#8 - Bị ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô giáo Giang đã biết chuyện gì chưa?" Tiểu Nhã bên bộ phận y tế đứng trước bàn làm việc của tôi, vừa nói vừa thở dốc, hình như vừa nãy đã chạy rất nhanh đến đây.

"Chuyện gì cơ?" Tôi đang loay hoay với đống tài liệu, chỉ đáp lại người kia cho qua chuyện.

"Thiện Hạo lớp chị sáng nay vừa bị đau bụng đấy! Trông em ấy rất khổ sở!"

Tôi như bị sét đánh ngang tai. Tiểu Hạo trước nay ăn nhiều có tiếng thế nhưng rất ít khi bị đau bụng, là nhờ có tiểu Lâm lập ra chế độ ăn uống rất hợp lí. Hôm nay lại để đau bụng đến khổ sở, ăn uống kiểu gì không biết. Tôi vội vã gập máy tính, chuẩn bị phi ngay đến phòng y tế.

"Ấy ấy, chị bình tĩnh!" Tiểu Nhã đưa tay cản tôi lại.

"Học trò tôi đang bệnh mà cô bảo tôi bình tĩnh thế nào?"

"Thiện Hạo có Quan Lâm chăm sóc rồi, cũng không còn đau như lúc sáng nữa! Chị à, em muốn hỏi chị mấy chuyện nhỏ xíu ấy mà! Ngồi xuống ngồi xuống!"

Nỗi lo lắng bất an của tôi cũng vì vậy mà giảm bớt. Tiểu Hạo đổ bệnh đương nhiên tiểu Lâm sẽ là người ở bên cạnh rồi. Ai chứ tiểu Lâm thì tôi tuyệt đối tin tưởng.

Tiểu Nhã kia kéo ghế ngồi đối diện tôi, bắt đầu hỏi về "mấy chuyện nhỏ xíu" mà cô ấy đề cập trước đó. "Chị à, Quan Lâm với Thiện Hạo đó, là người yêu của nhau sao?"

Tiểu Nhã là người rất thích nói chuyện, cô ấy có thể thao thao bất tuyệt về mọi thứ trên đời này. Tôi ban đầu cũng chỉ nghĩ chuyện mà cô ấy muốn hỏi chắc cũng tầm phào như bao lần thôi. Nhưng câu hỏi này khiến tôi có chút chột dạ nha.

Mối quan hệ của tiểu Lâm tiểu Hạo cũng không phải bí mật gì to tát phải che giấu, thế nhưng câu hỏi vừa trực tiếp vừa thẳng thắn như vậy khiến tôi có chút bối rối, trong phút chốc không biết phải trả lời thế nào.

Tiểu Nhã hình như cũng hiểu tôi đang lo lắng điều gì, cô ấy vội vã xua xua tay, "Em không có ý gì đâu! Chỉ là em thấy Quan Lâm với Thiện Hạo thân thiết hơn bạn bè bình thường! Cách Quan Lâm chăm sóc cho Thiện Hạo giống hệt người yêu vậy!"

Thì tụi nó vốn dĩ là như vậy mà!

"Sáng nay người đưa Thiện Hạo đến phòng y tế là Đại Huy, trông em ấy đáng thương lắm, lúc nào cũng ôm bụng, trên trán thì phủ một tầng mồ hôi, mặt mày xanh xao rất mất sức sống! Em có cho em ấy uống một viên giảm đau để cầm cự, trong lúc Thiện Hạo ngủ thì Đại Huy bị triệu tập đi họp, cậu ấy liền giao lại cho em!"

Tôi căng tai nghe không sót một chữ. Tiểu Hạo rất ít khi bị ốm, nhưng mỗi lần đổ bệnh lại kéo dài và cực khổ. Như thể mấy cái bệnh đó chực chờ tấn công em ấy cùng một lúc vậy.

"Thiện Hạo lúc tỉnh lại vẫn đau bụng không ngớt! Em lại không dám cho thêm thuốc giảm đau, thật sự rối loạn lắm chị ạ! May sao lúc đó Quan Lâm chạy vào! Mặt thằng bé lo lắng thấy rõ, thấy Thiện Hạo ôm bụng nhăn nhó trên giường càng khẩn trương hơn! Sau đó là kiểm tra nhiệt độ này, chườm khăn ướt để hạ sốt cho Thiện Hạo này, giúp Thiện Hạo xoa bụng nữa, rồi còn bồi Thiện Hạo ăn cháo và uống thuốc! Nói chung là ân cần lắm luôn!"

Tôi tròn mắt nhìn tiểu Nhã, "Thế cô ở đó làm gì?"

"Chị còn trêu em! Em thật sự thấy nhục nhã lắm luôn! Thân là y tá mà chỉ biết đứng nhìn Quan Lâm làm hết cho Thiện Hạo! Nhưng mà chị không biết đâu, em có cảm giác chỉ cần mình động tay động chân vào Thiện Hạo một chút là cậu ấy sẽ xé xác em ra vậy đó! Áp lực lắm ạ!"

