Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Phái bị Mạt Mạt ngó lơ. Tuy cô chưa chưa bao giờ nhiệt tình với cậu ta, nhưng nếu là trước đây cậu ta giống mỹ nữ bị thất sủng chốn hậu cung thì bây giờ đã "tăng cấp" trở thành phi tần bị tống vào lãnh cung luôn rồi. Mỗi lần cậu ta gọi điện cho Mạt Mạt để hỏi thăm về vết thương đều nhận được những câu trả lời khách sáo mà xa cách như sau: " Ừm, cảm ơn cậu, tôi đỡ nhiều rồi. Tôi đang có việc, nói chuyện sau nhé..." Cậu ta suy nghĩ suốt mấy ngày trời vẫn không hiểu nổi cô đang giận dỗi gây sự vì chuyện gì. Nhất thời bực tức cậu ta liền chạy tới bên dưới ký túc xá nữ gọi điện cho cô
" A lô"
" Mạt Mạt, tôi đang ở dưới ký túc xá của cậu."
" Cậu tới làm gì?" Ngữ khí của cô vô cùng lạnh nhạt
"Tới tìm cậu chứ tới làm gì nữa?" Mấy hôm nay cậu ta ôm một bụng tức nên không thể nói chuyện một cách dễ nghe được
" Bây giờ, tôi không tiện đi xuống." Cô nói
" Chẳng phải cậu bảo là đỡ nhiều rồi sao? Xuống đi, không thì cậu bảo ai đó xuống đón tôi lên" Phó Phái quyết không thỏa hiệp
" Biết rồi, tôi xuống đây."
Tư Đồ Mạt dịch chuyển từng bước khó khăn để đi xuống. Vết thương trên chân cô đã đóng vảy thành từng mảng nhưng khi cử động vẫn hết sức cẩn thận nếu không sẽ lại rách ra. Cô đứng trên khúc quanh cầu thang lặng lẽ nhìn Phó Phái. Hai tay cậu ta đút túi quần, chân liên tục đá vài viên sỏi trên mặt đất dáng vẻ có chút mất kiên nhẫn. Cô lưỡng lự một hồi mới đi xuống. Thật lòng, cô không hề muốn cãi nhau với cậu ta, bởi cô biết rõ mỗi khi gây sự, cậu ta điên cuồng tới nhường nào
Hồi chuẩn bị thi tốt nghiệp phải điền nguyện vọng vào phiếu đăng ký. Ngày nào Phó Phái cũng lẽo đẽo đi theo cô hòng moi tin tức xem cô điền nguyện vọng vào trường nào. Có điều cô thật sự không muốn suốt 4 năm đại học phải đứng một bên nhìn cậu ta thay bạn gái như thay áo nữa. Cô muốn cách xa cậu ta một chút, từ từ xóa bỏ cậu ta khỏi cuộc sống của mình nên có chết cũng không chịu nói cho cậu ta biết. Cuối cùng, Phó Phái thật sự tức giận tới phát điên, lục tung tất cả thùng rác trong trường hợp sau đó bỏ đi
Mạt Mạt vững vàng đứng trước mặt Phó Phái, hỏi một câu không hề có chút sắc thái tình cảm nào: " Sao lại đến đây?"
" Có phải cậu đang trách tôi không? Tôi đã bảo tôi ở bên ngoài đợi cậu,  chính cậu nói không cần bây giờ lại quay ra trách tôi là cớ làm sao?" Cậu ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề
Mạt Mạt ngây ra 1 lúc, mấy giây sau mới biết cậu ta đang nói tới chuyện xảy ra hôm cô đi phỏng vấn. Cô lắc đầu, " Không phải. Tôi đâu có trách cậu. Chuyện đó có liên quan gì đến cậu đâu."
"Sao lại là chuyện không liên quan gì tới tôi?" Thái độ dửng dưng như không có chuyện gì của cô khiến cậu ta muốn xù lông, " Cậu có cần phải phân biệt rạch ròi với tôi như thế không? Chúng ta không phải bạn bè thân thiết sao?"
