Lâm ngạc nhiên. "Liên quan gì tới em?"

Làm ơn đi, quanh năm suốt tháng khách khứa tới thăm nhà Quán Lâm mà hắn thì chẳng quen lấy một người. Toàn là họ hàng xa lắc xa lơ tận đâu rồi đối tác làm ăn của cha hắn, thỉnh thoảng là mấy người chị em bạn dì của mẹ hắn. Lại Quán Lâm một chút cũng không muốn tham gia tiết mục tiếp khách của Lại gia.

"Nghe nói là ăn tối cùng gia đình một người bạn cũ của cha, bọn họ đã hơn hai mươi năm mới gặp lại, em không tiếp cha cũng nhất định bắt em tiếp!". Lạc Thần quả quyết nói.

"Cái gì mà phiền phức vậy chứ?". Quán Lâm thở dài. "Này là bạn của cha, đâu liên quan tới em?"

"Nhà bên đó đem con trai họ theo, cha nói cậu ta là người rất xuất sắc, cha muốn hai đứa cùng kết bạn rồi trở thành cái gì mà bằng hữu song tài song mã, giống như cha và bạn cũ vậy! ". Lạc Thần phân trần.

Vừa nhác thấy Quán Lâm tỏ thái độ, nàng liền nói thêm, "Dù sao thì cũng phải gặp mặt, em tốt nhất nên cất cái vẻ mặt hậm hực đó đi, cha sẽ không vui đâu!"

"Em biết rồi!". Quán Lâm chán nản nói. Tới khi Lạc Thần quay lưng rời đi, hắn liền khẽ lẩm bẩm, "Thân quen thì thân quen, mắc mớ gì phải gây sức ép lên nhau như vậy chứ..."

*

"Lý Đại Huy giá đáo, magumagu~"

Giữa không gian tĩnh lặng trong phòng Hữu Thiện Hạo, âm thanh gây ám ảnh kia lại vang lên. Đó là chuông điện thoại "đặc biệt" mà Đại Huy đã cất công thu âm rồi cài vào máy của Thiện Hạo mỗi khi cậu ta gọi tới. Cho dù mỗi lần âm thanh đó vang lên Thiện Hạo đều giật mình đánh thót một cái nhưng chỉ vì lười biếng nên cũng chẳng muốn đổi, cứ để vậy cho dễ phân biệt.

"Gọi gì đó?". Thiện Hạo nhấc máy bằng tâm trạng không mấy vui vẻ.

Đi chơi thì lo mà chơi đi, cứ một lát lại đăng ảnh, đăng trạng thái cùng Bùi Trân Ánh, tột cùng là muốn làm con người ta ghen tị tới chết có đúng không?

"Thiện Hạo, hôm nay gia đình anh Ánh lên chơi, mẹ anh ấy mua rất nhiều pizza, cậu có muốn tới ăn cùng không?"

Thôi khỏi đi, tôi vừa gặm pizza vừa ngắm mấy người quấn quýt nhau thì tôi thà gặm gối còn hơn!

"Lát nữa nhà tớ có hẹn ra ngoài ăn tối rồi, không tới được!". Thiện Hạo vừa cho Mặt Sẹo ăn vừa trả lời điện thoại.

"Ồ, đẳng cấp quá! Đi ăn ở đâu vậy?". Đại Huy cao giọng hỏi.

"Không rõ lắm, cha tớ nói là ở nhà một người bạn cũ của cha!". Thiện Hạo nhún vai nói.

Thực ra từ trước tới nay cậu chưa từng nghe qua cha có người bạn nào ở xứ Đài này, hỏi ra mới biết hai người từng là bạn tốt thời đại học. Sau này vì chuyện ông nội mất mà cha phải về chịu tang, sau đó cũng vì chuyện kinh tế gia đình nên đành thôi học giữ chừng. Đến khi trở lại tìm thì nghe nói người bạn kia đã xuất ngoại, mất liên lạc từ đó tới nay cũng đã hơn hai mươi năm rồi.

