...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô ưu giang hồ

Tên truyện : Vô Ưu Giang Hồ

Tác giả : Y Linh Kiển

Editor : Flower Nhật

Thể loại : Cổ trang, cung đình, đáng yêu quật cường thụ, trơ trẽn khốn nạn công, ngược, HE.

Tình trạng bản gốc : Hoàn

Lúc nhỏ, nhà Tại Trung rất nghèo, nghèo đến mức gần như không có cơm ăn. Cậu lại nhỏ tuổi nhất, vì thế càng thê thảm hơn.

Một sáng nọ, cha gọi cậu ra phòng ngoài, nói:

“Tại Trung à, ngày mai chúng ta chuyển nhà, đến trấn mới, con có muốn đi ra ngoài chơi không? Hôm nay cha dẫn con ra phố chơi một chút được không?”

“Dạ được!” Tại Trung mừng rỡ gật đầu lia lịa, lần đầu tiên cậu được cha đối xử tốt như vậy.

Sau đó, cha dẫn Tại Trung đi dạo phố, quẹo trái quẹo phải làm cậu hoa cả mắt, cuối cùng cũng ngừng lại, lấy trong ngực ra hai cái bánh nướng. Tại Trung nhìn thấy mắt liền sáng rực, lâu lắm rồi cậu chưa được nếm qua món ngon như vậy…

Cha đem hai cái bánh nướng cất vào trong ngực Tại Trung, lại gắt gao bế cậu một chút, nói:

“Jae à… Con đừng oán cha… Là cha không thể cố gắng được nữa…”

“Cha?”

“Tại Trung, muốn ăn mứt quả không?”

“Dạ muốn!” Tại Trung nghe được liều mạng gật đầu, mứt quả… cậu chỉ thấy chứ chưa từng được ăn qua, lần này trở về có thể khoe khoang cùng các ca ca, tỷ tỷ.

“Vậy Tại Trung ngoan ngoãn đứng đây chờ, cha đi mua.”

Sau đó cha rời đi, chỉ có điều là không trở lại.

Tại Trung lúc nào cũng tự nhận mình là một đứa bé ngoan, bởi vậy luôn luôn đứng tại nơi đó chờ, chờ cha đến đón cậu về nhà, chờ mong tay mình được cầm những xuyến mức quả đỏ hồng tràn đầy nước đường.

Không biết đợi bao lâu, Tại Trung rốt cuộc hiểu được —— cha dường như đã quên cậu.

Vì thế, Tại Trung một mình đi về nhà, bởi vì không nhớ rõ đường, cho nên tìm suốt một ngày, đến khi tìm được rồi thì thất thần phát hiện người trong nhà đã sớm rời đi – nhà trống, cậu lại hiểu được —— dường như không chỉ cha quên mất cậu, mà cả mẹ, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, tứ ca, ngũ ca, đều quên mất cậu.

Năm ấy, Tại Trung mười hai tuổi.

Lấy trong ngực hai cái bánh nướng mà cha đã cho, Tại Trung run rẩy đứng lên, loạng choạng bước trên đường lớn.

Tại Trung là một đứa trẻ ngoan, cho nên khi thấy một lão nhân đói đến hôn mê ở ven đường, cậu liền khẳng khái đem một nửa phần thức ăn của mình chia cho, tuy rằng chỉ là một cái bánh nướng, nhưng điều này cũng nói lên bản chất thiện lương của cậu.

Lão nhân ăn như lang như hổ, Tại Trung nhìn mà cảm thấy thật thương cảm.

“Tiểu huynh đệ, ngươi thật tốt. Để báo đáp, ta giúp ngươi xem một quẻ vậy.”

Mãi cho đến sau này, Tại Trung nghĩ lại vẫn thấy hối hận, nếu lúc trước đem cả hai cái bánh chia cho hắn, lão nhân có phải sẽ nói tốt hơn một chút hay không, vận mệnh cậu có phải sẽ tốt hơn một chút hay không.

Ai ô, tiểu huynh đệ, mạng của ngươi rất không tốt…

Nói tóm lại, đời ngươi chắc chắn trải qua hai kiếp nạn.

Còn về nhân duyên, ngươi nhất định cùng hai người dây dưa không rõ.

Người đầu tiên, ngươi cơ hồ vì hắn mà chết, tâm tư đều mất.

Người thứ hai, sẵn sàng vì ngươi mà chết, cam tâm tình nguyện.

Tại Trung hỏi: “Ý ngài là ta có một thê, một thiếp phải không?”

