Chương 31: Nỗ lực chăm chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt nóng hổi nhỏ giọt đọng trên màn hình điện thoại đang phát sáng, hạt chất lỏng tản ra thành một mảng, phản chiếu hai chữ "Trang Úy".

Chu Duệ hít mũi, duỗi tay muốn lấy điện thoại, tay cô lập tức run lên, không nắm chắc được.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại trở về phòng mình.

Tấm lưng lộ ra ngoài áp vào tấm cửa ẩm ướt, lạnh lẽo, khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều, đầu óc minh mẫn, nước mắt cũng không chảy xuống.

Tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô vừa rồi đều bị đẩy ra ngoài.

Cô không quan tâm chuyện đại học, không quan tâm học phí, không quan tâm tương lai.

Anh đặt cô vào tương lai, mặc dù dường như cô không thể đặt anh vào tương lai của mình.

Nhưng bây giờ cô nhớ Trang Úy, rất rất nhớ.

Tất cả mọi chuyện, đều đợi đến khi cô nhìn thấy anh rồi nói sau.

Một rưỡi sáng.

Sau khi Trang Úy nhận được tin nhắn, anh lập tức từ trên giường bật dậy, lấy quần áo trong tủ ra.

Điện thoại đặt trên bàn dừng lại ở giao diện trò chuyện với "Bảo bối Duệ Duệ"

〈Heo con đáng yêu đã dậy chưa? Không ngờ giấc ngủ lại quan trọng hơn anh, thật ghen tị.〉

〈Dậy rồi. Em muốn gặp anh, rất muốn.〉

〈Nửa tiếng sau em xuống lầu.〉

〈Được〉

Chu Duệ vừa nhìn thấy bóng người từ xa chạy tới, cô bước tới ôm lấy anh.

Trang Úy đột nhiên được ôm mỹ nữ, trong lòng thoả mãn hơn cả.

Đầu cô dựa vào ngực anh, dụi mặt vào bộ quần áo mỏng manh của anh, hai tay ôm eo anh, tham lam hấp thu hơi thở tỏa ra từ làn da ấm áp của anh.

Trang Úy chỉ cảm thấy Chu Duệ trước mắt dính người hơn, mềm mại hơn trước kia.

Anh rất thích, thậm chí còn rất hưởng thụ cảm giác cô ỷ lại mình.

Đêm đã khuya.

Xung quanh yên tĩnh, tối tăm, đèn đường dưới lầu tiểu khu vẫn được bật sáng, ánh đèn mờ nhạt, nhu hòa chiếu lên đỉnh đầu hai người, phản chiếu hai bóng đen.

Không, nói đúng ra, là xếp chồng lên nhau như hình với bóng.

Chu Duệ đi theo sau Trang Úy, ngại ngùng không dám nói lời nào.

Trang Úy lấy thẻ căn cước của mình ra, lưu loát chứng thực và ký thanh toán với tiếp tân.

Sau đó anh nhận thẻ phòng.

Mười phút trước.

"Trang Úy."

"Hả?"

"Đêm nay em có thể ngủ cùng anh không?" Chu Duệ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, trong vẻ ngượng ngùng lại là kiên định.

Trang Úy lập tức sững người, anh như không ngờ tới, ngón tay vỗ lưng cô, đồng ý.

Ngoài mặt vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng đã nổi sóng lớn.

⁽¹⁾ Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

"Vậy... Em lên lầu lấy thẻ căn cước." Chu Duệ đẩy anh ra, ấp úng nói, đột nhiên lại trở nên thẹn thùng.

Trang Úy nắm cổ tay cô, lấy thẻ căn cước trong túi ra: "Không cần... Anh có mang." Trên khuôn mặt tuấn tú hơi hồng hồng.

Anh chỉ là đề phòng.

Thật sự đó.

"Ồ." Chu Duệ cúi đầu, cắn môi cố nén cười.

Hai người nắm tay nhau đi đến một khách sạn gần nhất.

Hai người cởi áo khoác, không nói gì mà chỉ nằm ôm nhau.

Trang Úy không nhịn được, sợ cô ngủ.

"Vất vả rồi." Giọng nói của thiếu niên trong không gian trống vắng, yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

"Hả?" Chu Duệ nghi hoặc.

"Thi đại học." Trang Úy ôm chặt cô.

Anh là người biết rõ một năm nay cô đã vất vả nỗ lực như thế nào.

Mũi Chu Duệ chua xót, trong mắt cô hiện lên chút hơi nước.

Đúng vậy, thật mệt mỏi. May mắn thay, anh vẫn ở đây.

"Anh vất vả hơn em, cảm ơn anh." Chu Duệ thấp giọng nói, ngẩng đầu nhìn anh, trong tầm mắt cô chỉ có chiếc cằm góc cạnh của anh, còn có ít râu tượng trưng cho một thiếu niên bước chân vào tuổi thanh niên.

Ánh mắt phẳng lặng dừng lại ở yết hầu nhô ra giữa cổ anh trông đặc biệt hấp dẫn.