Vậy mà đột nhiên cách đây mấy hôm, cha mẹ Hữu nhận được tin công ty A đã bị bên B mua lại, theo lệnh phải cắt giảm biên chế của nhà máy. Sự tình đến quá đỗi bất ngờ nên cha Hữu phải tìm tới phòng giám đốc để nói chuyện, sau đó chẳng ngờ chủ tịch bên B đột nhiên lại nhận ra cha Hữu, hai người từ lúc đó đã tình bằng hữu hàn gắn, chức giám đốc phòng nhân sự cũng tự về tay cha Hữu. Cho dù ông đã từ chối nhưng người bạn kia lại kiên quyết dành chức đó cho ông. Mẹ Hữu còn thuật lại rằng người bạn cũ ấy đã nói thế này: "Chuyện năm xưa đều là do không may mắn, lớp trưởng, ông đã từng học hành xuất sắc như vậy, kì thi khảo sát còn đứng thứ hai toàn trường, cớ gì phải chịu khổ làm công nhân tại nhà máy ở Cơ Long? Nếu ngày đó không nhờ vào sự giúp đỡ lớp trưởng Hữu thì bản thân tôi làm sao có ngày hôm nay?"

Thiện Hạo qua đó cũng phát hiện ra, tố chất giỏi giang của cậu đều là may mắn kế thừa từ cha Hữu mà có.

"Tiểu Hạo, chúng ta đi thôi!". Tiếng mẹ Hữu từ bên ngoài vọng vào.

Thiện Hạo đáp một tiếng "Vâng" rồi nói vào điện thoại, "Tớ phải đi rồi, tạm biệt!"

Thiện Hạo hoàn toàn không biết rõ được người bạn cũ này của cha Hữu có địa vị hay giàu có tới mức nào. Nhưng thậm chí cho xe riêng tới rước người trước cửa nhà thế này thì quả thực giàu tới nứt đố đổ vách luôn rồi!

Cảm giác ngồi lên một chiếc xe xịn lần đầu tiên khiến Thiện Hạo không khỏi thấy có chút gì đó lạ lẫm. Làm người giàu có thì mỗi ngày đều được hưởng thụ thế này sao? Ngưỡng mộ thật đấy!

Xe lăn bánh chuyển động trên đường, Thiện Hạo hiện tại chỉ muốn im lặng ngắm nhìn đường phố. Thế nhưng tiểu quỷ Thiện Hiếu bên cạnh lại không ngừng làm ồn. Thằng bé không được mang theo đồ chơi nên hai tay hai chân rất bức rứt, hết nhún nhảy trên ghế lại nghịch dây đai an toàn, lúc sau lại ngứa tay thọc thọc vào người Thiện Hạo, mặt nó phụng phịu, "Thiện Hạo, kể chuyện cho em nghe đi!"

Trời đất ơi, cũng có phải giờ đi ngủ đâu mà kể chuyện cái gì chứ?

"Mau ngồi im đi!". Thiện Hạo nói với tất cả sự bình tĩnh sót lại. Vậy mà Thiện Hiếu nào có nghe lời, thằng bé thậm chí còn ồn ào hơn.

"Ngồi im!". Thiện Hạo mới lên giọng chút chút mà nhóc con Thiện Hiếu đã ủy khuất nhìn cậu, nó khoanh tay lại, hậm hực quay mặt đi, không thèm nhìn Thiện Hạo nữa.

Con nít con nôi mà bày đặt! - Cậu thoáng bĩu môi.

*

Chiếc xe màu đen chạy qua cổng lớn tiến vào khuôn viên rộng lớn của ngôi biệt thự như một kì quan này. Thiện Hạo không ngừng được việc ngắm nhìn và cảm thán những chiếc vòi phun nước màu sắc được bố trí ở khắp nơi trên bãi cỏ, chỉ nhìn thôi cũng đem lại cảm giác vô cùng tươi mát!

Xe dừng chuyển động, Thiện Hạo chưa kịp cầm vào tay nắm thì cánh cửa đã tự động mở ra. Gia nhân áo quần chỉnh tề lịch sự nói, "Xin mời!"

