23.Lưu Phong cướp người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái ngày Trương Gia Nguyên gặp Lưu Vũ thì Lý Đinh Tiêu nhận được điện thoại của Lưu Vũ gọi tới, cậu nói rằng buổi biểu diễn cuối năm mình sẽ cố gắng tham gia. Cậu bước ra khỏi phòng, tới phòng tập để chuẩn bị một mình, bàn công việc với tổ phục trang một mình hay thậm chí tới ngày tổng duyệt sân khấu Lưu Vũ vẫn chỉ luôn cùng quản lý đi thảo luận với bên tổ sản xuất. Cho dù có những buổi bắt buộc phải ghép đội hình với cả nhóm, Lưu Vũ một câu cũng không nói với mọi người xung quanh, trung thành trưng ra gương mặt cứng ngắc không có cảm xúc gì cả. Có ai bàn tán gì sau lưng cậu không, bản thân cậu cũng chẳng buồn quan tâm nữa. Mỗi khi huấn luyện viên hô nghỉ. Lưu Vũ chỉ cần cúi người chào lão sư một cái rồi xách đồ của mình đi ra ngoài mặc kệ ánh mắt nhìn mình rất kỳ quái của mọi người trong phòng.

Nói cậu quái gở cũng được, dù sao bây giờ Lưu Vũ cũng có bình thường nữa đâu.

Lưu Vũ thay đổi 180 độ khiến cho ai nấy đều sửng sốt, có chút quan ngại mà không dám đến gần cậu. Cậu ấy trầm mặc đến mức cực đoan. Nếu như không phải biểu diễn cần phải hát thì chắc chắn Lưu Vũ sẽ không hé miệng ra. Lưu Chương muốn hỏi han tình trạng của cậu cũng bị một ánh nhìn lạnh lẽo làm cho nhụt chí. Ngoại trừ Lý Đinh Tiêu luôn đi bên cạnh thì không còn ai có can đảm tiếp xúc với Lưu Vũ nữa.

Lưu Vũ dấn bản thân vào cường độ luyện tập như ma trận. Lý Đinh Tiêu có lúc sẽ sửng sốt nhớ ra cái gì đó rồi hoang mang nghi hoặc....Lưu Vũ.....hình như em ấy chưa ăn gì đúng không?

Lý Đinh Tiêu nhìn con người đang tập luyện theo nhạc, trong lòng nổi lên một trận đau xót, Nếu như ở đây có cơn gió nào thổi qua thì khả năng nó cũng có thể cuốn theo Lưu Vũ bay lên trời. Cho dù tập luyện mệt đến đâu, Lưu Vũ vẫn luôn mặc một chiếc áo cao cổ hoặc tìm thứ gì đó che cổ mình lại. Lý Đinh Tiêu nhớ về cái ngày mình phát hiện ra cậu ấy đang tự bóp cổ mình trong phòng vệ sinh thì đột nhiên run rẩy sợ hãi. Cổ tay em ấy cũng luôn đeo băng đô dường như để che chắn điều gì.

Lưu Vũ nói rằng ở nhà dưỡng bệnh, rốt cuộc trong thời gian ấy đã xảy ra chuyện đúng không?

Ngày ghi hình chương trình nhạc hội cuối năm cuối cùng cũng diễn ra.

Lưu Vũ ngồi trước gương trang điểm. Mọi người xung quanh đều được stylist make up cho nhưng không ai dám đến gần Lưu Vũ. Nhìn cậu ấy suy nhược quá, ánh mắt hiền hòa khi trước nay tối sầm lại hiện rõ lên vẻ mệt mỏi, nhìn cành xa cách lạnh lùng. Lưu Vũ cũng không khiến ai nên vẫn luôn tự xoay xở một mình. Lý Đinh Tiêu thì cứ thấp thỏm không yên. Cậu cứ đi qua đi lại suốt, chạy tới chạy lui không biết đã làm cái gì, cuối cùng đến bên cạnh Lưu Vũ vừa mới thay đồ xong thì thầm khuyên nhủ.

- Hay em ăn chút gì nhé. Sắp lên sân khấu rồi, đừng để bụng đói.

- Em không đói. Không cần lo cho em.

- Nếu không muốn ăn gì, vậy uống chút ngũ cốc đi. Nhanh lắm.....em không thể cứ uống thuốc....