"Tôi không hề có ý đó. Cậu đừng có suy nghĩ lung tung." Thật ra trong lòng Mạt Mạt rất muốn phân định thật rạch ròi, càng rạch ròi càng tốt
"Rõ ràng cậu ta đang giận dỗi còn bảo tôi suy nghĩ lung tung?" Phó Phái tức giận, giọng điệu cũng lên cao, " Được rồi, cậu bảo không trách gì tôi, thế tại sao mấy hôm nay cậu cứ lạnh nhạt,  hờ hửng với tôi như thế?"
"Phó Phái, chúng ta là bạn bè đúng không? Chẳng có người bạn nào mỗi ngày đều phải gọi điện cho nhau chỉ để nói chuyện thời tiết với hôm nay ăn gì đâu." Cô thẳng thắn nói: "Cho dù là bạn bè thân thiết đến đâu đi chăng nữa cũng không cần phải như vậy."
"Thế cho nên nguyên nhân chính là vì chuyện này? Cậu chê tôi phiền phức?" Phó Phái lạnh lùng trừng mắt với cô, "Từ trước tới nay con người tôi vẫn luôn như vậy. Tới bây giờ cậu mới chê tôi phiền phức có phải hơi muộn rồi không? "
" Không phải tôi chê cậu phiền phức. Những lời hỏi thăm ấm áp dịu dàng ấy là quyền lợi của bạn gái cậu. Tôi không có tư cách gì cả, cậu có hiểu không? " Cô rất cố gắng nói chuyện đàng hoàng với cậu ta
" Tôi không hiểu. Bây giờ tôi làm gì có bạn gái. Hơn nữa cho dù tôi có bạn gái thì đã sao? Tôi muốn đối xử tốt với ai còn phải đợi cô ấy đồng ý à?"
"Từ trước đến nay có bao nhiêu cô bạn gái gây gổ với cậu vì chuyện này rồi? " Mạt Mạt đột nhiên hỏi. Trong lòng cô biết rõ, những cô bạn gái trước đây của Phó Phái khó chịu với sự tồn tại của cô đến nhường nào. Cô cũng đã cố gắng tránh được đến đâu thì tránh rồi, không tránh được cũng phải nỗ lực giải thích với người ta. Cô còn nhớ, có một cô gái từng gọi điện cho con mở miệng liền chửi bới không tiếc lời. Cô nghe xong mà đờ người. Cách gọi đó khiến Mạt Mạt không khỏi cảm thán, sinh viên thời nay sao lại thiếu hụt từ vựng đến nhường này? Lúc đó, cô phải tốn hơn 10 phút để giải thích nhưng đối phương vẫn lải nhãi không ngừng, mở miệng ra là xúc phạm người ta. Mặt Mạt cũng nổi cáu, vận dụng hết khối từ vựng dùng để mắng chửi người tích lũy được từ thời trung học ra. Sau đó cô gọi điện cho Phó Phái. Từ đó trở đi cô không bao giờ nhận những cuộc điện thoại tương tự như vậy nữa
"Cậu nhắc tới chuyện đó làm gì?" Phó Phái cau mày hỏi
"Phó Phái, có phải cậu thích tôi không?" Sau một hồi do dự, Mạt Mạt vẫn quyết định hỏi thẳng

Phó Phái bị cô hỏi trực tiếp như thế,  gượng gạo đút tay vào túi quần, " Sao lại hỏi như vậy?"
"Muốn hỏi cho rõ ràng." cô nói
" Tôi... cứ coi là thế đi." Phó Phái ấp úng, " Chúng ta trước đây cũng coi như từng yêu nhau, đúng không? Nếu đã từng qua lại với nhau thì đương nhiên phải thích rồi."
"Cậu đừng thích tôi nữa."