Thời điểm bước qua cửa nhà màu trắng cao tới gần ba mét, Thiện Hạo đã không thể giấu nổi sự kinh ngạc của mình nữa. Sảnh biệt thự rộng lớn mênh mông, thực sự rộng tới mức tầm mắt cho dù nhìn thế nào cũng không thể tóm gọn vào một tiêu cự. Cậu dáo dác ngắm nghía xung quanh, bản thân lập tức bị ấn tượng bởi những chiếc đèn sứ hình nhân mã treo ở trên gờ tường cùng các kiệt tác hội họa mang đầy tính nghệ thuật.

Đẹp quá đi mất...

Thiện Hạo cùng gia đình đi ngang qua hành lang để tới phòng ăn. Hành lang ở đây vừa dài vừa rộng, cảm giác cứ như đang sống trong lâu đài vậy!

Cuối cùng Thiện Hạo cũng được diện kiến chủ nhà, là một người đàn ông đã có tuổi nhưng rất cao lớn, phong độ hay khí chất thực sự khiến người khác phải ngạc nhiên ngay từ lần đầu gặp. Đi bên cạnh còn có người vợ đoan trang quý phái cùng nụ cười nhân hậu và niềm nở. Trong tưởng tượng của Thiện Hạo, mấy người nhà giàu chẳng đẹp đẽ thế này đâu, toàn là to béo bụng phệ hoặc là mặt mũi sắc sảo thôi!

Lúc ngồi xuống bàn, cậu không ngừng loay hoay ngắm nghía mấy món đồ được đặt trên bàn. Đĩa đắt tiền, ly nước đắt tiền, dao và nĩa cũng sáng bóng.

Sang trọng thật...

"Lại chủ tịch, cậu chủ và cô chủ đều đang chuẩn bị, một lát nữa sẽ tới ạ!". Gia nhân khom người đứng thông báo ở một bên, ngay khi nhận được cái gật đầu của Lại chủ tịch liền lui ra ngoài.

Hai bên gia đình bắt đầu trò chuyện thăm hỏi lẫn nhau, Thiện Hạo ngồi giữa làm bình phong, chỉ biết im lặng nhìn cái ly nước đến nghệt cả mặt ra. Sau đó chẳng biết cuộc trò chuyện diễn biến thế nào, chủ đề bất thình lình đổi thành Hữu Thiện Hạo.

"Thiện Hạo, cháu có muốn làm bạn với con của chú không?"

Con chú là ai? Cháu còn chưa gặp mặt hay nói chuyện mà sao chú hỏi gì kì cục thế ạ?

"Tất nhiên là cháu nó rất sẵn lòng rồi, thằng bé Thiện Hạo nhà tôi rất hòa đồng thân thiện, nhất định sẽ đối xử tốt với A Lâm!"

Đợi đã... A Lâm?

Đợi thêm cái nữa, Lại chủ tịch?

Thiện Hạo nghe từ nãy tới giờ đã thấy hoang mang lắm rồi, nhưng thiết nghĩ chuyện này chắc chỉ là sự trùng hợp, Đài Bắc này rộng lớn như vậy, người giống người, tên giống tên thực chất không phải chuyện lạ!

"A Lâm nhà tôi đi nước ngoài du học đã 5 năm rồi, mặc dù chuyện học hành không hề làm khó nó thế nhưng cuộc sống này lại có rất nhiều chuyện tôi muốn nhờ Thiện Hạo giúp đỡ nó!". Lại chủ tịch nói với thái độ thận trọng và nghiêm túc, tất nhiên là cũng vẫn rất thoải mái, hoàn toàn không có sự gượng ép.

"Chuyện đó chắc chắn sẽ ổn với con thôi nhỉ, Tiểu Hạo?". Cha Hữu mỉm cười với Thiện Hạo, cho dù cậu cực kì muốn trả lời "Con đâu có rảnh!" nhưng thực tế lại chẳng lấy đâu can đảm nói với cha mẹ như thế, vì vậy cậu chỉ biết gượng cười, khẽ gật đầu.