Chu Duệ nhẹ nhàng thở ra, hơi thở nóng ẩm quanh quẩn trên cổ Trang Úy, sau đó cô lại gần hôn lên yết hầu của anh.

Hơi thở Trang Úy gấp gáp, nhưng Chu Duệ chỉ hôn một cái rồi rời đi, anh sợ mình hiểu sai ý.

"Hôm nay em làm sao vậy, tâm trạng không tốt sao? Sao... nửa đêm muốn gặp anh."

"Không có." Chu Duệ nghẹn ngào phản bác, sau đó cô lại hỏi: "Anh không muốn gặp em sao?" Giọng nói mềm như bông, cho dù giả bộ tức giận chất vấn, loại lực độ này cũng vừa đủ làm tim Trang Úy ngứa ngáy.

"Muốn."

Chu Duệ không lên tiếng, tay nhỏ đặt trên eo anh di chuyển xuống dưới, sau đó luồn vào trong quần áo anh, khi ngón tay chạm vào làn da mát lạnh, thấy anh không phản ứng, cô càng lớn mật chạm vào, toàn bộ lòng bàn tay đều dán vào bụng anh, dưới lòng bàn tay là cơ bụng có khe rãnh rõ ràng.

Lần trước anh đã cho cô xem.

Ngón tay nhẹ nhàng miêu tả hình dáng dọc theo đường viền của chúng.

Đối với Trang Úy mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là một loại tín hiệu.

Anh gặp cô đều kiềm chế, ham muốn tình dục của thiếu niên rất mạnh, ôn thi đại học mấy tháng nay hai người gần như không làm gì, làm tình sẽ tiêu tốn thời gian và tinh lực, lại đang trong giai đoạn thi đại học, Trang Úy không thể ích kỷ vì ham muốn của bản thân mà không màng hậu quả, ép Chu Duệ giúp anh giải quyết dục vọng, phần lớn thời gian anh đều dùng tay để kết thúc.

"Sờ được không?" Trang Úy kìm nén sự kích động và háo hức bùng lên trong đầu, bình tĩnh hỏi cô.

"Được..." Chu Duệ lẩm bẩm, mặt nóng vô cùng, bên tai là tiếng tim đập thình thịch.

Ngày mùa hè oi bức, mặc dù đã bật điều hòa, nhưng trong không khí đầy ướt át, là do chăn ga của khách sạn ẩm ướt, hay là do mình ra mồ hôi, Chu Duệ cũng không biết.

"Anh cũng muốn." Giọng nói của anh có chút khô khốc, Trang Úy nói ra ba chữ này, tay anh đã lén đi xuống, đầu ngón tay móc quần áo của cô, chuẩn bị hành động, dường như chỉ cần cô vừa lên tiếng, anh sẽ đưa tay vào sờ đôi bánh bao của cô.

"Muốn cái gì?" Chu Duệ liếm môi, cố ý hỏi anh, đầu ngón tay đặt trên cơ bụng anh.

"Sờ."

"Em... không có cơ bụng." Chu Duệ cười, khóe mắt mang ý cười, cố ý trêu chọc anh.

"Anh không sờ cơ bụng." Trang Úy khô khốc nói.

"Vậy anh sờ cái gì?" Chu Duệ tùy ý gõ vào cơ bụng của anh, gõ ba cái, Trang Úy chỉ cảm thấy cô đang gõ vào trái tim anh.

Trang Úy im lặng một lúc, như đang nghĩ xem nên nói như thế nào, sau đó anh thở dài, trực tiếp đè lên người cô.

Chu Duệ sửng sốt, khi phản ứng lại, khuôn mặt dịu dàng của anh đã ở ngay trước mắt. Anh chống ở trên người cô, không đè lên cô, nhưng Chu Duệ lại cảm thấy anh giống một ngọn núi, đè nặng cô không thể động đậy khiến cô bất giác thở chậm lại.

"Chu Duệ, em có thích con trai không, chủ động một chút...?" Đôi mắt của Trang Úy phát sáng, như có thể tỏa sáng trong đêm tối, mặc dù đang dò hỏi, nhưng tầm mắt của anh lại rất trầm tư.

"Ý anh là gì?" Chu Duệ nhẹ giọng hỏi.

"Chính là... Không hỏi ý kiến của em, muốn làm gì thì làm cái đấy. Nghe nói... con gái rất thích kiểu này." Mắt Trang Úy xoay tròn, anh nghe bạn nói mấy cái này.

Chu Duệ hơi giật mình, sau đó phản ứng lại thì che miệng cười, chỉ để lộ một đôi mắt to mang theo ý cười.

Trang Úy không biết cô có ý gì, nhưng có vẻ cô không khó chịu, cô cười vui vẻ như vậy.

Giây tiếp theo, anh biết ý cô...

Cô ôm lấy cổ anh, lập tức kéo anh xuống, hôn lên môi anh, dán vào môi anh nói: "Thích, chỉ cần là anh, em đều thích."

Chết tiệt.

Trang Úy lại muốn mắng lời thô tục.

Trái tim mềm nhũn, phía dưới cứng như đá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net