Cứ nói mãi nói mãi, cuối cùng cũng chỉ lừa được Lưu Vũ uống được vài ngụm sữa, Lý Đinh Tiêu thật cũng chẳng dễ dàng gì. Thời gian này anh là người áp lực nhất, vừa phải che giấu khỏi tai mắt của WJ, vừa phải biện hộ với trợ lý BiuBiu là Song Thanh vẫn luôn lén lút dò thám, vừa phải lo lắng Lưu Vũ có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Anh cũng mệt mỏi nhưng cũng không thể làm gì hết, coi như trả món nợ mà bản thân đã nợ Lưu Vũ đi.

Chương trình cuối năm này, nhóm của Lưu Phong cũng tham gia. Lưu Vũ biết được chuyện đó nên vẫn luôn cố ý né tránh để Lưu Phong không gặp được cậu. Tâm trạng của cậu không tốt, không thể để Lưu Phong nhìn thấy. Thế nhưng, chuyện muốn giấu cũng không thể giấu quá lâu được.

Tới lượt nhóm INTO1 ghi hình, tất cả đều di chuyển về phía hậu trường. Lưu Vũ là người đi cuối cùng trong đoàn. Từ khi bước ra hành lang, Lưu Vũ nhận ra bản thân không ổn rồi. Cậu thấy đầu óc mình choáng váng, tầm nhìn trước mắt có hơi mơ hồ nhưng Lưu Vũ không thể lùi bước vào lúc này. Cậu mò vào túi quần cầm chắc viên thuốc an thần trong tay, đợi đến khi vào dưới sân khấu không có ánh sáng sẽ lén uống nó.

Đúng lúc ấy, cậu nghe phía sau lưng mình ở đằng xa có một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Lưu Vũ! Tiểu Vũ...

Động tác trong tay ngay lập tức khựng lại. Lưu Vũ quay đầu, cậu nhìn thấy Lưu Phong đang đứng ở phía xa vẫy tay gọi mình. Lưu Vũ không còn cách nào khác chỉ đành nở nụ cười đáp lại. Đứng cách xa như vậy, có lẽ Lưu Phong sẽ không nhìn rõ mình đâu. Cậu ấy bị cận nặng.

Nhưng đúng lúc ấy, sức chịu đựng của cơ thể cậu đã đạt tới giới hạn. Sự suy nhược nhiều ngày qua cuối cùng lại không thể chống đỡ được nữa. Chân tay cậu tê liệt, não bộ đau thấu rồi trước tất cả ánh nhìn của mọi người xung quanh, Lưu Vũ ngã lăn ra sàn vì quá kiệt sức, dần dần bất tỉnh.

Cậu cố gắng lâu ngày rồi, cuối cùng lại để cho Lưu Phong nhìn thấy tất cả.

Trước khi thực sự bất tỉnh, Lưu Vũ thấy dáng hình quen thuộc kia đang lao về phía mình. Chắc Lưu Phong phải hoảng hốt lắm. Làm sao đây? Không thể giấu mọi người được nữa rồi.

Lưu Phong nhìn thấy bóng lưng của Lưu Vũ ở đằng xa, vốn dĩ đang vui mừng còn muốn vẫy tay chào hỏi một cái, cậu đã lâu không nhìn thấy mặt Lưu Vũ. Chẳng ngờ rằng, Lưu Vũ chỉ mỉm cười với y một cái rồi bất thình lình ngã sụp xuống trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người. Lưu Phong tắt ngúm nụ cười trên môi, không nghĩ gì hết mà hốt hoảng lao đến đỡ lấy người Lưu Vũ. 

Khoảng khắc ấy, cuối cùng Lưu Phong cũng có thể nhìn rõ dung nhan của người đó. Cậu ấy gầy quá. Lưu  Phong nâng người kia kéo vào lòng mình, qua một lớp quần áo liền có thể cảm nhận rõ ràng thân thể này đã suy yếu hơn rất nhiều so với đợt trước. Lưu Phong cố hết sức kìm lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cật lực lay người Lưu Vũ lớn tiếng kêu gọi.

- Tiểu Vũ...Tiểu Vũ....cậu có nghe thấy gì không? Tỉnh lại...tỉnh lại....đừng có ngủ mà......Mau gọi cấp cứu.....Mau gọi cấp cứu đi.

Bách Vũ Hào nhanh chóng sang một bên gọi vào số của bên cấp cứu tới. Dương Triều Dương lùa mọi người tránh ra xa để Lưu Vũ có không khí thở. Ngay cả đồng đội của Lưu Vũ cũng bị ngăn lại. Điền Hiên Ninh lặng lẽ ở bên cạnh Lưu Phong xem xét qua tình trạng của Lưu Vũ.

Lưu Vũ nhắm nghiền hai mắt, gọi thế nào cũng không nhúc nhích.