"Cậu có ý gì?" Phó Phái túm lấy tay cô
"Bởi vì tôi không muốn trở thành thành viên của hội những người mà cậu từng thích." Cô gạt tay cậu ta ra, "Cậu về đi. Chiều nay tôi còn có việc"
"Cậu đừng quá đáng. Đừng tưởng tôi hơi thích cậu là cậu có thể lên mặt." Phó Phái nổi cáu, vung chân đá mạnh vào gốc cây cạnh đó
" Cậu hoàn toàn có thể mặc kệ không cần phải để ý gì tới tôi." Hơn nữa, cô cũng chẳng cần tới cái gì gọi là hơi thích của cậu ta
" Tư Đồ Mạt! Rốt cuộc thì cậu muốn tôi phải làm sao?" Cậu ta túm lấy cánh tay cô không để cô đi
"Tôi chẳng cần cậu phải làm gì cả. Tôi chỉ cảm thấy có nợ tôi một lời xin lỗi."
"Tôi đắc tội gì với cậu? Hôm trước ở bệnh viện chẳng phải tôi đã nói xin lỗi với cậu rồi sao?"
"Tôi nói chuyện hôm cá tháng tư. Cậu nợ tôi một lời xin lỗi." Mạt Mạt biết lôi chuyện cũ ra nói lại chẳng hay ho gì, nhưng nếu không nói thì trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng uất ức
"Chuyện từ đời nào rồi. Cậu hẹp hòi quá đấy."
"Hơ, phụ nữ lòng dạ hẹp hòi là chân lý từ bao đời nay. Bây giờ cậu mới biết à?" Mạt Mạt tức đến bật cười, " Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn cãi nhau với cậu. Tôi về phòng đây" Cô không gạt được tay Phó Phái ra, chỉ có thể quay đầu trừng mắt nhìn
"Được, tôi xin lỗi." Phó Phái mặt không biểu cảm, "Như thế đã được chưa?"
Mạt Mạt không ngờ cậu ta thật sự nói lời xin lỗi, sững sờ vài giây mới lắp bắp nói: "Được rồi."
"Thế cho qua mọi chuyện nhé?" Cậu ta cúi đầu nhìn cô
"Ừm." Mạt Mạt khẽ gật đầu. Sao càng lúc cậu ta lại càng bám chặt thế này? "Phó Phái tôi cảnh cáo cậu, đừng có qua đây."
"Biết rồi." Cậu tay bĩu môi, đứng thẳng người dậy, "tôi về đây."
Phó Phái bước đi được hai bước thì chợt dừng chân, không quay đầu, lại nói: "Mạt Mạt, nếu từ trước tới nay, trong lòng tôi vẫn chỉ có một mình cậu thì sao?"
Nói xong câu đó, không để cô trả lời, cậu ta đã lặng lẽ rời đi
Tư Đồ Mạt đứng yên nhìn cậu ta dần đi xa, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Cô quá hiểu Phó Phái, muốn cậu ta giữ trọn trái tim, so với việc đào đá quý trong mỏ than còn khó hơn. Thế nên sẽ không có nếu như,  mà cho dù có cô cũng không muốn đặt cược vào cái "nếu như" ấy của cậu ta.
Rất nhanh sau đó, Mạt Mạt phát hiện ra Vương San và Phó Phái bắt đầu "bén lửa". Mỗi lần Vương San nhận được một cuộc điện thoại thần bí nào đó xong đều bẽn lẽn bước tới hỏi Tư Đồ Mạt, " Mạt Mạt, Phó Phái hỏi thăm vết thương của cậu thế nào rồi."
"Chưa chết được." Mạt Mạt trả lời một cách lạnh lùng
Vào một buổi tối nọ, Phó Phái gọi điện cho Tư Đồ Mạt
"Mạt Mạt?"
