44. Đình Xán muốn thành thám tử?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ lần này tới ghi hình vốn không phải tới quay cố định mà chỉ đến vài ngày rồi lại đi.

Sáng sớm nắng lên, Đình Xán thức dậy ước ra ngoài hiên cũng vừa đúng lúc gặp Khang tiền bối đang thong thả ngồi uống trà, trên bàn còn một ván cờ chưa bày trận. Ở khoảng sân nhỏ trước mặt, Cố Hoài và Lưu Vũ đang trêu mèo chọc chó náo nhiệt cả một góc. Hai thanh niên ở cùng một chỗ hòa hợp một cách lạ kỳ. Đình Xán trông thế thì thấy lạ lắm, anh ngồi xuống bên cạnh Khang lão sư, nhỏ giọng thì thầm.

- Hai đứa nó từ bao giờ lại trở nên thân thiết như vậy nhỉ?

- Hôm qua đó.

Khang tiền bối mỉm cười đáp lại. Đình Xán thấy ông thản nhiên như thể đã biết được huyện gì từ lâu lắm thì nhíu mày nghi hoặc.

- Hôm qua? Sao con không thấy gì hết?

- Thằng nhóc Cố Hoài đã sớm kéo người về phòng mình rồi. Hôm qua hai đứa nó trốn về sớm kết nghĩa huynh đệ con còn không nhận ra sao?

Đình Xán ngờ nghệch chậm rãi hiểu. Hóa ra hôm qua hai đứa này chạy đi sớm là vì thế. Ánh mắt anh cẩn thận quan sát hai người ở đằng xa. Còn nhớ lần đầu tiên thấy Lưu Vũ bước vào, thân vận bạch y đơn giản, cả người toát lên phong vị thiếu niên đơn thuần. Em ấy nở nụ cười chào mọi người nhưng nơi đuôi mắt không giấu được vẻ đạm mạc lãnh đạm. Cố Hoài đem mấy cành hoa dại bện lên mái tóc vốn đã chỉnh chu của Lưu Vũ chọc cho người kia cười khanh khách. Đình Xán vừa bồi Khanh tiền bối chơi cờ vây vừa không ngừng suy nghĩ. Cố Hoài đơn thuần, vui buồn lộ ra hết trên mặt không giấu được điều gì. Còn Lưu Vũ, anh không nhìn thấy được nội tâm em ấy, một chút cũng không bởi vì dường như....nó trống rỗng.

Đình Xán cầm trên tay con cờ màu trắng, vừa mân mê vừa tiếp tục tán gẫu.

- Ban đầu Cố Hoài còn công kích Tiểu Lưu kịch liệt lắm mà.....Cậu ta thông minh lên nhanh vậy sao?

Bên tai vang lên tiếng chim ríu rít ở phía ngọn đồi vọng tới. Khang lão sư nheo mắt nhìn một vòng quang cảnh tươi đẹp phía xa, lại hạ mắt nhìn đôi thanh niên như hai chú sóc đùa qua giỡn lại đang vô cùng vui vẻ. Ông đặt con cờ trong tay xuống một vị trí trên bàn cờ, thanh âm từ tốn chậm rãi nói.

- Hiểu ra sớm là chuyện tốt. Tiểu Lưu ngoan ngoãn thiện lương......Con xem mấy ngày nay nó đâu có làm ra chuyện quá đáng nào? Chuyện gì cũng nghe lời, an phận lại thành thật chẳng kiêng kỵ gì.....như vậy rất dễ chịu thiệt thòi. 

Ở phía xa trông lại không rõ hai người đang trò chuyện điều gì, dường như chỉ đang cùng nhau nói mấy chuyện phiếm linh tinh. Thiệu Đình Xán đột nhiên hạ tông giọng xuống nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, rủ rỉ một ít chuyện mình biết được với lão nhân gia trước mặt.

- Không lâu trước đây, Lưu Vũ cũng được xem là nhân vật có danh tiếng. Còn là đội trưởng một nhóm, nhân khí cường thịnh. Một người có điều kiện cá nhân tốt như vậy, đáng nhẽ sau khi rã đoàn phải phong quan vô hạn, hoa lộ thênh thang nhưng gần nửa năm rồi mới thấy chút tin tức. Con thấy em ấy bây giờ uy phong ngày trước không còn, luôn cảm thấy Tiểu Lưu không có chỗ dựa, không khác gì cành lau trước gió, tùy tiện cũng có thể bẻ gãy.

Đình Xán ngày thường không hay nhiều lời, tính tình lại cương trực thẳng thắn thậm chí có chút đầu gỗ nhưng anh cũng ở showbiz nhiều năm, có những chuyện phong thanh truyền miệng nhau của người trong giới đều từng nghe qua cả. Lưu Vũ cho dù có trong suốt đến mấy, nhỏ bé đến mấy cũng chưa đến nỗi bất tài vô dụng không để lại cho người ta tý ấn tượng nào. Khang lão sư thấy người trước mặt đột nhiên nhiều lời hơn bình thường thì khẽ cười, cảm thấy thú vị lắm. Ông đi nước cờ của mình, đôi mày nhếch lên có ý đùa giỡn.

- Chuyện con nói là vấn đề của nhân khí, chuyện ta nói là vấn đề tính cách, có gì liên quan đến nhau chứ. Chẳng nhẽ ý con là....bởi vì bây giờ Tiểu Lưu không uy phong như xưa nữa nên nó mới tỏ ra ngoan ngoãn để lấy lòng mọi người sao?

Đình Xán trợn mắt cả kinh, vội vàng xua tay phủ nhận.

- Con còn chưa hồ đồ đâu. Tính cách Tiểu Lưu rõ ràng như mặt trời ban trưa. Điều con muốn nói là....Tiểu Lưu với Bá Viễn cùng nhóm, một trưởng một phó. Năm đó ai ai cũng thấy rõ năng lực lãnh đạo của Tiểu Lưu. Con cũng từng thấy qua. Nhưng mà mấy ngày nay người cũng thấy đấy....Tiểu Lưu rất nghe lời Bá Viễn, căn bản chưa từng cãi lại lời nào, chuyện gì cũng nghe Bá Viễn an bài. Nhưng mà.....cảm giác rất xa cách, không giống khi ở cùng mấy người chúng ta. Con thấy không hợp lý. Mấy chuyện lặt vặt thì thôi đi, sao đến cả những lần phóng vấn, tổ chức chương trình cũng vậy?

Khang tiền bối nghe xong thì thoáng xao động. Lưu Vũ quả thật rất nghe lời Bá Viễn. Anh ta chỉ nói rằng không tìm thấy khăn giấy, thằng bé đã phi như bay đi mua không chần chừ. Đêm nhóm lửa tán gẫu, Bá Viễn chỉ đạo sắp xếp, Tiểu Vũ ở bên cạnh phụ khiêng củi, bê gạch, pha trà. Mọi lần Bá Viễn nấu bữa sáng cho mọi người xong, tên nhóc này cũng luôn bên cạnh phụ giúp lau bát đũa, bày biện rồi thu dọn rửa bát. Phản ứng nhanh nhạy như thói quen luôn vậy. Nhưng nếu bàn về độ thân thiết thì nhìn Lưu Vũ ở chung với Cố Hoài còn tự nhiên, khoan khoái hơn nhiều. Bá Viễn là người quen cũ, sao ở chung với nhau lại có cảm giác khách sáo kỳ lạ đến thế. Điều này rất không hợp lý. Nếu nhìn theo một góc độ khác thì Lưu Vũ giống như đang.....sợ Bá Viễn hơn. 

Khang tiền bối thoáng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, con cờ trong tay cũng bất động giữa không trung nhất thời không hạ xuống được. Đình Xán mắt ngó nghiêng xung quanh, sau xác định không ai có thể nghe được hai người đang nói chuyện mới dám tiếp tục nói.

- Trước đây, Tiểu Lưu luôn là người gánh vác chuyện lớn của nhóm. Một thời gian dài trước khi nhóm bọn họ rã đoàn, Tiểu Lưu không thường xuất hiện nữa. Sau đó thì biệt tích đến tận giờ......Sáng sớm Cố Hoài nói với con.....em ấy phát hiện Lưu Vũ có bệnh chưa khỏi, cần phải uống thuốc.... nhưng mấy ngày nay đâu thấy em ấy uống thuốc gì đâu.....Người nói, trong nửa năm qua, Tiểu Lưu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Lời của Đình Xán nói ra cũng biểu đạt rất rõ nghi vấn trong lòng anh. Rốt cuộc thì có đúng là Bá Viễn thân đội phó lại đàn áp nhóm trưởng hay không? Hay Lưu Vũ xảy ra chuyện gì nên Bá Viễn mới đứng ra thay em gánh vác. Người đi trà nguội, bên trong nhất định có ẩn tình.

Khang lão sư nhanh chóng trấn tĩnh chính mình. Ông nhìn Đình Xán ngày thường im ỉm không hay nói, bây giờ dáng vẻ lại như đang phá án, nhất thời cảm thấy vô cùng hứng thú với dáng vẻ này của y. Ông tiếp tục ván cờ còn đang dang dở, ánh mắt sâu thẳm nhìn hậu bối chằm chằm, mỉm cười chuyển chủ đề.

-Con thân thiết với Cố Hoài khi nào vậy? Tới mức tán gẫu chuyện trà dư tửu hậu với nhau luôn rồi kìa...Trước đây con đâu phải kiểu người thích xem chuyện của người khác đâu.

Đình Xán bị phục kích bất ngờ nên nhất thời cứng họng, đôi tai đỏ bừng vì bối rối, ấp úng mãi mới yếu phớt phản kháng lại được một câu.

- Người đừng có bắt bẻ chuyện vớ vẩn.....

- Tiểu Thiệu à.....đừng nên lo chuyện vượt quá tầm với của mình. Con không thay đổi được chuyện gì đâu. Qúa khứ không thể, tương lai cũng không thể.

Đình Xán bị ngữ khí nghiêm túc của trưởng bối kéo suy nghĩ đi, sau đó cũng không nhắc thêm chuyện của Lưu Vũ nữa.

Thực ra Khang lão sư khuyên y như vậy cũng không phải không có đạo lý. Chốn hoa lệ này vốn dĩ tai tiếng nhiều, ẩn tình cũng nhiều. Nếu như quá tò mò những chuyện không nằm trong phận sự của mình thì ắt rồi sẽ rước họa vào thân. Bản thân ở ngoài xem kịch vui, quá lắm đóng vai người qua đường hoặc nhân vật phụ là được nhưng quyết không thể liên lụy đến mình.

Hai người một già một trẻ ngồi bên hiên đánh cờ. Hai thanh niên thì trốn dưới bóng râm chải lông cho bé cún. Cố Hoài vuốt ve động vật nhỏ mấy cái, ánh mắt ẩn chứa rối bời và nghi hoặc âm thầm nhìn về Lưu Vũ. Chuyện thuốc thang hôm qua vẫn luôn để lại nghi vẫn trong lòng y, nhức nhối không buông được. Mà y lại không có can đảm đi hỏi thẳng Lưu Vũ. Dù sao nhìn em ấy đang rạng rỡ khỏe mạnh, tươi tắn bừng bừng sức sống thế kia mà lại đi hỏi người ta có bệnh hay không, vì sao lại uống thuốc.....em ấy nhất định sẽ phủ nhận rồi đám cho y một trận nên thân vì tội ăn nói với vẩn.

Bỏ đi.....Có lẽ đây không phải chuyện Cố Hoài có thể can thiệp.

Lại nói về Bá Viễn và Ngụy Vân Trầm, hai người đó bây giờ đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Từ khi đến Vô Tích đến nay, Bá Viễn mới chỉ ra tay với Lưu Vũ một lần duy nhất, sau đó thì không có thêm cơ hội nào nữa. Biểu hiện và thái độ của Lưu Vũ nằm ngoài dự đoán của y và Vân Trầm. Vốn tưởng rằng em ấy sau khi lâm bệnh thì tinh thần cũng sẽ yếu đi, không có sức phản kháng. Bệnh trầm cảm cũng không thể chữa khỏi dễ dàng được, đến đây đối diện với một màn đả kích phủ đầu sẽ không cách nào chống cự, đến lúc đó y đóng vai người tốt ở bên cạnh quan tâm chăm sóc là ổn thỏa rồi. Nhưng Lưu Vũ không chỉ tươi tắn khỏe mạnh, ăn được ngủ được, lại còn có thể xoay chuyển cục diện khốn khó của bản thân, hoàn toàn không có sân khấu cho y bước lên diễn.

Ngụy Vân Trầm ở trong bếp nhìn ra ngoài sân, thần sắc u ám cau có, thanh âm nhẹ nhàng vang lên có mấy phần giễu cợt.

- Bá Viễn anh xem......đội trưởng của anh đúng thật là tài giỏi....Đến Cố Hoài cũng bị nó kéo đi bái huynh đệ luôn rồi.

Bá Viễn tay cầm dao đều đặn xắt khoai tây, quay lưng với cô gái kia hoàn toàn không muốn chú ý đến, trong lồi đáp lại có mấy phần thờ ơ cùng miễn cưỡng.

- Tiểu Vũ trước nay vẫn luôn được lòng mọi người, có gì đâu phải lấy làm lạ.

Lúc này, gương mặt Ngụy cô nương bỗng nhiên chuyển sang giận dữ, ngữ khí thêm mấy phần to tiếng mà nói ra những lời quá phận, ánh mắt như dao mổ lợn hết phóng về phía Bá Viễn lại khong ngừng gườm gườm lia về phía hai người ngoài sân. 

- Nếu biết như vậy sao ngay từ đầu anh không giữ cái tên họ Cố đó cho chắc đi. Cố Hoài đó đúng là không có liêm sỉ. Ban đầu đã nói bao nhiêu lời khó nghe với cậu ta, bây giờ lại xem như không có gì vui vẻ sống chung phòng với nhau. Huynh đệ tốt của anh đúng là sống cao thượng quá. Vờ như thân thân ái ái, ai biết được trong lòng cậu ta có giữ mối thù gì....

Cô ta tốn bao nhiêu công sức dụ Thái đạo diễn kiên quyết mời Lưu Vũ tới đây, suy cho cùng là muốn mượn danh nghĩa Bá Viễn gây chuyện. Lưu Vũ sinh bệnh, tưởng rằng Bá Viễn có thể thay thế vào những ngày cuối cùng, nào ngờ công ty cậu ta vung đao chặt đứt luôn cơ hội này. Ép Long tổng cho nhóm rã đoàn, hoạt động nhóm bị cắt đứt, Bá Viễn căn bản không cách nào thay thế đội trưởng nữa. INTO1 cứ vậy mơ mơ hồ hồ rã đoàn. Lưu Vũ ngã đài nhưng không cho những người còn lại đường thoát. Bá Viễn rời khỏi WJ trong khi không có thêm bước tiến nào, há chẳng phải là công sức đổ sông đổ bể hay sao?

Bá Viễn không chịu nổi có người nói lời khó nghe bên tai, tay cầm dao càng vung càng mạnh, ngữ khí cố gắng kiềm nén tức giận trong lòng  nhưng cũng không giấu nổi bực bội.

- Em có bản lĩnh vậy sao không tự mình làm đi. Màn đánh phủ đầu hôm đó là một mình anh nghĩ ra sao?

Ngụy Vân Trầm bị chọc gậy bánh xe, cáu kỉnh chẳng buồn đáp lại nữa, bỏ lại bát đũa đang lau dở cứ thế đi ra ngoài, tránh cho không nhịn được lại cãi nhau to một trận. Phòng bếp chỉ còn lại một mình Bá Viễn. Anh dằn lòng mình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt tươi cười hoàn hảo che giấu sự sầu muộn vào bên trong sau đó bất chợt nhớ ra, Lưu Vũ chỉ ở đây nốt ngày mai là phải rời đi rồi.

------------------------------------------

Có ai nhớ nổi Ngụy Vân Trầm là ai không?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net