Chương 6: Xoa xoa chút là ổn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần áo của bạn nhỏ thì để lại cho thằng bạn dọn giúp. Bản thân anh thì rời phòng vệ sinh, tiến về bãi đỗ xe. Mục biết nhà của gia tộc thỏ nên anh tính mang cậu về đấy, chỉ là không đợi anh chủ động, con thỏ nhỏ trong túi áo bành tô đã nhẹ giọng lên tiếng.

"Anh ơi... đưa em về trường đi..." Ở dạng thỏ cậu vẫn có thể nói chuyện.

Minh Nhiên chỉ vừa tỉnh táo lại vì cơ thể khó chịu quá, thỏ thì động dục quanh năm, còn bị bỏ thuốc thì cậu thành chiếc thỏ số khổ, thỏ ướp muối luôn. Chợt đỉnh đầu bị chạm nhẹ, bàn tay to lớn của người kia vuốt nhẹ đỉnh đầu của cậu. Người đàn ông chợt nói: "Chịu đựng một chút, tôi đem em đi bác sĩ người quen."

"B... bác sĩ ạ?" Minh Nhiên lí nhí, cậu không muốn đi bệnh viện lắm nhưng sợ bản thân trông trẻ con quá khi bảo rằng không thích bệnh viện, thế là chỉ sững sốt một chút rồi thôi, Minh Nhiên ôm tai thỏ của mình, im thin thít.

Mục nhìn cái đuôi xù lấp ló trong túi áo, cảm thấy có chút đáng yêu, anh ngồi vào xe, đặt áo khoác sang ghế phụ để Minh Nhiên chậm chạp ló đầu ra: "Anh..." Cậu lí nhí lên tiếng, không biết nên mở lời về chuyện áo quần của mình thế nào, ở dạng thú xong hóa người, cậu sẽ rơi vào cảnh trần như nhộng.

Nghe hiểu được nỗi lòng của cậu, người đàn ông chậm rãi nói: "Trước mắt thì đưa em về nhà tôi. Còn quần áo thì tôi nhờ bạn tôi thu gom giùm."

Thấy anh quyết định hết thì cậu chỉ có thể tiếp tục rúc vào áo khoác măng tô, kêu rù rù như mấy con thỏ động dục dù Minh Nhiên hổng muốn, cậu mếu máo nhìn áo của người đàn ông bị cậu làm cho ướt sũng nhớm nhám, Minh Nhiên tự ủy khuất mà dùng hai tai thỏ che mặt mình lại, tới khi xe ngừng, anh ôm áo bành tô cùng thỏ nhỏ vào nhà.

Cậu chợt ngửi thấy mùi động vật xa lạ, hơi sợ hãi rụt sâu vào túi áo khoác, ánh mắt to tròn nhìn miệng túi bị nhấc lên, một chàng trai xinh như hoa với mái đầu sặc sỡ híp mắt nhìn cậu.

"Chào buổi tối bạn nhỏ."

Minh Nhiên tròn mắt, vì bị phân tâm bởi quả đầu của người kia nên không để ý bản thân bị nắm tai nhấc khỏi túi rồi, người kia còn lật cậu để trong lòng bàn tay, suýt xoa: "Ai da... nhóc này bị bỏ thuốc mà tụi kia bỏ thuốc rẻ tiền nên giờ mình chỉ cần xoa xoa mấy lần là được." Nói rồi chàng trai dùng tay vạch phần chân thỏ đang che chắn vật nhỏ chính giữa, tính xoa xoa thật thì người đàn ông đánh lên mu bàn tay chàng trai.


"Cho em ấy vào phòng vệ sinh tự xử! Xoa cái gì? Muốn bị kiện lên vì tội quấy rối không con tắc kè này!" Mục nghiêm giọng, đoạt thỏ nhỏ trong tay người kia, anh đứng dậy, mang cậu vào phòng vệ sinh lầu dưới, thả cậu lên thảm, xoa nhẹ đầu Minh Nhiên: "Tự xử nhé em, cần giúp thì... kêu chúng tôi."

Minh Nhiên thật sự cảm kích ngài sói, đợi cửa đóng lại, cậu mò mẫm, chậm chạp hóa hình người. Nằm sóng soài trên sàn, cả người khô nóng khó chịu, cậu duỗi tay xuống dưới, chạm lên vật giữa hai chân đang cương tự khi nào, bắt đầu tự xử.

Ngoài phòng khách, Mục nhìn người bạn tắc kè là bác sĩ gia đình, ngồi trên kế, tay mô tả 'cái ấy' của loài thỏ, tiện thể nói đặc điểm của thỏ khi động dục, Mục không có hứng thú nghe nên ra hiệu bạn mình câm mồm đi rồi anh liên hệ người bạn ở quán bar xem chuyện nơi quán bar được xử lý ổn thỏa chưa.

"Quần áo cậu nhóc ấy tôi đem về rồi, cũng nhận cuộc gọi từ người quen của cậu nhóc, báo là có chút chuyện nhưng chúng ta đưa nhóc ấy về nhà bình an rồi, bình an thật mà, nhỉ?"

Giọng điệu của người bạn trong điện thoại là kiểu nửa tin nửa ngờ khiến Mục nhướng mày: "Không tin bạn mình?"

"Tin, chỉ là..." Người trong điện thoại ngập ngừng, Mục nhếch môi, nói chen vào: "Tin là được rồi, tôi cũng không có hứng thú với mấy đứa nhỏ hay động vật ăn cỏ, quá ngoan."

Chàng trai tóc bảy màu ngồi nơi sofa tặc lưỡi: "Đừng có nói trước, bước không qua được đâu." Nhưng anh không tin mấy câu châm ngôn đấy lắm nên Mục chỉ ậm ừ rồi cúp máy.

Cả hai ngồi đợi một lúc lâu, anh nhìn đồng hồ, hơn nửa tiếng rồi, chắc bé thỏ kia cũng xong. Anh đứng lên, đi lấy đồ để đưa cậu mặc tạm liền bị bạn mình nắm chặt cổ tay: "Gì vậy? Mới nửa tiếng mà? Ông không muốn lúc mở cửa ra cả hai đối mặt nhau trong tình huống xấu hổ là bé thỏ nhỏ còn cầm con kiu xinh xinh đâu ha." Chàng trai cười hì hì xấu xa khiến người đàn ông cau mày.

Đúng thật vậy, Minh Nhiên một tay chống nơi sàn một tay vuốt vật giữa hai chân, cậu ra được một lần, hiện tại là lần thứ hai, càng vuốt ve âu yếm chính mình cậu càng cảm giác cả người không khỏe, khát vọng được âu yếm cả phía sau khiến Minh nhiên không thở nổi, cậu rơi nước mắt, vừa thút thít vừa phát tiết cho xong.

Đúng như người hồi nãy nói, xoa xoa chút xíu là ổn, cậu xoa xoa một tiếng hơn, cả người như nhũn ra hết, chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ, người đàn ông, mở hé cửa, duỗi tay đặt quần áo và khăn lông lên thành bồn rửa tay, nói vọng vào: "Em... muốn thì tắm cũng được, nước nóng bên trái, lạnh bên phải."

Minh Nhiên dõi theo hành động của anh đến khi cửa được khép lại lần nữa, cậu vô thức đặt tay lên ngực, nơi trái tim lại đập... nhanh hơn bình thường.

____________

=))))))))))) có ai đọc tiêu đề rồi nghĩ linh tinh khum haha ngài Sói đứng đắn lắm nhó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net