“Không, ngươi cả đời cũng chả có cưới hỏi gì ráo.”

Lúc đó, Tại Trung còn chưa nghĩ tới việc đem cái bánh nướng còn lại cho lão nhân, mà là hận không thể làm cho cái bánh lão vừa nuốt vào lập tức nhổ ra.

Chương 1

Bảy năm sau.

Tại Trung vừa ngủ dậy, cảm giác thật là sảng khoái. Tại Trung xoay xoay thắt lưng cho thanh tỉnh lại, cậu đột nhiên phát hiện một người đang đứng cạnh cửa.

“Tiểu sư đệ, sư phụ gọi ngươi đấy.”

“Gọi ta?” Tại Trung nghe vậy, ánh mắt đảo tới đảo lui vài lượt, nhưng lại không dám nhìn thẳng ánh mắt nhị sư huynh.

“Ừ, hình như là nói về việc hôm qua có ai chạy vào phòng sư phụ trộm rượu uống, lại bất cẩn phá nát tử sa hồ (1) bảo bối của người.” Ánh mắt nhị sư huynh tựa tiếu phi tiếu, tâm tình thoải mái chờ xem kịch vui.

“Ha ha, thật không… Tử sa hồ bị phá nát à… Ai lại đáng chết như vậy, ha ha, ta lập tức đến, nhị sư huynh đi trước đi…” Tại Trung âm thầm lau lau mồ hôi lạnh đổ khắp trán, sư phụ làm sao phát hiện nhanh như vậy chứ? Hôm qua rõ ràng cậu đã đem cái hồ kia vứt đi rồi, sau đó còn phi tang sạch sẽ mọi dấu vết rồi mà…

Còn nhớ lúc trước, sư phụ tay cầm tử sa hồ, thần tình còn hiền lành hơn gấp trăm nghìn lần khi nói chuyện với cậu, mỉm cười nói:

“Thật sự là cực phẩm a ~ tử sa ngàn năm, quả là trân bảo của nhân gian… Ta tình nguyện dùng tất cả để đổi lấy mà…”

Tại Trung không khỏi rùng mình một cái, nhớ tới sư phụ từng đem một người tự tiện xông vào Vong Ưu cốc mà ném xuống núi cho sói ăn, cậu hạ quyết tâm…

Bớt giỡn đi, cậu có điên mới chịu chết thảm như vậy, tốt nhất nên chạy trốn a! Dù sao ở lại đây ngây người bảy năm cũng chưa từng đi ra ngoài, xem như đây cũng là một cơ hội tốt.

Tại Trung càng nghĩ càng thấy cách này quá hay, dùng cả hai tay vội vã thu dọn đồ đạc, trong lòng mặc niệm:

Giang hồ, ta tới đây!

Tại Trung ở cái gọi là ‘giang hồ’, nghênh ngang hành tẩu ba ngày nhưng vẫn chưa gặp được chuyện bất bình mà tiểu thuyết kiếm hiệp hay nói, bởi vậy cậu vẫn chưa có cơ hội rút đao tương trợ.

Giang hồ, thì ra là nhàm chán như vậy.

Tại Trung mua hai xuyến đậu hủ, vừa đi vừa ăn, bỗng nhiên, xa xa một chiếc xe ngựa chạy lại, làm cho bụi mù bay loạn khắp nơi, chủ tiệm đậu hủ ven đường vội dùng thân mình che sạp lại, sợ bụi làm bẩn mất thức ăn.

Xe ngựa chạy như bay, làm Tại Trung hoài nghi có phải ngựa điên rồi hay không, nếu không thì chắc do người chăn ngựa điên rồi.

Lúc này, giữa đường lớn có một cô nương đang sững sờ đứng đó, không kịp tránh, sắp bị xe ngựa dẫm lên.

Tại Trung ở trong lòng gào thét:

“Con bà nó, nhiều ngày như vậy, ta cuối cùng có cơ hội rút đao tương trợ!”

Sau đó liền xông lên mang cô nương chạy qua một bên. Đáng tiếc là cân nặng của nàng vượt xa tính toán, Tại Trung ôm người ta lăn lông lốc trên mặt đường, một cái vó ngựa hạ xuống, cậu nhất thời cảm thấy sau lưng tê dại, trước mắt biến thành màu đen.

Cô nương chấn kinh giãy giụa dưới thân Tại Trung đi ra, hét một tiếng chói tai, lập tức tát Tại Trung một bạt tay.