"Ừm." Mạt Mạt ngồi trên giường, trong tay còn ôm cuốn sổ nhật ký năm nào cô viết cho cậu ta, lật giở từng trang từng trang
"Dạo này tôi cảm thấy nói chuyện với cô bạn cùng phòng của cậu rất hợp." Cậu ta nói một cách thăm dò
"Cậu muốn gì cứ nói thẳng." Mạt Mạt xé vài trang trong cuốn nhật ký
"Nếu tôi với cô ấy thành 1 cặp thì sao?" Phó Phái dè dặt hỏi
Mạt Mạt siết chặt trang giấy trong lòng bàn tay, " Hỏi tôi làm gì? Cậu với cô ấy thành đôi chứ có phải với tôi đâu?"
"Cậu vẫn không thích tôi qua lại với mấy cô bạn xung quanh cậu." Cậu ta nói
"Tôi thích hay không cũng chẳng liên quan gì đến cậu." Cô lại xé thêm mấy trang nữa, " Cậu thích ở bên ai thì cứ ở bên người đó. Tôi không quản được,  mà cũng chẳng muốn quản."
"Mạt Mạt, cậu đừng tức giận." Giọng nói của cậu ta đượm ý cười, "Cậu có thích hay không đương nhiên là liên quan đến tôi rồi. Hay cậu làm bạn gái của tôi đi?"
Tay cầm điện thoại của Mạt Mạt khẽ run. Câu nói y hệt ngày nào...
Cô mạnh mẽ xé nốt trang cuối cùng của cuốn nhật ký, chậm rãi nói: "Phó Phái, bao nhiêu người phải chết như vậy, sao cậu không chết đi?"
"Ha ha, Mạt Mạt, cậu thật đáng yêu." Phó Phái buông tiếng cười lớn, "Không nói với cậu nữa, tôi còn phải đi tán tỉnh cô bạn cùng phòng của cậu đây. Tới lúc đó đừng hối hận đấy."
"Cút!" Tư Đồ Mạt cúp điện thoại
Nếu như trước đó Mạt Mạt vẫn còn ôm ấp hi hi vọng đối với Phó Phái thì giờ phút này cậu ta đã thành công dập tắt ngọn lửa le lói ấy. Mấy năm nay, Tư Đồ Mạt luôn vờ như không để tâm, không quan tâm cậu ta có gọi điện cho cô hay không, không quan tâm tới chuyện cậu ta lại có bạn gái mới, không quan tâm rốt cuộc cậu ta đối với cô có cảm giác gì... Cô phải ngụy trang tới mức mệt mỏi rồi. Thế nên trò chơi này,  cô không muốn chơi tiếp nữa. Cậu ta muốn làm gì thì làm,  muốn dây dưa với ai thì dây dưa. Từ giờ trở đi, đừng mơ tưởng cô sẽ có một tin mập mờ nào với cậu ta nữa.
"Mạt Mạt, cậu không sao chứ?" Là người duy nhất còn ở lại trong phòng ký túc lúc này, Mộng Lộ dù không muốn cũng phải nghe nội dung cuộc trò chuyện của hai người bọn họ khi nãy.
"Không sao." Mạt Mạt hít một hơi thật sâu, "Chân mình ngứa quá, chắc bắt đầu bong vảy rồi."
"Bôi thuốc vào đi, đừng gãi, không sẽ thành sẹo đấy." Mộng Lộ lưỡng lự 1 hồi vẫn quyết định nói: "Mạt Mạt, nếu như thấy khó chịu thì phải nói ra. Như thế mới dễ chịu được phần nào."
"Năm lớp 11, Phó Phái đã thổ lộ với mình. Sau đó mình với cậu ta yêu nhau được một tuần. Thế rồi vô tình mình phát hiện ra cậu ta tỏ tình với mình vào đúng ngày Cá tháng tư. Mình đã rất tức giận, chạy tới chất vấn cậu ta. Ta còn làm như không có chuyện gì, nói với mình rằng: Đó chẳng phải là do tôi sợ cậu sẽ từ chối tôi hay sao? Mình nhất thời tức giận nên đòi chia tay. Cậu ta cũng đồng ý, sau đó rất nhanh liền có bạn gái mới." Mạt Mạt cười khổ, "Để có thể ở bên cậu ta mình đã sẵn sàng đắc tội với người bạn thân thiết nhất, à đúng rồi, bạn gái nhiệm kỳ trước mình của cậu ta chính là bạn thân của mình."
