21. Phương Nhất Văn ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa đông năm ấy là mùa đông khó khăn nhất của Lưu Vũ.

Tuyết đã rơi.

Lưu Vũ giữ đúng giao ước của mình. Cậu đã tạm nghỉ, ở lỳ trong ký túc xá. Lý Đinh Tiêu vì giúp cậu cũng chỉ nói với Tịnh Quan là cậu ấy mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một thời gian. May sao bệnh án kiểm tra sức khỏe đợt ấy Lưu Vũ còn giữ nên đem ra chống chế không thành vấn đề. Cậu quẳng lại mọi việc cho Lý Đinh Tiêu giải quyết, còn mình thì tự nhốt trong phòng, im ỉm không bước ra, cũng không tiếp chuyện ai.

Lưu Vũ không tiếp tục nhận công việc. Cậu vào ngày đầu tiên nghỉ làm đã uống hai viên an thần rồi lịm đi nguyên một ngày. Không ai phát hiện, Lưu Vũ đắm mình vào ảo mộng. Thực ra nếu cho cậu tỉnh, cậu cũng không tình nguyện lắm.

Những ngày ở nhà, Lưu Vũ không nghĩ gì nhiều, chỉ canh cánh về Phương Nhất Văn. Đã gần một tháng trôi qua, tình trạng của Phương Nhất Văn ra sao cậu không rõ. Những tin nhắn gửi đi không có hồi đáp, cũng không có được đọc.

Chẳng biết từ bao giờ, Phương Nhất Văn đã ảnh hưởng tới cậu như thế. Lưu Vũ ngồi xem lại từng tin nhắn, thở dài nuối tiếc vì nhận ra giữa bọn họ không có tấm hình chụp chung nào hết ngoài một tấm ảnh tập thể vào cái ngày quay chương trình, cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau kia. Phương Nhất Văn đối với cậu rất tốt nhưng cái tốt của người ấy không giống cái tốt của Lưu Phong hay Lưu Chương. Cậu ta khiến cho Lưu Vũ cảm giác dường như thấy được thế nào là sống cho tự tại. Cảm nhận được ánh sáng và hơi ấm của hy vọng trong màn đêm tăm tối vô tận kia. Cũng khiến cho cậu biết, hóa ra, cảm xúc của mình ra sao, đối với một người cũng có thể quan trọng đến thế.

Cậu ấy tới rồi....nhưng cũng rất nhanh đã rời đi.

Bệnh ung thư của Phương Nhất Văn vốn dĩ là bệnh hiểm nghèo, có thể kéo dài sự sống cho cậu ấy đã khó chứ đừng nói đến có thể chữa khỏi hoàn toàn. 

Vì thế cho nên....ngày cậu ấy ra đi mãi mãi cũng là lẽ hiển nhiên của giới y học mà thôi. Nhưng với Lưu Vũ, đó cũng chính là ngày cậu sụp đổ hoàn toàn.

Sáng hôm ấy, khi Lưu Vũ quyết định dạo một vòng quanh weibo xem sao thì cũng là lúc thông tin Phương Nhất Văn qua đời đang chễm chệ trên bảng hotsearch.

Lưu Vũ tưởng mình nhìn nhầm, cứ thoát ra vào lại không biết bao nhiêu lần cho đến khi cậu biết được điều này hoàn toàn là sự thật thì điện thoại trên tay cũng không còn cầm vững nữa,

Sáng hôm ấy, vốn dĩ Lưu Vũ còn đặc biệt mở rèm cửa sổ ra để đón nắng vào phòng.  Nắng đông dịu dàng ấm áp ủ ấm sàn nhà lạnh lẽo. Tuyết tạm ngừng rơi, gió buốt hun hút thổi bay những tấm rèm cửa đã được kéo gọn vào hai góc. Vốn dĩ cũng được gọi là phong cảnh hữu tình, cảnh đông ủ tuyết chờ ngày xuân tới. Vậy mà lại chẳng ngờ, cảnh đẹp nhưng người không còn nữa, một lời tiễn biệt chia ly cuối cùng cũng không thể thành toàn.

