4. Bá Viễn lung lay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điều gì có thể khiến cho chúng mình dần trở nên xa cách? Không gặp mặt, không liên lạc hay không còn tình cảm? Do thiếu tin tưởng, do ngờ vực hay do trước giờ chúng mình chỉ là đang diễn với nhau một vở kịch thân ái rồi đến bây giờ nó đến hồi kết liền thoát vai không chút ngại ngùng.

---------------------------------------------------

Còn 20 phút nữa bắt đầu tiến hành ghi hình. Lưu Vũ là người cuối cùng bước vào phòng thay đồ, cậu vừa vội vã cầm quần áo của mình vừa không quên dặn dò Bá Viễn.

- Em đi thay đồ. Anh tập hợp mọi người rồi lát nữa em sẽ tới sau.

- Được.

Bá Viễn gật đầu đồng ý rồi cầm theo micro đi ra ngoài.

Anh đang đi thì giữa đường bị một vị cô nương chặn lại. Cô gái đứng trước mặt anh dáng vẻ quyến rũ, mái tóc xoăn bồng bềnh buông thả hờ hững chấm eo. Cô nhìn Bá Viễn nở một nụ cười ngọt ngào lịch sự chào hỏi lại mang theo ngữ khí thân thiết.

- Bá Viễn lão sư, thật lâu rồi không gặp. Anh càng ngày càng lịch lãm hơn đấy.

Bá Viễn hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của người kia. Người con gái ấy danh xưng Ngụy Vân Trầm.

Ngụy Vân Trầm với Bá Viễn từng có quen biết ngay cả trước khi anh thành đoàn. Khi ấy anh thường xuyên nhận lịch dạy nhảy cho các thực tập sinh trong các công ty giải trí, vừa vặn làm quen với Ngụy cô nương. Sau này khi Ngụy Vân Trầm debut thành danh thì giữa bọn họ thi thoảng vẫn có giữ liên lạc. Không phải có tình ý gì, chỉ đơn thuần là trao đổi tham vấn  mà thôi. Nhưng đó là Bá Viễn nghĩ thế, Ngụy Vân Trầm lại chưa chắc đã cho là thế.

Ngụy Vân Trầm là một cô gái thông minh. Cô ấy so trí tuệ so tài năng cái nào cũng không thua kém cái nào, là một nữ tinh anh đáng ngưỡng mộ trong xã hội này. Cô vẫn luôn gọi Bá Viễn một tiếng lão sư, coi trọng anh ấy, ngưỡng vọng anh ấy.

Nhưng cô sẽ càng khao khát anh ấy hơn.

- Ngụy cô nương quá lời rồi.

Bá Viễn theo phép lịch sự cũng niềm nở đáp lời. Ngụy Vân Trầm đưa mắt thoáng nhìn xung quanh không thấy có trợ lý nào đi theo anh mới thắc mắc hỏi.

- Tới lượt anh tổng duyệt sao? Hình như anh đang đi về hướng hội trường.

- Đúng vậy, đồng đội của tôi còn đang đợi.

Nụ cười trên môi Vân Trầm thoáng hạ xuống nhưng biểu hiện kỳ lạ đó chỉ xảy ra trong một khoảng khắc, nếu không chú ý sẽ không nhận ra.Trong lòng nữ nhân này nuôi dưỡng tâm tư gì chính Bá Viễn cũng nhìn không thấu. Có lẽ quen biết thời gian khá lâu nên tự động cũng sẽ không đề phòng gì nhiều. Cô gái tiến đến khẽ nhặt một sợi chỉ mỏng vương trên vai áo người đàn ông. Hai người gần nhau thêm một bước, Ngụy Vân Trầm nhẹ nhàng buông một lời nói như vô ý.

- Bá Viễn, anh có sức hút hơn xưa nhiều lắm đấy.  Vừa có tài năng, lại ổn trọng chín chắn. Để anh làm đội phó....thiệt thòi rồi.

Cô gái đó khẽ nghiêng đầu nhếch mắt nhìn anh, một cái nhìn sắc sảo và có phần đắm đuối của người phụ nữ đẹp. Bá Viễn thấy tư thái của hai bọn họ quá thân cận, sợ bị chụp lại thì không hay nên vội vã lùi xuống một bước. Anh không chú ý tới nụ cười trên đôi môi đỏ thắm kia chất chứa tâm tư gì. Nhưng hàm ý của câu nói lại đang chậm rãi từng chút một len vào tâm trí người đảm nhiệm chức phó trưởng.