"Không nhìn ra tên Phó Phái này tệ đến như vậy." Mộng Lộ khẽ than, "Mình còn tưởng anh ta là một người đàn ông tốt. Vừa rồi anh ta nói gì với cậu."
"Cậu ta nói muốn qua lại với Vương San, hỏi mình có được không. Rồi tự nhiên còn hỏi mình có muốn làm bạn gái của cậu ta không." Mạt Mạt từ từ vo tròn những tờ giấy trong tay
"Woa, đúng là xấu xa có đẳng cấp. Anh ta cũng không cần mặt mũi nhỉ?" Mộng Lộ muốn đứng lên bảo vệ chính nghĩa, "Thế cậu nói thế nào?"
"Cậu không nghe thấy sao? Mình bảo cậu ta đi chết đi." Mạt Mạt cười. Cô xuất hiện sau khi nói ra mọi chuyện, cảm giác dễ chịu hơn nhiều
"Không phải cậu vẫn còn thích anh ta đấy chứ?" Mộng Lộ nghĩ sao hỏi vậy
"Bây giờ không thích nữa." Mạt Mạt ngắm chuẩn, ném đóng giấy vo tròn trong tay về phía thùng rác bên cạnh bàn, trúng phóc. "Bây giờ mình cảm thấy lo lắng cho Vương San nhiều hơn. Mình quen biết Phó Phái nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cậu ta qua lại với cô gái nào quá 3 tháng."
"Thân ai người nấy lo thôi, cũng đâu phải chưa từng khuyên nhủ cô ấy. Người ta muốn yêu đương chẳng lẽ cậu lại cứ ngăn cản?" Mộng Lộ nhìn thấy ngón tay Mạt Mạt như đang chuẩn bị gãi ngứa, vội vàng vỗ vào tay cô, "Đừng có gãi."
"Được rồi." Mạt Mạt ngoan ngoãn bỏ tay ra, đem những trang nhật ký đã bị vo tròn thành giấy vụn ra chơi trò chơi ném vào sọt rác
Vết thương của Mạt Mạt đang dần hồi phục. Từng lớp vảy bắt đầu bong tróc, cứ như rắn lột da vậy. Nhìn thấy từng lớp da mỏng manh đang bao bọc lấy lớp thịt hồng hồng, chính bản thân cô cũng cảm thấy kinh hãi. Mọi người trong ký túc xá mấy hôm nay đều không dám ăn những đồ ăn được chế biến từ thịt. Đặc biệt là cô nàng Đàn Chị, ngày nào cũng gào thét, "Ôi Mạt Mạt ơi, cậu mà còn không mau lành vết thương đi thì chị đây cũng không dám để người ta gọi là hổ vồ nữa, chưa từng nghe thấy con hổ nào vừa nhìn thấy thịt là muốn ói cả."
Mấy ngày trước, có một số máy lạ gửi tin nhắn hỏi vết thương của cô đã lành hẳn chưa. Cô nhắn tin lại hỏi đối phương là ai, nhưng không có hồi âm. Chuyện cứ như thế chẳng đi đến đâu.
Vương San cùng Phó Phái để bắt đầu lén lúc yêu đương. Có điều, lần này dường như Phó Phái không giống trước kia nữa, rất ít liên lạc với Mạt Mạt. Có lẽ vì ít nhiều gì, cậu ta cũng có chút kiên dè. Mạt Mạt coi như không hề hay biết. Gần đến ngày tốt nghiệp,  cô bù đầu trong đóng luận văn, còn phải lo tìm việc làm nữa, không có tâm trạng nghĩ tới mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia. Dường như cô không quá mức để tâm tới Phó Phái như cô vẫn tưởng.