Lưu Vũ trơ mắt nhìn về vùng không gian bên ngoài cửa sổ, thân thể cứng ngắc ngồi trên giường giống như đã chết lặng. Cơn gió lạnh buốt bên ngoài từng cơn xâm nhập vào xương cốt, cậu thấy khí lực toàn thân như bị rút cạn hoàn toàn. Dòng tiêu đề về sự ra đi của Phương Nhất Văn vẫn hiện rõ mồn một trên màn hình điện thoại, nhắc nhở Lưu Vũ về một nỗi đau vừa mới cứa ra trong tim. Thời khắc ấy, Lưu Vũ cuối cùng cũng cảm nhận một cách rõ ràng rằng như thế nào gọi là đau khổ.

Quen biết nhau thoáng chốc rồi cũng nhanh chóng chia xa.

Tâm tư đã định người ấy là bằng hữu tốt, không ngờ , người ấy đau cậu không tiến đến được, người ấy khổ cậu chỉ có thể ở đây âm thầm thương xót. Người ấy đi rồi tiễn biệt không kịp nói, đến đám tang cũng không biết dùng tư cách gì để đến viếng tiễn chân.

Phương Nhất Văn cho cậu một đoạn ký ức thật đẹp, phó thác cho cậu muôn lời ngọc ngà chúc tụng nhưng chừa lại cho bản thân mình một mảng đơn côi. Lưu Vũ càng nghĩ càng thắt quặn tâm tình. Cậu không dám tưởng tượng những ngày thắng cuối cùng chiến đấu với bệnh tật, Phương Nhất Văn đã phải trải qua những thống khổ như thế nào. Phải giành giật sự sống một cách vô vọng với tử thần, nỗi đau xương gãy thịt nát của cậu có thấm là gì đâu.

Chiều hôm ấy, Lưu Vũ nhận được một kiện hàng. Địa chỉ gửi hàng là từ bệnh viện Quốc tế Đại học Bắc Kinh, người gửi ghi tên rất rõ ràng- Phương Nhất Văn.

Lưu Vũ không suy nghĩ gì hết mà ngay lập tức mở kiện hàng đó ra. Những vật chứa trong đó đều được sắp xếp rất cẩn thận, thậm chí còn hơi thoảng mùi cồn quen thuộc của bệnh viện. Lưu Vũ cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể, chậm rãi lôi từng vật đựng trong đó ra. Một phong thư được đóng dấu phong ấn cầu kỳ. Một món đồ chơi con rối gỗ tinh xảo và một mô hình tàu thủy đã được lắp ghép hoàn chỉnh. Tất cả đều được đề bởi dòng chữ- Gửi Lưu Vũ.

Ngày hôm ấy nắng phủ vạn vật tươi tắn nhưng lại bỏ quên không chiếu cố tới trái tim nguội ngắt của chàng thiếu niên. Phong thư Phương Nhất văn để lại phẳng phiu đẹp đẽ, văn tự ngay ngắn không chút tùy ý, cũng không biêt y đã tốn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị những thứ này. Cũng chẳng biết Lưu Vũ đã đọc được gì trong phong thư ấy. Chỉ biết rằng, sau khi buông nó ra một bên, người con trai vốn dĩ vẫn luôn bảo trì kiên cường mạnh mẽ ấy đã gục hẳn người xuống nệm giường, gương mặt giấu đi đang cố gắng gào thét lên từng cơn thống khổ nhưng rồi  thanh âm lại chẳng thể thoát ra.

Ngày hôm ấy, Lưu Vũ đã hiểu ra sức tàn phá ghê gớm của câu nói: Bị bệnh sao? Thì uống thuốc thôi.

Bệnh của Phương Nhất Văn, không có thuốc chữa

Bệnh của cậu, thuốc cũng không chữa được.

------------------------------------------------------

Lưu Vũ ở lì trong phòng không ăn không uống, tàn tạ tới cực điểm. Cậu cứ trơ mắt lên nhìn bốn bức tường xung quanh, cũng là đang nhìn bản thân đã bị màn đêm nuốt chửng toàn bộ tinh thần. Lưu Vũ bây giờ chỉ là một cái vỏ trống rỗng. Cậu không thể ăn cơm như bình thường, không thể xuống giường, cũng chẳng thể khóc cười. Đến vài ngày sau, không biết cậu đã nghĩ thông ra cái gì mà chậm rãi đứng lên đi vào phòng tắm.

Vòi nước từ từ được mở ra. Bồn tắm chẳng mấy chốc đã đầy. Lưu Vũ đem van nước khóa lại, đóng cửa phòng tắm rồi đem mành che kín bồn tắm, tự mình bước vào ngâm người trong làn nước lạnh lẽo.