Ngụy Vân Trầm yêu Bá Viễn là thật. Nhưng cô là một cô gái cá tính đặc biệt. Cô yêu người đàn ông này nhưng chưa chắc đã hài lòng với những gì anh ta đang có trong tay.Cô không muốn Bá Viễn chỉ đơn thuần là một đội phó nhỏ nhoi chẳng ai quan tâm đến như hiện tại. Vì thế nên cô bắt buộc phải thúc đẩy anh tiến lên để anh ta có thể xứng với cô. 

Chia rẽ bọn họ thì có sao? Dù gì nhóm bọn họ cũng chẳng thể đi đến lâu dài. Địa vị của Lưu Vũ cao như thế, sự đối đãi của chương trình bao giờ cũng khác biệt. Nếu hiện tại Bá Viễn không tranh thủ ra tay một chút thì đến bao lâu mới có được danh tiếng xứng với Ngụy Vân Trầm cô đây. Nghĩ đến đấy, Ngụy Vân Trầm càng không kiêng kỵ tiếp tục mục đích dấy lên sự tranh đấu trong lòng Bá Viễn.

- Nếu không phải bởi vì biểu hiện của Lưu Vũ quá xuất sắc thì có lẽ anh sẽ được chú ý nhiều hơn đấy. Dù sao anh cũng là trưởng bối của đám nhóc đó, tôi thấy vị trí đội trưởng xứng với anh hơn nhiều. Nhưng mà Lưu Vũ là một người tham vọng như vậy, sao có thể khiến cho người đứng sau mình nổi trội hơn để vươn lên cơ chứ.

Nói đến đây rồi, Bá Viễn sao có thể không hiểu ý tứ của Ngụy Vân Trầm là gì. Anh lựa chọn lặng thinh không đáp lại, cũng không thể hiện thái độ của mình ra. Cô gái trước mặt anh vẫn luôn hạ thấp giọng, âm thanh mỏng nhẹ pha vào không khí như có như không nhưng lại khiến cho người ta không tự chủ được lắng nghe hết toàn bộ, thậm chí là lay động tâm tình.

- Tôi thấy đáng tiếc thay anh quá. Anh cũng tính là một bậc tài tử. Lưu Vũ có thể đứng ở trung tâm, sao anh lại không thể?

Ngụy Vân Trầm làm xong việc của mình , đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Bá Viễn , nở nụ cười như sắc xuân sáng lạn rồi thong thả nâng gót kiêu sa rời đi.

Nhược nhục cường thực, nhất giả sinh tồn.

Kẻ yếu chỉ có thể bại dưới kẻ mạnh. Muốn sống sót chỉ có cách chiến thắng nó.

-----------------------------------------------------------

Bá Viễn bước vào hội trường, nhân viên công tác đã vội vã chạy đến hỏi anh:

- Lưu Vũ lão sư đâu rồi?

- Em ấy đang đến...

Người đó thở dài nói một câu " Được rồi ", sau đó bỏ đi. Bá Viễn thoáng nhìn một chút mới phát hiện trên tay anh ta là kịch bản của chương trình. Trợ lý đạo diễn bao giờ cũng sẽ trao đổi với Lưu Vũ về nội dung , tiến trình của tiết mục trước tiên sau đó Lưu Vũ mới nói lại cho các thành viên. Tuy rằng từ trước tới nay anh với sự việc này không hề để ý , nhưng.......

Tại sao lúc không có Lưu Vũ, anh vẫn không thể thay thế cậu giống như mục đích ban đầu của cái chức vụ đội phó này?

Ví dụ như ban nãy, nhân viên đó thà mất thêm thời gian chạy đi tìm Lưu Vũ chứ không lựa chọn bàn bạc lại với anh. Phải chăng danh vị đội trưởng Lưu Vũ làm tốt đên vậy, khiến cho người ta quên mất trong nhóm còn một người phó trưởng ư?

Hoặc có thể, ngay từ ban đầu, điều mọi người chỉ chấp nhận vẫn luôn là độc nhất đội trưởng Lưu Vũ. Danh vị của anh chỉ là một trò cười, một thứ quá đỗi hư vô.

Khi đứng trên sân khấu phóng tầm mắt ra xa, Một góc khán đài lớn trong mắt Bá Viễn chỉ thấy bảng tên Lưu Vũ. Trong những tiếng hô hào vang dội của khán giả, tên của Lưu Vũ được hô lớn nhất khiến cho chính Bá Viễn cũng tự vấn rằng , bọn họ thực sự là một nhóm sao? Hay ngoại trừ Lưu Vũ ra, tất cả chỉ là những cái bóng ?