Tại Trung kinh ngạc không thôi, chợt nhớ lại nhị sư huynh từng nói:

“Nữ nhân tuyệt đối không nói lý, các nàng chỉ nói về sự trong sạch của mình.”

“Vậy thì làm sao để tránh?” Tại Trung hỏi.

“Cái này thì chỉ có duy nhất một bí quyết. Nhớ kỹ: Không nên dây vào các nàng.”

Nếu cậu nhớ kỹ lời của nhị sư huynh, có phải tình trạng hiện tại sẽ không thê thảm như thế này?

Trước mắt tối sầm, Tại Trung ngất đi.

“Tiểu tử thối! Ta bảo ngươi đứng tấn sao ngươi lại ngồi ngủ ở đây?”

“Sư phụ, ta không muốn học võ.”

“Không học võ ngươi bái ta làm thầy làm cái gì?”

“Ta cũng không muốn đâu.”

“Cái gì?”

“Không, không… Sư phụ, tục ngữ nói: võ công cao cường cũng không bằng có một kỹ năng trong người. Ngươi dạy ta cái khác đi, ta không muốn học võ.”

“Tiểu tử thối không tiến bộ được!” Sư phụ mắng to, nhưng về sau, sư phụ cũng không bắt cậu học võ.

Sớm biết vậy liền cố gắng mà học, nói không chừng hiện tại cứu người không phải chật vật như vậy.

*

Tại Trung mở mắt, đập vào mắt chính là đỉnh giường xinh đẹp quý giá, cậu chắc chắn đây không phải giường của mình.

Nghiêng mặt, cậu phát hiện một tiểu tư (gã sai vặt) đứng ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật.

“Này…” Cậu thanh thanh cổ họng gọi.

Tiểu tư bừng tỉnh, nhìn về phía Tại Trung.

“Xin hỏi…” Cậu hữu khí vô lực muốn hỏi đây là nơi nào.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Nhanh đi báo với vương gia!”

Tại Trung nhìn bóng dáng vội vã chạy ra ngoài mà sững sờ.

Vương gia? Chính là huynh đệ duy nhất của đương kim hoàng đế, Cảnh vương gia? Tại Trung cũng có biết sơ sơ về việc triều đình, nhờ phúc đại sư huynh thường xuyên xuống núi hành tẩu giang hồ, cậu còn biết vương gia này long dương chi hảo (2).

Chỉ yêu nam nhân? Không thương nữ nhân?

Tại Trung không khỏi rùng mình một phát.

Không phải chứ? Tại sao cậu lại ở trong phủ vương gia?

Chương 2

Tại Trung đương nhiên sẽ không tự kỷ cho rằng vương gia đi ngang qua thấy cậu mỹ mạo xinh đẹp, vì thế mới đem cậu về phủ cứu trị.

Làm sao có thể thế được? Sư phụ nói, diện mạo của cậu cao lắm chỉ gọi là bình thường.

Giải thích một cách hợp lý nhất, chính là vương gia có liên qua đến việc này, không tính đến cô nương kia, vậy chỉ còn một đáp án —— xe ngựa đó là của vương gia.

“Vương gia đến!”

Tại Trung đang nghĩ ngợi thì đột nhiên một nam nhân anh tuấn bước vào, đi phía sau là tiểu tư lúc nãy, thực rõ ràng, hắn chính là vương gia.

Ai, bộ dạng đẹp trai như vậy lại là đoạn tụ (1), đáng tiếc, đáng tiếc…

Cậu nghĩ vương gia này hẳn là người tốt, kỳ thật lấy thân phận cùng địa vị của hắn, hoàn toàn có thể để cậu lại ven đường tự sinh tự diệt, thế mà hắn lại đem cậu về trị thương. Nghĩ đến điểm này, Tại Trung quyến định đối hắn khách khí một chút, không ngờ vừa định mở miệng nói cảm ơn, vị vương gia kia liền đặt mông ngồi trước mặt cậu, trong mắt lóe lên tia cao ngạo, hỏi:

“Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới đây?”

“… Ta gọi là Kim Tại Trung, dường như… không ai phái ta đến. Ta tỉnh lại đã thấy ở đây.” Tại Trung thành thật đáp, tự hỏi, vương gia này đầu óc không có việc gì chứ?

Cảnh vương gia cẩn thận nhìn Tại Trung một lúc lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười:

“Nguyên lai là Kim công tử. Xe ngựa bổn vương nổi chứng, làm thương tổn Kim công tử, bổn vương rất áy náy, vì vậy hy vọng công tử có thể ở lại trong phủ đến khi vết thương lành.”

