To my dearest Tsunayoshi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyện dành cả thanh xuân để yêu em, Sawada Tsunayoshi."

Nếu có thể tóm gọn tình cảm của tôi dành cho em bằng một câu, thì đây chính là nó.

Lần đầu tôi thấy em, tôi cũng như mọi người khác, ấn tượng ban đầu tương đối mờ nhạt.

"Cậu nhóc này bần thật, chả có gì đặc sắc cả. Đây mà là main sao?"

Em quá khác biệt với những cậu main thể hiện sự ngầu lòi ngay từ vài chap đầu mà tôi biết. Em không có hoài bão, dễ bỏ cuộc, hay than vãn, phản ứng thái quá, có thể gọi chung là thật đáng chán. Em gần như suýt khiến tôi drop truyện ngay giữa Daily arc. Tôi chỉ tiếp tục đọc truyện vì tương đối thích yếu tố hài của nó.

Vậy nhưng, chính em là người đã thay đổi hoàn toàn quan điểm của tôi. Đọc kĩ lại, dần dần tôi nhận ra em thực ra vượt xa những gì tôi nghĩ nhiều. Ồ thì ra em là như vậy. Hiểu em rồi từ khi nào tôi đã yêu em. Em thực ra cũng chỉ là một thiếu niên bình thường với self-esteem, thể chất cũng như thành tích học tập cực thấp. Nhưng em có một trái tim bao dung vô cùng. Em chấp nhận một Gokudera đã từng định giết em ngay từ lần đầu gặp mặt (nếu tôi là em, tôi xách váy chạy 8 hướng rồi), em liều cả tính mạng để cứu lấy Yamamoto, một người bạn cùng lớp hiếm hoi lắm mới nói chuyện cùng, người bình thường mấy ai làm thế mà phải không? Dù Lambo, Fuuta và Ipin chỉ là những đứa trẻ lạ mặt và khá là phá hoại nhưng em vẫn nhận nuôi mấy đứa nhóc đó (dù lúc đầu là do mẹ nhưng về sau vẫn là em tự nguyện mà), yêu thương chúng như gia đình. Em chấp nhận và tha thứ cả Xanxus, Byakuran, Enma, những người đã từng đối địch với em (mặc dù với Xanxus thì tôi cũng không chắc lắm, em vẫn sợ anh ta như chuột sợ mèo vậy). Càng về sau, em vô số lần lấy tính mạng của mình ra đánh cược vì bạn bè. Em chấp nhận tự đâm bản thân để Bird không làm hại đến Kyoko và Haru, em lập nên kế hoạch làm giả cái chết của mình để đưa bản thân và bạn bè từ quá khứ tới tương lai (cá nhân tôi thấy điều này là cực kì liều mạng vì lỡ kế hoạch thất bại thì sao? Lỡ có chuyện gì thì không phải mọi thứ đều chìm vào biển lửa sao? Dù biết em không còn lựa chọn nào khác và kế hoạch đã thành công nhưng tôi thật sự rất giận khi biết em đã làm vậy). Vì bản tính em thế này mà nhiều khi tôi lo ngại có phải em bị hero complex không?

Lúc nào cũng vậy, em luôn vì bạn bè mà chiến đấu. Vì họ, bất kể kẻ địch mạnh đến cỡ nào, bất kể bản thân có ra sao, em cũng không ngừng tiến bước. Em biết bản thân không phải chúa cứu thế (việc cứu thế giới là không đủ để khiến em nổi lửa Dying Will mà nhỉ đúng không bé con?), mọi việc em làm đều là vì famiglia nhỏ của em mà thôi. Chiến đấu với Mukuro, Xanxus, Byakuran, Enma, Daemon Spade, Bermuda, tất cả chỉ đều là vì một mục tiêu duy nhất: bạn bè của em, những người quan trọng nhất với em. Niềm kiêu hãnh của em chính là họ mà nhỉ phải không bé yêu? Không phải sức mạnh, không phải bản thân, lại càng không phải cái gì phù phiếm. Những gì quan trọng nhất với em, những gì em bằng bất cứ giá nào cũng không thể buông xuống chính là gia đình em, là bạn bè em, là famiglia của em.

Chính những điều này đã khiến tôi rơi vào lưới tình với em. Tôi mê đắm sự ôn nhu, sự bao dung, hiền hoà tựa bầu trời của em. Cái ánh mắt dịu dàng của em làm con tim tôi xao xuyến. Em hệt như một bầu trời lớn, có thể bao dung bất kì ai và những tội lỗi họ mang trong mình (tất nhiên có lẽ là trừ những điều không thể nào chấp nhận nổi rồi). Em thật mạnh mẽ, thật quyết liệt khi chiến đấu. Từng nắm đấm em vung hoàn toàn là để không một ai có thể làm tổn hại những gì em coi là "của em". Người ta nói "Clouds are the most vicious about their territory", tôi lại nghĩ khác, những bầu trời như em mới là the most vicious. Em bản chất là rất ôn hoà nhưng khi những gì quan trọng đối với em bị động đến thì cơn thịnh nộ của em thật sự không thể coi thường. Em chính là tất cả những gì tôi hướng tới: mạnh mẽ và bao dung. Vậy nhưng em lại khiến tôi cảm giác thật gần gũi, có lẽ là do những khuyết điểm hết sức đáng yêu và ngốc nghếch của em. Em như một vị thánh nhưng đồng thời vẫn là một thiếu niên bình thường. Có lẽ đúng như Basil đã nói, em "bình thường nhưng cũng rất phi thường". Dường như chính vì vậy chính vì vậy mà tôi yêu em Sawada Tsunayoshi ạ. (Mặc dù tôi cũng không phủ nhận là tôi cũng đổ vì nhan sắc của em vì má Amano vẽ em xinh đẹp quá nhưng tôi thề, tôi yêu em vì tính cách và nụ cười của em).

Tôi biết đến em năm lớp 10 và đã yêu em được 5 năm năm rồi, tuy không bằng những người khác nhưng đó là quãng thời gian thật sự tuyệt vời đối với tôi. Bây giờ, và cả sau này nữa, tôi nguyện dành cả thanh xuân này để yêu em, Sawada Tsunayoshi.

To my beloved Tsunayoshi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net