Một lát sau Thiện Hiếu lại dở chứng đòi đi vệ sinh. Thiện Hạo trêu thằng nhóc, bảo nó cố nhịn đi, chẳng ngờ nó lại kêu toáng lên, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Kết quả, Thiện Hạo đành phải đứng dậy dắt nó đi. Cậu nghĩ đây hẳn là âm mưu của Thiện Hiếu, gia nhân đưa đi nó nhất định không chịu, đòi bằng được Thiện Hạo đưa đi.

Tại sao tôi lại có đứa em trai bướng bỉnh như vậy chứ?

Vừa đi được tới giữa cầu thang Thiện Hiếu đột nhiên kéo tay Thiện Hạo lại, kêu cậu dẫn nó ra ngoài vườn.

"Ra ngoài đó làm gì?"

"Để cho Mặt Sẹo chơi!". Thiện Hiếu lôi từ túi áo ra cục bông màu vàng lấy từ phòng Thiện Hạo, còn nói thêm, "Nó ngủ từ lúc ở trên xe tới giờ đó, đúng là một con gà lười biếng!"

"Trời đất Thiện Hiếu, sao em lại mang Mặt Sẹo đi?". Thiện Hạo cả kinh, vừa định đưa tay lấy lại bé gà con thì Thiện Hiếu đã rụt tay lại, nói. "Anh chẳng cho Mặt Sẹo ra ngoài bao giờ cả, anh toàn ngược đãi nó thôi, anh phải đối xử tốt với thú cưng của mình chứ!"

Thiện Hạo đơ ra nhìn Thiện Hiếu, vẻ mặt giống như đang giác ngộ triết lí.

"Ờ!"

Cậu lạnh lùng đáp, lao tới định tóm lấy Thiện Hiếu để giành lại Mặt Sẹo, không ngờ Thiện Hiếu còn nhanh hơn cậu một bước, nó ôm cục bông vàng chạy mất.

"Đứng lại!!". Thiện Hạo hét lên, bực tức đuổi theo Thiện Hiếu.

"Lêu lêu, tới mà bắt nè!". Thiện Hiếu hí ha hí hửng cười, trêu chọc Thiện Hạo quả nhiên là vui nhất!

"Oắt con!". Thiện Hạo cảm thấy thật vô lí, một thằng nhóc mới tám tuổi sao có thể chạy nhanh như thế chứ?

"Anh Hạo chậm quá lêu lêu!". Thiện Hiếu lè lưỡi chọc tức Thiện Hạo, chưa kịp quay đầu lại đã đâm sầm vào người phía trước.

Lại Quán Lâm mở cửa phòng đi ra ngoài, nguy hiểm tới nỗi vừa bước ra đã bị đụng trúng. Hắn cúi đầu xuống, nhận ra mình vừa làm ngã một thằng bé liền mau chóng đỡ nó dậy. Chưa kịp định hình đã nghe thằng bé reo lên, "Lâm ca!!"

Hả?

Hắn ngẩng đầu lên, nhận ra đây chính là cậu bé Thiện Hiếu đáng yêu sáng nay.

"Thiện Hiếu, sao em lại ở đây?"

"Em tới cùng cha mẹ và anh Thiện Hạo!". Thiện Hiếu thành thật khai báo.

Lại Quán Lâm vừa nghe tới tên Thiện Hạo thì không khỏi giật mình. Vừa vặn lúc hắn đang hoang mang, Hữu Thiện Hạo từ góc khuất tường đi ra, miệng vẫn còn gọi tên Thiện Hiếu.

"Nhóc con, ra đây mau..."

Khi ánh mắt Thiện Hạo nhìn thấy người trước mặt, cậu đột nhiên im lặng.

Thanh niên đẹp trai rạng ngời, ăn mặc chải chuốt từ đầu tới chân này chẳng phải là... Lại Quan Lâm sao?

"Thiện Hạo..." 

Quan Lâm có ý định chạy trốn nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Thiện Hạo đã nhìn thấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net