“Gì?” Cảnh vương gia này rốt cuộc muốn làm gì? Vì cớ gì lại vui buồn thất thường như vậy?

“Người đâu! Đưa Kim công tử vào phòng trong dưỡng thương.” Không đợi Tại Trung mở miệng, Cảnh vương gia đã phân phó hạ nhân.

Sau đó, hắn nhìn Tại Trung bằng một ánh mắt thâm thúy, rồi mới quay đầu ra khỏi phòng.

Mấy ngày kế tiếp, Tại Trung đều ở trong phòng, ăn uống ngủ, nói chung sinh hoạt hằng ngày đều có người hầu kẻ hạ, khiến cho cậu không được tự nhiên.

Đó giờ cậu là một đứa nhỏ số khổ, như thế nào lại nhận được đãi ngộ thế này? Tổn thọ nga…

Bất quá Tại Trung cũng vui vẻ vì có người hầu ăn hầu ngủ, lại có thể tự tiện ngao du vương phủ, nhìn xem cái gì gọi là cuộc sống của hoàng thân quốc thích.

Tại Trung lúc cứu người quần áo bị hỏng, cho nên vương gia đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cậu, nhưng không hiểu sao vì sao lại luôn là màu trắng? Mà từ sau hôm đó, Tại Trung cũng chưa gặp lại vương gia.

Trong Cảnh vương phủ mọi người đều rất kỳ lạ, bởi họ vừa thấy Tại Trung đều sững người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bưng trà thì làm đổ trà, giặt đồ thì làm rơi chày gỗ, nhẹ nhẹ thì mồm miệng cứ há to ra, nhét chục cái trứng chim cũng vừa.

Hôm đó cậu đang tản bộ ngắm cảnh sắc, nghe thấy hai nha đầu phía sau nói chuyện:

“Ngươi thấy không? Luyến đồng mới của vương gia?”

“Thấy, dung mạo như vậy thật sự là… Có tin đồn vương gia đoạn tụ, ta không tin, nhưng không ngờ…”

Tại Trung không buồn nghe nữa, đề tài này thật quá nhảm nhí, cậu tiếp tục tản bộ. Không hổ là vương phủ, quả nhiên là vô cùng xa hoa, chỉ cần đi qua đi lại vài cái rẽ, liền không biết mình đang đứng chỗ nào.

Tại Trung nhìn xung quanh vắng tanh, hiểu rằng không thể nhờ vả ai được, có lẽ đến sáng mai cũng chưa chắc tìm được phòng mình. Nhìn căn phòng trước mắt tuy rằng lịch sự tao nhã, nhưng cũng không có vẻ cầu kỳ quý giá, chín phần mười là không phải của người quan trọng, nghĩ vậy, Tại Trung quyết định đi vào hỏi đường.

Đáng tiếc Tại Trung vào trong cũng không gặp được một người nào, bên trong chẳng có ai, ở đây hẳn đã lâu không có người ở, tuy nhiên đồ vật lại được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, hẳn là thường xuyên được dọn dẹp.

Tại Trung đi nãy giờ nên rất mỏi chân, cậu tự nhiên ngồi lên một cái ghế trong phòng, đang lo lắng phải trở về như thế nào thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Cảnh vương.

Đối phương vừa nhìn thấy Tại Trung lập tức sững sờ, sau đó trong ánh mắt hiển hiện một tia giận dữ.

“Ai cho ngươi vào đây?”

“Không ai cả, bất quá cũng không ai không cho ta vào… Ta chỉ là lạc đường thôi.” Tại Trung thành thật trả lời.

“Ngươi vẫn còn dám nói không có mục đích? Nói! Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Nói đến vậy mà người này vẫn không hiểu sao… Cậu thật sự lạc đường, có phải cứ là vương gia thì luôn nghi ngờ người khác?

“Ta vào là muốn hỏi đường, ta cũng rất muốn trị khỏi thương để rời khỏi đây, nếu ngươi đã nghi ngờ ta như vậy, hiện tại ta liền đi.” Tại Trung bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Vương gia vẫn rất tức giận, một hồi lâu cũng không nói gì, lâu đến mức khiến Tại Trung nghĩ rằng ai đó đã điểm huyệt hắn rồi, thì hắn bỗng nhiên mở miệng nói:

“Được… Nếu ngươi muốn chơi đùa như vậy, ta liền chơi cùng ngươi.” Nói xong không quay đầu lại, tiêu sái bước ra.