Nhưng thế gian này luôn có một vài nhân vật "cực phẩm" hiếm gặp, ví dụ như Vương San. Sau khi trở thành bạn gái bí mật của Phó Phái trong vòng hai tuần lễ, cô nàng đã cảm thấy không thoải mái nhất quyết đòi phải được công khai. Bước đầu tiên trong chiến dịch công khai ấy chính là thông báo với Mạt Mạt.
Thế là, vào một buổi tối mây đen gió thổi, Vương San bẽn lẽn đứng trước đầu giường Mạt Mạt, nói: "Mạt Mạt, mình có chuyện muốn nói với cậu."
"Nói đi." Mạt Mạt tay cầm bông tăm khẽ chọc vào vết thương đang đóng vảy. Mấy ngày nay đúng là ngứa chết đi được, nhưng không được gãi
"Mình... Mình và Phó Phái đang yêu nhau." Vương San thấp giọng nói
"Ồ thật sao? Chúc mừng." Mạt Mạt khẽ nhíu mày, vừa rồi trọc mạnh tay quá,tăm bông chạm cả vào miệng vết thương
"Cậu... Cậu không sao chứ?" Vương San hỏi
"Mình? Mình có thể có chuyện gì?" Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Ngược lại là cậu đấy. Cậu phải cẩn thận một chút"
" He he, anh ấy đối xử với mình rất tốt." Vương San khẽ vặn góc áo, "Cậu không để ý là được rồi."
"Sao mình phải để ý? Nói thật nhé, cậu đừng để cậu ta bắt nạt. "
"Không đâu, anh ấy thật sự tốt với mình." Vương San vừa nói vừa nhảy chân sáo quay đi, cứ như thể kiếp nông nô vừa được thăng cấp lên thành địa chủ.
Mạt Mạt nhìn theo bóng lưng vui vẻ của cô nàng khẽ lắc đầu. Cũng chỉ tại Phó Phái kia có vẻ ngoài cứ như người mẫu ấy, nên không biết đã có bao nhiêu cô gái lầm tưởng rằng cậu ta là người lương thiện. Cho dù cậu ta có cho họ uống thuốc độc đi chăng nữa,  có lẽ họ vẫn sẽ vô cùng vui vẻ mà uống, lại còn rất biết ơn cậu ta là đằng khác.
Mạt Mạt vốn định lấy tăm bông xoa dịu vết ngứa ở chân một lúc rồi đi ngủ, bị Vương San quấy rầy như vậy liền cảm thấy đói. Cô nằm trên giường mà dạ dày cứ kêu òng ọc mãi không thôi. Con gái đa phần đều muốn giảm béo thế nên Tư Đồ Mạt quyết định cố nhịn. 10p sau, Mộng Lộ đi hẹn hò về mang theo hai hộp mì xào, định chiêu đãi Mộng Lộ và Mạt Mạt
Mạt Mạt từ trên giường bò xuống, nhanh chóng ăn hết một hộp mì, sau đó lại nhìn chằm chằm vào hộp còn lại, nói: "Lộ Lộ à, Đàn Chị chắc đi ăn với bạn trai rồi. Hộp mì này để lâu không ngon đâu"
"Ừ, cậu cứ ăn đi. Đúng là hết thuốc chữa." Mộng Lộ trợn trừng mắt
Mạt Mạt vui vẻ leo lên bắt đầu xử lý hộp mì còn lại. Cô đang ăn ngon lành thì điện thoại đổ chuông. Liếc mắt nhìn qua, là Phó Phái gọi, cô nhấn từ chối rồi tiếp tục ăn
Điện thoại lại đổ chuông, cô lại nhấn từ chối, nó lại tiếp tục đổ chuông cô lại tiếp tục nhấn từ chối... cứ thế liên tiếp 3 lần, Mạt Mạt bắt đầu bực mình. Một tay cô gấp mì cho vào miệng, tay kia cầm điện thoại định tắt máy, không ngờ lần này là số máy nhà cô. Cô vội vàng nuốt trôi miếng mì còn dang dở, sau đó bắt máy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net