Tội nghiệp tiểu Nhã, tôi mặc niệm cho cô. Tiểu Lâm không bao giờ yên tâm nếu người chăm sóc cho tiểu Hạo không phải là mình. Thằng bé biết rất rõ thể trạng của tiểu Hạo. Tiểu Hạo ăn gì để không bị đau bụng, mùa lạnh phải ăn mặc như thế nào để không bị cảm, khi tiểu Hạo sốt thì phải chườm nước ở nhiệt độ bao nhiêu,… tất cả đều được tiểu Lâm nắm rõ như lòng bàn tay. Tiểu Nhã mà không cẩn thận có khi bị thằng bé xé xác thật chứ chẳng đùa.

"Mà Thiện Hạo khi thấy Quan Lâm cũng không còn bát nháo ầm ĩ như ban đầu nữa. Ngoan ngoãn như con mèo để Quan Lâm chăm sóc cho mình. Lúc đau quá thì níu áo Quan Lâm, ứa nước mắt chút thôi. Thật sự khác một trời một vực với trước đó!"

Tôi im lặng gật đầu, cũng không biết nói gì với tiểu Nhã nữa. Hình như đây là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến tiểu Lâm tiểu Hạo thân thiết với nhau như vậy, thấy mới lạ, ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà để nói ra thì khó xử lắm.

"Chị à, hai đứa nó là người yêu đúng không? A, nhưng mà em không có bài xích gì tình yêu đồng giới đâu nha! Chị chỉ cần gật đầu hay lắc đầu cũng được, cho em biết đi!"

Tôi hơi miễn cưỡng gật đầu, dù sao biết cô ấy không bài xích chuyện này cũng thấy yên tâm phần nào.

Nhận được cái gật đầu của tôi, tiểu Nhã liền cười tươi rói, "Ai dô, biết ngay mà! Đáng yêu như vậy còn gì!"

Và sau đó là tôi lại tự hào kể cho tiểu Nhã nghe về hai đứa con đáng yêu của mình.

===

Giờ nghỉ trưa tôi có ghé sang phòng y tế thăm tiểu Hạo. Nhưng chỉ dám đứng ngoài thôi à, tụi nó lại đang tình cảm với nhau, tôi làm sao dám phá đám.

Qua ô cửa kính nhỏ, tôi thấy tiểu Lâm ngồi hẳn lên giường bệnh luôn, hai tay thì ôm tiểu Hạo trong lòng, chốc chốc thì xoa bụng cho con mèo nhỏ kia.

"Anh mới về nhà có một ngày thôi mà em nào là đau bụng rồi cảm sốt. Làm anh lo chết đi được!"

"Anh Lâm, Hạo xin lỗi mà!"

"Mấy ngày nay tiêu hóa của em không tốt, lại còn ăn vô tội vạ. Em coi lời anh dặn là không khí à!"

"Tại mấy cái đó ngon quá! Mà anh rất ít khi cho em ăn!"

"Thôi được rồi, em ngủ một chút đi!"

"Anh Lâm xoa lưng cho em ngủ!"

"Rồi rồi, đồ con nít!"

Ầy, tiểu Hạo lại giở trò mè nheo, nhõng nhẽo rồi. Đúng là trên đời này không ai cưng chiều tiểu Hạo bằng tiểu Lâm nha. Tiểu Hạo chính xác là ông trời con muốn gì được nấy.

"Tiểu Lâm, tiểu Hạo ngủ rồi à?" Tôi đè giọng xuống thấp nhất để không đánh thức tiểu Hạo đang nghỉ ngơi.

Tiểu Lâm hình như cũng rất mệt, trông tiểu Hạo mà ngủ gật lúc nào không hay. "A cô giáo, cô ngồi đi! Hạo Hạo mới vừa ngủ được một lúc!"

"Tiểu Hạo sao rồi, có nghiêm trọng lắm không?"

Tiểu Lâm có chút bần thần, "Hiện tại thì đỡ rồi cô ạ, nhưng mà không ăn uống được nhiều, chỉ được ăn cháo trắng cho ổn định tiêu hóa thôi!"

"Tội nghiệp thằng bé, bình thường ăn khỏe là thế mà bây giờ phải ăn uống khổ cực như vậy! Tiểu Lâm này, nếu có gì trở ngại thì báo cho cô một tiếng, rồi đưa tiểu Hạo vào bệnh viện. Ở đây không phải là cách!"

"Em hiểu rồi! Mong là không có  chuyện gì bất trắc! Hạo Hạo em ấy rất ghét bệnh viện!"

"Thôi được rồi, em ở đây trông chừng tiểu Hạo nhé! Bài vở của hai đứa cô sẽ nhờ các bạn chép hộ! Đừng lo!"

"Cảm ơn cô!"

Mấy đứa nhóc này, sống xa gia đình nên phải nương tựa vào nhau. Tiểu Hạo à, em may mắn lắm đó, còn có tiểu Lâm lúc nào cũng ở bên cạnh. Mau chóng khỏi bệnh đi nếu không tiểu Lâm sẽ lo chết mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net