“Chờ một chút đã, ngươi đi rồi ta trở về thế nào!” Tại Trung hô lên với mảng không khí, dĩ nhiên là không ai thèm để ý đến cậu.

Cho đến khi Tại Trung lết được đến phòng mình thì cũng hơn nửa đêm, cậu ở trong lòng mắng Cảnh vương gia tám trăm sáu mươi lần, vừa định tắm rửa rồi ngủ, thì đột nhiên tiểu tư đứng ở bên lên tiếng:

“Kim công tử, Vương gia truyền lệnh, thương thế của Kim công tử đã tốt hơn phân nửa, có thể rời phủ.”

“Thật không? Vậy thì tốt quá.”

“Bất quá, thỉnh ngài thanh toán tiền dược trước, tổng cổng một trăm ba mươi bảy lượng hai mươi lăm xu…”

“Cái gì?”

“Vương gia đã nói, thỉnh ngài thanh toán một trăm ba mươi bảy lượng hai mươi lăm xu thì mới có thể rời phủ.”

“Cái gì? Là hắn tự động trị thương cho ta a!”

“Vương gia còn nói, ngài đáng ra là không nên bị thương.” Tiểu tư tiếp tục cung kính nói, lời nói khiến người tức chết.

“. . . . . . . . . . . .” Tại Trung giận dữ, nhất thời không biết nên làm gì, cậu nắm chặt tay lại, đằng đằng sát khí bật dậy đi ra ngoài.

“Vương gia còn nói , ngài không cần đi tìm vương gia, vương gia sẽ không tiếp ngài đâu.”

“Ta…! Các ngươi đường đường là Cảnh vương phủ sao phải bắt ép thường dân như vậy làm chi! Mấy cái dược liệu đó ta ăn còn không được, cũng chả phải cái gì quý giá, là tự các ngươi giúp ta, mấy vết thương tầm thường vậy thì tự lành cũng được!” Tại Trung nghe xong dừng bước, quát lớn.

“Này… Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ truyền lệnh…”

“Quên đi quên đi. Nói chuyện với các ngươi thật mỏi miệng! Đem túi đồ của ta lại đây, ta đưa tiền cho các ngươi là được.” Tại Trung hiện tại chỉ cần rời khỏi đây, cái gì cũng được.

“Túi đồ?”

“Túi đồ của ta a! Túi đồ trên người ta đó!”

“Tiểu nhân không biết… Lúc công tử được nâng vào phủ không có túi đồ nào hết.”

“Cái gì?” Tại Trung nghe xong nắm chặt cổ áo tiểu tư.

“Có thể… Có thể đã quên lấy.”

Tại Trung chán nản ngồi xuống, xong rồi xong rồi… Tất cả đồ đạc tiền bạc của cậu đều ở trong đó, kiểu này thì còn mong đi đâu!

“Cái kia… Công tử, Vương gia nói…”

“Ai quan tâm hắn nói cái gì!” Thật là khốn nạn mà.

“Vương gia nói, chỉ cần ngài ở vương phủ làm nô tài một năm, là có thể đem nợ này xóa bỏ.”

Tại Trung không trả lời, trong lòng tuyệt vọng nghĩ: Cậu còn lựa chọn nào khác sao?

Tại Trung làm thị đồng của vương gia. Thị đồng, luyến đồng, chỉ kém một chữ.

Cậu học một ít cấp bậc lễ nghĩa của nô tài, cũng hiểu được nhiệm vụ của mình, chính là cả ngày đi theo sau mông vương gia, mà vương gia cứ xem như cậu không tồn tại. Tại Trung quả thật rất muốn xông lên đạp hắn vài cước, nhưng lại không có cái gan đó, đáng lẽ lúc trước phải học võ…

Buổi tối, trong thư phòng của Cảnh vương gia, Tại Trung đứng một bên chờ đến ngủ gà ngủ gật, Cảnh vương gia cuối cùng cũng đứng lên, nói:

“Trở về ngủ.” Sau đó đi về phòng.

“Vâng.”

Tại Trung đáp, nghĩ thầm rằng sắp được giải phóng, đang muốn khom lưng lui ra ngoài, lại nghe vương gia hỏi:

“Đi đâu?”

“Vương gia không phải muốn ngủ sao?”

“Ngươi có biết công việc của thị đồng là gì không?”

“Hầu hạ vương gia, vương gia đi đâu ta đi đó.” Tại Trung trong lòng trở mặt xem thường, đáp.