Trong mắt Lưu Phong hiện tại tràn ngập một mảng bi thương. Cậu nhìn Lưu Vũ mà đau đớn một lúc lâu. Lần trước gặp mặt không nhận ra Lưu Vũ có vấn đề gì, lại không thường xuyên hỏi thăm em ấy. Cậu cứ cho rằng em ấy ở đó rất tốt, lại chẳng ngờ một thời gian ngắn qua đã xảy ra chuyện khiến cho Lưu Vũ biến thành cái bộ dạng này. Lưu Phong muốn bế Lưu Vũ ra khỏi chỗ này nhưng vừa định nhấc người trong lòng lên thì Điền Hiên Ninh tỉnh táo nhất đã nhanh chóng ngăn lại, nhắc nhở cậu rằng.

- Không được bế. Cõng cậu ấy....Ở đây có rất nhiều người.

Bấy giờ Lưu Phong mới nhận ra đám đông đang vây quanh mình đang bị Dương Triều Dương và quản lý của bọn họ ngăn lại.  Lưu Phong suy nghĩ một chút cuối cùng cũng chịu đồng ý. Điền Hiên Ninh giúp Lưu Phong đỡ lấy người Lưu Vũ để cậu cõng người kia lên lưng. Vào giây phút chạm vào người của Lưu Vũ, chính cô cũng không phòng bị mà nảy lên một cơn kinh hoàng. Điền Hiên Ninh cũng là một vũ công quốc phong, cô biết rõ những người trong giới này cơ thể trọng lượng ra sao nhưng người trước mặt cô đây, nếu như cho cô cõng thì Hiên Ninh cũng hoàn toàn có thể gánh vác.

Hiên Ninh nhìn Lưu Vũ toát lên tia thương cảm, cô tháo chiếc áo bông trên người mình xuống phủ lên người Lưu Vũ che chắn cậu khỏi những cái nhìn hiếu kỳ và soi mói ở xung quanh. Khi bọn họ toan rời đi thì Tịnh Quan ở nơi nào đó thình lình xuất hiện cùng với vài vệ sĩ muốn ngăn cản hành động của họ.

- Không được đem Lưu Vũ đi.

Dáng vẻ ngang ngược bá đạo cực kỳ chói mắt. Dương Triều Dương bất bình xông lên chất vấn.

- Cô điên à? Cô không thấy tình trạng của Lưu Vũ hiện giờ đang như thế nào ư? 

- Tình trạng của em ấy....chúng tôi có thể xử lý. Các người không thể tùy tiện đem người đi.

Tịnh Quan lườm y một cái sắc bén. Điền Hiên Ninh cũng không để bạn bè mình dễ bị bắt nạt như vậy. Cô gái thân hình mảnh dẻ kiêu ngạo bước đến đối chất người kia với ngữ khí chắc nịch lại thêm phần chế nhạo.

- Có thể xử lý? Cô định làm cái gì? Cấp oxi để người tỉnh lại và tiếp tục cho người ghi hình hay truyền nước và lùi lịch xuống? Các người có nhân tính không? Đây là mạng người đó.

Lưu Phong giữ Điền Hiên Ninh lại rồi ra hiệu cho Dương Triều Dương không được kích động. Cậu tiến về phía Tịnh Quan, bờ vai đang cõng Lưu Vũ vẫn luôn cực kỳ vững chắc. Lưu Vũ bây giờ như một con búp bê không có sự sống, tay chân đều lạnh buốt, tình trạng cơ thể đã không thể tệ hơn nữa rồi. Cậu đi đến trước mặt Tịnh Quan và cả những người mang danh đồng đội của người cậu trân trọng nhất, dùng giọng điệu trầm khàn đầy phẫn nộ nói rằng.

- Tôi vốn dĩ biết rằng Tiểu Vũ ở trong nhóm được các người tin tưởng, tiền bối yêu thích, cũng được coi là chuyện tốt. Lại chẳng ngờ rằng, tạo hóa trêu ngươi, Tiểu Vũ lại trở nên suy nhược đến mức độ này. Các người còn không cho em ấy vào bệnh viện cấp cứu, muốn bưng bít che đậy. Các người sợ chuyện này lộ ra thì danh tiếng của WJ và nhóm này sẽ ảnh hưởng đúng không? Đúng là một đám đê tiện. Vậy thì tôi cũng có thể làm tất cả để khiến cho mọi người nhìn rõ.....dưới thiên hạ thái bình hưng thịnh này, cảnh ngộ của của đệ đệ ta lẽ nào không phải là uất ức sao?