Trời bây giờ đang là đông chí, tuyết bên ngoài rơi rất nhiều vậy mà cái sự lạnh lẽo của thời tiết hay của nước cũng chẳng thể khiến cho Lưu Vũ tỉnh táo lên được. Gương mặt cậu không có cảm xúc mà ngồi như tượng đá trong bồn tắm, hai mắt trống rỗng nhìn về phía xa.

Cậu không làm được.

Mỗi ngày thức dậy, Lưu Vũ luôn dặn mình phải cắn răng mà tiếp tục sống. Cậu cố gắng cười, cố gắng duy trì sự sống, cố gắng vẽ ra hình dáng của bản thân như không bị gì có thể tác động vào. Cậu ép bản thân phải tiếp tục tồn tại, chỉ cần đến ngày rã đoàn thôi, khi ấy cậu có thể trở về, khi ấy có lẽ sẽ tốt hơn hiện tại nữa.

Nhưng cậu lại không làm được.

Biểu ca không có ở đây, cậu cố gắng muốn bản thân có thể xử lý hoàn hảo tất cả mọi thứ, cậu cuối cùng lại làm không được.

Cậu không thể gặp lại Phương Nhất Văn, không thể cho y chút ấm áp mà y nên nhận được. Y bước đến khi cậu đang khủng hoảng, nhưng chính y cũng đang cận kề sống chết cơ mà.

Cơn trầm cảm khiến cậu kiệt sức. Nó từ từ hút hết cảm xúc của cậu  rồi vứt cậu như vứt một chiếc vỏ rỗng vào bãi phế liệu, mặc cậu tự sinh tự diệt. Lưu Vũ ngoan cố chống đỡ lâu như vậy, cuối cùng ngây ngốc nhận ra chính mình vậy mà chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn cả.

Lưu Vũ tê cứng thân thể và cả tinh thần, chậm rãi với lấy con dao ở bên cạnh, đặt lên cổ tay mình cứa ra một đường rồi thả vào dòng nước lạnh lẽo .

Vết cắt không nông cũng không sâu. Máu từ từ chảy ra pha loãng vào bồn nước. Cũng không biết qua bao lâu, bồn nước trong suốt ban đầu bây nhờ nhuộm thêm sắc đỏ mờ mờ của máu. Thân thể Lưu Vũ vốn đã yếu ớt, bây giờ lại càng thêm mất sức.  Cậu nhìn những tia máu vẫn không ngừng phai ra, đột nhiên thất kinh bàng hoàng.

Cậu muốn chết ư?

Nước trong bồn rất lạnh, chẳng mấy chốc máu trên cổ tay đã đông cứng, không còn máu chảy ra nữa. Tuy rằng con dao nằm trong tay Lưu Vũ, chính cậu hạ thủ xuống nhưng chung quy là vẫn không nặng tay, vị trí cắt cũng không đúng.

Thần trí Lưu Vũ dại ra....cậu suýt chút nữa thì tự sát.

Phương Nhất Văn muốn cậu sống, một lòng ủy thác cậu phải vui vẻ sống.

Tô tiên sinh vẫn còn ở nhà đợi cậu. Lưu Phong đợi cậu, Mẹ cũng đang đợi cậu trở về.

Cậu làm sao có thể chết? Chết rồi vậy bao công sức cậu bảo toàn yên bình chẳng phải uống phí hay sao?

Lưu Vũ nhấc tay ra khỏi bồn tắm, cả thân thể vô lực không nhúc nhích. Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được cái lạnh lẽo đang xuyên qua từng tầng da lớp thịt, bao bọc lấy xương cốt đớn đau. Lưu Vũ nhấn nút thoát nước, tất cả chất lỏng loãng pha sắc đỏ kia chầm chậm rút xuống cho đến khi biến mất hoàn toàn cậu mới chầm chậm đứng dậy bước ra khỏi cái nơi suýt chút nữa kết liễu mạng sống của mình.

Nếu chết một cách mơ hồ như vậy, cậu cũng không thể chết. Cậu không muốn ra đi một cách đơn độc lạnh lẽo như thế, càng không thể trở thành một hồn ma vất vưởng không tìm được nơi trở về.

-------------------------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net