Người được nhân viên ca tụng nhất là Lưu Vũ.

Người được khán giả chào đón nhất là Lưu Vũ.

Sân khấu được mong chờ nhất cũng chỉ là của Lưu Vũ

Thậm chí hào quang sáng nhất cũng sẽ chiếu lên đỉnh đầu em ấy.

Cho dù bên ngoài có bàn luận tốt xấu thế nào thì mọi tâm điểm sẽ dồn hết lên người đang đứng đầu sân khấu kia. Mà anh, thậm chí là những người còn lại trong nhóm này lại trở nên quá đỗi mờ nhạt. Vĩnh viễn đứng phía sau Lưu Vũ, vĩnh viễn bị khí chất cường đại kia áp chế không thể vượt qua.

Ninh lão sư năm đó quả thực nói không sai . Chỉ cần Lưu Vũ đứng trên sân khấu thì nó sẽ là của em ấy, không còn cách nào khác.

Nhưng anh không cam tâm.

- Bá Viễn, vừa nãy anh hơi không tập trung đấy, tiếp theo phải chú ý hơn nào.

Mika nhỏ giọng nhắc nhở khi màn biểu diễn đầu tiên kết thúc và bọn họ có vài phút dừng nghỉ để tiếp tục sân khấu tiếp theo. Lúc đó Bá Viễn mới hít một hơi sâu chấn chỉnh bản thân một chút rồi hoàn thành công việc phải làm trên sân khấu này.

- Mọi người vất vả rồi, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại.

- Lưu Vũ, làm tốt lắm....

Lưu Vũ vây quanh lời chúc mừng và tán thưởng của nhân viên hậu đài vẫn luôn không ngừng mỉm cười lịch sự đáp lại họ. Lâm Mặc cùng với Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đã rời đi trước. Bá Viễn đi cuối cùng nhìn đội trưởng thật lâu rồi cũng buông ánh mắt rời đi.

Khi đi qua tấm poster lớn được treo ở đại sảnh, Bá Viễn đã lặng người nhìn nó một lúc. Poster rất lớn, phẳng phiu đẹp đẽ, được đặt ở nơi đông người qua lại ai cũng có thể thấy nhưng ở trên đó không có hình của anh, không có hình của các thành viên, chỉ có hình của Lưu Vũ với các minh tinh khác.

Dựa vào cái gì?

Vì Lưu Vũ cực khổ hơn người, nỗ lực 17 18 năm, xương vỡ thịt nát, thiên phú dị bẩm, ẩn nhẫn khôn khéo?

Bá Viễn anh cũng vậy mà? Anh cũng mơ mơ hồ hồ gần chục năm trời, cũng vùi cả thanh xuân trong phòng tập, cũng bị giới giải trí quay mòng mòng không rõ phương hướng.

Vì Lưu Vũ phải chịu sức ép dư luận, bị người đời bàn tán thị phi bất phân? 

Có nghệ sĩ nào không dính thị phi, anh cũng vậy thôi. Nhưng Lưu Vũ có fans, có biểu ca, có tình thương của bọn họ chống đỡ.

Anh không có những điều đó.

Và vào khoảng khắc ấy, trong đầu Bá Viễn hiện lên câu nói của Ngụy Vân Trầm : "Lưu Vũ có thể.....sao anh lại không thể?"

Bạn có thể vĩnh viễn chấp nhận bản thân chỉ là một người trợ lý hay không? Nghe theo lệnh người khác, vì người khác  mà làm việc đến bản thân mình cũng chẳng được quan tâm như thế.

Bạn có thể nào chấp nhận việc mình đứng ở phía sau hào quang chỉ đúng một bước? Ánh sáng ngay trước mặt nhưng lại không thể bước vào.

Bá Viễn của ngày hôm ấy đã không thể làm được điều đó. Anh muốn bản thân tiến lên, bước ra khỏi cái bóng lớn của Lưu Vũ vẫn luôn trùm lấy để có được ánh sáng của riêng mình. Anh không muốn là một người tốt để rồi rước hết thiệt thòi về mình, không muốn nửa đời người trôi qua một cách vô nghĩa như thế.

Tranh đấu với Lưu Vũ, thực sự được hay sao?

----------------------------------------------------------

Không biết nói gì hơn cả. Lâm Mặc thì dễ ghét đấy, Trương Gia Nguyên thì đáng thương, Bá Viễn thì bị lung lay. Nhưng ai mới thực sự là có khả năng trở thành người quá đáng nhất?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net