“Nói vậy cũng đúng, nhưng mà dường như không ai nói ngươi biết, việc quan trọng nhất của thị đồng chính là —— bồi ngủ.”

Tại Trung choáng váng, sặc một cái.

“Cái gì?” Nháy mắt, toàn bộ cấp bậc lễ nghĩa đều quên.

“Ta nói, ngươi phải bồi ngủ, ngủ cùng ta.”

Chương 3

Đương kim hoàng thượng họ Trịnh, vương gia cũng họ Trịnh.

Không tính đến việc bị người hãm hại hoặc chết non thì tiên đế chỉ có hai đứa con, con cả Trịnh Duẫn Hạo, con thứ Trịnh Duẫn Dật. Theo lý mà nói, phải là con cả kế thừa vương vị, nhưng con thứ Trịnh Duẫn Dật có mẹ là hoàng hậu, hơn nữa nghe nói nàng lại rất đa mưu lắm kế, cho nên cuối cùng con thứ kế vị hoàng đế, Trịnh Duẫn Hạo phong vi Cảnh vương gia.

Theo huyết thống mà nói, đương kim thánh thượng là lớn nhất, sau đó tới Cảnh vương gia.

Nhưng mà, đây cũng phải là lý do hắn muốn làm gì thì làm a!

“Ta nói, ngươi phải bồi ngủ, ngủ cùng ta.” Khi vương gia vừa nói xong, Tại Trung liền nghĩ vậy.

“Một trăm ba mươi bảy lượng hai mươi lăm xu, ngươi bắt ta bồi ngủ? Còn muốn ngủ một năm? Vậy khác nào vào nhà thổ? Đường đường Cảnh vương gia mà cũng làm chuyện khi dễ dân chúng thế này sao?”

“Ta khi dễ ngươi lúc nào? Một trăm ba mươi bảy lượng hai mươi lăm xu, chỉ cần ngươi giao ra đây, ta lập tức thả tự do cho ngươi.” Cảnh vương gia gian tà cười, nhún nhún vai.

“Ngươi…! Vô lại!”

“Ngươi có biết người trước đây dám nói ta như vậy hiện tại đang ở đâu không?” Vương gia nghe xong, nguy hiểm nheo nheo ánh mắt, chậm rãi đưa gương mặt tuấn tú của mình tiến lại gần, “Ta cho ngươi biết… Ở dưới này.”

Nói xong chỉ chỉ mặt đất, tiếp tục: “Đã xuống mồ nga.”

“Ta… Ngươi không được lại gần đây.” Tại Trung quyến định đổi cách, cậu nhẹ giọng, “Kỳ thật… Điều kiện của vương gia ngài, tìm ai chẳng được, việc gì phải tìm ta, một người tướng mạo bình thường lại không có kinh nghiệm? Tiểu nhân hầu hạ ngài không tốt đâu.”

“Tướng mạo bình thường?” Vương gia thần định khí nhàn, duỗi cánh tay ra đem cả người Tại Trung ôm vào ngực, “Ai nói với ngươi như vậy?”

Tại Trung bị hành động bất ngờ của vương gia làm cho giật mình, lại nghĩ đến đối phương là vương gia quyền cao chức trọng nắm giữ sinh sát của mình, cậu cũng không dám giãy giụa kịch liệt.

“Sư… sư phụ ta nói.”

“Nga ~” Vương gia đáp nhanh, nhìn mặt Tại Trung một lúc lâu, không nói gì nữa. Đang lúc Tại Trung không biết làm sao, thì Duẫn Hạo bỗng nhiên buông cậu ra, nói: “Về phòng ngủ đi, chán rồi, hiện tại ta hết hứng thú với ngươi.” Nói xong xoay người bước ra ngoài.

“A, đúng rồi, còn có một việc.” Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói: “Thẩm mỹ của sư phụ ngươi rất có vấn đề.”

Tại Trung sững sờ đứng trong thư phòng, một lúc sau, cậu mới lấy lại tinh thần, mặt mũi xám xịt trở về phòng.

*

Bởi vì Tại Trung hiện tại là thị đồng của vương gia, cho nên trước mắt vẫn ở lại căn phòng này, chỉ khác là không có người hầu hạ, mà vương gia cũng không ra chỉ thị gì, cho nên Tại Trung vẫn cứ ở lại phòng dành cho khách, chứ không ở phòng dành cho hạ nhân.

Nửa đêm côn trùng kêu vang, làm cho lòng người bực bội, Tại Trung đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc, một thân mồ hôi, cậu đá văng chăn, hét

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC