50. Bánh táo đỏ ngõ Nam La

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần này Lưu Vũ đi tái khám, Lưu Phong cũng đi cùng cậu và Tô Kiệt. Y bảo, thời gian chờ đợi thường dễ căng thẳng, vả lại y chờ không nổi Tô Kiệt trở về  mới báo tình hình lại với mình. Kỳ thực, chỉ là y sợ Tô Kiệt quá quy củ sẽ khiến cho Tiểu Vũ không thoải mái mà thôi.

Chuyện Lưu Vũ muốn dừng thuốc là chuyện khó mở miệng. Lưu Phong đã nhận lời sẽ giúp em ấy gánh vác nhiệm vụ đó. Đổi lại, em ấy phải mua hai cái bánh táo đỏ xem như điều kiện trao đổi. Lưu Vũ nhanh chóng đồng ý, giao dịch thuận lợi được ký kết.

Khi bác sĩ đang ngồi nói chuyện với Tô Kiệt được nửa chừng thì Lưu Phong bước vào. Tình hình bệnh lý của em ấy đã khá hơn so với vài tháng trước. Chỉ là một vài vấn đề sức khỏe còn tồn tại, tinh thần đã bớt u ám hơn nhiều. Đúng lúc ấy, Lưu Phong mở lời đề cập đến việc dừng thuốc. Y biết chuyện đột ngột như thế vẫn là nên hỏi ý kiến của bác sĩ, tránh cho tùy tiện thực hiện lại xôi hỏng bỏng không.

Lưu Phong  trình bày vấn đề xong, yên tĩnh ngồi chờ bác sĩ cân nhắc xem xét. Tô Kiệt nhíu mày khó hiểu quay sang khẽ hỏi.

- Sao chuyện dừng thuốc Tiểu Vũ không nói với anh lời nào nhỉ?

Thiếu niên dáng ngồi thẳng thớm đoan chính, y khẽ nghiêng đầu quay sang, lông mày thanh tú nhếch lên làm ra vẻ đểu cáng, nhỏ giọng đáp rằng.

- Em ấy ghét anh.

Gương mặt người đàn ông ấy nhanh chóng tối sầm lại. Ghét anh? Nó dám sao?

Lưu Phong thấy được người kia ngấm ngầm tức tối thì hả hê lắm. Lưu Phong minh bạch rằng Lưu Vũ cũng chẳng phải ghét biểu ca hoàn toàn. Em chỉ là bức bối vì người ấy quá mức chăm sóc, nảy sinh một chút tâm lý phản nghịch ấy mà, chẳng có nhiều đáng ngại. Mua cho em một món gì đó ngon dỗ dành là thái độ của thằng bé lại tốt trở lại mà thôi.

Lưu Vũ thời kỳ mẫn cảm kỳ thực cũng có vài điểm rất dễ thương. Em ấy không dễ dàng bỏ qua cho những ai trễ hẹn nữa. Có một lần, Trần Tử Minh hứa sẽ đem tranh DIY mà cậu ta mới hoàn thành sang cho em xem. Sau đó bỗng dưng Tử Minh gọi tới nói rằng có việc đột xuất nên hôm nay không tiện đến. Ngày hôm sau cậu ấy mang tranh tới tận văn phòng, Lưu Vũ hậm hực ngoảnh mặt chui vào góc tường không tiếp chuyện khiến cho Trần Tử Minh thích thú đến mức cười ngả cười nghiêng, càng cười lớn càng khiến cho Lưu Vũ tức tối đến chảy nước mắt. Cuối cùng vẫn phải để Lưu Phong ra khuyên giải, Tử Minh rối rít xin lỗi, nửa tiếng sau cục mít ướt ấy mới chịu quay ra.

Lại một lần khác, không biết hôm ấy Song Thanh  làm sao. Bị lão đại trách mắng gì hay gặp phải đối tác khó ưa khiến cho tâm trạm cáu kỉnh. Cô ấy ngấm ngầm kéo Lưu Vũ ra một góc kín rồi tiết lộ cho em biết chuyện mỗi lần em ấy ngủ quên trong phòng tập, Tô Kiệt và Lưu Phong mỗi người đều tranh thủ mó tay ăn vụng đậu hũ của ẻm. Nếu không phải véo má nắn thịt thì cũng là hít má thơm trán như mèo phê cỏ. Những lời cô ấy nói kỳ thực mang theo chút phóng đại hơi quá, miêu tả có chút phô trương bay bổng. Thành ra một chi tiết nhỏ chẳng đáng bàn tán như vậy bay vào đầu Lưu Vũ lại thành ra cái cảnh cậu như miếng mỡ dưới móng vuốt mèo, tùy ý người ta trêu đùa mân mê.

Lưu Vũ cả giận mà đâm thẹn. Bảo sao thi thoảng hai má ê ẩm đỏ ửng kỳ lạ, thì ra là hai tên vô lại kia động thủ. Cậu tức lắm, hùng hổ xông vào văn phòng đấm người này một trận, đá người kia mấy cái, suýt chút nữa đập luôn " Tam ca" trân bảo của Lưu Phong và cái máy phun khói bảo bối của lão đại. Hại hai con người kia hoảng sợ đến lặng thinh. Vừa ngon ngọt khuyên bảo, vừa ra sức ngăn cản không cho em phá đồ đạc. 

- Biểu ca giúp em lau mặt thôi ấy mà...

- Đúng vậy....mình kiểm tra....kiểm tra xem  cậu có tăng cân không thôi....

- Lừa dối....tránh ra.....

Trong lúc văn phòng đang diễn ra một cuộc chiến hỗn loạn như thế thì kẻ đầu sỏ gây ra vụ này- Song Thanh đang ung dung an nhàn đứng ngoài thềm ngẩng đầu đón gió, hai tay chắp lại trước ngực, thần sắc như vừa đặt xuống được gánh nặng trĩu vai bao lâu qua, miệng lẩm nhẩm khấn.

- Thiên hạ thái bình....thiên hạ thái bình.

Thiên hạ trước mắt đương nhiên thái bình, nhưng thiên hạ sau lưng cô nương thì không được may mắn như thế.

Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, cuối cũng vẫn là Lưu Phong đứng ra giải quyết vấn đề. Cậu đem toàn bộ đồ ăn vặt mình có trong balo và tủ lạnh của công ty ra hòng dỗ ngọt em ấy. Lưu Vũ miễn cưỡng nhận đồ, mở ra ăn vài miếng. Khoảng chừng đến khi hai má lại phồng lên đang nhóp nhép nhai, Tô Kiệt bỗng nhiên ứa gan chịu không nổi, giương móng vuốt ra gãi gãi vài cái lên phiến thịt dưới cằm thiếu niên, cười hề hề trêu chọc.

- Nọng nè....

Bây giờ có đi vái Quan Âm chân nhân cũng chẳng cứu nổi anh đâu.

Lưu Vũ sầm mặt, lông mày đanh lại, hai mắt chuẩn bị nảy lửa thiêu chết người đối diện. Lưu Phong thấy thế thì phát hoảng, nhanh chóng phản ứng. Cậu giơ chân đá văng cái tên phá đám kia lăn quay ra một góc, đoạn kéo em ấy nhìn mình, hòa nhã mỉm cười.

- Em có biết vì sao Dương Qúy Phi được mệnh danh là mỹ nhân tuyệt sắc không? Bởi vì bà ấy có vẻ đẹp đầy đặn đấy. Có da có thịt mới đẹp chứ..........

- Biến!

Thiếu niên ném trả lại  những vật phẩm vừa được nhét vào lòng, phủi mông đứng dậy đi ra ngoài. Chẳng bằng nói thẳng ta là một tên mập, hà cớ phải liên lụy Dương Qúy Phi?

Lưu Vũ khi tức giận khó đối phó là thế nhưng đối với Tô Kiệt thì đó cũng xem như một chuyện tốt. Em ấy không còn chỉ thơ thẩn một chỗ, cũng sẽ không nín nhịn hòa nhã cho qua chuyện. Em ấy biết bất bình, biết nổi nóng, sinh động hơn trước rất nhiều rồi. Con rối gỗ năm ấy để tùy người điều khiển chơi đùa, dường như đã tìm thấy một tia sự sống nhỏ nhoi, khẽ cựa mình chuyển động.

Quay lại phòng khám hiện tại. Tô Kiệt sau khi nhận được đả kích từ đối phương đâm tới, âm thầm ôm lấy vết thương chờ phản hồi của bác sĩ. Bác sĩ xem xét không nhanh không chậm, cùng hai người thương thảo một lúc lâu cuối cùng mới đưa ra kết luận cuối cùng. Lưu Vũ có thể dừng thuốc, tiếp nhận điều trị tâm lý nhưng cách một tháng phải tái khám một lần. Sau khi dừng thuốc cũng phải kiên nhẫn đối với những tác dụng phụ sẽ liên tục phát tác.

Lưu Vũ nhận được kết quả như mong muốn, vui vẻ trèo lên xe nhắn bác tài tới ngõ Nam La mua bánh táo đỏ cho Lưu Phong đúng như ước hẹn. Bánh táo đỏ mềm xốp ngọt ngào, Lưu Vũ biết thường ngày Lưu Phong không hay ăn nó, không biết vì sao hôm nay lại lấy nó ra làm điều kiện trao đổi với cậu. 

Chiếc xe lướt nhanh trên đường. Bắc Kinh tháng sáu trời đổ nắng. Hẳn là ông trời đã bất cẩn lắm, để cả xô nắng hất đổ xuống nhân gian một màu vàng chói lọi đến bức người. Cả quãng đường chẳng ai nói với ai câu nào, yên ắng tịch mịch đến nỗi bên tai chỉ vang vang tiếng máy điều hòa trên trần xe. Lưu Vũ tựa đầu lên cửa kính nhìn phố thị trôi đi trước mắt, dòng người lướt qua nhau trên vỉa hè và bầu trời xanh thẳm như sắc nước biển Tam Á một năm nào đó xa xưa.

Bất chợt, Lưu Vũ dựng người dậy. Cậu mở cửa kính xe ra, gió ngay lập tức lùa vào thông thoáng, thổi bay phần tóc mái phất lên cao cao làm lộ ra vầng trán trắng trẻo. Nắng ùa vào ôm lấy gương mặt nhỏ bé, gió mơn trớn gò má cao đầy. Lưu Vũ hít được không khí man mát, cậu bất giác ngây ngô nhoẻn miệng cười, ánh mắt long lanh như có ánh sao ngẩng lên nhìn vùng trời nhỏ bé trên đầu. Cậu nghĩ, nếu như bản thân là Mocha, hẳn là sẽ to gan ló đầu ra thè lưỡi làm trò, nuốt từng ngụm gió vào thực quản  rồi thả ra mọi sầu não trong bụng. Nhưng cậu không phải, làm như thế cậu nhất định sẽ leo lên bảng hotsearch mà không cần mua chút thủy quân nào mất.

- Tiểu Vũ.....nguy hiểm đó...

Lưu Phong lên tiếng nhắc nhở nhưng nào có lọt nổi vào tai người kia đâu. Em ấy chỉ nghe thấy tiếng gió thủ thỉ bên tai trong trẻo, nghe thấy thanh âm cuộc sống nhộn nhịp phía bên ngoài. Người bên cạnh thấy không ổn, khẽ kéo tay cậu lại lay lay, kiên nhẫn khuyên nhủ.

- Ngoan....nghe lời......

Tô Kiệt ngồi ở đằng trước lặng lẽ quan sát sau đó nhỏ giọng bảo bác tài đi chậm lại cũng được. Lưu Phong không nắm bắt được tâm trạng của Lưu Vũ, tay nắm lấy cậu không buông ra như thể sợ rằng chỉ cần bất cẩn giữ không chặt thì em ấy sẽ thực sự bị gió cuốn đi mất. 

Lưu Vũ không thò mặt ra ngoài cửa xe nữa, ngoan ngoãn để yên cho người bên cạnh giữ mình. Cửa kính vẫn mở, gió vẫn ùa vào, thiếu niên thần sắc an tĩnh hơn, lặng lẽ rũ mắt cùng hạ xuống nụ cười ban nãy.

Một năm rồi. Tròn một năm trôi qua.....

-----------------------------------

Tối hôm ấy, Tô Kiệt sang phòng kế bên nhắc nhở Lưu Vũ đi ngủ sớm. Đồng hồ chỉ hơn mười giờ, Lưu Vũ đang ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc rũ xuống chớm vào mi mắt.  Em ấy vẫy caca lại ngồi bên cạnh mình. Bên ngoài có gió, gió thổi vào lật tung mành cửa ùa vào, man mát dễ chịu. Lưu Vũ chìm đắm nhìn vào điện thoại trong tay mình, ngơ ngẩn nói.

- Caca.....Ngày trước khi còn ở Hợp Phì, Tiểu Lệ thường trêu em rằng......Chị ấy không tưởng tưởng nổi nếu như không có anh, em sẽ lớn lên như thế nào....Em không biết viễn cảnh đó.....Nhưng em biết nếu không có anh em sẽ rất chật vật.....Anh có muốn biết không?

Lưu Vũ nói xong thì lấy đeo tai nghe cho người kia, mở ghi âm trong điện thoại, rồi tựa đầu lên vai người lớn mà hạ mi mắt xuống nghỉ ngơi. Cậu muốn mở ra bí mật này một lần cuối cùng trước khi thực sự ném nó về miền quên lãng. Cậu sẽ để cho người thân cận nhất của mình nghe thấy, nghe thấy tất cả những điều cậu không thể cất lời.

Trong căn phòng rộng lớn thoắt chốc chỉ còn một mảng yên tĩnh lặng im. Bên ngoài gió hạ thổi vào, tinh dầu ở đầu giường tỏa hương thoang thoảng dễ chịu. Thiếu niên nhắm mắt dưỡng thần, toàn thân dựa vào người lớn ở bên cạnh. Tô kiệt lắng nghe từng câu từng chữ, từng âm thanh văng vẳng bên tai là những bí mật mà anh điên cuồng khai thác bao lâu nay. Tất cả gói gọn trong hơn 60 đoạn ghi âm lớn nhỏ ấy. Từng tiếng khóc, tiếng cười, tiếng la hét hay thủ thỉ.....toàn bộ thanh âm ấy cho anh biết được toàn bộ những tháng ngày Lưu Vũ chưa từng một lần tình nguyện lộ ra. Qúa chân thực, quá rõ nét, quá sống động. Chậm rãi bóp chặt trái tim anh, để lại muôn vàn đau xót và sầu khổ.

Lưu Vũ chưa ngủ, cậu có thể nghe thấy tiếng nhịp tim hỗn loạn của người lớn, cậu cảm nhận được sự khó thở nhức nhối tận tim, Lưu Chương cũng đã từng như thế.

Tinh dầu ở đầu giường có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ. Lưu Vũ chẳng mấy chốc đã hiu hiu nặng trĩu mi mắt. Tô Kiệt nghe được một nửa quá trình, hốc mắt đỏ lựng nghẹn ngào đến khó thở. Anh nhìn xuống thiếu niên đang buồn ngủ, cổ tựa lâu mà có hơi tê cứng, bèn đỡ người nằm ngay ngắn xuống giường. Đang định cầm theo điện thoại rời khỏi phòng thì Lưu Vũ đột nhiên vươn tay kéo anh lại. Cậu cố gắng hé mắt, uể oải van nài.

- Caca....đừng đi....

Lưu Vũ thực sự đã buồn ngủ díu mắt lắm rồi nhưng vẫn còn sức nũng nịu với người lớn. Tô Kiệt cố giấu đi khóe mắt đỏ ửng của mình, mỉm cười dỗ dành để em tự ngủ.

- Em ngủ trước, được không?....

Thiếu niên lắc đầu không đồng ý. Bàn tay giữ người càng chặt hơn. Cậu mơ màng nhìn thấy điện thoại của mình trong tay người kia thì liền nhớ ra mục đích của mình, yếu ớt cầu xin.

- Caca........những đoạn ghi âm đó.....không may mắn. Anh phải giúp em xóa toàn bộ chúng đi nhé....Những ngày không có anh bên cạnh đã kết thúc rồi.....

- Được, anh sẽ giúp em xóa....

-.....ở lại đi.....

Lưu Vũ giữ người thật sự rất chặt, môi nhỏ mấp máy thều thào. Anh chỉ còn cách ngồi xuống bên cạnh cậu, vỗ về cho thiếu niên mau ngủ. Lưu Vũ chầm chậm hạ mi mắt xuống, hơi thở dần dần đều đặn, ngón tay nắm áo người lớn cũng dần dần thả lỏng ra. Sau khi xác định người thực sự đã ngủ mất, Tô Kiệt nhẹ nhàng gỡ tay em ấy ra rồi trở về phòng mình, tiếp tục  trầm ngâm nghe những bản ghi âm còn lại, vừa lặng lẽ suy tư.

Anh sẽ xóa nó giúp em và cũng sẽ thay em ghi nhớ những đau đớn mệt mỏi ấy. Để dặn mình rằng, em có thể ngủ ngoan trên giường đêm nay nhưng em cũng đã từng gào thét vô vọng trong màn đêm ở một nơi khác.

Ở một nơi không có anh.....








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net