Câu cuối cùng, Lưu Phong không hề kiêng kỵ mà hét lớn lên khiến cho ai nấy đều giật mình lùi về phía sau. Đám đông xung quanh hầu hết đều là nhân viên của chương trình. Lý Đinh Tiêu không thể chen vào trong can thiệp, y nhìn Lưu Vũ đã có người bảo hộ nên cũng an tâm phần nào. Bản thân anh ở góc khuất âm thầm giải tán bớt người hóng chuyện. Chỉ có Tịnh Quan vẫn luôn ngoan cố không cho người đi, cô gằn giọng lại đe dọa.

- Lưu Vũ hiện tại vẫn còn là người của WJ. Xử lý việc này ra sao là trách nhiệm của chúng tôi, cậu không thể can thiệp.

- Vậy sao? Đợi đến khi Tô tổng của chúng tôi đến gặp các người thì sẽ biết Tiểu Vũ thuộc về nơi nào mà thôi.

Lưu Phong cười khẩy khinh miệt rồi không hề do dự quay lưng bước đi. Tịnh Quan bị đám người bọn họ chọc cho điên tiết muốn nổ tung đại não. Cô toan xông lên cùng với đám vệ sĩ xung quanh hòng vây bốn người lại nhưng ngay lúc ấy, Điền Hiên Ninh bỗng chạy lên đứng chắn ở phía trước, cô như phát xung toàn bộ can đảm trong người mình mà rút ra cây trâm cài sắc nhọn trên đầu xuống, chĩa mũi nhọn về phía đám người nọ, khẩu khí cũng không hề thua kém.

- Ai dám xông lên , tôi đâm kẻ đó.

Tiếng la vang dội cả hành lang, cô gái nhìn trông có vẻ yểu điệu thục nữ bây giờ trần ngập lửa giận trong ánh mắt sắc sảo vốn có. Trên người cô chỉ độc một chiếc váy trắng dài thướt tha khiến cho Hiên Ninh trông có vẻ yểu điệu nhưng vị tiểu thư ấy giờ đây sẵn sàng tấn công bất cứ kẻ nào dám lao đến. Dương Triều Dương cũng tiến đến sóng vai cùng bạn mình. Bình thường cậu ấy sẽ là kiểu người hay lo được mất nhưng bây giờ cũng đang bất chấp cả việc lát nữa thôi, tên của bọn họ có khả năng sẽ chễm chệ trên hotsearch. Cậu không sợ bị chú ý, dù sao sân khấu của nhóm đã ghi hình xong, công việc chẳng bị ảnh hưởng gì.  Điền Hiên Ninh và Dương Triều Dương đều có chút thân thủ trong người, đẩy Lưu Phong ra phía sau lưng. Đúng lúc ấy, Bách Vũ Hào chạy lại báo.

- Cứu thương tới rồi.

Tình huống gấp gáp. Patrick cùng với Tiểu Cửu  và Lưu Chương không hẹn trước mà cùng nhau xông lên  phía trước chặn đám vệ sĩ lại sau đó giục bọn họ mau đi. Trương Gia Nguyên đứng sau lưng Tịnh Quan cũng góp thêm một câu.

- Đừng cố chấp nữa, nhóm này đã đến lúc rã đoàn rồi.

Ba người cùng nhau bảo hộ Lưu Phong cõng Lưu Vũ chạy ra ngoài, thành công đi đến xe cứu thương chạy tới bệnh viện. Chỉ có Lưu Phong được theo lên xe cứu thương cùng với nhân viên cứu hộ, ba người kia hoàn thành việc ứng trợ của mình xong xuôi cũng thở một hơi nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên họ trực tiếp được đối mặt với cái gọi là máu lạnh vô tình của giới giải trí hào nhoáng, thật quá kích thích rồi.

Dương Triều Dương nhìn chiếc xe đã đi xa thì quay sang phía cô gái bên cạnh khẽ trêu đùa.

- Mình không biết là cậu cũng ghê gớm vậy đấy.

- Là do nhìn bọn họ không thuận  mắt. Nhất là cô gái kia. Cái vẻ kiêu ngạo của cô ta không ăn khớp với cái thân hình đó. Cô ta trước tiên nên biết kẻ chân mày sao cho phù hợp thì hơn.

Điền Hiên Ninh nhắc đến Tịnh Quan thì phóng ra cái nhìn nguy hiểm chết người rồi sau đó cũng ngao ngán ngoảnh lưng đi vào trong.

------------------------------------------------

Chính thức hết sạch bản thảo sự trữ. Mn thấy màn comeback này đủ đô chưa?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net